“Vân Phong, ngươi nhanh nhẹn đấy, chỉ đáng tiếc
là không thể lấy được mạng của con súc sinh kia.” Thấy công kích của
mình thất bại, Bặc Nguyên Di Sinh cười lạnh, lùi lại vài bước bẻ bẻ ngón tay của mình, ngọn lửa Chiến Khí vẫn hung mãnh đốt trên nắm tay.
Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, “Ngươi chưa có tư cách lấy mạng ma thú khế ước
của ta, nếu nói là súc sinh, con người khác gì với ma thú chứ?”
Sắc mặt Bặc Nguyên Di Sinh âm trầm, gương mặt vốn ngạo mạn tăng thêm sự
khinh thường, “Hừ, ma thú sao có thể đấu lại con người, ngươi chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao? Nếu ma thú không phải súc sinh, thì sao
ngươi lại có thể sai sử được?”
Năm ma thú khế ước nghe vậy không
khỏi tái mặt, Vân Phong cũng lần đầu tiên nghe thấy có người nói năng lỗ mãng như thế, trong nhân loại quả thực con người không hề thua kém ma
thú, nhưng mà sủ vả như Bặc Nguyên Di Sinh thế này lần đầu tiên nàng
được gặp. Từ trước tới giờ Vân Phong đều không cho rằng con người và ma
thú có thể phân được cao thấp, tiếp xúc với ma thú nhiều khiến nàng hiểu trong nhân loại có rất nhiều chỗ không tốt lành gì, con người thậm chí
còn thấy người khác không bằng bản thân mình.
“Súc sinh? Trong
nhân loại thật đúng là chỗ nào cũng có kẻ bại hoại.” Hoa tỷ cười lạnh,
“Nếu bàn về huyết mạch tôn quý, dù là Tứ Đại Gia Tộc trong nhân loại
cũng chỉ thế thôi. Từ thuở thế giới sơ khai giang sơn này là của ma thú. Còn con người thì e là còn chưa ra đời.”
“Ta phải bổ tên nhân loại này ra!” Nhị Lôi gầm lên, kẻ nhân loại kia lại dám vũ nhục ma thú như thế.
Bặc Nguyên Di Sinh không hề để ý tới những lời đó, “Súc sinh là súc sinh,
cho dù có thể thắng được các ngươi ta cũng chẳng thấy có bản lĩnh.”
Vân Phong nhíu mày, hay cho một kẻ cuồng vọng tự đại. Nếu không để hắn nếm
thử chút lợi hại của ma thú, hắn sẽ còn ngạo mạn hơn. Tự cho là mình cực kỳ ghê gớm. Bặc Nguyên Di Sinh rất cường hãn, nhưng hắn không biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
Ánh mắt Nhị Lôi và Hoả tỷ
lạnh lẽo, hai người đều có sát ý nồng đậm. Bặc nguyên Di Sinh cười ha
hả, hai quả đấm đánh mạnh vào nhau. “Vẫn muốn xông lên? Tốt thôi! Ta sẽ
nhận lấy mạng của các ngươi.”
“Nhân loại ngu xuẩn, đi chết đi!”
Nhị Lôi gầm lên giận dữ, mở to miệng gầm lên một tiếng thét thủng trời,
làm hư không chấn động lên mãnh liệt. Đống dây bị đứt vừa rồi của Hoa tỷ nhanh chóng sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Gương mặt xinh đẹp thư thái quyến rũ thay đổi, hiện ra mặt nam.
“Hừ, chút kỹ xảo cũng chỉ là chút kỹ xảo mà thôi.” Bặc nguyên Di Sinh không
thèm để ý, toàn thân chớp lên lao về phía Nhị Lôi, quả đấm phủ Chiến Khí tăng vọt, sức mạnh cường đại phủ xuống.
“Lão tử đánh chết
ngươi.” Nhị Lôi gầm lên tức giận, từng tia sét to ầm ầm rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng lên cơ thể Bặc Nguyên Di Sinh. Dây mây của Hoa tỷ
theo sát ở sau muốn trói lấy Bặc Nguyên Di sinh, không để hắn có thể
thoát đi.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Bặc Nguyên Di Sinh cười to,
bắp thịt toàn thân nổi lên cuồng cuộn, dây mây của Hao tỷ bị căng đứt.
Sấm sét bừa bãi lao xuống, Bặc Nguyên di Sinh có thể tránh né, nhưng hắn cố tình đứng đó đón lấy đạo sấm sét.
“Ầm!” Tiếng sấm vang rền,
khói bụi mịt mù, Bặc Nguyên Di Sinh vẫn đứng trên không trung, chỉ có
mỗi y phục trên người hơi rách, da thịt không hề có chút vết thương nào.
“Sao lại như vậy?” Nhị Lôi thất kinh. Sấm sét này khác với lúc này, là dùng
toàn bộ sức lực, vậy mà nhân loại kia không hề bị tổn hại chút nào. Nhân loại này không hề thua kém Vân Phong, sẽ không tới mức đó chứ?
“Ha ha ha ha ha! Chỉ là mấy thứ cỏn con mà thôi.” Bặc Nguyên Di Sinh vỗ vỗ
mảnh rách trên y phục mình, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, “Ma thú như
vậy mà cũng lọt được vào mắt, Vân Phong, ngươi chỉ như thế thôi à.”
Vân Phong nhíu mày, cơ cấu cơ thể Bặc Nguyên Di Sinh hơi lạ. Cho dù cơ thể
của hắn có cường tráng thế nào cũng không thể đỡ lại sấm sét của Nhị Lôi không chút tổn hại như thế được. Thậm chí trên da còn không có dấu vết
nào, thực quá khác thường. Chẳng lẽ đây là năng lực của Bặc Nguyên gia?
Cơ thể đã đạt tới mức độ có thể chống lại đòn tấn công mạnh từ bên ngoài sao?
Vân Phong nghĩ tới lúc mình giao thủ với hắn, lúc hai người chạm vào nhau, ngón tay của nàng thì sưng tấy lên, còn hắn chỉ bị rách
bao tay mà thôi. Vân Phong nghĩ tới đây, cảnh báo cho Nhị Lôi và Hoa tỷ
phải cẩn thận, mình thì nhếch môi, “Chẳng qua là năng lực Bặc Nguyên gia mà thôi, có gì đáng kiêu ngạo chứ?”
Bặc Nguyên Di Sinh tối sầm
mặt, lòng tự ái bị khiêu khích, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, “Vậy thì
để ta cho người thấy huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia yếu tới mức
nào. Trước mặt Bặc Nguyên gia, Vân gia chỉ có thể cúi đầu nhận thua.”
“Vèo!” Bặc Nguyên di Sinh lao lên, lập tức biến mất. Vân Phong lập tức khởi động hơi thở Hải tộc trong cơ thể, nháy mắt hoá thú.
“Vụt!” Vân Phong hồi hồn, móng vuốt nhanh chóng đánh tới, đối chọi thẳng với
quả đấm của Bặc Nguyên Di Sinh. Khoảnh khắc hai người nhìn vào mắt
trong, ngọn lửa cháy lên hừng hực.
“Chủ nhân!” Ba ma thú đang
đánh với Hiên Dật thấy tình hình phía Vân Phong không khỏi lo lắng, Hiên Dật cười khẽ đột nhiên tấn công. Lam Dực nhanh nhẹn kéo Yêu Yêu sang,
Tiểu Hoả gầm lên phun lửa tới, ba ma thú lập tức tập trung lại, đối thủ
của họ là Hiên Dật.
“Vèo! Ầm!”
Trong không trung không
ngừng vang lên tiếng đánh nhau, hai bóng người như hai vệt ảnh không
ngừng va vào nhau, đã đánh nhau không dưới mấy trăm hiệp, mặc dù Vân
Phong đã cảm thấy sức lực mình dần yếu thế, nhưng nàng không hề lùi bước chút nào.
Nhị Lôi và Hoả tỷ không dám tuỳ tiện tấn công, tốc độ
hai người đánh nhau quá nhanh, bừa bãi ra tay có thể sẽ khiến Vân Phong
bị thương.
Lúc đầu Bặc Nguyên Di Sinh còn xem thường nhưng bây
giờ thì rất phiền não, hắn thực sự không ngờ Vân Phong lại dai như thế,
hắn cứ nghỉ chỉ cần vài hiệp ngắn ngủi là giải quyết được nàng rồi, lại
không ngờ nàng có thể kiên trì được tới tận giờ. Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, nữ nhân này chẳng phải Triệu Hồi Sư sao? Sức mạnh lại có thể đấu
với hắn nhiều lần như thế, rốt cuộc nàng ta là thứ quái thai gì thế?
“Ầm!” Thêm một lần va chạm nhau nữa, Vân Phong cảm thấy ngón tay đau nhức
liên hồi, thời gian dài đối chọi khiến nàng sắp không chịu nổi nữa. Cứ
tiếp tục đánh nhau tay nàng có thể sẽ không ổn mất.
“Hừ, nên tới
hồi cuối thôi.” Bặc Nguyên Di Sinh lạnh lùng nói, “Ta coi thường ngươi
rồi, có thể đánh nhau với ta tới tận lúc này, ngươi có chút bản lãnh
đấy.”
Vân Phong cười lạnh, con người xem thường ma thú, hiển nhiên cũng sẽ xem thường luôn cả Triệu Hồi Sư.
“Nên mới có cái ngành Triệu Hồi Sư này tồn tại, nhất định tồn tại là có
nguyên nhân.” Vân Phong thấp giọng nói, hít sau một hơi, “Dù là nghề nào cũng không thể một tay che trời.”
“Ha ha ha ha! Ngươi cũng dẻo
mồm dẻo miệng phết!” Bặc Nguyên Di Sinh nói, “Nếu ngươi có thể khế ước
với Huyễn Thú mới coi là ngươi có bản lãnh. Có điều Huyễn Thú… cũng
chẳng hơn gì đâu.” Hắn ta nói xong thấp giọng hừ một tiếng, trong mắt
hắn, Huyễn Thú không hề tồn tại.
“Đừng nói chắc chắn thế.” Vân
Phong nói, Bặc Nguyên Di Sinh cười lên điên cuồng, “Vân Phong. Ta đứng
im cho ngươi đánh luôn đấy, để ngươi thấy ngươi không thể thắng ta.”
Lời nói thật càn rỡ. Vân Phong nhíu mày, Bặc Nguyên Di Sinh thấy vẻ mặt của nàng thì cười to. “Ha ha ha! Ta đứng im cho ngươi đánh này.”
Đây chính là một sự sỉ nhục, Vân Phong hiểu rõ lời hắn, mặc dù bị vũ nhục
nhưng nàng không hề tức giận chút nào, đối với kẻ cuồng vọng tự phụ thế
này, không để họ ngã xuống vực thẳm thì họ sẽ không biết thu liễm.
“Làm như lời hắn nói đi.” Một giọng nói truyền vào tai Vân Phong, nàng lập
tức nhìn sang bên, chẳng biết A Lạc đã xuất hiện từ lúc nào, sắc mặt âm u nhìn Bặc Nguyên Di Sinh, hắn ta chưa phát hiện ra A Lạc, Vân Phong chắc chắn chỉ có một mình nàng thấy.
“Từng gặp qua nhiều nhân loại
thế này rồi, nhưng đây là kẻ đầu tiên khiến ta cảm nhận được dục vọng
ngu xuẩn.” A Lạc nói nhỏ, đôi mắt tím sẫm nhìn sang Vân Phong, “Ngươi
chỉ cần tấn công bình thường là được, sức mạnh của ta sẽ hỗ trợ chiêu
thức của ngươi cùng tung ra.”
Hai mắt Vân Phong sáng lên, nếu A Lạc thêm sức mạnh vào, Bặc Nguyên Di Sinh kia chắc chắn chịu thiệt lớn.
“Ngươi đã nói rồi thì ta sẽ không phụ ý tốt của ngươi!” Vân Phong nâng khoé
môi, Bặc Nguyên Di Sinh khinh thường đáp lại, “Tới đi! Để ta xem thử sức mạnh của ngươi có thể làm gì được ta.”
Vân Phong cười lạnh, “Bặc Nguyên Di Sinh, ngươi đừng hối hận.”
Hắn ta cười to, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, trong lúc hắn còn đnag cười Vân
Phong đột nhiên ra tay, sức mạnh tinh thần tung ra khỏi lòng bàn tay lao thẳng tới cơ thể Bặc Nguyên Di Sinh. Hắn ta đứng đó khinh thường đợi
đòn đánh của nàng, vốn còn muốn cười nhạo thêm nhưng đột nhiên lại trợn
to mắt. Đây là…
“Tránh ra mau!” Hiên Dật hét lên, Bặc Nguyên Di
Sinh giật mình lùi lại cả trăm mét, sức mạnh lao thẳng về phía trước,
hắn tránh thoát sang bên trong gang tấc, Tinh Thần Lực sượt qua cánh tay hắn, cảm giấc đau đớn truyền tới, một vết thương xuất hiện trên cánh
tay hắn.
Bặc Nguyên Di Sinh nhìn vết thương mà sững sờ, quay phắt lại nhìn Vân Phong, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Vân Phong nhếch môi lạnh giọng nói, “Làm gì? Ta tấn công mà ngươi nhận kiểu miễn cưỡng như thế, còn mặt mũi mà cười ma thú của ta sao?”
Bặc
Nguyên Di Sinh cứng họng, không đúng. Sức mạnh Tinh Thần Lực của nàng
sao lại manh như vậy được? Sức mạnh vừa rồi ẩn chứa rõ ràng không phải
của nàng. Nhưng mà… nàng không hề làm gì thừa cả, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Ta không tin.” Bặc Nguyên Di Sinh gầm lên lao về phía Vân
Phong, nàng thấy thế lập tức lùi lại, Huyễn Thú A Lạc không nói sẽ giúp
nàng lần thứ hai, tên này thật đúng là khó dây dưa. Cơ thể như tường
đồng vách sắt như thế, rốt cuộc làm sao mới phá được đây… Nhục Cầu!
Răng Nhục Cầu đến phòng ngự của Kim Long còn bị đục thủng, huống chi là con người.
Chớp mắt, cổ tay Vân Phong lộn vòng, một đám lông mượt mà bị nàng xách ra
ngoài, vẻ mặt Nhục Cầu mơ màng ngái ngủ, nghi hoặc nhìn Vân Phong,
“Nyanya…?”
Vân Phong không kịp nói gì, chỉ có thể xoay Nhục Cầu lại quăng thẳng về phía Bặc Nguyên Di Sinh.
“Ha ha ha ha! Thứ này mà cũng ngăn được ta? Thực đúng là nực cười.” Bặc
Nguyên Di Sinh hét lên, bàn tay không chút khách khí vồ tới Nhục Cầu,
xem ra muốn bóp nát nó. Nhục Cầu giật bắn mình, nhanh chóng tỉnh ngủ.
Bàn tay Bặc Nguyên Di Sinh chẳng mấy chốc đã bắt được đuôi Nhục Cầu, nó
nhanh chóng dữ dằng nhe răng ra, không chút khách khí xoay lại cắn một
phát.
“Phập!” Hàm răng sắc bén dễ dàng đâm xuyên qua da hắn như
một miếng đậu hũ, hắn trợn tròn mắt muốn rút tay lại nhưng Nhục Cầu
không hề chịu nhả ra. Bặc Nguyên Di Sinh dùng sức vung muốn ném Nhục Cầu đi, nhưng nó không chịu rời khỏi tay hắn, nhưng khi nó nghĩ lại rời đi
thì kéo theo một mảng máu thịt lớn của hắn.
“A!” Bặc Nguyên Di
Sinh hét toáng lên, một miếng thịt trên tay đã bị xé ra, cảm giác đau
đớn không thể nhịn nổi lan tràn. Máu tươi phủ kín tay hắn, đỏ rực một
mảng. Nhục Cầu khinh thường phun miếng thịt trong miệng ra, vẻ mặt chê
bai, nhanh chóng quay lại vai của Vân Phong, móng vuốt chà chà miệng
mình như muốn làm sạch.
Bặc Nguyên Di Sinh ôm lấy bàn tay bị
thương của mình, cả một khúc xương đã bị lòi ra. Ma thú kia rốt cuộc là
gì, sao lại có thể dễ dàng phá được phòng ngự của mình như thế? Sao lại
như vậy được?
Bàn tay run run truyền tới đau đớn, nhắc hắn toàn bộ đều là sự thật, hắn phòng bị đứng xa nhìn lại, không dám lại gần nữa.
Hiên Dật chạy tới, tiếng hét thảm thiết vừa rồi của Bặc Nguyên Di Sinh nói
hắn biết tình hình bên này không ổn. Quả nhiên vừa tới đã thấy bàn tay
bị thương đầm đìa máu của Bặc Nguyên Di Sinh, hắn liền sững sờ. Khi thấy Nhục Cầu trên vai Vân Phong, hắn khẽ nheo mắt, là do ma thú đó làm?
“Con ma thú trên vai Vân Phong có lai lịch gì?” Bặc Nguyên Di Sinh thấp
giọng hỏi, “Vậy mà nó lại có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự trên cơ thể
ta, còn để lại một vết thương.”
Hiên Dật nhíu mày, “Ta đã nói rồi, ma thú bên cạnh Vân tiểu thư đều không hề đơn giản, ngươi không chịu nghe.”
Bặc Nguyên Di Sinh cau có nhìn tay mình như đang nghĩ điều gì, Hiên Dật thở dài, “Xem ra hôm nay sợ là phải không công mà lui thôi, động tĩnh ở đây quá lớn, nếu để Nạp Khê Lam Y cũng tới đây thì khó đối phó lắm, thời
gian vẫn còn nhiều, chúng ta vẫn có thể ở lại Nạp Khê tộc một khoảng
thời gian, vẫn còn cơ hội.”
“Hừ, cũng được.” Bặc Nguyên Di Sinh
hừ lạnh, Hiên Dật mỉm cười, khẽ cúi người với Vân Phong, “Vân tiểu thư,
lần này mạo phạm rồi.”
Mặt mày Vân Phong lạnh lẽo, Hiên Dật cười
thành tiếng, “Vừa rồi là chúng ta lỗ mãng, mong Vân tiểu thư đừng để ý,
thực lực Vân tiểu thư thật đúng là khó tin.”
“Ngươi tự biết mình
đi.” Vân Phong nói, mắt nhìn về phía Bặc Nguyên Di Sinh, làm hắn tức
giận tiến lên, Hiên Dật kéo hắn lùi lại về sau, “Vậy cáo từ trước, mong
rằng nhị ca của Vân tiểu thư sớm ngày bình phục, Tứ Đại Gia Tộc có thể
cùng nhau bàn kế.”
Nói xong câu đó, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di
Sinh xoay người bỏ đi, đám ma thú muốn đuổi theo nhưng Vân Phong cản
lại, “Đừng đuổi theo, ở Nạp Khê tộc không thể gây chuyện tuỳ tiện được,
hơn nữa hai người họ tự tiện xông tới đây, sẽ không có nhiều người tin
đâu.”
Đám ma thú khế ước tức giận bất bình, Vân Phong cười lạnh,
“Hai người họ sẽ không từ bỏ đâu, sau này sẽ còn cơ hội gặp lại, không
lo các ngươi không có cơ hội ra tay.”
Nhục Cầu đánh ngáp một cái, oán trách nhìn Vân Phong, nàng cười khan, biết mình đã quấy rầy giấc
nghỉ của nó, lần trước Na Tà giúp nàng trấn áp mắt đỏ chắc chắn đã dùng
không ít năng lượng, nó lắc mình biến mất, Vân Phong tiếp tục chờ ở đây, khó đảm bảo hai người kia sẽ lại tới lần nữa.
Động tĩnh trong
Minh Tưởng Trì dần thong thả, hồi lâu sau, Khúc Lam Y tiến tới, còn chưa vào tới nơi Vân Phong đã cảm nhận được sự tức giận từ hắn.
“Vô
sỉ!” Khúc Lam Y gầm gừ, kể lại chuyện lớn cho Vân Phong nghe, đúng như
nàng đoán, Bặc Nguyên gia và Hiên gia tới đây là vì Nạp Khê tộc trưởng
dứt khoát từ chối, hai nhà tới tìm biểu đạt ý hợp tác, nhưng lòng tham
vẫn quanh quẩn Minh Tưởng Trì của Nạp Khê tộc, ông không nói hai lời cự
tuyệt, hai nhà kia lại đi lấy tình hình trước mắt để uy hiếp, Tộc trưởng Nạp Khê tức giận nhưng lại không thể tuỳ tiện phát tác.
Về việc
hai nhà kia nhúng tay vào chuyện Nạp Khê tộc, mặc dù nhân chứng vật
chứng có đủ nhưng da mặt hai nhà kia rất dày, một mực không thừa nhận,
hai nhà kia chẳng những phủ nhận còn quả quyết chứng cứ không có tác
dụng, thậm chí còn cắn ngược lại nói Nạp Khê tộc thừa dịp vu hãm, điều
này khiến Khúc Lam Y cực kỳ tức giận.
“Còn mặt mũi đi lại ở Nạp
Khê tộc nữa, không sợ lão đầu dưới cơn tức giận khiến họ không thể rời
khỏi đây được sao?” Khúc Lam Y tức giận không thôi, Vân Phong nhíu mày,
chuyện Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh tới đây hắn vẫn chưa biết, rốt
cuộc có nên nói cho hắn biết…
“Có người tới đây?” Khúc Lam Y đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó nhìn dấu vết đánh nhau để lại trên dất, “Là ai?”
Vân Phong thấp giọng nói, “Hiên Dật, còn có Bặc Nguyên Di Sinh.”
Khúc Lam Y ngạc nhiên, sau đó siết chặt nắm tay, “Thật là to gan! Dám giương oai trong đất của tộc ta.”
Vân Phong nắm lấy tay hắn, “Khoan hãy tức giận, Bặc Nguyên gia và Hiên gia
tất nhiên là vô sỉ rồi, nhưng mà bây giờ Tứ Đại Gia Tộc chưa thể trở
mặt, điều đó không có lợi với Nạp Khê tộc, còn tại sao hai người kia lại có thể phát hiện ra được chỗ này, có lẽ là do các trưởng giả đã dồn hết sức để duy trì Minh Tưởng Trì nên là lớp bảo vệ đã bị giãn ra nhiều.”
Khúc Lam Y im lặng một lát, sau đó gật đầu, “Nàng nói không sai, nên tăng
cường đề phòng nơi này mới đúng.” Hắn nhìn một lượt nàng, “Bọn họ có
khiến nàng bị thương không?”
Vân Phong cười tươi, “Không có, bọn họ chẳng được chút lợi gì ta đâu, tuy nhiên Bặc Nguyên Di Sinh thì bị thua thiệt nhiều lắm.”
“Đáng đời nhà hắn.” Khúc Lam Y cười lạnh, “Còn có lần sau nữa thì ta sẽ khiến hai tên kia không được yên đâu.”
“Lam Y, huyết mạch Bặc Nguyên gia có phải có liên quan tới phòng ngự không?” Vân Phong hỏi, Khúc Lam Y ngẩn người, sau đó gật đầu, “Ừ, đúng thực là
có liên quan tới phòng ngự, chỉ là không biết nhiều lắm, năng lực huyết
mạch Bặc Nguyên gia có thể cường hoá cơ thể của Bặc Nguyên tộc, nâng
phòng ngự của cơ thể lên, nếu không thể phá nổi lớp phòng ngự này thì
đánh nhau với người Bặc Nguyên tộc thực sự rất tốn sức.”
“Trong
nhân loại có thể cường hoá phòng ngự tới cỡ này?” Vân Phong ngạc nhiên,
Khúc Lam Y nhíu mày, “Bặc Nguyên tộc khá đặc biệt, có thể nói trong nhân loại bọn là người có khả năng phát triển tới mức cực hạn, dù là móng
vuốt của ma thú cũng rất khó phá được phòng ngự của họ, điểm này khác
giống với Long tộc, nói dễ nghe hơn, phòng ngự của họ có thể so được với Long tộc.”
Vân Phong im lặng, huyết mạch Tứ Đại Gia Tộc quả
nhiên không hề tầm thường, hơn nữa mỗi gia tộc đều khác biệt nhau, Bặc
Nguyên tộc có năng lực phòng ngự kinh khủng khó phá như thế, điểm này
giúp họ có được rất nhiều ưu thế, nếu có họ gia nhập đối đầu với Huyết
Hồn nhất định đắc lực không ít. Chỉ là với thái độ hiện giờ của hai nhà
kia, Vân Phong gần như đã bỏ đi suy nghĩ hợp tác với họ.
Từ sau
khi Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh xông vào, bên ngoài Minh Tưởng Trì đề phòng rất nghiêm ngặt, hai người kia muốn vào lại là rất khó. Hơn nữa
Nạp Khê tộc đã tuyên bố, nếu người nào dá, cả gan xông vào Minh Tưởng
Trì, bất kể là ai Nạp Khê tộc cũng sẽ không bỏ qua.
Đây là lệnh
của Tộc trưởng, khi biết Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh lại dám xông vào Minh Tưởng Trì, ông giận tới tím mặt. Nạp Khê tộc rất lễ độ, nhưng
không có nghĩa Nạp Khê tộc chịu yếu thế. Nếu có thêm một lần nữa nhất
định sẽ tru diệt. Bất kể ngươi là người tộc nào cũng không ngoại lệ.
Từ nay về sau, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh không bao giờ xuất hiện nữa, mọi thứ đều lắng xuống.
Bặc Nguyên gia và Hiên gia vẫn chưa vội rời đi, tộc trưởng Nạp Khê bày rõ
thái độ cự tuyệt, hai tộc kia cũng chẳng còn cách nào, chỉ cứng đầu đổ
thừa, miễn cưỡng lấy cớ, móc nối một chút tình cảm gia tộc với Nạp Khê
tộc, hầm đến mức chai mặt.
Khúc Lam Y không thể cùng Vân Phong
canh giữ Minh Tưởng Trì, hắn phải trông chừng hai người Hiên Dật và Bặc
Nguyên Di Sinh, lúc nào cũng đề phòng, nhưng tối nào hắn cũng sẽ ở cạnh
nàng, cứ như thế thoáng cái lại qua nửa tháng, Minh Tưởng Trì từ lâu
không có tiếng động cuối cùng đã có thay đổi.
“Ong ong ong!” Từng dòng năng lượng dao động truyền tới, càng ngày càng mãnh liệt. Bên
ngoài Minh Tưởng Trì chỉ có một mình Vân Phong, nàng kích động nhìn vào
trong, lúc này tiếng của các trưởng giả vọng ra từ bên trong, “Bảo vệ
cho tốt, đừng để có bất kỳ sai lầm nào.”
Vân Phong hít thật sâu một hơi, xem ra nhị ca không sao rồi. Không thể để có chút so sót nào, tuyệt đối không thể.
“Làn sóng sức mạnh ở Minh Tưởng Trì thật lợi hại, xem ra tình huống nhị ca
Vân tiểu thư vô cùng thuận lợi.” Hiên Dật cười ha ha, Bặc Nguyên Di Sinh u ám ngồi bên cạnh, vết thương trên tay hắn vẫn chưa khép lại. Cho dù
có dùng cách gì cũng vô dụng.
Khúc Lam Y hừ lạnh, liếc nhìn vết
thương vết thương đỏ lòm vẫn chưa lành của Bặc Nguyên Di Sinh, khẽ nhếch môi, “Động vào đồ không phải của mình rồi rơi vào khốn khó như thế,
không tồi không tồi.”
Bặc Nguyên Di sinh đen mặt, Hiên Dật đẩy
gọng kính trên sống mũi không nói gì, Khúc Lam Y nhìn ra sau, “Bặc
Nguyên gia và Hiên gia trước đây thế nào ta không biết, nhưng mà bây giờ ta biết một chút rồi, đúng là đệ nhất vô liêm sỉ.”
“Nạp Khê Lam
Y, nói chuyện với ngươi thì khách khí một chút đi.” Bặc Nguyên Di Sinh
khó chịu nói, Khúc Lam Y cười lạnh, “Để hai người các ngươi sống đã là
khách khí lắm rồi.”
Hiên Dật đưa ngón tay vuốt cằm, mắt loé lên
một vệt sáng, “Hai đấu một ngươi không có nhiều phần thắng đâu, kể cả Di Sinh có bị thương thì ngươi cũng chẳng chiếm được nhiều lợi thế.”
“Trong lãnh thổ của Nạp Khê tộc, các ngươi nói thế có phải là quá chắc chắn
rồi không?” Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo, Hiên Dật im bặt, Bặc Nguyên Di
Sinh hơi mím môi không nói gì, Khúc Lam Y đứng lên nói nhỏ, “Liên hiệp
Tứ Đại Gia Tộc cũng chưa chắc cần lắm đâu…” rồi ngoái đầu nhìn lại,
trong mắt hiện lên nụ cười như ác ma, “Thực sự cho rằng Nạp Khê tộc
không thể giữ được các ngươi sao?”
Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh hơi biến sắc, hai người không nói gì nữa.
Ngoài Minh Tưởng Trì, làn sóng ngày càng toả ra mãnh liệt, lòng của Vân Phong cũng càng ngày càng khẩn trương, ngay lúc mấu chốt này nàng càng tỉnh
táo, càng phải cẩn thận hơn.
“Chủ nhân, không ổn rồi! Có sự cố.”
Tiếng Tiểu Hoả vang lên trong đầu, sắc mặt Vân Phong lập tức trở nên
căng thẳng. “Tiểu Hoả, đã xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài Minh Tưởng Trì có bố trí lực lượng, Vân Phong không hề sao nhãn, năm ma thú ở Nạp
Khê tộc cũng được ngầm cho phép được cùng tham gia công việc bảo vệ, lời nói của Tiểu Hoả rất gấp gáp, điều này khiến Vân Phong cảm nhận được sự khẩn cấp trong đó.
“Cường giả do Nạp Khê tộc bố trí đã bị giết
chết rồi.” Tiếng Tiểu Hoả truyền tới khiến Vân Phong giật mình. Giết
chết rồi? Chẳng lẽ là do Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh cố chấp xông
vào?
“Ta tới ngay đây.” Vân Phong truyền âm lại, lập tức động
thân lao thẳng về phía Tiểu Hoả, bốn ma thú khế ước cũng vội vã chạy
tới, đột nhiên tiếng Tiểu Hoả lại vang lên, “Chủ nhân đừng tới đây!
Grào!”
“Tiểu Hoả! Rốt cuộc sao rồi?” Vân Phong sốt ruột, lập tức
tăng tốc, nỗ lực giao tiếp với Tiểu Hoả, bốn ma thú khác cũng liên tục
kêu gọi, tiếng Tiểu Hoả đứt quãng đáp lại, “Đừng.. có.. tới đây… Đừng…”
Tới đó? Rốt cuộc là ai đã tới đó? Nhịp tim Vân Phong tăng nhanh, dự cảm
Tiểu Hoả bên kia rất có thể đã gặp chuyện không may. Chân lướt như bay,
tốc độ lại tăng lên, đúng lúc này một bóng đen chắn ngang tầm mắt nàng.
Áo choàng quấn quanh thân, trên áo choàng vẽ hoa văn thần bí có màu đỏ,
Huyết Hồn!
Vân Phong khựng lại, người Huyết Hồn lại xông vào Nạp Khê tộc? Rốt cuộc là ai cử tới, là Bặc Nguyên gia hay Hiên gia?
ảo choàng đen tuyền phủ toán thân, người kia chậm rãi xoay lại, gương mặt
tái nhợt, đôi mắt tràn ngập thù hận, đó là gương mặt Vân Phong không thể quen hơn.
“Vậy mà ngươi lại gia nhập Huyết Hồn! Thực sự không
ngờ.” Vân Phong nói, nhìn thẳng vào người trước mặt, chính là Ngọc Liên
đã bị trục xuất khỏi Nạp Khê tộc.
“Vân Phong, nếu không phải là
ngươi, ta đã không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.” Giọng nói khàn
khàn phát ra từ Ngọc Liên, nàng ta cười lên dữ tợn, áo choàng tung lên,
từng luồng Ám Nguyên Tố tung ra, một cái gì đó bị Ám Nguyên Tố trói lại
xuất hiện.
“Tiểu Hoả!” Con ngươi Vân Phong co rụt lại, Hoả Vân Lang đang bị Ám Nguyên Tố trói lại, sắc mặt Tiểu Hoả vô cùng khổ sở.
“Hoả huynh!”
“Tiểu Hoả ca ca!”
“Cậu nhóc!”
“Tiểu Hoả!”
Bốn ma thú nhìn thấy thốt lên, Ngọc Liên thấy thế cười ha hả, trong mắt
hiện lên sự điên cuồng, “Ta sẽ không là bại tướng dưới tay ngươi nữa.
Lúc trước chính là súc sinh này khiến ta làm trò cười cho thiên hạ,
chính là Vân Phong ngươi làm hại ta bị trục xuất khỏi Nạp Khê tộc, hôm
nay… ta muốn ngươi phải hối hận.”
Ám Nguyên Tố nổi lên, trong nhất mắt xông vào cơ thể Hoả Vâng Lang, nó co quắp lại, gào lên đau đớn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Súc sinh, đi chết đi!” Ngọc
Liên điên cuồng gào to, Ám Nguyên Tố càng thêm hung hãn, cơ thể Tiểu Hoả nhanh chóng phình ra, trái tim Vân Phong nhói lên, lao vọt tới, Tiểu
Hoả, Tiểu Hoả!