Trên giường trống không, trong viện cũng trống
không. Sắc mặt Vân Phong u ám, cho dù nhị ca có rời khỏi viện cũng không thể trống không tới như này được. Đại ca và phụ thân đâu? Còn có Lam Y
và Thiên Tình nữa, cho dù sư tôn không có ở đây, bọn họ cũng không thể
nào biến mất được.
“Tiểu cô cô, rốt cuộc…” Vân Khinh Thần bước
tới, nghi hoặc nhìn cả viện trống trải, “Phụ thân đâu? Nhị thúc sao lại
không ở đây?” Vân Khinh Thần im lặng một hồi lại nói, “Con đi tìm ba vị
trưởng lão.” Vân Khinh Thần xoay người chạy ra ngoài, Vân Phong đứng
giữa không gian trống trải, nhìn bụi bám trên bàn và giường, xem ra nhị
ca đã không ở Vân gia một khoảng thời gian rồi.
“Tiểu cô cô.”
Không bao lâu Vân Khinh Thần đã trở lại, theo cùng hắn còn có ba vị
trưởng lão Vân gia, thấy Vân Phong ba người họ thở phào, “Nha đầu, cuối
cùng con cũng trở lại rồi.”
“Ba vị trưởng lão, nhị thúc sao rồi?” Vân Khinh Thần nôn nóng, ba trưởng lão Vân gia vỗ vai hắn, khẽ thở dài, “Trước mắt Vân Khải vẫn chưa sao, sau khi con rời khỏi Vân gia chừng
nửa tháng thì tình huống Vân Khải đột nhiên chuyển xấu.”
“Chuyển xấu?” Vẻ mặt Vân Phong biến đổi, chẳng lẽ nhị ca xuất hiện biến cố gì?
“Đột nhiên ác hoá, tốc độ mau tới mức khiến chúng ta gần như không kịp phản
ứng, Lam Y tiểu hữu và nha đầu Thiên Tình đã khống chế được tình hình,
trong lúc mọi người thở phào cho rằng đã ổn, thì vào một buổi tối tình
hình Vân Khải lại xuống dốc, may mà Phong tiền bối gặp chuyện không
loạn, cuối cùng khống chế được.”
Sư tôn… đáy lòng Vân Phong thầm thở phào, có sư tôn ở đây, nhị ca sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không sao.
“Trong một đêm ác hoá… tình hình nhị thúc hiện giờ đã tới mức nào rồi?” Vân
Khinh Thần nhíu mày, trong lòng cảm giác hơi không ổn, Đại Trưởng Lão
nói, “Điều này khó mà nói được, sau khi ác hoá vất vả lắm mới ổn định
lại được, nhưng trong thời gian ngắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần trong
ngày. Cuối cùng Phong tiền bối quyết định đẻ Vân Khải tới Nạp Khê tộc.”
“Nạp Khê tộc?” Vân Phong ngạc nhiên, tới Nạp Khê tộc… tình hình nhị ca tệ tới mức phải cần tới sức mạnh của tộc cổ xưa?
“Lam Y tiểu hữu và Thiên Tình đều đã cùng Phong tiền bối tới Nạp Khê tộc
rồi, Vân Cảnh và Vân Thăng thì bôn ba khắp nơi tìm một vài món mà Phong
tiền bối cần, trên dưới Vân gia cũng chuẩn bị rất tích cực, cho dù thế
nào cũng phải khiến Vân khải bình an.”
“Ba vị trưởng lão, con…”
Vân Phong muốn nói gì đó nhưng Nhị Trưởng Lão lắc đầu, “Nha đầu, còn nói hai chữ cảm ơn với chúng ta? Nếu nói cảm ơn cũng phải là ba lão già
chúng ta mới đúng. Con đã quay về, chúng ta sẽ báo cho người Nạp Khê
tộc, Phong tiền bối trước khi đi có dặn sẽ để Nạp Khê tộc phái người tới Vân gia chờ con, một khi con trở lại sẽ lập tức tới Nạp Khê tộc.”
“Nha đầu, Phong lão tiền bối đặc biệt dặn dò, con phải hành động nhanh lên.” Vẻ mặt Đại Trưởng Lão nặng nề, Vân Phong lập tức gật đầu, “Con biết
rồi, sẽ lên đường ngay.”
“Tiểu cô cô, con không đi theo được.”
Vân Khinh Thần lên tiếng, ba vị trưởng lão vui mừng nhìn Vân Khinh Thần, tiểu tử này rất hiểu đạo lý. Vân Phong mỉm cười vỗ vai Kinh Thần, hắn
cầm tay nàng, dùng sức nắm chặt, “Tiểu cô cô, mọi cố gắng của cô sẽ
không uổng phí đâu, nhị thúc sẽ không sao, nhất định sẽ bình an trở về.”
Vân Phong gật đầu, ba vị trưởng lão nói, “Nha đầu, người Nạp Khê tộc đang chờ sẵn rồi, lên đường đi.”
Vân Phong đáp ứng, Vân Khinh Thần nói, “Con đi tìm phụ thân và tổ phụ, xem
thử có thể giúp được gì không.” Nói xong thì ngay lập tức đi mất. Ba vị
trưởng lão thì mang theo Vân Phong tới chính điện, xa xa, Vân Phong thấy được có một thanh niên trẻ tuổi đứng chờ sẵn.
“Ba vị trưởng
lão.” Thanh niên lễ độ gọi, mắt liếc sang Vân Phong, “Ngươi chính là Vân Phong? Đợi nhiều ngày như thế cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Vân Phong nhíu mày, giọng điệu người này rất không khách khí, rõ ràng là
hắn có địch ý với mình, Vân Phong im lặng, thanh niên kia cười, “Ngươi
đã về thì chúng ta lên đường thôi, ba vị trưởng lão, cáo từ.” Thanh niên nói xong, bàn tay vạch hư không, không he hở không gian xuất hiện, sau
đó hắn tung người nhảy vào.
“Nha đầu, chuyện Vân gia giao cho
chúng ta, con chỉ cần nghĩ tới chuyện của Vân Khải là được rồi.” Ba vị
trưởng lão cất giọng, trái tim Vân Phong khẽ run lên, gật đầu liên tục,
sau đó cũng tung người nhảy theo, vết nứt không gian nhanh chóng khép
lại.
Ba vị trưởng lão Vân gia không khỏi thở dài, “Số mạng của đứa trẻ kia… sao lại bấp bênh như thế.”
“Đúng thế, Vân Khải vất vả lắm mới trở lại, rồi lại xuất hiện tình trạng như thế, thật là làm khổ cho nha đầu này rồi.
“Hừ, thật đúng là đã xem thường ngươi rồi, không gian lực như thế lại không
phải là vấn đề với ngươi.” Thanh niên lạnh lùng nói, ánh mắt khẽ lướt ra sau, mang theo thái độ khinh miệt, Vân Phong vẫn im lặng không nói câu
nào.
Thanh niên nghiến răng, bàn tay quơ ra sau, không gian vặn
vẹo như lưỡi hái gặt về phía Vân Phong. Nàng lách người tránh thoát. Mủi chân tăng tốc vọt tới sau lưng thanh niên, ngón tay móc lại kẹp lại
ngay cổ thanh niên kia.
“Ngươi làm gì thế?” Thanh niên giật bắn mình. Tốc độ của nàng mau như thế sao?
“Ta không muốn lảm nhảm với ngươi, nếu ngươi dám lãng phí thời gian của ta
giây nào, ta nhất định sẽ khiến ngươi đau tới không muốn sống.” Giọng
nói lạnh lẽo kèm theo sự lạnh từ đầu ngón tay khiến thanh niên kia rùng
mình. Khí thế của nàng quá áp chế.
Vẻ mặt thanh niên trắng bệch,
nhưng trong lòng vẫn không cam, “Ngươi đừng quên Nạp Khê tộc đang chứa
nhị ca của ngươi. Đừng có không phân phải trái.”
Vân Phong hừ
lạnh, “Nạp Khê tộc có viện thủ trợ giúp hiển nhiên ta rất cảm ơn, nhưng
tiếng cảm ơn này không rơi xuống đầu ngươi đâu.” Ngón tay lạnh lẽo tăng
sức. Thanh niên trắng mặt gầm lên, “Ta biết rồi! Ta sẽ dẫn ngươi thật
tốt.”
Vân Phong hừ lạnh buông tay ra, thanh niên khổ sở ho khan
vài tiếng, nhìn không gian trước mặt, cảm giác lạnh lẽo quanh thân vẫn
chưa tan đi, khiến trái tim hắn run lên mãnh liệt. Lúc này Vân Phong như một con dã thú điên cuồng, người nào mà dám khiêu khích cản đường nàng, nàng nhất định sẽ độc ác đánh trả lại gấp trăm lần.
Thanh niên
không dám đùa giỡn bất kỳ chiêu nào nữa, chuyên tâm dẫn hành lang không
gian, toàn thân Vân Phong toả ra hơi thở lạnh lẽo, lòng đã sớm tới tận
Nạp Khê tộc, nhị ca, huynh sao rồi?
“Tới rồi.” Thanh niên lên
tiếng, bàn yay lại kéo ra, không gian nứt ra, thanh niên tung người nhảy ra ngoài, Vân Phong theo sát phía sau, bước ra ngoài không gian là nơi ở của Nạp Khê tộc.
“Ngươi đã tới rồi.” Có một bóng người đứng đó nhìn Vân Phong, là Lịch Vẫn đã từng giao thủ với nàng.
Vân Phong chỉ gật đầu, sắc mặt khó coi, “Nếu muốn tương phùng có thể để sau, ngươi tới để dẫn đường cho ta?”
Lịch Vẫn nhíu mày, nhận thấy tâm trạng Vân Phong rất không tốt, mắt thoáng
nhìn lướt qua thanh niên chật vật phía sau nàng, cười khẽ, “Ta không có
tư cách đó, Thiếu Chủ sẽ lập tức tới ngay.”
Vừa dứt lời, một bóng người vội vã chạy tới, chính là Khúc Lam Y, “Nàng đã tới rồi, đi theo
ta.” Khúc Lam Y kéo lấy tay Vân Phong đưa nàng vào trong, nàng còn chưa
kịp nói gì đã bị kéo đi, hai người nhanh chóng biến mất.
Lịch Vẫn bật cười, “Dưới tình huống thế này ngươi còn đi khiêu khích nàng, gan lớn đấy.”
Thanh niên đưa tay sờ cổ của mình, bên trên vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo đau đớn, “Nàng có thể thắng ngươi, ta thấy chỉ là trùng hợp mà thôi,
thật không ngờ tốc độ và sức mạnh của nàng… lại kinh khủng như thế.”
Lịch Vẫn nhìn lướt qua dấu năm ngón tay trắng bệch trên cổ, không khỏi bật
cười, “Ta chưa bao giờ xem thường nàng cả, lần này là ngươi đáng đời.”
Thanh niên giật nhẹ khoé miệng, lúng túng gãi đầu, “Sớm biết vậy ta đã không
làm điều thừa như thế, như đã nói, mặc dù Thiếu chủ chúng ta có quan hệ
thân thiết với nàng, Tộc trưởng có vẻ cũng đồng ý chuyện của họ, nhưng
vì một người Vân gia mà dùng sức mạnh trong tộc, gần đây đã có lời đồn,
có rất nhiều người tỏ vẻ bất mãn.”
“Ta hiểu.” Lịch Vẫn nhíu mày,
“Hiện giờ trong tộc vì chuyện của người Vân gia mà dần đã có mâu thuẫn,
mặc dù Tộc trưởng lễn tiếng nhưng rất nhiều người trong lòng vẫn không
phục, cứ như thế sớm muộn cũng sẽ có chuyện không ổn.”
“Còn không phải là do nể mặt Thiếu Chủ sao? Thiếu Chủ thích gì thì ai cản được,
lại còn là chuyện mà nữ nhân mình thích nữa, bây giờ còn liên luỵ tới cả Nạp Khê tộc, rõ là…”
Lịch Vẫn bật cười, nhún vai vừa vào trong vừa nói, “Lời này của ngươi mà bị Thiếu Chủ nghe được thì coi chừng cái mạng.”
Thanh niên giật nhẹ khoé miệng, “Ta dám cá, người có cùng suy nghĩ với ta trong tộc có không ít.”
Lịch Vẫn vẫn nhếch môi, “Hiển nhiên là ta biết điều này, nếu không phải do
Tộc trưởng ra sức áp chế, trong tộc đã sớm loạn rồi, ta nghe nói các
trưởng giả hình như cũng không quá đồng ý.”
“Hử? Nếu các trưởng giả không đồng ý ta thấy tiểu tử Vân gia kia cũng khó cứu đấy.”
Lịch Vẫn vẫn nhíu mày, tình hình cụ thể thì hắn không rõ, chỉ là trong tộc
Nạp Khê có mâu thuẫn vì người Vân gia kia cũng là sự thật, “Nói chuyện
cũng tốt, Thiếu chủ cũng nên hiểu rằng, từng quyết định của hắn đều có
liên quan không chỉ mỗi hắn mà còn cả tộc Nạp Khê.”
Khúc Lam Y
kéo tuột Vân Phong vào trong, nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt người
Nạp Khê tộc có gì đó không đúng, ánh mắt này rất phức tạp, thậm chí còn
mang theo chút oán khí. Vân Phong nhíu mày, nàng đã làm chuyện gì khiến
Nạp Khê tộc ghét rồi à? Sao họ là nhìn nàng như thế?
“Đừng để ý.” Khúc Lam Y nói, giọng thấp tới đáng sợ, Vân Phong ngửa đầu bắt gặp chút màu đỏ trong mắt hắn, toàn thân hắn có chút tiều tuỵ, những ngày qua
hắn tốn sức vì nhị ca rất nhiều.
Vân Phong không khỏi siết chặt
tay hắn, Lam Y, chàng tốt với ta như thế, tốt với Vân gia như thế, ta
đáp lại thế nào đây? E rằng cả đời cũng không đủ.
Lông mày Khúc
Lam Y xô lại với nhau, không khỏi siết chặt tay Vân Phong hơn, “Ba vị
trưởng lão Vân gia hẳn đã nói với nàng, Vân Khải là vì sự cố nên mới dẫn tới tình trạng hiện giờ. Trước đó hắn vẫn còn ổn, linh hồn càng ngày
càng ổn định, nhưng trong một buổi tối, linh hồn hắn đột nhiên bùng sức
mạnh không thể kiềm lại được, nếu như không phải có Phong tiền bối kịp
thời cản lại, e rằng hắn đã sớm phát nổ tự huỷ rồi, cả linh hồn cũng
thế.”
Vân Phong cứng người, sức mạnh không thể khống chế bùng nổ, nhị ca vô tức lại làm ra chuyện nguy hiểm như thế, chỉ một phát là cơ
thể lẫn tinh hồn sẽ tiêu biến.
“Sau đó, ta và Thiên Tình tốn hết
sức mới có thể ép lại sức mạnh trở về, mà sức mạnh kia một khi bộc phát
cũng như mở ra một cái chốt, chỉ cần sơ ý tình hình như thế sẽ lại tiếp
tục tái diễn.”
Khúc Lam Y nói tới đây thì nhìn Vân Phong, “Tiểu Phong Phong, nàng hiểu ý ta không?”
Vân Phong chết lặng gật đầu, mấp máy nói, “Ta hiểu, ta rất hiểu…”
Khúc Lam Y khẽ thở dài, tay khẽ nhéo nhẹ tay Vân Phong, “Cũng may tình hình trước mắt vẫn khống chế được, chưa tới mức tệ nhất.”
“Tại sao lại tới Nạp Khê tộc? Tình hình nhị ca e rằng không chỉ như thế, nói ta nghe đi.” Vân Phong nắm chặt lại tay Khúc Lam Y, hắn nhìn thẳng vào
mắt nàng, “Tình huống Vân Khải mặc dù có thể khống chế, nhưng phải tiêu
hao rất nhiều năng lượng của ta và Cung Thiên Tình, nhất là Thiên Tình,
nàng ấy vốn không thể chịu nổi việc tiêu hao như thế, đã từng tới mức
bất tỉnh, vậy mà nàng vẫn liều mạng làm tiếp, cơ thể càng ngày càng trở
nên suy yếu.”
“Thiên Tình…” Vân Phong không cần suy nghĩ cũng
biết Cung Thiên Tình sẽ liều mạng như thế, sinh mạng mà U Nguyệt đổi về, dù có thế nào nàng cũng sẽ không để nó biến mất.
“Ta thì còn
được, có tiêu hao nhiều hơn cũng chẳng sao, nàng ấy thì không thể tiếp
tục được nữa, nếu không thì chính nàng ấy cũng sẽ nguy hiểm, nhưng Vân
Khải lại cần năng lực Thiên Tình khống chế lại, tiếp tục giữ lại ở Vân
gia sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hao tới chết.”
Vân Phong nhíu mày,
Khúc Lam Y nói tiếp, “Nhờ Phong tiền bối hỏi ta mới nhớ, trong Nạp Khê
tộc còn một nơi gọi là Minh Tưởng Trì, đây là một trong những nơi quan
trọng trong Nạp Khê tộc, do các trưởng giả thủ hộ, ta không rõ lắm trong ao có gì, nhưng rất quan trọng với Nạp Khê tộc.”
“Ý của chàng là…”
Khúc Lam Y cười lớn, “Minh Tưởng Trì rất thích hợp với tình huống của Vân
Khải, chính ta đã hỏi lại lão đầu để chắc chắn, Minh Trưởng Trì ẩn chứa
sức mạnh rất lớn, có thể hoàn toàn trấn áp được năng lượng dao động bất
ổn có thể bùng phát bất cứ lúc nào trong cơ thể Vân Khải, chỉ cần đặt
hắn trong Minh Tưởng Trì, tình hình sẽ chuyển tốt.”
Vân Phong
nghe xong cũng không tỏ vẻ mừng rõ, lông mày vẫn nhíu chặt, Minh Tưởng
Trì thì không tồi… Nhưng mà đây chính là nơi mà các trưởng giả canh giữ, đủ để thấy nó quan trọng cỡ nào với Nạp Khê tộc. Minh Tưởng Trì này có
thể thấy người bình thường không thể vào được, huống chi là đặt Vân Khải ở trong đó.
Mặc dù Vân Phong cũng rất muốn nhị ca bình an, nhưng suy cho cùng đây cũng là chỗ ở Nạp Khê tộc, Vân gia có vì Vân Khải cỡ
nào thì Nạp Khê tộc… cũng chưa nhất thiết chỉ vì Vân Khải mà dùng tới
Minh Tưởng Trì.
“Sao thế?” Khúc Lam Y thấy Vân Phong im lặng thì
hỏi, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, “Lam Y, không nhất thiết vì
ta mà làm thế đâu, Minh Tưởng Trì có ý nghĩa như thế nào với Nạp Khê
tộc, mặc dù chàng không nói thẳng, nhưng với việc trưởng giả trông coi
đã đủ chứng minh mọi thứ.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Thế thì sao? Cái ao kia không dùng cũng chỉ để trang trí thôi à? Có thể để nó phát huy
tác dụng chẳng phải tốt hơn sao? Để đó không cũng chỉ để trưng, đám lão
già kia không chịu nhường còn chẳng phải là vì bộ mặt của Nạp Khê tộc
sao? Thay vì vì cái mặt mũi nực cười nào đó, chi bằng làm chút chuyện có ý nghĩa thì hơn, gia tộc cổ xưa cũng không phải là không có cái gì để
làm. Nếu như nói gia tộc cổ xưa chỉ chăm chú vào mỗi cái danh hiệu, thì
cơ bản chẳng còn ý nghĩa gì để tồn tại nữa.”
Vân Phong im lặng,
gia tộc cổ xưa đều tuân theo quy tắc nghiêm ngặt, quy tắc và trật tự ở
gia tộc cổ xưa đều được thi hành ở mức hoàn hảo nhất, hạn chế của gia
tộc cổ xưa cũng khiến họ càng uy nghiêm hơn trong mắt người ngoài, Nạp
Khê tộc như thế, Vân gia cũng thế, có một vài quy tắc khó mà phá vỡ
được.
“Lão đầu mặc dù cuối cùng bị ta nói tới nói lui, có điều
Minh Tưởng Trì vẫn cần phải có sự đồng ý của đám lão già kia, chuyện này chỉ có thể trông vào Phong lão tiền bối. Lão đầu nói cũng không hơn
được, đám lão già kia cứng đầu lắm.”
Vân Phong im lặng, nàng
chẳng ôm nhiều hy vọng với chuyện này, cũng không mong nhị ca sẽ được
đặt trong Minh Tưởng Trì, nàng muốn tìm cách khác, dù là sư tôn cũng khó mà làm cho các trưởng giả Nạp Khê tộc mở miệng được, Vân Phong hiểu rõ
điều đó.
Bên trong Nạp Khê tộc có một sơn cốc bí ẩn, nằm ở nơi
cực kỳ u tĩnh, nơi đó có vài bóng người đang đứng, sắc mặt bối rối.
Phong Thanh Huyền lạnh lùng đứng đó, đối diện ông là các trưởng giả của
Nạp Khê tộc.
“Dù là ngươi chúng ta cũng không thể đồng ý được.”
Một trong những trưởng giả nói, “Minh Tưởng Trì có ý nghĩa đặc biệt với
Nạp Khê tộc, người bổn tộc còn không thể vào, người ngoại tộc sao có thể được?”
“Phong huynh, chuyện này không phải là do chúng ta không
nể mặt huynh, mà đây là quy củ của tổ tiên, không được bước vào Minh
Trưởng Trì.”
Phong Thanh Huyền cười nhạo, mắt nhìn một lượt những người trước mặt, “Đừng có tự cao tự đại trước mặt ta, ta không biết cái vẻ đó.”
Các trưởng giả cười lúng túng, Phong Thanh Huyền lạnh mặt hơn, “Một câu thôi, cho mượn hay không?”
Các trưởng giả nhíu mày, đồng loạt lắc đầu, trong mắt Phong Thanh Huyền
không khỏi nổi tia lửa, “Một Minh Tưởng Trì mà thôi, cùng lắm chỉ dùng
vài ngày, đồ đệ quay lại có lẽ còn chưa tới vài canh giờ. Đám lão già
các người cứng mồm cứng cổ thế à?”
“Chuyện này không giống, chúng ta không thể phá vỡ quy củ được, chúng ta bảo vệ Minh Tưởng Trì không
để ai bước vào, không thể phá bỏ quy củ được.”
“Quy củ chó má gì chứ?” Phong Thanh Huyền mắng mở, “Các ngươi nhẫn tâm thấy tiểu tử kia chết ở đây sao?”
“Phong huynh có thể nghĩ tới cách khác mà, với năng lực của huynh không phải là không cần tới Minh Tưởng Trì cũng không thể…”
“chuyện bất ngờ ta mà nghĩ được tới cách khác đã chẳng tới đây lảm nhảm với các ngươi.” Phong Thanh Huyền không khách khí nói, vẻ mặt các cường giả bắt đầu lúng túng, nhưng họ vẫn ngậm miệng không cho mượn Minh Tưởng Trì.
Dù nói gì cũng không cho mượn.
“Đó là người của Vân gia, không
phải người Nạp Khê tộc, cho dù là Nạp Khê tộc chúng ta cũng không cho
mượn, Phong huynh, chuyện này không thể thương lượng được.”
Phong Thanh Huyền nghiến răng, đám này thực đúng là không phải cứng miệng
bình thường. Được! Được lắm, “Chuyện Huyết Hồn các ngươi biết chứ?”
Sắc mặt các lão giả lập tức biến đổi, Phong Thanh Huyền cười lạnh, “Sự tồn
tại của Huyết Hồn không phải là tình cờ, ta nghĩ các ngươi hiểu rõ, bọn
chúng phát triển cho tới mức này, chúng ta già như thế cũng không đụng
tới nổi, nói dễ nghe thì chỉ là cái bình hoa di động mà thôi.”
Trưởng giả Nạp Khê tộc lại lúng túng, Phong Thanh Huyền mặc kệ nói tiếp, “Ta
chân thanh nói cho các ngươi biết, có thể đối đầu với Huyết Hồn chỉ có
đồ đệ, chí có Vân gia. Điều này các ngươi không hiểu sao? Còn linh hồn
lực trong cơ thể tiểu tử này nữa, nó vượt xa tưởng tượng của các ngươi.”
Trưởng giả Nạp Khê tộc biến sắc, ánh mắt Phong Thanh Huyền quét qua, “Tiểu tử
này mà chết có một ngày các ngươi chắc chắn sẽ hối hận, đợi tới khi
Huyết Hồn bước lên lãnh thổ của Nạp Khê tộc, cũng chính là ngày mà các
ngươi phải hối hận.”
“Phong huynh, những lời này nói hơi quá rồi, một hậu bối Vân gia thôi mà…”
Phong Thanh Huyền cười khinh thường, “Một hậu bối Vân gia mà thôi? Các ngươi
tự nhận mình hiểu bao nhiêu về Vân gia? Nếu ta nhớ không lầm, năm xưa
Nạp Khê tộc phải dựa vào Vân gia.”
“Phong huynh! Vân gia bây giờ sao có thể so với Vân gia trước đây?”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Đúng là không thể so sánh được.” Vẻ mặt trưởng
giả Nạp Khê tộc hơi cứng lại, nhưng câu sau của ông lại khiến bọn họ
biến sắc, “Vân gia bây giờ đã vượt xa Vân gia trước đây rồi.”
Trưởng giả Nạp Khê tộc cuối cùng vẫn cố giữ thể diện, “Vân Phong là đồ đệ duy
nhất của Phong huynh, hiển nhiên huynh sẽ thiên vị Vân gia nhiều hơn,
nhưng thiên vị quá cũng không làm suy chuyển tới chuyện của Nạp Khê tộc
đâu.”
Phong Thanh Huyền không khỏi nổi đoá, đám lão già này thật
đúng là cứng đầu. “Đã nói tới cỡ này rồi thì khỏi cần nói thêm với các
ngươi nữa, nhớ lời của ta, sau này Nạp Khê tộc có xảy ra chuyện gì cũng
đừng có tới tìm đồ đệ của ta, nếu dám tìm đồ đệ của ta thì đừng trách ta không khách khí.” Phong Thanh Huyền lạnh lùng nói xong thì xoay người,
“Đúng rồi, còn có tên tiểu tử kia của Nạp Khê tộc nữa, hắn cũng nên sớm
cút đi.”
Các trưởng giả Nạp Khê sững sờ. bị Phong Thanh Huyền nói như thế có chút sợ hãi, ông xoay người gọn gàng bỏ đi, không hề quay
đầu lại, kiên quyết như thế khiến trưởng giả Nạp Khê tộc nhất thời lo
lắng.
“Lời ông ấy nói có thể tin được bao nhiêu?”
Các
trưởng giả nhìn nhau, cùng nhíu mày. “Chuyện Huyết Hồn đúng như ông ta
nói, với thế lực hiện giờ của chúng Nạp Khê tộc đã không thể nào áp chế
nổi nữa rồi.”
Nạp Khê tộc cho dù không đếm xỉa tới… cũng e rằng
khó thoát khỏi vận rủi, Huyết Hồn mà được như ý, Nạp Khê tộc cũng khó
chạy thoát.’
Các trưởng giả đưa mắt nhìn nhau, lời nói Phong
Thanh Huyền lại vang lên trong đầu, bất luận là sau này Nạp Khê tộc xảy
ra chuyện gì thì cũng đừng có mà tới tìm đồ đệ của ta. Vân Phong… Nạp
Khê tộc thực sự sẽ có ngày tới tìm nàng giúp đỡ sao?
Phía bên kia Phong Thanh Huyền tức giận rời đi, phía bên này Khúc Lam Y đã đưa Vân
Phong tới chỗ của Vân Khải, chính là viện của Khúc Lam Y, đây là nơi đảm bảo nhất ở Nạp Khê tộc, lúc này Vân Khải đang nằm trên giường, vết
thương trên da lan rộng, Vân Phong nhìn mà thấy đau đớn, đó là vết
thương do sức mạnh đang cố xông ra xé rách cơ thể.
Cung Thiên
Tình vẫn canh bên người Vân Khải, gò má nàng lõm xuống, gương mặt vốn
đầy đặn nay hiện cả xương gò má, gầy hẳn cả hai ba vòng. Vân Phong thấy
thế không khỏi đau lòng, có thể cảm nhận được cổ tay nàng gầy yếu tới
mức không thể gầy thêm nữa rồi.
Ba người im lặng không nói gì,
chỉ canh bên cạnh Vân Khải, Vân Phong không biết lần bùng phát tiếp theo là khi nào, chân mày nàng nhíu lại. Tình trạng này cho dù có lấy được
đồ sư tôn muốn cũng khó mà tiến hành chữa trị được, một khi đang trong
quá trình làm mà sức mạnh đột nhiên bùng phát, hậu quả… khó mà tưởng
tượng nổi.
“Ầm!” Một ngọn gió đánh tung cửa phòng, bóng người lao nhanh vào, kéo theo một lồng khí lạnh, đó là Phong thanh Huyền mặt đầy
tức giận.
Vân Phong ngạc nhiên, sao sư tôn lại tức giận như thế?
Phong Thanh Huyền liếc nhìn Vân Khải trên giường, nhăn mày, Khúc Lam Y
nói, “Phong tiền bối, sao… Ư!” Phong Thanh huyền không nói gì, lật tay
tung lực đánh bay Khúc Lam Y văng lên vách tường.
Hành động đột
ngột này khiến Vân Phong trợn tròn mắt, Khúc Lam Y cũng mặt mày khó
hiểu, mặc dù Phong Thanh Huyền ra tay nhưng Khúc Lam Y không đánh trả
lại, ôm lấy chỗ bị thương, “Phong tiền bối sao thế?”
Ông lạnh lùng nhìn, “Ta phải tận mắt nhìn thấy Nạp Khê tộc tự sinh tự diệt bằng cách nào.”
Khúc Lam Y kinh hãi. Vân Phong lập tức lên tiếng, “Sư tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Thanh Huyền kiềm chế tức giận, “Đồ đệ, chúng ta đi, đừng có ở lại đây nữa.”
Vân Phong và Cung Thiên Tình sửng sốt. Cung Thiên Tình mờ mịt đứng dậy,
“Nhưng mà, Phong tiền bối chẳng phải nói là với tình hình Vân Khải…”
“Bổn tôn nói gì thì làm đó đi. Không để tiểu tử này chết là được rồi!” Phong thanh huyền lạnh lùng nói, Cung Thiên Tình rùng mình, không dám nói
nhiều nữa, Vân Phong biết lúc này sư tôn rất tức giận, rất có thể là
liên quan tới chuyện Minh Tưởng Trì… Sư tôn là đi nói chuyện vì nàng,
các trưởng giả Nạp Khê tộc hẳn là đã cự tuyệt rồi.
“Còn ngươi
nữa, tiểu tử. Sau này không được phép lại gần đồ đệ bổn tôn.” Phong
Thanh Huyền lạnh lùng nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y lập tức tức giận,
“Phong tiền bối. Đám lão gia hoả kia làm gì không liên quan tới ta.”
“Không liên quan? Đều là người Nạp Khê tộc, như nhau cả thôi.” Phong Thanh
Huyền vung tay lên, cuốn lấy cơ thể Vân Phong dâng lên, “Đồ đệ, đi
thôi.”
Vân Phong không biết nên nói gì, nhưng nàng hiểu bây giờ
không thể không vâng lời sư tôn, mọi thứ còn phải đợi sư tôn bớt giận,
nàng thầm đưa ánh mắt với Khúc Lam Y, nhưng hắn không thấy sải bước tới
chắn trước người Phong Thanh Huyền, ông nhíu mày, “Tiểu tử, ngươi dám
ngăn cản bổn tôn?”
Mắt Khúc Lam Y tối đen, chắn trước mặt Phong Thanh Huyền nhất quyết không chịu nhường đường.