Edit: Mavis Clay
“Lam Y ca ca!” Nữ hài yêu kiều la lớn, đôi mắt thiếu niên đang đứng
trong bụi hoa xẹt qua sự băng hàn, chậm rãi đứng lên, ngũ quan hoàn mỹ
giờ đây phủ đầy sương lạnh, đóa hoa mỹ lệ vừa hái xuống nháy mắt bị vò
nát trong tay.
Nhìn đóa hoa mềm mại đã bị nắm thành phấn vụn, lông mày tuấn thú của hắn khẽ nhíu lại, cứ như thế nhìn chăm chú, cho đến khi một bóng người vui
sướng chạy tới trước mặt hắn, “Lam Y ca ca!” Nữ hài đỏ mặt gọi, hy vọng
thiếu niên trước mặt có thể đáp lại mình một chút, nhưng hắn chỉ chuyên
chú nhìn đóa hoa tàn trong lòng bàn tay, không hề để ý tới nàng một tý
xúy nào. Nữ hài thấy hắn chuyên chú như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, hình
như vừa nghĩ ra tới biện pháp gì tốt, lập tức khom người tìm kiếm gì đó
trong bụi hoa.
“A! Chính là ngươi!” Nữ hài đưa bàn tay trắng nõn kéo lấy bụi hoa, một đóa hoa bị nàng ngắt xuống.
“Lam Y ca ca, cho nè!” Nữ hài như hiến vật quý nâng hoa đưa qua, gương
mặt nở nụ cười điềm đạm, “Đóa hoa kia đã hỏng rồi, đây là hoa muội hái
cho Lam Y ca ca, rất đẹp đó.”
Cuối cùng thiếu niên cũng ngước mắt, đôi mắt đen láy mê người lạnh nhạt
nhìn lướt qua đóa hoa trong tay nữ hài, im lặng không nói gì, nữ hài
thấy hắn không thích, nói, “Lam Y ca ca, huynh đừng đau lòng nữa được
không, huynh thích gì Ngọc Liên lấy cho huynh.”
Ý lạnh trong mắt thiếu niên sâu hơn, “Ta thích cái gì ngươi đều làm hết?”
Nữ hài ra sức gật đầu, “Không sai! Lam Y ca ca muốn muội làm gì muội sẽ làm cái đó.”
Thiếu niên chậm rãi nhếch môi, nữ hài thấy hắn cười cũng cười rộ lên vui vẻ.
“Ta muốn ngươi cút đi.”
Nữ hài sững sờ, “Lam Y ca ca, huynh nói gì cơ…?”
Thiếu niên phiền não lườm nàng, “Biến, không muốn nhìn thấy ngươi.”
Nữ hài lập tức đỏ bừng mặt, nước mắt nổi lên, khóc bù lu bù loa, “Lam Y
ca ca…” Nữ hài vừa khóc vừa vươn tay muốn nắm lấy ống tay áo thiếu niên, hắn chê bai lùi về sau một bước, ý lạnh trong mắt không hề thuyên giảm, “Cút đi.”
Nữ hài không chịu nổi nữa, mặt đẫm nước mắt nước mũi, bước ba bước thì
quay đầu lại chạy đi. Tiếng khóc phiền não cuối cùng cũng xa dần rồi
biến mất, sự chán ghét trong mắt thiếu niên rút đi, “Rốt cuộc phụ thân
đang nghĩ gì thế, cho dù cái hoa si kia thực lực không tệ, nhưng đâu cần để nàng ta tới gia tộc mình? Làm phiền cái đầu của ta nhức cả ngày.”
Thiếu niên nhìn khóm hoa vừa bị nữ hài chạm qua, phiền não xoay người,
bàn tay lộn một vòng, Ám Nguyên Tố nồng nặc từ trong người xông ra, bụi
hoa nhanh chóng khô héo, ngay cả đóa hoa vừa rồi cũng không còn tồn tại.
“Thiếu Chủ, gia chủ đã dặn ngài rồi, không thể sử dụng Ám Nguyên Tố nhiều được, nếu không…”
“Câm mồm!” Thiếu niên quát lên, nhìn tay của mình đăm chiêu, tiếp đó lấy ngọc bội trên cổ mình ra nhìn hồi lâu. Phụ thân đã từng nói thứ phong
ấn trong ngọc bội này là gì, như vậy ngọc bội này còn có một cái khác
nữa, cũng không thuộc về Nạp Khê tộc.
“Khuyết Thủ, ngươi nói xem ngọc bội màu đen kia sẽ ở trong tay người như thế nào? Có khi nào chỉ là một người bình thường không?” Thiếu niên cất giọng nói, một bóng đen từ trong hư không xuất hiện đám xuống bên cạnh
hắn, thấp người cung kính đáp lời, “Thiếu Chủ, nếu thật sự là người bình thường, thì thật đáng tiếc.
“Hừ, nói cũng phải. Không biết ta có ngày gặp được chủ nhân của ngọc bội đen này không, đúng rồi, phụ thân vẫn đang bận làm mấy chuyện