Sau khi không gian chấn động, trong mắt Vân Phong đã là một thế giới
hoàn toàn khác biệt, trong tầm mắt đều là sơn mạch nối dài không dứt,
gần nhưng đường ranh giới giữa mặt đất và bầu trơi đã nối liền với nhau, giữa quần sơn nhấp nhô nối dài có vô số đám mây dày đặc, giữa rất nhiều sơn thể đều là sương mù bao phủ, đưa mắt nhìn đi gần như là một nơi thế ngoại đào nguyên, chẳng qua là thiếu một phần thoải mái, có thêm vài
phần rộng rãi và cao xa.
Không ngờ Ưng Sào ở trên không trung mà
lại là cảnh tượng hùng tráng như vậy. Vân Phong đứng trên lưng Sư Ưng,
mắt đen nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, như thật như ảo, cảm giác có chút không thiết thực.
"Ngươi thu lại khí tức của ngươi, trong Ưng
Sào có tộc bầy khác, không quá hữu hảo đối với nhân loại, trên đường đi
ta không muốn gây ra phiền phức nữa." Thiếu niên Sư Ưng hơi quay đầu
sang, đôi mắt ưng sắc bén liếc nhìn Vân Phong một cái. Vân Phong khẽ
cười một tiếng: "Tất nhiên ta suy nghĩ đến điểm này, yên tâm."
Thiếu niên Sư Ưng vừa nghĩ vậy có chút ngại ngùng, Vân Phong ngồi xuống, lưng của thiếu niên Sư Ưng còn xa mới rộng rãi bằng Lam Dực. Chuyến bay vốn
đã không quá vững bởi vì sự thay đổi động tác của Vân Phong mà có chấn
động cực mạnh. Ý cười trên khóe miệng Vân Phong càng sâu hơn, thiếu niên Sư Ưng hừ một tiếng, hai cánh đập mạnh, tốc độ đột ngột tăng nhanh, có
thể thấy được gã không muốn gây thêm sóng gió trên con đường trở lại.
Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong không được tự do đã lâu, sau khi đến tộc Sư
Ưng, Vân Phong cũng thuận tay tiếp xúc không gian phong tỏa, Nhục Cầu
vui sướng chuyển động cơ thể nhỏ béo ú một chút, hít sâu một hơi sau đó
lại thở ra, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Vân Phong khẽ cười, ngón tay sờ sờ khuôn mặt mềm mại của nó, đôi mắt to màu đen của Nhục Cầu nhìn bốn
phía, dường như rất hứng thú.
Trên đường đi Vân Phong đều tuyệt
đối giữ yên tĩnh, khí tức cũng được cẩn thận áp chế. Càng vào trong Ưng
Sào, Vân Phong càng cảm thấy một sự áp lực vô hình. Bên trong Ưn Sào có
rất nhiều tộc bầy khác nhau, từng luồng khí tức mạnh mẽ cũng như có như
không xuất hiện. Ở đây có ma thú cường hãn hơn Vân Phong, hơn nữa số
lượng tuyệt đối không ít, một khi Vân Phong bị phát hiện ở đây, hậu quả
thật không tưởng tượng nổi. Thiếu niên Sư Ưng gia tăng tốc độ, Vân Phong cũng càng cẩn thận hơn nữa, ngay cả Nhục Cầu cũng không lên tiếng, vô
cùng yên tĩnh.
"Phía trước chính là tộc Sư Ưng, ngươi giấu khí
tức cho tốt." Thiếu niên Sư Ưng nói một câu, cơ thể đột nhiên hạ xuống,
Vân Phong ừ một tiếng, áp chế khí tức đến mức độ lớn nhất. Cơ thể thiếu
niên Sư Ưng bất chợt lao vào trong một sơn động, cơ thể chỉ cách mặt đất hơn nửa mét, trượt về phía trước, sau khi đi qua bóng tối trong sơn
động, một vùng ánh sáng bất chợt đập vào mắt Vân Phong, cơ thể thiếu
niên Sư Ưng cũng vọt lên cao.
Vân Phong hơi nheo mắt, sau khi
thích ứng với ánh sáng mạnh cũng coi như đã nhìn thấy hết mọi thứ trước
mắt. Khắp nơi đều là rặng cây cao lớn chạm tới tầng mây, còn có không ít bụi dây leo cực lớn từ trên cây rủ xuống, mức độ rậm rạp giống như rừng mưa nhiệt đới vậy. Ngước mắt lên, trên rặng cây rập rạm có vô số căn
phòng giống như tổ chim, có lớn có nhỏ, mà ở chỗ sâu trong rặng cây chắc hẳn chính là chỗ ở của nhân vật chủ chốt của tộc Sư Ưng.
Thiếu
niên Sư Ưng cẩn thận đưa Vân Phong đi ở bên rìa, thi thoảng Vân Phong có thể nhìn thấy bóng dáng Sư Ưng bay qua trong tán cây rậm rạp. Thiếu
niên Sư Ưng rất căng thẳng, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, bay lên
xuống trong rừng cây cao vút, dường như đang cẩn thận lẩn tránh gì đó,
tuyến đường bay cũng đều là đường vắng vẻ. Sau khi cẩn thận bay như vậy, bóng người của thiếu niên Sư Ưng bỗng vọt lên cao, Vân Phong nhìn thấy
một khiến trúc tổ chim ở trên đỉnh đầu không xa, cơ thể thiếu niên Sư
Ưng cẩn thận hạ xuống, Vân Phong cũng tung người nhảy xuống.
"Mau vào đi!" Một luồng sáng xanh xuất hiện, thiếu niên Sư Ưng hiện thân
trong dáng vẻ con người, hai tay đẩy Vân Phong, hối thúc nàng đi vào
trong, sau đó lấy dây leo phủ bên ngoài tổ chim thật cẩn thận, lúc này
mới hơi thở phào một hơi. Vân Phong đứng trong tổ chim, mắt nhìn xung
quanh, không gian của tổ chim này rất nhỏ, nhưng hai người ở bên trong
cũng có thể tự do hoạt động.
"Đây là nhà của ngươi?" Vân Phong
hỏi một câu, thiếu niên ở cửa cẩn thận canh chừng một lúc, sau khi xác
định an toàn mới quay người đi vào: "Là tổ của ta, ở đây đừng dùng từ
ngữ của nhân loại các ngươi."
Vân Phong nhướn mày, Nhục Cầu ở
trên vai cực kỳ không vui hừ hừ một tiếng. Lúc này thiếu niên mới nhìn
thấy Nhục Cầu trên vai Vân Phong, không khỏi nheo cặp mắt màu lam: "Cái
con ở trên vai ngươi tốt nhất là đừng gây ra động tĩnh lớn gì ở đây, mặc dù là bên ngoài chỗ này, nhưng thính lực của Sư Ưng rất đáng sợ."
Nhục Cầu đột nhiên nhe hàm răng sắc nhọn ra, hung tợn gầm gừ với thiếu niên
Sư Ưng, nhưng thiếu niên dường như hơi nhếch khóe miệng, giống như không hề để ý, đặt mông ngồi xuống: "Ngươi ở đây trước đã, còn về việc làm
sao đi gặp Dực thúc thì ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
Vân Phong cũng ngồi xuống: "Ngươi xưng hô Dực thúc rất thân cận, ngươi và hắn có quan hệ gì?"
Thiếu niên Sư Ưng liếc mắt sang Vân Phong: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết
bất cứ điều gì liên quan đến tộc Sư Ưng, ngươi đến đây chỉ là vì Dục
thúc, những chuyện khác thì không cần biết, cũng đừng mong nhúng tay vào chuyện của tộc Sư Ưng."
Vân Phong nhướn mày, địch ý của con
tiểu Sư Ưng này đối với mình cũng không nhỏ, xem ra có thể đưa mình vào
đây hoàn toàn là vì Lam Dực. Lam Dực là kẻ phản bội bị đưa về tộc Sư
Ưng, e rằng cũng không sống quá tốt, nếu không thì con tiểu Sư Ưng này
cũng sẽ không mạo hiểm đưa mình đến Ưng Sào, đưa vào địa bàn của tộc Sư
Ưng. Lam Dực thân là Sư Ưng bốn cánh, trong tộc Sư Ưng cũng coi như là
thân phận cao quý, con tiểu Sư Ưng này gọi Lam Dực là Dực thúc một cách
thân thiết như vậy, nghĩ chắc huyết thống của gã cũng sẽ không thấp kém
gì. Nếu như nàng đoán không sai, con tiểu Sư Ưng này không nên xuất hiện ở vùng ven như thế này, chắc hẳn nội bộ tộc Sư Ưng cũng có chuyện không thể để người khác biết.
Vân Phong nhếch miệng, nàng không muốn
quản chuyện của tộc Sư Ưng, nàng đến đây chỉ là vì Lam Dực, những chuyện khác nàng không muốn nhúng tay vào.
Một tiếng ưng kêu đột nhiên
vang lên trong không trung, mắt lam của thiếu niên Sư Ưng lóe lên, nhanh chóng đi đến cửa tổ chim, cẩn thận thò đầu ra ngoài, từng tiếng, từng
tiếng ưng kêu cao vút truyền đến, giống như tiếng tù và vậy. Sau một
chuỗi âm thanh vang lên, Vân Phong nghe thấy rõ ràng xung quanh có tiếng Sư Ưng đập cánh bay, dường như tất cả Sư Ưng đều hành động.
"Đây là hiệu lệnh vương triệu tập tất cả tộc nhân, ta phải đi một chuyến,
ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, không thể ra ngoài được." Thiếu niên Sư Ưng nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sợ nàng ra ngoài chạy loạn. Vân Phong khẽ cười: "Biết rồi, khó khăn lắm mới vào được đây, tất nhiên sẽ không dễ
dàng bị mời ra ngoài."
Thiếu niên Sư Ưng ngẩn người, ngay sau đó
mím môi, một tay vén lùm cây bên ngoài tổ chim ra, cả người chui ra
ngoài, tiếp đố một đôi cánh xuất hiện phía sau lưng, tiếng cánh vỗ vang
lên, thiếu niên đã rời khỏi nơi này.
Nhục Cầu không thèm để ý,
nghiêng cái đầu nhỏ sang một bên, mũi hừ hừ mấy tiếng, Vân Phong cười
cười bất đắc dĩ. Bên ngoài có tiếng Sư Ưng vỗ cánh thi thoảng truyền
đến, lúc xa lúc gần, xem ra nội bộ tộc Sư Ưng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nếu không thì cũng sẽ không triệu tập toàn tộc. Chuyện này
liệu có liên quan đến Lam Dực không? Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của Vân
Phong không khỏi trầm xuống.
"Na na!" Nhục Cầu khẽ giọng kêu một tiếng, cơ thể nhỏ bé cọ cọ vào má Vân Phong. Vân Phong lấy lại tinh
thần, đúng vào lúc này bên ngoài tổ chim đột nhiên truyền đến giọng nói
trầm thấp xa lạ, hơn nữa còn là hai giọng nói. Vân Phong nín thở, bàn
tay nắm chặt, không gian lập tức phong tỏa cả người của nàng, thế là lùm cây bên ngoài tổ chim cũng đồng thời bị một cây trường mâu vén ra.
Vân Phong ngồi tại chỗ nhìn hai tộc nhân Sư Ưng thò đầu vào trong, thấy y
phục trên người bọn họ rất chỉnh tề, hơn nữa còn cầm vũ khí trong tay,
chắc là nhân viên đi tuần. Quả nhiên là như vậy, hai người của tộc Sư
Ưng thò đầu vào liếc nhìn một cái, sau đó buông lùm cây xuống nhưng cũng không đi xa.
"Lần này lại có thể bắt được tên phản đồ đó về, thực sự là không ngờ mà."
"Ta còn tưởng đã nhiều năm như vậy, tên phản đồ đó sớm đã mất tung tích rồi, nhưng mà vẫn bị đưa về."
Mắt Vân Phong lóe sáng, bọn họ đang nói chuyện của Lam Dực? Chẳng lẽ lần triệu tập này thật sự có liên quan đến Lam Dực?
"Lần này có thể bắt được kẻ phản bội, vương cũng coi như đã tháo được nút thắt đầu tiên trong lòng rồi."
"Lúc đầu hắn phạm tội nghiêm trọng như vậy, vương nên lập tức chém chết, nhưng không ngờ lại để hắn chạy thoát."
"Lần này nhất định vương sẽ không bỏ lỡ thời cơ, lần triệu tập này chính là để kẻ phản bội đó chết trước mặt tất cả tộc nhân."
Tim Vân Phong đập mạnh, Lam Dực sắp bị chém chết trước mặt tất cả tộc nhân
Sư Ưng sao? Cặp mắt đen của Nhục Cầu cũng lóe lên, móng vuốt nhỏ khẽ cào lên vai Vân Phong. Hai người ở bên ngoài lại nói thêm mấy câu dường như đã hoàn tất việc kiểm tra, định bay trở về hiện trường, không muốn bỏ
lỡ kịch hay giết kẻ phản bội. Vân Phong kiên nhẫn yên tĩnh chờ đợi, sau
khi xác định hai người đi xa, nắm tay đấm mạnh lên nền đất đang ngồi, tổ chim lập tức rung động mạnh mấy cái, sau đó trở lại yên tĩnh.
"Na na, Phong Phong na!" Nhục Cầu vô cùng lo lắng nhìn Vân Phong, Vân Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy vén bụi cây ra, loáng một cái đã đứng
trên không trung ở bên ngoài, đôi mắt đen nhìn chỗ sâu trong rặng cây
lớn, từng đợt lửa giận trào dâng.
Mặc dù nàng đã hứa với con tiểu Sư Ưng kia là sẽ không ra ngoài, nhưng bây giờ nàng đã không thể chờ
đợi tiếp nữa. Sự xuất hiện của nàng nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng cũng chẳng sao, Lam Dực an toàn mới là chuyện quan trọng nhất.
"Ta sẽ không để ngươi có chuyện gì!" Vân Phong nắm chặt bàn tay, cơ thể đã
biến mất như một cơn gió, hóa thành một tàn ảnh lao vào chỗ sâu trong
rặng cây.
Cây cối chọc trời tạo thành bóng râm cực lớn, cây cối
cao không nhìn thấy ngọn, dường như đã chọc vào tận tầng mây, Vân Phong
nhanh chóng đi về phía trước, cũng cẩn thận chú ý đến cảnh tượng xung
quanh. Sau khi xuyên qua một bụi cây vô cùng rậm rạp ở phía trước, trước mắt Vân Phong cũng đột nhiên bừng sáng, trên một bãi đất bằng có đại
điện tương đối giống với bên nhân loại, nghĩ chắc đây chính là nơi ở của nhân vật chủ chốt trong tộc Sư Ưng. Mà lúc này trên bãi đất trống đó đã tập hợp tất cả tộc nhân Sư Ưng, còn thanh niên có dấu ấn màu lam đậm ở
một bên má, hoàn toàn bị bao vây kín mít trong đó chính là Lam Dực.
Vân Phong lập tức vận dụng không gian phong tỏa cẩn thận đến gần, nàng đã
nhanh nhạy cảm nhận được thực lực của mấy người đang ngồi trước Lam Dực
là không tầm thường, đặc biệt là người ngồi ở giữa. Cho dù Vân Phong là
cường giả Tôn Thần, nếu như đến gần thêm nữa cũng sẽ bị phát hiện, đến
lúc đó không những không cứu được Lam Dực mà sẽ còn dẫn đến phiền phức
không cần thiết, đến lúc đó đưa Lam Dực thoát khỏi đây là chuyện không
thể.
Vân Phong muốn quang minh chính đại đưa Lam Dực đi, đồng
thời cũng muốn nhận được thiện cảm của tộc Sư Ưng, nhưng bây giờ điều
này đối với Vân Phong mà nói lại khó càng thêm khó, chiều hướng phát
triển của sự tình đã vượt xa dự liệu của nàng. Vương của tộc Sư Ưng lại
cấp bách muốn dồn Lam Dực vào chỗ chết như vậy.
Vân Phong cẩn
thận nấp vào một góc kín đáo, ở chỗ có khoảng cách không thể bị phát
hiện, bây giờ không phải thời cơ ra tay của nàng, tất cả đều phải yên
tĩnh quan sát diễn biến. Thiếu niên Sư Ưng đưa Vân Phong đến Ưng Sào
đứng ở vị trí khá gần cuối, sắc mặt nhìn có vẻ cực kỳ không tốt, có lo
lắng và bất an, ánh mắt ngước nhìn bốn phía, dường như không dự liệu
được lần này lại gấp gáp xử quyết Lam Dực như vậy. Nếu như lần này Dực
thúc thật sự xảy ra chuyện, gã đưa nhân loại kia vào cũng chẳng có ý
nghĩa gì. Thiếu niên căng thẳng nhìn xung quanh, gã phải làm sao mới có
thể an toàn rời khỏi đây quay về báo cho nhân loại kia biết?
Thiếu niên Sư Ưng lo lắng nhưng lại không biết Vân Phong đã thâm nhập nơi
này, ở ngay trong góc phía sau gã không xa, cẩn thận chú ý mọi chuyện
phía trước.
Lam Dực bị trói bằng dây xích, biểu cảm trên mặt
không có hoảng loạn chút nào, nặng nề, yên tĩnh. Vân Phong nhìn thấy mà
không khỏi cảm thấy tự hào, đây mới là Lam Dực, Lam Dực trầm ổn như vậy. Cặp mắt màu lam của Lam Dực lạnh lùng nhìn tất cả tộc nhân Sư Ưng trước mặt, lúc này nam nhân ngồi ở chính giữa phía sau lưng gã đứng dậy, thân hình ưu nhã ngũ quan tuấn mỹ, nhưng cặp mắt lại lộ ra vẻ ác độc, đặc
biệt là lúc nhìn Lam Dực.
Nam nhân đứng dậy, tất cả tộc nhân Sư
Ưng đều cung kính cúi đầu, Vân Phong hiểu đây chắc hẳn chính là vương
của tộc Sư Ưng, thực lực của y đã đạt đến cấp bậc Tôn Thần, vượt qua
nàng rồi. Mà mấy nhân vật lớn tuổi ngồi xung quanh y đều là cấp bậc Tôn
Thần.
Tộc vương Sư Ưng chậm rãi đi đến trước mặt Lam Dực, đôi mắt cũng màu lam nhìn chằm chằm vào Lam Dực, khóe miệng từ từ nhếch lên,
sâu trong đáy mắt xẹt qua tia âm độc dường như đã đợi thời khắc này từ
rất lâu rồi. Lam Dực cũng cười lạnh một tiếng, coi như là hồi kính.
"Ngươi lẩn trốn cũng thật cao minh, nhưng mà chẳng phải cuối cùng cũng rơi vào tay ta ư?"
Lam Dực lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Ngươi ngồi lên vị trí này như thế nào, trong lòng ngươi tự rõ, chẳng phải từ đầu đến cuối ta là ác mộng của
ngươi sao?
Ánh mắt của tộc vương Sư Ưng hoàn toàn lạnh băng, đồng tử hơi lóe lên, sau đó xoay người, cất cao giọng nói: "Hôm nay, cuối
cùng kẻ phản bội mà tộc Sư Ưng tìm kiếm nhiều năm đã lọt lưới, hôm nay
nỗi nhục nhã của tộc Sư Ưng cũng sẽ được sửa sạch sẽ triệt để."
Tộc nhân Sư Ưng đều ngẩng đầu, cao giọng phụ họa lời nói của y, tộc vương
Sư Ưng khẽ cười một tiếng: "Lần trước để y chạy thoát là sơ xuất của ta, lần này ta sẽ tự tay chém chết, tộc Sư Ưng không thể có vết nhơ tồn
tại."
"Chém chết! Chém chết! Không thể để lại vết nhơ!" Tộc Sư
Ưng đều gào lên, tất cả đều mang dáng vẻ hưng phấn. Thiếu niên Sư Ưng
sắc mặt hơi trắng nhợt, rốt cuộc bây giờ gã nên làm thế nào, nếu như gã
còn không làm gì đó thì Dực thúc thật sự sẽ bị chém chết tại chỗ mất.
Nghe tộc nhân Sư Ưng cao giọng hô hào, Lam Dực càng cười lạnh hơn, tộc vương Sư Ưng thì lại hài lòng nhếch miệng, chậm rãi quay người sang: "Lần này ngươi đừng hòng thoát được nữa. Lần này ta sẽ tự tay giải quyết ngươi." Tộc vương Sư Ưng nói xong, hai tay bỗng có một luồng sáng xanh bao
quanh, sau khi ánh sáng xanh biến mất, một cặp móng vuốt ưng sắc nhọn
xuất hiện.
Đầu nhọn của vuốt ưng lóe lên ánh sáng, vuốt ưng của tộc vương Sư Ưng sẽ cắm phập vào ngực Lam Dực, moi tim của gã ra.
Lam Dực cười gằn một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ ngẩng lên, đôi mắt nhìn
phương xa, trong đôi mắt màu lam lóe lên tia sáng ảm đạm, đột nhiên cảm
nhận được luồng dao động vô cùng quen thuốc vang lên ngay bên cạnh, Lam
Dực nghiêng đầu sang bên khác, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó, luồng khí tức dao động quen thuộc ấy… chắc sẽ không… không, làm sao có thể!
Vuốt ưng của tộc vương Sư Ưng rơi xuống, mắt
thấy đã sắp đâm xuyên qua làn da ngực của Lam Dực, thiếu niên Sư Ưng đã
không nhẫn nhịn được mà đứng dậy, còn chưa đợi gã có hành động gì, một
luồng khí tức mạnh mẽ thình lình hiện thân.
"Muốn động đến hắn,
phải bước qua ta trước." Giọng nói thanh thoát xé rách bầu không trung,
mắt ưng của tộc vương Sư Ưng co mạnh, nhân loại!
Một bóng người
cùng với khí tức Tôn Giả cường đại đáp xuống, Vân Phong mặt lạnh lùng,
tinh thần lực hóa thành trường tiên quất mạnh về phía vuốt ưng của tộc
vương Sư Ưng, thân hình tộc vương Sư Ưng hơi lùi lại. Vân Phong lắc mình đến trước mặt Lam Dực, tay vung lên, dây xích trên người Lam Dực hoàn
toàn bị cắt đứt.
"Nhân loại, là nhân loại!" Tộc Sư Ưng hỗn loạn,
tất cả tộc nhân Sư Ưng hết sức kinh ngạc nhìn nhân loại đột nhiên xuất
hiện. Mấy vị trưởng giả của tộc Sư Ưng lập tức đứng dậy, tộc vương Sư
Ưng đứng đó đôi mắt ưng cẩn thận quan sát Vân Phong, không có hành động
ngông cuồng.
"Chủ nhân, người…" Lam Dực kinh ngạc có chút không
nói nên lời, chỉ ngây ngẩn nhìn Vân Phong ở trước mặt, sao nàng ấy lại
đến đây? Rốt cuộc nàng ấy làm sao vào được Ưng Sào, rốt cuộc đây…
Vân Phong đứng trước mặt Lam Dực, mắt nhìn mấy vị cường giả Tôn Thần của
tộc Sư Ưng trước mặt, và cả tộc vương Sư Ưng đứng ở phía sau, hai bên
đều không hành động, đều có chút kiêng dè lẫn nhau.
Thiếu niên Sư Ưng nhìn thấy Vân Phong xuất hiện liền thở phào một hơi, cũng ngồi bệt
xuống đất. Cũng may, cũng may… người khế ước của Dực thúc đã đến rồi…
"Nhân loại, rốt cuộc ngươi làm sao vào được Ưng Sào, thâm nhập tộc Sư Ưng?"
Mấy vị trưởng giả của tộc Sư Ưng đều mặt lộ vẻ ác độc. Một nhân loại mà
lại dám lặng lẽ thâm nhập nơi này, nếu không phải ả ta chủ động hiện
thân thì bọn họ hoàn toàn không thể phát giác được, rốt cuộc nhân loại
này có mục đích gì?
Vân Phong cười lạnh một tiếng: "Ta đến đây chỉ là vì bằng hữu Lam Dực của ta, không vì điều gì khác."
"Cho ngươi một cơ hội, mau chóng rời khỏi địa bàn của tộc Sư Ưng. Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!" Mấy trưởng giả tộc Sư Ưng đều lớn tiếng quát tháo, Vân Phong cất tiếng cười: "Không có bằng hữu của ta,
ta sẽ không đi."
"Nếu đã như vậy thì để lại mạng của ngươi!" Mấy
vị trưởng giả Sư Ưng mắt lộ vẻ âm tàn, bốn vị cường giả Tôn Thần đã đồng loạt đánh về phía Vân Phong.
"Chủ nhân cẩn thận!" Lam Dực túm
lấy cổ tay Vân Phong, kéo nàng né tránh được một đòn công kích trong số
đó, Vân Phong thản nhiên cười: "Mặc dù chúng ta đã giải trừ khế ước,
nhưng thỏa thuận ngầm vẫn còn."
Ánh mắt Lam Dực không khỏi âm trầm xuống: "Chẳng phải lúc trước đã nói đừng đến tìm ta sao, chủ nhân người…"
Vân Phong cười ha ha một tiếng: "Ta đã nói, ta đến là vì bằng hữu, ta cũng đưa bằng hữu cùng đi."
Cặp mắt màu lam của Lam Dực lóe sáng, có một cảm xúc không biết tên dâng
lên trong lòng. Tộc vương Sư Ưng nhìn Vân Phong và Lam Dực, cười âm
lãnh: "Mấy vị trưởng giả không cần phải thủ hạ lưu tình, giết hết!"
Đòn tấn công của bốn vị cấp bậc Tôn Thần lập tức mạnh hơn rất nhiều, Sư Ưng vốn có thế mạnh tốc độ, đòn công kích của bốn vị cấp bậc Tôn Thần đều
nhanh như gió, tránh được đòn này nhưng chưa chắc có thể tránh được đòn
thứ hai. Đôi cánh sau lưng Lam Dực mở ra, tận lực đưa Vân Phong né
tránh. Vân Phong liếc mắt nhìn liền thấy vết máu loang lổ trên đôi cánh
ấy, đồng tử lập tức co lại.
"Bọn họ lại ra tay với ngươi?"
Lam Dực cười lạnh: "Thế này hoàn toàn chẳng tính là gì."
"Nhân loại, nộp mạng đi!" Bốn vị trưởng giả hoàn toàn chặn đứng bốn phương
hướng của Vân Phong và Lam Dực. Vân Phong cười lạnh lùng, đẩy Lam Dực
đang bảo vệ mình ra: "Muốn lấy mạng của ta? Vậy thì cũng phải xem các
ngươi có bản lĩnh này hay không!" Nắm tay lật lại, ba chiếc nhẫn khế ước xuất hiện. Ba luồng sáng chói mắt xuất hiện trước mặt tất cả tộc nhân
Sư Ưng, toàn bộ ma thú khế ước hỏa hệ, thủy hệ, lôi hệ đều hiện thân.
"Triệu hồi sư!" Bốn vị trưởng giả nhìn thấy vậy đều lớn tiếng hô to, đồng tử
của tộc vương Sư Ưng cũng co lại, nhân loại này thế mà lại là Triệu hồi
sư.
"Triệu hồi sư, thế mà lại là Triệu hồi sư!" Tộc nhân Sư Ưng
chấn kinh, tất cả đều lùi lại phía sau, thiếu niên Sư Ưng đứng ở đằng
sau nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi hơi ngây người, nhân loại kia lại là Triệu hồi sư đa hệ, lợi hại như vậy.
"Lam Dực ca ca!" Yêu Yêu xuất hiện nhìn thấy Lam Dực bình yên vô sự lập tức vui vẻ bật
cười. Tiểu Hỏa nhìn thấy dáng vẻ Lam Dực cười ha ha: "Điểu nhân, ta đã
nói ngươi sẽ không có chuyện gì mà."
Nhị Lôi nhìn thấy đôi cánh
loang lổ vết máu của Lam Dực, mũi hừ một tiếng không nói gì, Lam Dực mỉm cười một cái, tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Yêu Yêu: "Khiến các người lo
lắng rồi."
"Thân là đồng tộc, mà lại giết lẫn nhau, tộc Sư Ưng
cũng chỉ được như thế." Nhị Lôi khinh miệt mở miệng, mắt nhìn bốn vị
trưởng giả ở bốn góc: "Chính là các ngươi động thủ?"
Bốn vị trưởng giả đều thoáng nín thở, Yêu Yêu và Tiểu Hỏa vừa nghe vậy lửa giận cũng dâng lên.
"Bà nội nó, hôm nay bổn đại gia không nướng chín tất cả các ngươi không được!"
Ánh mắt tộc vương Sư Ưng lóe lên, tình thế đã xảy ra chuyển biến cực lớn,
Triệu hồi sư và ba con ma thú khế ước hợp lại với nhau có sức chiến đấu
cực lớn, nhưng mà y không thể từ bỏ cơ hội giết chết Lam Dực được.
"Nhân loại xông vào tộc Sư Ưng, giết không tha!" Tộc vương Sư Ưng lập tức
quát, bốn vị trưởng giả cũng không chần chừ nữa, bốn đòn tấn công lần
lượt từ bốn phía ập đến, đánh thẳng vào những người ở giữa.
Vân Phong cười gằn một tiếng, Tiểu Hỏa, Yêu Yêu, Nhị Lôi lần lượt giải phóng Ma pháp nguyên tố cường đại, tấn công đối phương.
"Ầm…" Tiếng động kinh thiên động địa vang lên, các tộc nhân Sư Ưng khác đều
nháo nhào né tránh, năng lượng nguyên tố cực lớn tản ra sóng xung kích
mạnh mẽ, trực tiếp đánh ngã cây cối cao vút ở lớp ngoài cùng.
"Rầm…" Tiếng cây cao cực lớn đổ ngã, trong lòng các tộc nhân Sư Ưng đều run lên, sức mạnh thật cường đại.
Một mảng bụi đất bay lên, thân hình tộc vương Sư Ưng đột nhiên từ trên cao
hạ xuống, đôi vuốt sắc xua bụi đất ra, nhân loại này lại dám ngông cuồng như vậy ở đây, y không moi tim của ả ta không được! Xua hết màn bụi đất dày đặc, người nghênh đón tộc vương Sư Ưng quả thực là Vân Phong, nhưng lại là đôi mắt cười lạnh lùng.
"Người ta đợi chính là ngươi."
Vân Phong nhếch đôi môi đỏ lên, quả cầu nguyên tố mang ba loại màu sắc
hỗn hợp đang xoay tròn trên bàn tay, ba loại nguyên tố nhảy nhót bên
trên đang kêu gào. Mà áp lực đáng sợ tản ra từ trong nguyên tố dung hợp
khiến đồng tử của tộc vương Sư Ưng co mạnh, sau lưng lập tức mọc ra đôi
cánh, dùng lực vỗ mạnh, tộc vương Sư Ưng muốn nhanh chóng chạy xa.
Khóe miệng Vân Phong mang lãnh ý nhanh chóng đẩy quả cầu nguyên tố trong tay ra, tộc vương Sư Ưng nhanh chóng lùi lại nhưng thứ xuất hiện trước mặt
lại là màu sắc thiện lương của nguyên tố dung hợp. Vân Phong hơi nhếch
môi, cùng với nụ cười nhạt trên bờ môi, nguyên tố dung hợp thình lình từ trên cao nổ tung ra.
"Vương!" Bốn vị trưởng giả nhìn thấy đều
cất cao giọng gọi, bất chấp sóng năng lượng đáng sợ của năng lượng dung
hợp, bất chấp cơ thể mình mà lao vào. Vân Phong nhìn về hướng trung tâm
vụ nổ, nàng không thể nổ chết tộc vương Sư Ưng, quả nhiên, một bóng đen
lao vút lên trời, chính là tộc vương Sư Ưng trông hết sức nhếch nhác.
Vân Phong ngước mắt, thực lực của tộc vương Sư Ưng hơn nàng, nguyên tố dung hợp tam hệ của nàng nhiều nhất chỉ khiến y bị thương một chút mà thôi,
nhưng y cũng nên hiểu nàng không phải là người dễ bắt nạt.
Tộc
vương Sư Ưng toàn thân nhếch nhác từ trên không đáp xuống, mấy cái lông
vũ đã rụng chậm rãi bay trong không trung rơi xuống, trên mặt trên người đều là rất nhiều những vết thương nhỏ. Cặp mắt của tộc vương Sư Ưng lóe lên bất định nhìn Vân Phong, xẹt qua một tia độc địa.
Vân Phong
ra hiệu cho ba con ma thú khế ước đừng hành động ngông cuồng, đây là địa bàn của Sư Ưng, mặc dù bọn họ nhất thời chiếm thượng phong, nhưng nếu
thật sự đánh nhau thì người chịu thiệt là nàng. Nàng không thể một mình
đối kháng với toàn tộc Sư Ưng được, Vân Phong cũng hiểu đạo lý thấy tốt
thì nhận.
"Ta vô ý mạo phạm tộc Sư Ưng, đến đây cũng chỉ vì bằng hữu, không có ý gì khác." Vân Phong cất giọng nói một câu. Nếu thật sự
có mục đích khác, với thực lực của Vân Phong há lại không âm thầm hành
động? Tộc vương Sư Ưng và mấy vị trưởng giả tất nhiên hiểu cứng đối cứng thì chẳng ai có lợi, cũng nhìn ra ý nhường nhịn của Vân Phong, khí thế
giương cung bạt kiếm cũng coi như dịu đi.
"Nhân loại, bằng hữu mà ngươi nói chớ không phải chính là kẻ phản bội kia chứ?" Tộc vương Sư
Ưng mở miệng, giọng nói có vẻ uy nghiêm vô cùng. Vân Phong gật đầu:
"Chính xác, ta chính là đến vì Lam Dực."
"Ngươi muốn đưa tên phản bội này đi, ta nói rõ cho ngươi biết, không thể nào!" Tộc vương Sư Ưng
sắc mặt phẫn nộ nói, Vân Phong thì lại cười nhạt một tiếng: "Kẻ phản
bội, rốt cuộc Lam Dực đã làm chuyện gì mà phải gánh danh hiệu kẻ phản
bội?"
"Đây là chuyện trong tộc Sư Ưng ta, không cho phép nhân
loại nhúng tay vào!" Bốn vị trưởng giả không vui mở miệng nói, Vân Phong vẫn thản nhiên mỉm cười: "Ta đã nói, Lam Dực là bằng hữu của ta, với
Vân Phong ta, chuyện của bằng hữu chính là chuyện của mình."
"Vân Phong, Vân…" Tộc vương Sư Ưng và bốn vị trưởng giả đều ngẩn người, nhân loại này lại là người trong Vân gia?
"Vương, trước đây tổ thượng có từng nói, nếu như là người của Vân gia, chúng
ta…" Bốn vị trưởng lão đều nhìn về phía tộc vương Sư Ưng. Tộc vương Sư
Ưng nhíu mày nhìn về phía Vân Phong, không ngờ nhân loại này lại là
người trong Vân gia, lẽ nào lần này vẫn phải để chạy thoát?
"Nói với ngươi cũng chẳng sai, hắn đã tự tay giết thân đệ của ta, giết đồng tộc, chính là tội danh của hắn."
Giết đồng tộc? Vân Phong thầm cười khẩy, nàng hoàn toàn không tin Lam Dực sẽ làm chuyện như vậy. Tiếp xúc lâu dài như vậy, nếu như nàng còn không
hiểu ma thú khế ước của mình tính tình thế nào, nàng thật sự có lôi với
tình cảm giữa nàng và Lam Dực.
"Nếu đã như vậy, chắc có người
chứng kiến lúc đó, là ai tận mắt nhìn thấy Lam Dực giết đồng tộc?" Câu
chất vấn của Vân Phong khiến mắt Lam Dực lóe lên, tộc nhân Sư Ưng cũng
hơi dao động. Vân Phong liếc mắt nhìn xuống dưới: "Vị nhân chứng lúc đó, có thể đứng ra được không?"
Tộc nhân Sư Ưng người nhìn ta, ta
nhìn ngươi, tộc vương Sư Ưng lạnh lùng mở miệng: "Lúc đó khi thân đệ ta
chết thảm, Lam Dực ở ngay bên cạnh, và còn dính đầy máu. Ngoài hắn ra,
không có ai khác ở hiện trường, vậy còn không thể nói rõ tất cả sao?"
"Lẽ nào tộc vương Sư Ưng không biết còn có vu oan giá họa sao? Ta không rõ
tình huống lúc đó, nhưng ta biết đạo lý mắt thấy cũng là giả. Một khi
mang tội danh kẻ phản bội, đó là vết nhơ cả đời, nếu tội danh giết đồng
tộc đã lớn như vậy mà cứ khắc ấn kẻ phản bội cho đồng tộc một cách đơn
giản như vậy, liệu tộc vương Sư Ưng có quá khinh suất hay không?"
Tộc vương Sư Ưng ánh mắt ác độc: "Vân Phong, chuyện trong tộc Sư Ưng ta không đến lượt ngươi khoa tay múa chân."
"Ta cũng không khoa tay múa chân, bất kể là con người hay ma thú đều có một công bằng bày ra trước mắt. Chuyện trước đây, bây giờ xem ra sẽ không
có nghi hoặc sao? Kết tội danh đơn giản như vậy, không chỉ đơn giản là
cẩu thả thôi nhỉ, tộc vương Sư Ưng?"
Bốn vị trưởng giả đều nhíu chặt mày: "Chuyện trước đây quả thực có vài nghi điểm, quả thực xử lý cũng quá vội vàng."
"Không sai, nếu không phải mệnh lệnh của vương, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận như vậy."
Tộc vương Sư Ưng nghe lời bàn luận của bốn vị trưởng giả lập tức lửa giận dâng lên trong lòng nhưng cũng không thể nói gì.
"Nhưng mà chuyện này đã trôi qua lâu như vậy, điều tra lại thì có chút khó
khăn." Bốn vị trưởng giả mở miệng, tộc vương Sư Ưng mắt lóe sáng, hay
cho một Vân Phong, thế mà lại dựa vào một cái lưỡi để xoay chuyển chuyện này.
Tộc Sư Ưng mặc dù vương có địa vị chí cao vô thượng, nhưng
cũng không được coi thường bốn vị trưởng giả, giữa hai bên có thể nói là lực lượng cân bằng. Vân Phong cười nhạt một tiếng: "Nếu chuyện đã liên
quan đến Lam Dực, tất nhiên ta phải giúp đỡ, dấu ấn kẻ phản bội này vốn
không nên thuộc về hắn."
"Chẳng qua đây là chuyện của tộc ra,
một nhân loại như ngươi nhúng ta vào không khỏi…" Bốn vị trưởng giả đều
thấy không đồng ý với điều này, Tiểu Hỏa ở bên cạnh hừ một tiếng: "Chủ
nhân căn bản cũng không thèm bất cứ thứ gì của tộc Sư Ưng các ngươi, nếu không phải vì điểu nhân này, căn bản là chủ nhân cũng sẽ không đến
đây."
"Đúng thế, đúng thế!" Yêu Yêu ở bên cạnh ra sức gật đầu, thế mà bọn họ lại dám ức hiếp Lam Dực ca ca như vậy, đáng ghét!
Bốn vị trưởng giả không khỏi ngượng nghịu. Cấp bậc Tôn Thần như Vân Phong
nếu thật sự thích cái gì thì có thể ra tay, nhưng quả thực như bọn chúng nói, ngoài Lam Dực ra, quả thực nàng ta không có tâm tư khác, xem ra
đây cũng giống như tộc Sư Ưng tự mình đa tình rồi.
"Không thể để nhân loại nhúng tay vào chuyện của tộc!" Tộc vương Sư Ưng không nhịn
được nữa quát lên. Bốn vị trưởng giả cũng nhíu chặt mày, lúc này một
bóng người đứng ra: "Ta đồng ý!" Bốn vị trưởng giả và tộc vương Sư Ưng
đều nhìn qua, tộc vương Sư Ưng ngẩn người, thế mà lại là thằng oắt con
này.
Thiếu niên Sư Ưng đứng thẳng người, đôi mắt màu lam nhìn bốn vị trưởng giả và tộc vương Sư Ưng: "Chuyện của phụ thân ta, ta đồng ý
để nàng ta nhúng tay, ta nghĩ không có ai có tư cách quyết định chuyện
này hơn ta!"
"Ngươi…" Tộc vương Sư Ưng tức giận nghiến chặt răng, bốn vị trưởng giả trầm mặc không nói. Vân Phong nhướn mày, không ngờ
thiếu niên này lại có thân phận như vậy. Lam Dực liếc nhìn thiếu niên,
khẽ thở dài một tiếng, hết sức bất đắc dĩ.
"Nếu nó đã mở miệng,
chúng ta cũng không có lý do ngăn cản nữa." Cuối cùng bốn vị trưởng giả
mở miệng nói, tộc vương Sư Ưng lập tức nheo mắt, thiếu niên Sư Ưng đứng
thẳng người ở đó, có thể nhìn ra được hết sức căng thẳng. Bốn vị trưởng
giả nhìn về phía Vân Phong: "Nhân loại, ở trong tộc Sư Ưng phải biết
chừng mực."
Vân Phong cười nhạt một tiếng, bốn vị trưởng giả quay người nhìn sang tộc vương Sư Ưng: "Vương, nếu như chuyện này không thể
giải quyết dứt khoát, trong tộc tất sẽ bị loạn."
Tộc vương Sư Ưng nhìn phản ứng của tộc nhân Sư Ưng, những lời nói của Vân Phong lúc nãy
đã khiến tộc nhân Sư Ưng đều mang thái độ hoài nghi. Cuối cùng tộc vương Sư Ưng nghiến răng nhả ra một câu: "Nếu nhân loại này có một chút quá
giới hạn nào trong chuyện này, ta sẽ không khách khí!" Tộc vương Sư Ưng
lạnh lùng nói xong, sau lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh cực lớn,
giương cánh bay lên cao, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Bốn
vị trưởng giả đều khẽ thở dài một tiếng, nhìn Vân Phong một cái thật
sâu: "Chuyện này vẫn luôn là một vết nhơ trong tộc Sư Ưng, Lam Dực thân
là Sư Ưng bốn cánh làm ra chuyện thế này lại càng không thể tha thứ, lúc đó chúng ta vì quá tức giận mới…" Bốn vị trưởng lão nhìn dấu ấn trên má Lam Dực một cái, đều thở dài một tiếng.
"Ta không muốn quản
chuyện trong tộc Sư Ưng, các ngươi cứ việc yên tâm, chuyện này liên quan đến Lam Dực, sau khi rửa sạch tội danh cho Lam Dực, tự nhiên ta sẽ đi."
Bốn vị trưởng giả ngẩn người, sau đó đều cười khổ một tiếng: "Bây giờ Lam
Dực mang dấu ấn kẻ phản bội, không thể tùy ý đi lại trong tộc, hắn nhất
định phải bị quản lý."
"Tất cả chiếu theo quy định trong tộc Sư
Ưng các ngươi mà làm, nhưng mà…" Cặp mắt đen của Vân Phong đột nhiên
trầm xuống: "Nếu như Lam Dực lại có một chút tổn thương nào nữa, ta
không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu." Bốn vị trưởng giả lại cười khổ.
Lam Dực miễn cưỡng thu đôi cánh sau lưng lại, đi lên trước: "Những vết
thương này cũng không phải bốn vị trưởng giả gây ra, đều là tộc vương Sư Ưng."
Vân Phong cười: "Ta tin ngươi, dấu ấn kẻ phản bội này, ta sẽ xóa đi thay ngươi, quang mình chính đại đi ra khỏi chỗ này."
Mắt lam của Lam Dực lóe lên, cặp môi mỏng chậm rãi cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ để lộ ra một nụ cười. Sự lựa chọn trước đây quả nhiên không sai, gã
đã lựa chọn nàng là vận may cả đời của gã.
"Dực thúc, ta biết
chuyện đó không phải là thúc làm." Thiếu niên Sư Ưng đi đến, đôi mắt lam trong veo nhìn Lam Dực, Lam Dực vui mừng cười, thiếu niên Sư Ưng nắm
chặt hai tay: "Nhất định sẽ lôi được hung thủ thật sự năm đó ra, trả lại sự trong sạch cho Dực thúc."
Bốn vị trưởng giả đưa Lam Dực đi,
tất cả tộc nhân Sư Ưng cũng lục tục tản đi, nhưng trong lòng đều còn sợ
hãi liếc nhìn Vân Phong. Có sự đồng ý của bốn vị trưởng lão, cuối cùng
Vân Phong không cần phải ẩn nấp nữa, trong cái tổ chim đơn sơ của thiếu
niên Sư Ưng, trong mắt Vân Phong mang ý cười nhìn thiếu niên trước mặt,
thiếu niên bị nhìn đến mức thấy ngại: "Ngươi nhìn gì?"
"Không ngờ ngươi lại có thân phận như vậy, tại sao lại sống ở nơi hẻo lánh như thế này?"
Thiếu niên nhíu mày: "Là tự ta yêu cầu."
Vân Phong nhíu mày, hóa ra thiếu niên này cũng không phải là tâm thái ngây
thơ, gã đã nhìn thấu một số chuyện, biết cách xa mới khiến mình thật sự
an toàn.
"Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, ta cần ngươi nói cho ta biết không sót một từ."
Vẻ mặt thiếu niên ngưng trọng gật đầu, bắt đầu thuật lại một loạt chuyện
xảy ra trước đó rất lâu trong tộc Sư Ưng, những chuyện này đã làm cả tộc Sư Ưng chấn động. Lam Dực thân là Sư Ưng bốn cánh có địa vị cao trong
tộc Sư Ưng, nhưng lại không phải huyết mạch vương tộc, nhưng có quan hệ
tốt với một trong những người có huyết mạch vương tộc. Huyết mạch vương
tộc sản sinh ra hai ứng cử viên, Lam Dực có quan hệ tốt với hoàng tử thứ hai, tình cảm sâu đậm giữa hai người cũng tăng lên theo thời gian.
Hoàng tử thứ hai sinh ra con trai tiếp nối huyết mạch, nhưng hoàng tử
thứ nhất lại cô độc một mình. Giờ phút tộc vương Sư Ưng tiền nhiệm hấp
hối, vốn muốn truyền vị cho hoàng tử thứ nhất, nhưng suy nghĩ đến vấn đề tiếp nối huyết mạch nên đổi thành hoàng tử thứ hai vào phút cuối. Hoàng tử thứ hai trở thành tộc vương Sư Ưng mới, nhưng chưa đến mấy ngày, tộc vương Sư Ưng mới nhậm chức đã chết, mà lúc đó Lam Dực chính là Sư Ưng
duy nhất xuất hiện, tội danh tàn sát này hoàn toàn chụp lên đầu gã.
Vân Phong nghe xong chỉ cảm thấy trong chuyện này có mưu mẹo rất lớn, tộc
vương Sư Ưng đương nhiệm cực kỳ chống đối Lam Dực, là bởi vì tức giận do thân đệ của mình đã chết hay là vì điều khác khiến y nhất quyết ép Lam
Dực vào chỗ chết sớm một chút, lần này còn muốn đích thân động thủ?
"Ngươi thấy sao?" Vân Phong nhìn thiếu niên Sư Ưng, thiếu niên cắn môi, nói:
"Dực thúc sẽ không làm chuyện như vậy. Ta thấy tình cảm của Dực thúc và
phụ thân, họ là bằng hữu vô cùng tốt. Dực thúc tuyệt đối sẽ không làm
chuyện hại phụ thân. Ngược lại là… tộc vương hiện giờ, mặc dù y là thân
ca của phụ thân, nhưng ta từng thấy ánh mắt hận không thể giết chết phụ
thân của y."
"Nói như vậy, ngươi cho rằng tộc vương đương nhiệm hạ thủ nhưng lại đẩy tội cho Lam Dực?"
Thiếu niên Sư Ưng gật đầu mạnh mẽ: "Sau khi phụ thân chết, y nhanh chóng lên
ngôi, và còn đưa ra lời giải thích cho chuyện này rất nhanh, nhân lúc
tộc nhân đều mất đi lý trí."
Vân Phong trầm mặc, như vậy xem ra tất cả động cơ của tộc vương Sư Ưng đều có thể được giải thích.
"Nếu là như vậy, e rằng chuyện này cũng không đơn giản chỉ là chuyện trong tộc Sư Ưng."
Thiếu niên giật mình: "Ý của ngươi là, chuyện năm đó còn có tộc khác nhúng tay vào?"
"Trước mắt vẫn chưa thể xác định, nhưng có thể khẳng định tộc vương Sư Ưng
đương nhiệm muốn dồn Lam Dực vào chỗ chết, lần này nếu không phải ta ra
tay ngăn chặn, y đã thực hiện được mong muốn rồi." Trên mặt Vân Phong
xẹt qua vẻ nhẫn tâm: "Y không làm chuyện khuất tất thì tốt, nếu không
thì…"
"Nếu như y cấu kết với ngoại tộc, tội không thể tha!" Thiếu niên Sư Ưng phẫn nộ đứng dậy: "Nếu cái chết của phụ thân năm đó thật sự liên quan đến y, ta nhất định sẽ khiến y nợ máu trả máu."
Vân
Phong nhìn vẻ mặt của thiếu niên lúc này, cười ha ha một tiếng: "Muốn
biết y có cấu kết với ngoại tộc hay không, căn bản sẽ không tìm được
chút bằng chứng nào từ y, ta nghĩ phải đến nơi khác trong Ưng Sào mới
được."
Thiếu niên ngẩn người: "Với thân phận nhân loại của ngươi nếu đi lại ở Ưng Sào, nhất định sẽ gây ra sự phẫn nộ của những tộc
khác."
Vân Phong thầm cười: "Điều này thì phải nhờ ngươi giúp đỡ."
"Ta?" Thiếu niên nghi hoặc, Vân Phong giơ tay ra chỉ chỉ: "Ta cần lông vũ Sư Ưng của ngươi."
"Ngươi cần lông vũ của ta làm gì?" Mặt thiếu niên lập tức đỏ lên, giống như
Vân Phong đã nói lời gì khiến gã mất mặt vậy. Nhục Cầu rất khinh thường
hừ một tiếng khi nhìn dáng vẻ thiếu niên như vậy, mặt thiếu niên càng đỏ hơn. Vân Phong xoay bàn tay, dược tễ biến hình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tộc Sư Ưng không thể để lộ tin tức nhân loại xuất hiện ở
nơi này cho tộc khác biết, nếu như các tộc khác trong Ưng Sào biết là
bọn họ dẫn một con người vào, còn là một cường giả Tôn Thần, nhất định
sẽ chọc giận mọi người. Nhưng trước mắt Vân Phong phải ở lại Ưng Sào một thời gian, để tiện cho hành động sau này, nàng cũng chỉ có cách sử dụng dược tễ biến hình.
Cũng may còn có Kim Đỉnh dịch, nếu không thì
dược tễ biến hình cũng thực khiến Vân Phong đau đầu. Thiếu chăm chú nhìn lọ thuốc trong tay Vân Phong, Vân Phong mở miệng: "Ta dùng thân phận
tộc nhân Sư Ưng thì hành động sẽ tiện hơn một chút, ngươi cho rằng thế
nào?"
Thiếu niên ngây ngốc nhìn một lúc, cuối cùng xuất hiện đôi cánh, đỏ mặt nhổ mấy cái lông vũ đưa cho Vân Phong. Vân Phong nhận lấy
cái lông vũ trắng muốt sáng bóng này nhét vào dược tễ, dược tễ đột nhiên xảy ra biến hóa, thiếu niên đỏ mặt đứng dậy, nhìn Vân Phong đổ dược tễ
ra, cuối cùng nuốt xuống.
"Xong rồi?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn
Vân Phong, khí tức nhân loại của nàng đang từ từ lui đi, khí tức của tộc Sư Ưng dần dần hiển hiện ra, tiếp đó Vân Phong hơi nhắm mắt lại, sau
lưng bất chợt mọc ra một đôi cánh trắng muốt.
Thiếu niên nhìn mà trợn mắt há mồm, Vân Phong mở mắt ra mỉm cười với thiếu niên: "Xem ra, chúng ta có thể hành động rồi."