Vân Phong vừa về phòng của mình thì đã Khúc Lam Y đẩy cửa đi vào, nàng
chợt cảm thấy có một ngọn gió thổi qua tai mình, tiếp đó thì cả người
rơi vào một lồng ngực ấm áp. Khúc Lam Y ôm Vân Phong trong lòng, nàng
mỉm cười, lẳng lặng dựa vào.
"Nàng và hắn đã nói những gì? Có
phải là Thiên Tuyết Điện Chủ muốn mời nàng vào điện của hắn không?"
Giọng Khúc Lam Y hơi buồn buồn, Vân Phong gật đầu, hơi kinh ngạc là lần
này hắn không hề ghen, không ngờ câu hỏi đầu tiên lại nghiêm túc như
vậy.
"Nàng nghĩ thế nào?" Khúc Lam Y vuốt mái tóc đen của Vân Phong, bàn tay mân mê yêu thích không buông.
"Sau khi ta đi, Vân gia cần có một hậu thuẫn ổn định, Thiên Tuyết Điện là
một lựa chọn khá tốt, hơn nữa Điện Chủ này tính tình kín đáo, bình tĩnh
trầm ổn, Vân gia được hắn che chở hẳn sẽ không gặp chuyện gì xấu."
"Còn Diêu gia thì sao? Vào Thiên Tuyết Điện rồi Vân gia sẽ trở thành một
ngoại tộc, không sợ sẽ gặp phải địch ý của bổn tộc sao?"
"Ta đã
nghĩ tới chuyện này rồi, Thiên Tuyết Điện Chủ hẳn đã cân nhắc qua, hắn
nói chuyện này không thành vấn đề, mặc dù Vân gia có thể sẽ nhận phải
địch ý của các tộc khác, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn là ở Tông Lâm
Điện."
Khúc Lam Y gật đầu, hắn cũng đồng tình với lựa chọn của
nàng, hiện giờ Thiên Tuyết Điện là lựa chọn tốt nhất, mặc dù Hạo Nguyệt
Điện không tồi, nhưng dính líu tới rất nhiều thứ. Khúc Lam Y vuốt mái
tóc của Vân Phong, vòng tay ôm thiếu nữ hơi siết, cúi mặt xuống phà nhẹ
hơi thở lên mặt nàng, khiến nàng cảm thấy nhồn nhột giần giật cái đầu.
"Nàng đã nói những gì với hắn vậy?" Khúc Lam Y nhỏ giọng hỏi, vòng tay ôm
chặt Vân Phong, phà hơi trêu chọc nàng, giọng nói khàn khàn đặc trưng
thì thầm, không khí bụp một cái tự nhiên thay đổi khiến cả người Vân
Phong đột nhiên ấm lên.
"Không nói gì cả." Vân Phong lầm bầm,
chuyện Mặc Trường Ca muốn theo đuổi nàng nàng chẳng để trong lòng, nhưng Khúc Lam Y không nghĩ như vậy, cánh tay hơi dùng sức bồng nàng lên,
nàng giật mình thét lên, cả người nàng bị hắn bế trong ngực, một tay đặt trên eo nàng, tay còn lại đặt ở sau lưng, vững chắc đỡ lấy thân hình
của nàng.
"Tiểu Phong Phong, hắn còn nói gì nữa, có nói muốn theo đuổi nàng không?" Gương mặt của Khúc Lam Y càng ngày càng kê lại gần,
bàn tay sau lưng Vân Phong cũng hơi dùng sức, ép cơ thể của nàng nhích
lại gần mình hơn, hai tay của nàng đặt lên vai của Khúc Lam Y, đôi mắt
nhìn thẳng vào hắn, gương mặt hơi ửng hồng.
"Ừm, hắn nói muốn đi theo tới Trung Đại Lục. Nhưng mà hắn chẳng có quan hệ gì với ta cả, hắn muốn đi theo thì tùy hắn."
Nghe câu trả lời thản nhiên như vậy của nàng, Khúc Lam Y không nhịn được
cười, một tiếng cười khúc khích khoái trá phát ra từ cổ họng hắn, thân
mật cúi mặt cọ má lên mặt của nàng, động tác thân cận như vậy của hắn
khiến nàng đỏ mặt, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
Thấy gò má đỏ ửng
của nàng, Khúc Lam Y cười càng vui vẻ hơn, bàn tay càng cố ôm chặt vòng
eo của nàng, "Đến Trung Đại Lục, nàng có dự tính gì chưa?"
Vân
Phong thở dài, "Vân gia lệnh đã vỡ, ta hoàn toàn không rõ tình hình của
tổng bộ Vân gia, Trung Đại Lục thần bí như vậy, nhất định sẽ khác
thường, ở đó chắc chắn sẽ có nhiều cường giả, tình huống tất nhiên cũng
phức tạp hơn nhiều."
"Trung Đại Lục quả thực thần bí, chỉ nhìn
tới cách đi thôi đã thấy rõ rồi, phải đả thông không gian mới có thể đi, cách này khó hơn vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch cả trăm nghìn lần."
Vân Phong gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, ở Đông Tây Đại Lục giới hạn chỉ tới
có tôn giả, nhưng khi tới đó chắc chắn chẳng thấm vào đâu rồi."
Khúc Lam Y cười, "Tiểu Phong Phong không tin vào bản thân à? Có một khởi đầu tốt là được rồi, còn sợ nàng không vượt qua được người khác sao?"
Vân Phong phì cười, chớp mắt nhìn Khúc Lam Y, làm bộ mặt hài hước, "Ta đâu có sợ, chẳng phải còn chàng ở đây sao?"
Gương mặt đó của nàng khiến Khúc Lam Y ngẩn ra, sau đó càng ôm chặt nàng
trong ngực hơn, "Đúng, không sai, nàng còn có ta. Bất cứ lúc nào nàng
cần, hãy nhớ rằng có ta ở bên cạnh nàng."
Vân Phong gật đầu, tựa
đầu vào ngực Khúc Lam Y, nghe tiếng nhịp tim đập trầm ổn của hắn, "Không biết tổng bộ Vân gia sẽ như thế nào nhỉ? Không biết người của Vân gia ở Trung Đại Lục như thế nào, không biết Vân gia có nhiều người không, họ
sống ở đâu nhỉ?"
Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong, nghe những câu hỏi của nàng, "Tới Trung Đại Lục rồi nàng sẽ biết thôi, Vân gia có lịch sử
lâu đời như vậy, nhất định không đơn giản."
Vân Phong ừ một
tiếng, một niềm hy vọng lớn dâng lên trong lòng, Vân gia Trung Đại Lục
sẽ như thế nào nhỉ, lần này nàng muốn tận mất đi xem thử.
Vốn Vân Phong cho là Lăng Thiên Túc còn có thể chờ thêm tý nữa, nhưng không ngờ mấy ngày sau ông ta đã không thể đợi nổi nữa, chạy tới chỗ Vân Phong
đòi nàng phải tới Lăng gia ngay lập tức, giọng nói lúc đó của ông ta vô
cùng nóng nảy, trên mặt còn ân ẩn vài tia giận dữ.
Vân Phong cũng không ý kiến, mấy ngày nay ở Thiên Phong Thành nàng đã chuẩn bị đủ rồi, nàng cũng dự tính có thể đến Trung Đại Lục càng sớm càng tốt, bây giờ
có thể tới Lăng gia được rồi, Lăng Thiên Túc cũng không phản đối việc
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đi theo. Có thể là được sự cho phép của
Thiên Tuyết Điện Chủ, Mặc Trường Ca cười nhăn nhở đi theo, làm như không thấy gương mặt đen thùi của Khúc Lam Y và đôi mắt đầy nghi hoặc của Mộc Thương Hải.
Lúc mọi người rời đi ba Điện Chủ cũng tới, thấy có
Mặc Trường Ca thì Tông Lâm Điện Chủ và Hạo Nguyệt Điện Chủ rất ngạc
nhiên, còn bộ dáng của Thiên Tuyết Điện Chủ vẫn lạnh lùng, có điều nơi
đáy mắt ánh lên vài tia chờ đợi. Linh cũng đến tiễn Vân Phong, thấy Mặc
Trường Ca cũng đi theo thì mỉm cười, "Vân Tiểu Thư, ta nhất định sẽ quan tâm thật tốt tới Vân gia, Vân Tiểu Thư xin yên tâm."
Khúc Lam Y lập tức tối mặt, Mặc Trường Ca nghiến răng nói, "Hay một chiêu lấy lui làm tiến, đúng là tên hồ ly giảo hoạt."
Vân Phong lúng túng giật nhẹ khóe miệng, không nói thêm gì cả, Lăng Thiên
Túc thì đã nôn nóng lắm rồi, không thể chờ mọi người nói chuyện được
nữa, đám người Vân Phong bắt đầu lao tới Lăng gia, có Lăng Thiên Túc dẫn đường đương nhiên mọi việc rất nhẹ nhàng, với năng lực thao túng không
gian của ông ta, một ngày đi vạn dặm cũng có thể.
Trên đường đi,
mặt mày Lăng Thiên Túc lúc nào cũng nhăn nhó, gương mặt sắc bén càng
thêm nghiêm nghị, cả người hắn phát ra tia lửa giận mơ hồ, tâm tình của
Mặc Trường Ca là tốt nhất, nhìn vẻ mặt của Lăng Thiên Túc nói thầm,
"Lăng gia nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, nếu không Lăng lão đầu đã
chẳng có vẻ mặt như này."
Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn Mặc Trường Ca, "Hừ, ngươi đang vui sướng khi thấy người gặp họa à?"Mặc Trường Ca ngẩng mặt lên, chống lại ánh mắt của Khúc Lam Y, "Hả? Vui
sướng khi người khác gặp họa là như thế nào, ngươi làm mẫu cho ta xem
thử được không?"
"Được rồi, nếu như Lăng gia quả thực gặp chuyện
không may, chuyến này xem ra có đi không có về rồi." Mộc Thương Hải nói, cắt đứt trận chiến giữa hai nam nhân, Vân Phong chẳng quan tâm tới mùi
thuốc súng giữa Khúc Lam Y và Mặc Trường Ca, nói, "Đúng vậy, hy vọng
chuyện này không quá khó giải quyết."
"Cho dù có khó giải quyết
thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta." Mộc Thương Hải lạnh lùng
nói, Khúc Lam Y hừ một tiếng, đúng vậy, cho dù Lăng gia có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến Vân Phong, nàng cũng chẳng muốn nhúng tay
vào chuyện của Lăng gia, chỉ tình hình hiện giờ thôi đã đủ rắc rối rồi.
Dưới tốc độ như tên lửa của Lăng Thiên Túc, đoạn đường tới Lăng gia chỉ mất có mấy ngày, chớp mắt đã tới nơi.
Đây là một nơi cực kỳ kín đáo, không gian chung quanh đều có một tầng cấm
chế nghiêm ngặt, người thường không thể vào được. Chẳng trách địa vị của Lăng gia cao đến như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết điều đó rồi.
Sau khi tiến vào địa bàn của Lăng gia, xuất hiện trước mắt là một tiểu
thành trấn, đại trạch, xưởng, cửa hàng, mọi thứ đều có liên quan đến
việc chế tạo Không Gian Dung Khí, đều là năng lực của Lăng gia, mọi thứ
từ trước đến giờ đều là tự cung tự cấp, trong cái thành nhỏ này cái gì
cũng có, muốn có cái gì liền có cái đó.
Cái thành này giống như
một tiểu vương quốc độc lập vậy, Lăng Thiên Túc vừa vào thì chạy thẳng
tới khu nhà trung tâm, đó là một trạch viện chiếm một diện tích rất lớn, xem ra là đại trạch của Lăng gia, đám người Vân Phong liền đuổi theo,
vừa đến nơi thì ông ta đã chẳng thể nhịn nổi tức giận nữa, gương mặt
hoàn toàn bộc phát, nhanh chóng chạy thẳng tới cổng của Lăng gia.
"Tên súc sinh kia ở đâu? Lăn ra đây!" Lăng Thiên Túc ngửa đầu lên trời gầm lên giận dữ.
Tiếng rống giận lan khắp khu nhà của Lăng gia, Vân Phong chợt cảm thấy xung
quanh rầm rầm rung động, khu nhà của Lăng gia nhanh chóng có rất nhiều
người tủa ra, người Lăng gia vừa thấy Lăng Thiên Túc đứng ở trên không
gầm lên đầy tức giận thì đồng loạt ngạc nhiên hô to, "Gia chủ về rồi
sao?"
Đôi mắt sắc bén của Lăng Thiên Túc đảo quanh ngôi nhà một
lượt, dường như đang cố tìm kiếm một người nào đó, ông ta giận dữ đáp
xuống đại trạch của Lăng gia, mọi người Vân Phong cũng đi theo, nhà
chính của Lăng gia vẫn còn rất nhốn nháo, rất nhiều người liên tục chạy
tới đây, nhóm người Vân Phong yên lặng đứng ở bên, chuyện nhà của Lăng
gia, bọn họ đứng một bên nhìn là được rồi.
Chỉ chốc lát sau, đã
không dưới mấy chục người chạy tới nhà chính, quân số vô cùng đông, cả
người Lăng Thiên Túc toàn là lửa giận, làm ai nấy đứng im thin thít
chẳng dám nói gì, Vân Phong thu hết mọi thứ vào mắt, không hổ là Gia
chủ, khí thế của Lăng Thiên Túc thật phi phàm.
"Đại ca, đại ca
huyenh trở lại rồi!" Lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói lo
lắng, sau đó là một người nam nhân trung niên bay ra, đứng trước mặt của Lăng Thiên Túc.
Ánh mắt của Lăng Thiên Túc bén nhọn quét tới, "Nói! Chuyện gì đã xảy ra?"
"Gia chủ, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!" Một giọng nói nức nở
vang lên, từ trong đám người đi ra một nữ nhân, gương mặt vô cùng tiều
tụy, mặt mày giàn giụa nước mắt, trông vô cùng lôi thôi.
Lăng Thiên Túc vốn đang nóng giận trong người, thấy nữ nhân này khóc càng giận dữ hơn, "Khóc cái gì? Nói!”
Nước mắt của nữ nhân lại giàn giụa chảy xuống, "Gia Hoa, Gia Hoa suýt nữa bị hắn ta đánh chết đấy! Thiếu chút nữa là mất mạng rồi đấy, Gia chủ!"
Chỉ một câu nói khiến lửa giận của Lăng Thiên Túc bốc càng cao hơn, nam
nhân đứng cạnh thấy vậy nói, "Đại ca! Năm đó đáng lẽ huynh đừng nên lưu
lại cái mạng của nó, thế mà huynh lại nương tay để nó sống sót, nhưng nó chẳng những không cảm kích mà hôm nay còn dám trở mặt nữa. Còn dám đả
thương Gia Hoa, không chỉ Gia Hoa, còn có nhiều người khác của Lăng gia
bị thương. Lần này đại ca không được nương tay nữa, nhất định phải lấy
mạng tên súc sinh kia."
Lăng Thiên Túc nhíu chặt lông mày, "Mặc
dù tư chất của Gia Hoa không quá cao, nhưng cũng không thấp, chỉ với
năng lực của nó mà có thể đánh Gia Hoa trọng thương, hơn nữa còn suýt
mất mạng?"
"Này, chuyện này… Nhất định là súc sinh kia đã dùng
thủ đoạn gì đó, với tư chất của Gia Hoa chắc chắn không thể thua tên súc sinh kia được. Đại ca, năm đó huynh cũng biết rõ chuyện này mà."
Lệ quang chớp lóe lên trong mắt Lăng Thiên Túc, "Lúc ta vừa mới trở về,
phát hiện cảnh giới cao nhất của Lăng gia đã được mở ra, là ai đã ra
lệnh vậy?"
Đôi mắt nam nhân lóe lên, "Dạ, là đệ. Nhưng mà đại ca, chỉ có cảnh giới cao nhất này mới có thể vây khốn được súc sinh kia,
nếu không thì nó đã chạy trốn rồi. Hiện giờ súc sinh kia đã bị nhốt lại, chỉ cần đại ca ra lệnh, chắc chắn sẽ mang hắn giết chết ngay! Thù của
Gia Hoa cũng có thể báo, đại ca…"
"Ta làm gì thì phải cần ngươi
dạy sao?" Lăng Thiên Túc đột nhiên hét lớn, nam nhân lập tức ngậm chặt
miệng, nữ nhân khóc lóc bên cạnh níu kéo y phục của hắn, nức nở nói,
"Đại ca, ta biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng mà Gia Hoa cũng coi như là một hậu bối ưu tú của Lăng gia ta, thế mà lại suýt nữa lại bị
tên súc sinh kia giết chết. Lỡ mà Gia Hoa chết rồi, Lăng gia chẳng phải
sẽ tổn thất lớn sao?"
"Cảnh giới cao nhất của Lăng gia chỉ có thể mở lúc nguy cấp, sao có thể tùy tiện mở là mở chứ! Hiện giờ lại mở ra
chỉ vì một hậu bối, hơn nữa còn là Lăng Gia Hoa đánh nhau bị thua, ngươi là cái gì của Lăng gia, mà muốn mở là mở cảnh giới cao nhất sao!" Đôi
mắt Lăng Thiên Túc như tóe lửa, gân xanh trên mũi cũng nổi lên, nam nhân lúng túng nói, "Đại ca, huynh nãy giờ đều là nói đỡ cho súc sinh kia.
Nó chẳng phải đã chẳng còn quan hệ gì với Lăng gia rồi sao? Lúc trước
chính miệng đại ca cũng đã nói rồi còn gì, giờ sao lại chỉ vì một súc
sinh mà giáo huấn chúng ta chứ?"
Gương mặt của Lăng Thiên Túc
trầm xuống, phất tay áo một cái, "Lăng Thiên Uy, ngươi tự tiện vượt
quyền mở cảnh giới của Lăng gia, lập tức quay về đóng cửa tự suy ngẫm
300 ngày. Còn Lăng Gia Hoa, tài nghệ không bằng người, không thể trách
người khác được. Về phần tên súc sinh kia, lão phu tự có định đoạt."
"Đại ca!" Lăng Thiên Uy mở to mắt, nữ nhân bên cạnh há hốc mồm, "Gia chủ! Thù của Gia Hoa, sao ngài có thể…"
"Sao? Chẳng lẽ mỗi lần Lăng Gia Hoa đánh thua là ta lại phải đứng ra giải
quyết sao?" Ánh mắt của Lăng Thiên Túc khiến gương mặt nữ nhân lúc trắng lúc xanh, chẳng dám nói nhiều nữa, Lăng Thiên Uy không phục hét lên,
"Ngay từ khi bắt đầu ngài đã thiên vị súc sinh kia, Gia Hoa chính là
huyết mạch của Lăng gia ta, ngài lại còn nói không được trách người
khác."
Lăng Thiên Túc giận dữ, "Đừng cho là ta không rõ tính tình của Lăng Gia Hoa, nó lúc nào cũng bảo thủ tự cho mình là đúng, nếu chỉ
vì là huyết mạch của Lăng gia mà hết lần này tới lần khác rước lấy phiền phức, ta thà chẳng có nó còn hơn."
Lăng Thiên Uy im bặt, mặt nữ
nhân tái thêm vài phần, mấy người Lăng gia còn lại bộ dáng như đang xem
kịch vui. Vân Phong thu hết mọi hình ảnh đó vào trong mắt, sóng ngầm
trong nội bộ Lăng gia thật dữ dội, nhưng mà súc sinh trong lời mà bọn họ nói là…
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, đúng lúc đó khóe mắt trái của nàng chạm phải mắt Khúc Lam Y, chẳng lẽ là… Lăng Khiếu Vân?