Có ba người như
vậy ở Mộc gia, bầu không khí không hiểu sao có chút xấu hổ, tất cả mọi
điều này Vân Phong đều không biết, khi nàng từ trong sân đi ra ngoài,
không có gặp phải bất luận ai, ôm lấy thân hình Yêu Yêu vọt nhanh tới
phòng Mộc Tiểu Cẩm, tới ngoài cửa phòng Mộc Tiểu Cẩm, giọng nói ôn nhu
của Mộc Tiểu Cẩm truyền ra,"Thần Thần đúng là thích ngươi, mấy ngày qua
làm phiền ngươi rồi......"
"Không có việc gì, ta cũng rất thích đứa nhỏ này."
Vân Phong ngẩn ra, giọng nói kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đó là giọng
của Mộ Dung Vân Thiên, hắn tới đây rồi sao? Buông Yêu Yêu ra, Vân Phong
chậm rãi đẩy cửa phòng, Mộc Tiểu Cẩm đang dỗ con ngẩng đầu vừa nhìn thấy là Vân Phong, lập tức ôm đứa nhỏ vọt qua,"Tiểu Phong, tiểu Phong ngươi
đã trở về!"
Vân Phong nhìn Mộc Tiểu Cẩm nở nụ cười ấm áp, nhìn
tiểu tử nàng ôm trong lòng, cặp mắt đen láy không chớp mắt nhìn chằm
chằm mình, không một chút sợ hãi nào.
Thân mình Mộ Dung Vân Thiên nháy mắt cứng ngắc, giây tiếp theo liền từ từ đứng khỏi bàn, nhìn Vân
Phong gật đầu,"Ngươi đã trở về à, quấy rầy rồi."
Mặc dù Mộc Tiểu
Cẩm có rất nhiều lời muốn nói với Vân Phong, nhưng không hiểu sao bầu
không khí lại trở nên xấu hổ, có lẽ là do vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên cứng
ngắc không được tự nhiên, cảm nhận được bầu không khí cô đọng lại, Vân
Phong khẽ nhíu mày cũng cảm giác không thích hợp, làm cho cả người nàng
đều không được tự nhiên.
"Đi vào trước đi, bên ngoài có gió
lạnh." Vân Phong đẩy Mộc Tiểu Cẩm vào trong phòng, ánh mắt Mộ Dung Vân
Thiên nhìn Vân Phong kể từ khi nàng bước vào cho tới giờ vẫn chưa có dời đi.
Mộc Tiểu Cẩm không biết nên nói cái gì, Vân Khinh Thần ở
trong lòng bỗng ngọ nguậy, hai bàn tay trắng nhỏ mập mạp liều mạng vươn
ra, vung loạn xạ về phía Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm thấy liền nở nụ
cười,"Tiểu Phong, Thần Thần muốn ngươi ôm kìa!"
Vân Phong sửng
sốt, nhìn cặp mắt đen của Vân Khinh Thần ở nơi đó tựa hồ còn có một tia
khát vọng, bàn tay nhỏ bé mập mạp liều mạng vung, Vân Phong không có lập tức ôm lấy, Vân Khinh Thần càng nóng nảy, cái miệng nhỏ nhắn ba một
tiếng, lộ ra dáng vẻ sắp khóc tới nơi.
Mộc Tiểu Cẩm vừa thấy lập
tức nhét tiểu tử trong tay vào lòng Vân Phong, Vân Phong vội vàng ôm
lấy, thân thể của trẻ con hết sức mềm mại, Vân Phong bối rối ôm lấy sợ
làm rơi xuống dưới đất, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia quẫn bách, Mộ Dung Vân Thiên đứng nhìn, mắt hiện lên một tia ôn nhu.
"Ta
còn có một số việc, các ngươi trò chuyện trước đi, tí nữa ta sẽ trở
lại." Mộc Tiểu Cẩm vội vàng bỏ lại câu xong quay đầu tông cửa xông ra,
bầu không khí vừa rồi hết sức quỷ dị, Mộc Tiểu Cẩm gặp phải áp lực chỉ
có thể vọt ra, Vân Phong bởi vì có Vân Khinh Thần nên cũng không để ý
tới lời Mộc Tiểu Cẩm nói, Vân Khinh Thần ở trong lòng nàng không ngừng
lộn xộn, tay Vân Phong bối rối không biết nên ôm làm sao.
"Giữ
chặt phía sau lưng nó, với phần gáy." Một giọng nói ấm áp như gió thổi
đến, giây tiếp theo có một cánh tay thon dài đưa qua, giúp Vân Phong
điều chỉnh tư thế ôm chặt Vân Khinh Thần vào trong ngực, Vân Khinh Thần
cười hớ hớ nhìn Vân Phong, thân mình nhỏ vẫn không chịu thành thật, cặp
mắt đen láy tràn đầy ý cười, hắn không biết nàng là ai, mà chỉ trong
phút chốc gặp mặt không hiểu sao đã thân cận.
"Ngươi có kinh
nghiệm thật." Vân Phong không khỏi cười khổ một chút, ôm kĩ Vân Khinh
Thần vào lòng, phòng ngừa hắn lộn xộn té xuống dưới.
"Nhiều năm
tôi luyện cũng ra." Mộ Dung Vân Thiên đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, đôi mắt thì cứ dính trên người Vân Phong, mang theo hàm nghĩa không rõ.
"Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây? Là tới ăn mừng à?" Vân Phong ngẩng đầu, chỉ mới liếc mắt một cái đã thấy sự biến hóa của Mộ Dung Vân Thiên, hắn
thay đổi rồi, trải qua vài năm hắn đã hoàn toàn không còn tính cách xúc
động và táo bạo như trước nữa, khuôn mặt vẫn tuấn lãng như ánh sáng mặt
trời, bên trong thì ẩn chứa hơi thở trầm tĩnh. Thực lực cao thêm một
bậc, có lẽ hắn đã có một thành tựu cao.
Mộ Dung Vân Thiên gật đầu,"Chuyện thứ nhất thôi."
Vân Khinh Thần nằm trong lòng lại bắt đầu không chiu an phận, Vân Phong vội vàng cúi đầu dỗ dành, hai người nhất thời không nói chuyện, nhiệt độ
không khí trong phòng ấm áp, thường hay truyền ra tiểu trẻ con cười và
tiếng vỗ về quẫn bách của nữ tử, Mộ Dung Vân Thiên cứ như vậy im lặng
nhìn, thời gian trôi qua từng giây từng giây một, hắn ngồi yên đó như
biến thành một pho tượng, cặp mắt thủy chung vẫn nhìn nữ tử đối diện,
nhìn vẻ mặt khó được xuất hiện trên mặt nàng, một số kí ức sâu trong trí óc dần hiện về.
"Ta còn đang suy nghĩ nàng đi nơi nào, thì ra là ở đây." từ bên cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Vân Phong vừa
ngẩng đầu liền nhìn một bóng dáng cao ráo đi tới, ánh sáng chiếu ngược
nên không nhìn rõ được vẻ mặt hắn, Mộ Dung Vân Thiên đứng dậy nhìn người mới bước vào gật đầu xem như chào hỏi.
Nam nhân mới vào cũng
nhìn Mộ Dung Vân Thiên gật đầu có lễ, mang theo một làn gió bước tới bên cạnh Vân Phong, sau đó một thân thể ấm áp ngồi xuống kẻ bên nàng, mặc
dù không nhìn ra điều gì khác thường trên khuôn mặt tuấn tú của Khúc Lam Y nhưng ánh mắt chứa rõ ý hờn giận.
Mộ Dung Vân Thiên ngồi xuống không nói gì, bầu không khí lại một lần nữa lâm vào kì lạ, cảm giác
không được tự nhiên lại tràn ra toàn thân, Vân Phong giật giật thân
mình, Vân Khinh Thần nằm trong lòng mở đôi mắt to nhìn về phía Khúc Lam Y, ngạc nhiên không biết hắn là ai vậy.
"Thân thể của nàng đã
tốt hơn chưa?" Khúc Lam Y thấp giọng hỏi, Vân Phong gật đầu,"Không sai
biệt lắm, không còn đáng ngại nữa." Ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Vân
Thiên, Mộ Dung Vân Thiên không nghĩ tới Vân Phong lại nhìn mình, ngũ
quan có chút cứng ngắc,"Ngươi nói là thứ nhất, vậy chuyện thứ hai là
gì?"
Hai người tiếp tục đề tài lúc nãy, Mộ Dung Vân Thiên cười
nhẹ không nói gì, ngón tay Khúc Lam Y chậm rãi nhấc một lọn tóc đen của
Vân Phong quấn lấy, nhìn tóc đen từ từ chảy xuống,"Chuyện thứ hai là vì
vị hôn thê của hắn."
Mộ Dung Vân Thiên khẽ nhíu mày, Vân Phong
sửng sốt,"Vị hôn thê? Ngươi muốn thành hôn sao?" Đó chỉ là câu hỏi đơn
thuần, không chứa chút cảm tình nào, Mộ Dung Vân Thiên gật đầu,"Ừ, ta
muốn thành thân ."
"Tân nương tử là ai?" Vân Phong hỏi một câu,
giọng Mộ Dung Vân Thiên cứng đờ, Khúc Lam Y ở một bên nhẹ giọng nở nụ
cười,"Tân nương tử này nàng cũng không xa lạ, Hách Liên Phù."
Đồng tử Vân Phong đột nhiên nheo lại, Hách Liên Phù? Không phải đó là người
Hách Liên gia liều mạng muốn đưa cho đại ca sao? Như thế nào mà trong
chốc lát biến thành vị hôn thê của Mộ Dung Vân Thiên chứ?"À, hai nữ nhân phiền toái kia cũng đến Vân gia, ngây người đã mấy ngày rồi." Khúc Lam Y nhàn nhã nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên,"Bằng
không, ở trong này đã đem hôn sự làm?"
Vân Phong nhéo cánh tay
Khúc Lam Y một cái, Khúc Lam Y nhíu mày, Mộ Dung Vân Thiên cười ha
ha,"Nói cũng phải, hôn sự này nên làm một lần luôn."
"Đợi chút!
Sao lại thế này! Sao ngươi lại kéo quan hệ với Hách Liên gia!" giọng
điệu Vân Phong lạnh lẽo, Hách Liên gia là cái dạng gia tộc gì nàng rất
rõ ràng, nó giống như ký sinh trùng vậy, ai mà dính vào thì cuộc sống
trong tương lai sẽ bị gia tộc này cắn nuốt hầu như không còn! Mộ Dung
Vân Thiên luôn ở Đông đại lục, sao có thể không biết Hách Liên gia là
dạng gì chứ? Vì sao hắn còn muốn nhảy vào hố lửa này!
Khúc Lam Y
không thèm nhắc đến, nhìn Vân Khinh Thần trong lòng Vân Phong, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, bên trong ẩn chứa hoa lửa linh tinh.
Mộ Dung Vân Thiên không mở miệng, qua nửa ngày mới đứng lên,"Ta rời đi
trước." Không nói thêm gì liền đẩy cửa mà ra, vấn đề Vân Phong cần vẫn ở đó, không tìm hiểu được đáp án, Vân Phong chau mày, Mộ Dung Vân Thiên,
rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì hả?
"Không phải là ta nên cảm thấy may mắn vì cảm tình của nàng chỉ dành cho một người sao." Một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân mình Vân Phong, Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào
trong ngực, Vân Khinh Thần giật giật thân mình, Vân Phong ôm tiểu gia
hỏa kia chặt hơn một tí.
"Ngươi nói cái gì?" Vân Phong hồ nghi
quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt Khúc Lam Y xẹt qua tia bất đắc
dĩ,"Không có gì, không có gì."
Tối hôm đó, trên bầu trời trăng
sao Mộc gia, mấy vị khách chủ yếu vẫn ở đây, Vân Phong không có xuất
hiện ở trước mặt mọi người, nhưng mọi người trong Mộc gia đều biết Vân
Phong đã trở về, tuy nhiên mẹ con Hách Liên gia hiển nhiên không biết,
bởi vì ban ngày hai người đều nhốt người ở trong phòng, không biết đang
làm cái gì.
Mộ Dung Vân Thiên ngồi ở trong sân Mộc gia đã an bài
cho hắn, ngửa đầu nhìn không trung sáng ngời ánh sao, sườn mặt ẩn hiện
một tầng mông lung, một trận gió thổi qua, khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên
chứa ý cười, nhìn cô gái xuất hiện ở bên cạnh.
"Hách Liên gia như thế nào chắc ngươi biết rõ, nếu ngươi gặp phải việc gì khó, ta sẽ giúp
đỡ." Vân Phong ngồi một bên, quan hệ giữa Vân gia và Mộ Dung gia chỉ ở
trước cửa hôn ước kia, Mộ Dung gia không hối hôn thì Vân Phong cũng có ý này, đối với Mộ Dung Vân Thiên cũng không có địch ý, dù sao Mộ Dung Vân Thiên và Mộ Dung gia không ngồi chung một chỗ được, nếu Mộ Dung gia cần giúp, Vân Phong cũng sẽ xem mặt mũi Mộ Dung Vân Thiên mà ra tay giúp.
Mộ Dung Vân Thiên không nói chuyện, Vân Phong nhíu mày,"Mộ Dung Vân Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết là không nên chạm vào đám ồn thần bất định
lần này?
Mộ Dung Vân Thiên chỉ cười, chậm rãi nâng hai mắt lên:"Vân Phong, cửa hôn nhân này là do ta tự mình đề xuất."
"Tự mình? Ngươi nói cái gì?" Vân Phong nghe nói như thế vạn phần kinh ngạc, chẳng lẽ Mộ Dung Vân Thiên thích Hách Liên Phù à? Cho nên cửa hôn nhân
này hắn mới đích thân đề xuất? Nhớ lại ngày đó gặp mặt Hách Liên Phù,
Vân Phong nhíu mày lại cùng một chỗ, hắn thích nữ nhân như vậy sao? Thật đúng là......
"Nếu là do ngươi tự mình đề xuất, ta cũng không có quyền nói gì." Vân Phong nhếch nhẹ khóe miệng, đối với vẻ thưởng thức
của Mộ Dung Vân Thiên rất hoài nghi:"Mẹ con Hách Liên gia còn chưa hết
hy vọng với Vân gia, ngươi...... như vậy mà vẫn chấp nhận à?"
Mộ
Dung Vân Thiên sửng sốt, biết Vân Phong hiểu lầm gì đó, chỉ bất đắc dĩ
cười khổ vài tiếng mà không vạch trần,"Bất luận các nàng có chết tâm hay không, Hách Liên Phù nhất định phải thành thân với ta."
Vân Phong gật đầu,"Ngươi đã kiên trì như thế, vậy...... chúc ngươi hạnh phúc."
Đáy mắt Mộ Dung Vân Thiên xẹt qua một tia ám quang, cô gái đã đứng dậy
chuẩn bị rời đi, Mộ Dung Vân Thiên không khống chế được nội tâm bắt đầu
rộn lên, giơ tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô gái ở trước mặt, Vân
Phong quay đầu lại,"Còn có việc gì?"
Mộ Dung Vân Thiên nhẹ nhàng
nắm lấy cổ tay Vân Phong, chỉ cảm thấy ngay trái tim ngày càng nóng
bỏng, yết hầu chuyển động lên xuống, thanh âm đã sớm khàn khàn,"Nàng,
vẫn tốt chứ?"
Cô gái nghe hỏi lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh trăng vẽ loạn trên cánh môi cô gái,"Tốt lắm." ở chỗ trái tim đang nóng bỏng
của Mộ Dung Vân Thiên dần bình tĩnh lại, cảm giác lo lắng chảy xuôi toàn thân, từ từ buông tay ra, chỉ để lại nụ cười dịu dàng, hương thơm tươi
mát không ngừng quang quẩn trong không trung.
"Nếu ngươi gặp việc khó, ta sẽ giúp đỡ." Vân Phong lặp lại câu đó, Mộ Dung Vân Thiên tuấn
lãng cười,"Câu nói này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy dường như nàng đã bỏ lỡ thứ gì đó, mơ hồ đắm chìm trong
hai mắt Mộ Dung Vân Thiên, nhưng vẫn không thấy rõ sâu trong đó, Mộ Dung Vân Thiên nhìn Vân Phong cười,"Trở về đi, gió đêm lạnh."
Vân
Phong nhìn khuôn mặt quên thuộc của Mộ Dung Vân Thiên mà tưởng như xa
lạ, khẽ mở lời nói,"Mộ Dung Vân Thiên, đó là cô nương mà ngươi thích?"
Mộ Dung Vân Thiên sửng sốt,"Đối với ta mà nói thích đã không còn quan trọng, quan trọng là......"
"Quan trọng là gì?" Vân Phong nghi hoặc hỏi, Mộ Dung Vân Thiên cười ha ha,"Không.. không có gì, trở về đi."
Vân Phong nghi hoặc nhìn hắn vài lần, trong lòng luôn thấy kì lạ nhưng
không rảnh bận tâm, thân hình chợt lóe đã muốn biến mất dưới bầu trời
đêm, Mộ Dung Vân Thiên nhìn thân hình cuối cùng đã biến mất lúc này mới
chậm rãi cụp mắt đen lại, nhìn bàn tay mình,"Quan trọng đây là điều duy nhất ta có thể làm thay nàng."
Mẹ con Hách Liên gia ở trong
phòng khách tiểu viện Mộc gia, bởi vì quan hệ đặc biệt giữa Mộc gia và
Vân gia, hơn nữa do Vân Khinh Thần vừa mới sinh ra, Mộc gia có một khu
vực lớn chuyên môn chiêu đãi khách nhân, Mộ Dung Vân Thiên ở trong đó,
mẹ con Hách Liên cũng như thế, chẳng qua cách xa nhau hơn thôi. Cả một
ngày qua mẹ con Hách Liên còn chưa có ra khỏi cửa, các nàng đã ở Vân gia ngây người một đoạn thời gian rồi, không chịu đi dĩ nhiên có tâm tư
khác.
"Nương! Ta không muốn gả cho Mộ Dung Vân Thiên!" Hách Liên
Phù nhìn Hách Liên phu nhân ngồi ở kia, không thuận theo không buông tha nói xong.
Khuôn mặt Hách Liên phu nhân lạnh lùng, thần sắc cũng
không tốthơn chút nào, thủy chung vẫn không rõ Mộ Dung Vân Thiên rốt
cuộc từ chỗ nào chui ra! Cư nhiên công khai muốn thành thân với Hách
Liên Phù!"So sánh với Mộ Dung gia, Vân gia mới là đối tượng mà Hách Liên gia muốn đám hỏi! Thật không biết người nọ nghĩ gì nữa!" Hách Liên phu
nhân không cam lòng oán hận nói một câu.
"Nương, người mau nghĩ
biện pháp đi, nếu không ta sẽ phải gả cho Mộ Dung Vân Thiên đó!" Hách
Liên Phù bất mãn oán giận, sau khi nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm trong lòng còn tức giận hơn, Mộc Tiểu Cẩm không xinh đẹp bằng nàng! Thực lực bất quá
cũng chỉ như thế! Không phải chỉ là có quan hệ thân thiết với Vân Phong
mới được phúc như vậy thôi sao! Nếu nàng đi quen biết Vân Thăng từ
trước, nay người sinh đứa nhỏ hẳn là nàng!
Nghĩ đến Vân Khinh
Thần, Hách Liên Phù tức tới nghiến răng nghiến lợi, sinh đứa nhỏ có gì
đặc biệt hơn người chứ! Giống như chiếu cáo thiên hạ vẫy!
"Nương đã nghĩ ra biện pháp! Nếu muốn gả cho Vân gia, chỉ có thể làm cho Vân Phong đồng ý!"
"Làm sao nàng mới chịu đồng ý! Tính cách Vân Phong toàn thích bao che khuyết điểm*!"
*ý chỉ hay bao che dù người kia có sai (trong trường hợp những người thân quen)
Hách Liên phu nhân suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên thấp giọng cười,"Muốn cho người thích bao che khuyết điểm mở miệng, thì càng đơn giản hơn."
Hai mắt Hách Liên Phù sáng ngời, Hách Liên phu nhân vẫy tay, Hách Liên Phù
lập tức bước qua, hai người thì thầm to nhỏ mắt Hách Liên Phù mang ý
cười đắc ý,"Mưu kế của nương quả nhiên đủ độc, rất hợp người kia!"
Hách Liên phu nhân lập tức lạnh giọng,"Nói nhiều tất sai, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
Hách Liên phù lập tức câm miệng, hai mẹ con cẩn thận nhìn quanh bốn phía,
chưa kịp thở một hơi thì một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo đã
xuất hiện, làm cho vẻ mặt hai người vốn dĩ có huyết sắc mà nhất thời bị
dọa đến trắng bệch!"Có mưu kế gì không ngại nói cho ta nghe một chút."
Hai mẹ con Hách Liên gia mở to mắt nhìn ngoại trừ các nàng thì trong phòng
không có một bóng người phòng, Hách Liên phu nhân lên tiếng hỏi hư không đặt "Ai...... Là ai!"
"Sao hả, sợ bị người khác nghe được hành
động xấu xa gì sao?" giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục vang
lên, hai mẹ con đứng sát chung một chỗ, thân mình run nhè nhẹ, hư không
trước mặt bỗng nhiên run lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ xuất hiện trước
mặt hai mẹ con Hách Liên, hai người thất thanh thét chói tai,"Vân.. Vân
Phong!"
Đồng tử Vân Phong lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên cười,
hai mẹ con Hách Liên liên tục lui ra phía sau, thân mình chật vật đụng
phải bàn ghế, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất,"Ngươi, không phải ngươi
đã ra ngoài rồi sao!"
Khóe môi Vân Phong lộ ra nụ cười tà
tứ,"Thực không khéo, ta vừa trở về. Bây giờ, chúng ta tiếp tục nói đề
tài lúc nãy." tay Vân Phong đột nhiên duỗi ra, Hách Liên phu nhân thét
chói tai cả người bị lực lượng vô hình trực tiếp túm dậy:"Bộp!" ngón tay mảnh khảnh lạnh như băng chế trụ cổ nàng ta, đôi mắt đen của Vân Phong
chậm rãi nheo lại, ám quang chớp động,"Nói, người kia là ai!"