Triệu Nghiêm vừa nghe vậy lập tức động đậy đứng dậy tính bước qua, Khúc Lam Y nhanh tay lẹ mắt giữ Triệu Nghiêm lại, liếc mắt ý bảo hắn không nên cử
động, nơi này là Công hội lính đánh thuê Áo Uy. Triệu Nghiêm hung hăng
cắn chặt răng, cơ bắp toàn thân gồng hết cả lên, liều mạng áp chế sự tức giận trong nội tâm.
Vân Phong không mở miệng phản bác, mà chỉ đứng đó, nghe đám đông chửi bới vẫn đè nén xuống.
"Người của Hồng Phong còn có mặt mũi tới đây à! Lúc ngươi đoạt đi sinh ý của chúng ta sao không biết nghĩ tới mặt mũi!"
"Da mặt bọn họ đúng là dày mà, không thấy Vân Phong hay sao, bị nói đến như vậy cũng không dám hé răng! Xùy! Không phải bị dọa biến thành người ngu rồi chứ!"
Toàn trường cười vang, tiếng cười vang lên liên tiếp
mang ác ý vô tình, Vân Phong lạnh nhạt đứng đó, trên mặt không có nửa
phần khó coi, Cát Đặc hội trưởng cũng không có ý định giải vây chi, chỉ
im lặng đứng một bên tùy ý nhóm dong binh làm càn mở miệng, Triệu Nghiêm tức đến vẻ mặt đỏ bừng, Khúc Lam Y lẳng lặng ngồi một bên, đôi mắt chỉ
dừng lại trên người Vân Phong, Mục Thanh tựa tiếu phi tiếu* ngồi bên
cạnh, vẻ mặt hoàn toàn như tính xem diễn. Còn vị phó hội trưởng kia thì
cứ âm trầm cười, hiển nhiên khi nhìn thấy Vân Phong bị vũ nhục hắn rất
vui vẻ.
*cười như không cười
"Chỉ là một kẻ nhát gan thôi! Không chừng cha mẹ nàng cũng không giáo dục tốt, hứ! Cha ngươi không
phải cũng là con rùa đen rút đầu chứ!"
Vân Phong vừa nhúc nhích
lông mi, đồng tử màu đen đảo qua, một trận tiếng vang lên song người nọ
vẫn tiếp tục mở miệng,"Ai nói Vân gia là cái gia tộc gì không thể phạm,
ta xem cũng không phải là thế! Co đầu rút cổ suốt ba ngày không chịu ra, vậy thì cả nhà tất nhiên đều là rùa đen rút đầu rồi! Ta xem......!"
Người với vẻ mặt bừa bãi hăng say nói mới một giây trước còn đang lải
nhải, giây tiếp theo, nháy mắt hắn đã biến mất không thấy, thân thể tựa
hồ bị lực lượng vô hình giảo sát, mà người xung quanh cũng không kịp
phản ứng, trên mặt và thân thể đã tràn đầy máu tươi ấm áp!
Ánh
mắt Cát Đặc đột nhiên trầm xuống, bất quá vẫn không lên tiếng, Vân Phong chậm rãi buông tay ra, đôi mắt quét về bốn phía, giọng nói trong trẻo
nhưng lạnh lùng có áp lực uấn giận,"Nói ta thì được, còm nếu chửi bới
người trong gia tộc của ta, thì chết!"
Toàn trường hoảng sợ!
Trong nháy mắt lặng thinh, trong giờ phút này trái tim mọi người ai nấy như
bị một cánh tay gắt gao cầm lấy, sau đó, đột ngột buông ra! Một trận
nhiệt huyết cứ như vậy xông lên não mọi người!
"Vân Phong, ngươi dám vào đây giết người!"
"Vân Phong! Nơi này là Áo Uy, không phải đế quốc Phong Vân!"
"Cho dù ngươi là Vân Phong thì thế nào, cho rằng nhóm ta sợ Hồng Phong các ngươi có phải hay không!"
"Có giỏi thì đánh nhau một trận, mau đến đây!"
Cảm xúc của các dong binh lập tức bị kích phát lên tới đỉnh, một người bị
giết chết tại đây các dong binh đã nhìn quen huyết tinh vốn không có gì, nhưng mà người chết này dưới trường hợp, chết ngay trước mặt mọi người, chết trong tay Vân Phong! Mấy điều này, vô luận như thế nào bọn họ cũng không thể nhẫn nhịn!
Ánh mắt bị nhiễm đỏ do lửa giận, một tiếng
phẫn nộ tê rống vang khắp tận trời! Chỉ cần Cát Đặc hội trưởng ra lệnh
một tiếng phỏng chừng các dong binh này toàn bộ ùa lên! Vẻ mặt Vân Phong lạnh lùng nhìn xuống phía dưới các dong binh ít nhất có hơn một ngàn
người đang xao động, thần sắc không đổi, lãnh ý trong mắt chưa biến mất! Nếu quay lại lần nữa, nàng vẫn sẽ ra tay giống vậy, diệt sát giống vậy! Thân nhân vĩnh viễn là nghịch lân* của Vân Phong, không thể chạm, không thể vũ nhục!
*điều cấm kị, không thể động vào.
Mục Thanh
thật không ngờ chuyện tình quanh co vậy, Vân Phong vậy mà không một chút dấu vết đã ra tay, hơn nữa nhanh chóng như thế! Dưới trường hợp hiện
nay, thời gian, chính là tuyên chiến với Công hội lính đánh thuê Áo Uy
không thể nghi ngờ gì nữa! Sắc mặt Mục Thanh trầm xuống,nhưng vẫn không
ra tiếng, chuyện này từ đầu đến chân hắn đều là người đứng xem, Vân
Phong có làm như thế nào hắn cũng không để ý.
Phó hội trưởng vừa
thấy Vân Phong ra tay giết chết người liền muốn nhảy lên, lại bị một cỗ
lực lượng vô hình vây tại chỗ! Khúc Lam Y thản nhiên ngoái đầu nhìn lướt qua, phó hội trưởng đột nhiên rùng mình một cái, Cát Đặc hội trưởng
cũng chú ý tới hành động của Khúc Lam Y, biết được rằng nam nhân này
không dễ chọc! Còn Triệu Nghiêm thì ngay lúc Khúc Lam Y ra tay ngăn phó
hội trưởng lại đã vọt qua kia, đứng trước mặt Vân Phong, khuôn mặt tuấn
tú đỏ bừng, liều mạng hét với đánh lính đánh thuê bên dưới:"Mẹ nó! Muốn
đánh thì cứ tới tìm Triệu Nghiêm ta! Chuyện của Hồng Phong không có liên quan gì đến tiểu thư! Ta là con đội trưởng Hồng Phong, con mẹ nó lửa
giận hay oán khí các ngươi thì tìm đúng người đi."
Cảm xúc của
các dong binh liên tiếp bị khơi mào, sự xuất hiện của Triệu Nghiêm càng
làm cho sắc mặt Vân Phong lạnh hơn,"Quay về!" Vân Phong ra lệnh, Triệu
Nghiêm không chút nhượng bộ nào, cứ đứng yên bên cạnh Vân Phong, Vân
Phong nghiến răng nói:"Ta nói lại một lần nữa, quay về!"
"Ta
không quay về!" Triệu Nghiêm cắn chặt hàm răng nói, vẻ mặt quật cường dị thường, Vân Phong vung tay lên, đột nhiên dùng sức đẩy Triệu Nghiêm về
phía sau, Triệu Nghiêm chật vật ngã ngồi trên ghế, Vân Phong vung tay
lần nữa, Triệu Nghiêm đã bị trói chặt trên ghế, mặc cho hắn có vùng vẫy
như thế nào cũng chỉ có thể ngồi yên đó.
"Vân Phong!" Triệu
Nghiêm nóng lòng kêu một tiếng, Vân Phong cũng không nhìn hắn, quay đầu
nhìn quần chúng lính đánh thuê phía dưới, Vân Phong im lặng không lên
tiếng, Cát Đặc hội trưởng nhìn trường hợp này khó mà khống chế trầm
giọng nói,"Vân Phong, hành vi vừa rồi của ngươi là đang khiêu khích hả?
Người lúc nãy xác thực nói có chút quá đáng, nhưng ngươi ra tay quá mức
ngoan tuyệt." Giọng nói của Cát Đặc khuếch tán ra toàn trường, tất cả
các dong binh đều điên cuồng quát to,"Hội trưởng! Cho nàng ta chút giáo
huấn!"
"Để cho nàng biết Công hội lính đánh thuê Áo Uy không phải dễ chọc như vậy!"
"Hồng Phong cút xéo khỏi Áo Uy!"
Một tiếng hò hét vang vọng toàn trường, Khúc Lam Y khinh thường nhếch khóe
môi, Triệu Nghiêm ngồi trên ghế tuy rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể
ngồi đây, Vân Phong bỗng nhiên nở nụ cười,"Nhục mạ người Vân gia ta,
chết! Đây là nguyên tắc của ta." Một tiếng nói thản nhiên, không lớn
không nhỏ truyền vào lỗ tai mọi người, khí phách cuồng ngạo trong câu
nói làm các dong binh đều có chút kinh ngạc. Nếu như người Vân gia có
phẩm hạnh kém thường, cho dù người khác có vũ nhục Vân Phong cũng sẽ
không nói câu thứ hai, tuy nhiên người người trong Vân gia đều rất độc
lập, tính cách thuần khiết, nếu có người ác ý vũ nhục Vân Phong tất sẽ
không bỏ qua!
"Ngươi có nguyên tắc của ngươi, nơi này cũng có
nguyên tắc của nơi này." vẻ mặt Cát Đặc bình tĩnh nói một câu, Vân Phong cười ha ha, đồng tử đen sáng quắc nhìn xuống phía dưới,"Một khi đã như
vậy, ta cũng không tiện nói thêm gì nữa." Thân mình nhanh nhẹn nhảy từ
trên cao về phía chính giữa lôi đài, thân hình mảnh khảnh đứng ở đó, lại làm cho người ta cảm thấy áp lực từ khí thế ngút trời!
"Ngay lúc này đây Vân Phong ta, nếu ai không phục, bất mãn, muốn khiêu khích,
muốn đánh nhau, toàn bộ có thể lên hết!" một câu nói của Vân Phong khiến cho toàn trường im lặng hoàn toàn, có ai dám ở ngay Công hội lính đánh
thuê nói ra những lời này chứ, có ai dám đối mặt hơn một ngàn lính đánh
thuê mà phát ra chiến thư! Có ai dám một mình lẻ loi đi lên lôi đài, nơi này cũng không phải chỗ nào khác, nơi này chính là thế giới lính đánh
thuê đó!
"Soạt soạt soạt!" Vân Phong vừa dứt lời, đã có vài bóng
người nhảy lên lôi đài, mấy người họ đều trợn trừng mắt nhìn Vân Phong,
Cát Đặc nghe vậy cũng hiểu được ý tứ Vân Phong , lập tức vung bàn tay to lên,"Nếu đã muốn khai chiến, vậy cứ làm như ngươi mong muốn!"
Đại hội tinh cấp bình định còn chưa bắt đầu, mà đã xảy ra trận đấu làm cho
người ta phải phun trào huyết mạch, lặng yên hạ màn che!