Mục Thanh cười
lớn:"Đúng là bị ngươi nhìn thấu triệt để, Hồng Phong càng cường đại,
danh tiếng càng truyền rộng, tới lúc đó sẽ trở thành cái đinh trong mắt
rất nhiều người, dù sao thứ gì đi đầu cũng không phải chuyện tốt, nhất
là đoạt sinh ý của người khác."
Vân Phong cười lạnh một tiếng,
Mục Thanh cười tiếp,"Đương nhiên, có năng lực thì làm càng nhiều việc,
Hồng Phong có năng lực tiếp nhận thì tất nhiên cũng có năng lực để làm
cho tốt, nhưng mà vô hình trung những dong binh đoàn khác đã bị chèn ép
thậm chí còn bị nhục mạ, dĩ nhiên, ta biết Hồng Phong không phải cố ý
làm như vậy. Ví dụ theo Áo Uy mà nói, từ khi danh tiếng của Hồng Phong
truyền ra, công hội lính đánh thuê của Áo Uy rất là nhàn rỗi, có những
người vốn hay giao cho công hội lính đánh thuê năm sao của Áo Uy làm
nhiệm vụ, giờ thì đều do Hồng Phong tiếp nhận, chính mình phát triển là
một chuyện tốt, tuy nhiên cũng phải lo lắng đến cảm nhận của người khác
chứ, ngươi nói có đúng hay không?" Mục Thanh nhíu mày nhìn về phía Vân
Phong, Vân Phong cười nhạt: "Ngươi đây là đang trách Hồng Phong đoạt đi
sinh ý vốn nên thuộc về các ngươi sao?"
"Đúng hay không đúng
không phải là do ta và ngươi nói, chuyện này ta là người ngoài, sự phát
triển của Hồng Phong làm cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn, ở những
nơi khác đều đã bị xa lánh hết, giống như ngày hôm nay vậy, người giữ
thành chỉ là binh lính, không phải dong binh đoàn lính đánh thuê, mà bọn họ đã đối với Hồng Phong bất mãn như thế, có phải nên lo lắng tình
trạng trước mắt một chút hay không?"
Ý tứ trong lời nói của Mục
Thanh đã quá rõ ràng, ngươi muốn phát triển, lớn hay mạnh đều được! Ở
trong địa bàn ngươi tùy ý ngươi phát triển, nhưng đừng ở trên địa bàn
người khác mà kiêu ngạo như thế.
"Tình trạng bây giờ xác thực cần phải thay đổi." Vân Phong nói nhỏ một câu, sau đó đứng lên,"Công hội
lính đánh thuê Áo Uy ở chỗ nào?"
Mục Thanh sửng sốt,"Ngươi, ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
"Nếu Hồng Phong trong lúc vô tình gây ra hiểu lầm không cần thiết cho một số người, thì tất nhiên phải đi giải thích cho rõ ràng, miễn cho sau này
mang đến phiền toái!"
Mục Thanh nhướng mày, hắn cứ tưởng Vân
Phong sẽ áp chế sự phát triển của Hồng Phong lại bớt, không nghĩ rằng
nàng định trực tiếp đi tới công hội lính đánh thuê tính sổ!"Ngươi muốn
ra tay hả?" Thần sắc Mục Than không tốt hỏi, Vân Phong cười ha ha, nụ
cười nghiền ngẫm,"Ra tay? Mục Thanh, ngươi sợ ta ra tay sao?"
Sắc mặt Mục Thanh có chút xấu hổ, từ lúc gặp nữ tử này đã biết mình nhìn
mình không thấu, hiện tại, vẫn nhìn không thấu, nhìn không thấu thực
lực, nhìn không thấy tâm tư, nhìn không thấu tính cách, nhìn không thấu
mỗi một chuyện mà nàng muốn làm!
"Đối với thực lực hiện giờ của
ngươi, ra tay sẽ phải ảnh hưởng tới tôn nghiêm." Mục Thanh thoáng gấp
gáp nói, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng,"Tôn nghiêm không phải dùng để
bảo vệ chính mình, mà là dùng để bảo vệ người mình quan tâm."
Hai mắt Mục Thanh chợt lóe, Vân Phong đi tới cạnh cửa,"Nói cho ta biết chỗ là được, ta tự mình đi tới đó."
Mục Thanh ngẩn ra, lập tức cười,"Người tới là khách, chủ nhà như ta tất nhiên phải tận tâm hết sức mới nên.
Vân Phong cươi nhẹ không sao cả, hắn đi theo cũng tốt, dọc đường đi cũng
tránh không ít phiền toái, vừa đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, liền thấy một
người làm khẩn trương chạy vào,"Mục Thanh thiếu gia, Mục Thanh thiếu
gia!
"Có việc gì? Sao lại kích động như vậy!" Mục Thanh quát to
một tiếng, tên người làm thở hổn hển vội vàng trả lời,"Có người, có
người ngoan cố muốn xông vào!"
Vừa dứt lời, cách đó không xa
truyền lên tiếng gầm giận dữ,"Tránh ra hết cho ta, đừng ép ta động thủ!" Mục Thanh nghe được mày nhăn lại, thân mình chợt lóe liền xông ra
ngoài, Vân Phong nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất
thời không nhớ ra được.
"Không đi tới nhìn thử xem?" Khúc Lam Y ở một bên thấp giọng nói,"Có lẽ là tới tìm nàng đó."
"Tìm ta?" Vân Phong nhíu mày, người nào mà đến tìm nàng chứ? Bước chân di
động, mang theo Yêu Yêu và Nhục Cầu đi qua đó:"Nơi này là chỗ mà người
có thể xông loạn vào à! Cho ngươi năm giây, lập tức cút xéo!" Mục Thanh
rống giận, đoàn người Vân Phong đã xuất hiện từ phía sau, lúc nhìn rõ
người xông vào, Vân Phong liền kinh ngạc!
"Triệu Nghiêm!"
Triệu Nghiêm vừa chuẩn bị động thủ đã nhìn thấy Vân Phong, ánh mắt đột nhiên
bộc phát một loại cuồng nhiệt,"Vân...... Tiểu thư!" Triệu Nghiêm lập tức sửa miệng, hô to một câu, Mục Thanh nghe vậy liền nhìn về phía Vân
Phong,"Ngươi quen của ngươi?"
Vân Phong gật đầu,"Thật có lỗi, là bạn của ta, vội vã tới tìm ta nên hơi lỗ mãng."
Triệu Nghiêm muốn nói cái gì đó thì bị ánh mắt Vân Phong trừng ngăn lại, Mục
Thanh nghe thế đành khoát tay, để cho người xung quanh lui xuống, cũng
thu hồi thế công của mình,"Nếu là bạn ngươi, ta sẽ không so đo. Các
ngươi trò chuyện trước đi, khi nào đi thì nói cho ta biết." Mục Thanh
nói xong thì quay người rời đi, Triệu Nghiêm thấy những người khác đều
đi rồi, lập tức chạy tới, đứng trước mặt Vân Phong, đôi mắt đánh giá từ
đầu đến chân, đánh giá qua lại!
Đã trở về, rốt cục nàng, đã trở về!
"Mới hơn một năm không gặp, ta không thay đổi bao nhiêu, không cần nhìn ta
như vậy." Vân Phong cười ha ha, hai má Triệu Nghiêm đỏ lên, vừa muốn nói gì lại thấy Khúc Lam Y, lập tức đề phòng đánh giá hắn, Vân Phong vừa
thấy Triệu Nghiêm hình như muốn nói gì đó, hơn nữa Khúc Lam Y ở đây đúng là có chút không tiện, cho nên nhìn Khúc Lam Y liếc mắt một cái.
"Được rồi, đã hiểu." Chỉ một ánh mắt Khúc Lam Y đã hiểu được ý tứ của Vân
Phong, ôm Yêu Yêu vào lòng mình:"Yêu Yêu, chúng ta đi chỗ khác trước."
Yêu Yêu an phận gật đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm Triệu Nghiêm, hiển
nhiên rất để ý đến hắn, Triệu Nghiêm cũng đánh giá Yêu Yêu, giống như
đang xác nhận gì đó. Nhục Cầu trên vai Vân Phong đột nhiên bị một bàn
tay chụp lên, lập tức quay đầu cắn một ngụm, không ngờ lại cắn hụt.
Hai ngón tay Khúc Lam Y nắm lấy cổ Nhục Cầu, đem theo nhúm lông xù thịt
rung rinh mang đi,"Không gian, cần một chút không gian." Nhục Cầu bất
mãn kêu, Khúc Lam Y liền mang theo hai đứa tránh khỏi nơi này, Vân Phong vui mừng cười, hắn thật sự hiểu nàng.
"Được rồi, có chuyện gì?"
Vân Phong hỏi một câu, kỳ thật Khúc Lam Y không phải người ngoài, Vân
Phong tất nhiên cũng không giấu diếm hắn thứ gì, tuy nhiên bộ dạng Triệu Nghiêm không muốn mở miệng, Vân Phong chỉ có thể để cho Khúc Lam Y tạm
thời rời đi trong chốc lát.
"Cái kia...... là thật hả?" Triệu Nghiêm không đầu không đuôi hỏi một câu, Vân Phong khó hiểu,"Cái gì là thật?"
Triệu Nghiêm nuốt nước miếng,"Chính là lời đồn đại kia!"
Vân Phong càng nghi hoặc hơn:"Đồn đại? Đồn đại gì?"
Sắc mặt Triệu Nghiêm bỗng nhiên ảm đạm đi,"Xem ra là thật, ta không nghĩ sẽ phát triển nhanh tới như vậy...... cư nhiên......"
"Nói cho rõ ràng! Đừng ấp úng!" Vân Phong có chút tức giận:"Đồn đại cái gì nói rõ!"
Triệu Nghiêm thở dài,"Ngươi cùng hắn thì ra đã có con, hơn nữa đã lớn như
vậy...... chuyện này đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, đứa nhỏ kia lớn lên rất được, rất giống ngươi...... Vân Cảnh thúc nhất định rất vui vẻ, ngươi đã nói cho thúc ấy tin tức này chưa? Hay ngươi muốn cho thúc ấy
một kinh hỉ?" Triệu Nghiêm vừa nói xong, sắc mặt Vân Phong lại càng ngày càng không tốt, Triệu Nghiêm nói xong lời cuối bỗng nhiên không có dũng khí nói tiếp, chỉ cảm thấy Vân Phong tựa hồ đang muốn nổi giận.
"Là, ai, nói, chuyện, đó!" Nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, răng nanh cũng bị Vân Phong cắn đến rung động, Triệu Nghiêm buồn bực,"Các chiến
sĩ trong Hồng Phong đều lan truyền, nói ngươi có con, ta lúc đầu cũng
không tin, nhưng hiện tại chính mắt gặp được......"
"Vô liêm sỉ!
Chuyện này ngươi cũng tin!" Vân Phong căm tức gào thét, một tay nắm lấy
cổ áo Triệu Nghiêm, dùng sức nhắc lên, Triệu Nghiêm đã bị Vân Phong nâng lên, giây tiếp theo Vân Phong đã mang theo hắn lao đi như gió! Thời
điểm Triệu Nghiêm hoàn hồn lại, chỉ nhìn thấy Vân Phong đột nhiên đẩy ra một cánh cửa, ba tên lính đánh thuê Hồng Phong vừa thấy Vân Phong tới,
lập tức hô to một tiếng,"Tiểu thư chào buổi sáng!"
"Ba người các
ngươi...... tin tức ta có con là do các ngươi truyền ra?" Mặt Vân Phong
âm trầm hỏi một câu, ba người Hồng Phong cũng không tự giác liền gật
đầu, lúc nhìn thấy Triệu Nghiêm không khỏi kêu lên,"Thiếu gia! Sao người lại tới đây!"
Triệu Nghiêm bỗng nhiêu hiểu được một chút, trong
lòng thoáng buông lỏng, cứ nghĩ đến mình một chút cơ hội cũng không có,
dù sao hai người đã có con, nhưng hiện tại xem ra hết thảy cũng không là thật!"Ba người các ngươi, chuyện này sao có thể tùy tiện nói lung tung
như vậy được!" Triệu Nghiêm quát lớn một câu, ba người Hồng Phong đều
hai mặt nhìn nhau, không biết sao lại thế này.
"Ta mới mười mấy
tuổi, làm sao có thể có đứa con lớn như vậy được!" Vân Phong không thể
nhịn được nữa liền nói ra, ba tên chiến sĩ sửng sốt,"Không thể có sao?
Nếu là tiểu thư thì không có khả năng cũng là có khả năng.......
Vân Phong nghe vậy liền dở khóc dở cười, Triệu Nghiêm xấu hổ cười, hắn vô
cùng lo lắng tới đây một là không kịp chờ nhìn thấy nàng, còn một cái
chính là bởi vì nghe thấy tin này, hắn muốn biết có phải là sự không,
hắn muốn tận mắt xác thực! Lúc nhìn thấy Yêu Yêu, Triệu Nghiêm chỉ cảm
thấy như thế giới đã tối đen, tuy nhiên mới vừa rồi, lại lần nữa bừng
sáng lên!