Một suy nghĩ xẹt qua
trong đầu Vân Phong, chuyện nàng cần làm còn rất nhiều, phải nói rất rất nhiều...... Đợi khi giải quyết mọi chuyện xong hết, lúc đó đã là bao
lâu chứ, nam nhân nào có thể chờ nàng cho đến lúc đó, Khúc Lam Y sao?
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Vân Phong, làm nàng giật cả
mình, Vân Phong theo bản năng muốn ra tay lại bị vòng tay ấm áp của nam
nhân ôm chặt vào trong ngực, Khúc Lam Y ngồi phía sau Vân Phong đem cả
thân thể nàng ôm vào trong lòng mình, từ phía sau ôm trụ lấy nàng, cằm
đặt trên vai nàng:"Không quay về ngủ, ở đây thổi gió lạnh làm gì? Nếu
muốn nói gì thì cứ trực tiếp tới tìm ta không phải tốt hơn sao?"
Khẽ nhếch khóe miệng, Vân Phong hơi ngửa đầu ra sau, tầm mắt dần lại trên bầu trời,"Ta đang suy nghĩ một số chuyện."
"Có liên quan đến ta không?"Khúc Lam Y cười tùy ý hỏi, Vân Phong cười nhẹ,
không nói gì nữa, trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng không nói gì, chỉ dựa sát vào nhau nhìn bầu trời đêm yên tĩnh.
"Sao rất
đẹp."Vân Phong không khỏi tán thưởng, ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng dựa
đầu nàng vào sát, cùng nàng nhìn lên dải ngân hà,"Đúng là rất đẹp." ánh
mắt Khúc Lam Y chuyển qua trên người Vân Phong, cặp mắt kia tràn ngập vẻ ôn nhu.
"Khúc Lam Y, sao ít nghe ngươi nói đến chuyện của mình,
ta còn không biết nhà ngươi rốt cuộc là ở đâu."Vân Phong thả lỏng toàn
thân dựa vào lòng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y nghe vậy liền cười ha ha:"Không phải đã nói rồi sao, đó là một sơn cốc, không có người nào thích ở chỗ
đó ngồi ngốc đâu, cho nên không thấy ta mới đi ra ngoài sao?"
Vân Phong cũng không hỏi nữa, không biết lời nói của Khúc Lam Y là thật hay là giả, bất quá hiển nhiên là hắn không muốn đề cập đến, nàng cũng sẽ
không hỏi tiếp. Khúc Lam Y cảm nhận được Vân Phong trầm mặc liền ôm nàng chặt thêm một chút,"Nhưng mà nếu nàng tới chỗ đó, đừng có ghét bỏ là
được rồi."
Vân Phong sửng sốt,"Vì sao ta phải đi tới chỗ đó?"
"Nàng là thê tử của ta, tóm lại là cần phải đi."Khúc Lam Y không chút do dự
nói một câu, Vân Phong bỗng nhiên thở dài,"Thành thân đối với ta mà nói
là quá mức xa xôi, ta......"
Khúc Lam Y nhẹ tay kéo mặt Vân Phong quay lại, ánh mắt hai người đối diện nhau, trong ánh mắt chỉ có đối
phương, Khúc Lam Y đặt trán mình lên trán Vân Phong:"Ta biết nàng còn
phải làm rất nhiều chuyện, ta không vội, ta có thể chờ." hô hấp ấm áp
phun lên mặt Vân Phong, lòng Vân Phong lập tức liền ấm.
"Ta biết
nữ nhân mà ta yêu nhất định sẽ không giống những người khác, ta cũng đã
chuẩn bị tâm lý nhiều năm rồi, cứ việc đi về phía trước, ta sẽ đi theo ở phía sau nàng, sẽ mãi đi theo nàng."Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào trong
lòng, đem hai má của nàng áp lên ngực mình, ở chỗ trái tim đang đập từng chút từng chút một."Nghe thấy nó đang nói gì không?"
Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi Khúc Lam Y nhếch lên,"Nó đang nói, ta thích nàng."
Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ rực, hai bên tai cũng hồng lên luôn, lần này
nàng không né tránh, mà im lặng dựa vào lòng Khúc Lam Y, nghe trái tim
mạnh mẽ của hắn đập từng chút từng chút, trong lòng liền truyền đến cảm
giác ngọt ngào, làm cho có chút không muốn Vân Phong rời đi.
"Nó
lại đang nói nữa, biết lần này nó nói cái gì không?"Khúc Lam Y ôm Vân
Phong, thản nhiên dùng quang nguyên tố bao trùm cả hai người, dưới bóng
đêm như có một lớp chăn tỏa sáng bao lấy hai người, trông rất đẹp mắt.
Tai Vân Phong lại đỏ ửng lên, giọng nói rầu rĩ từ trong ngực Khúc Lam Y truyền ra,"...... là thích."
Khúc Lam Y cười xấu xa:"Không đúng, nó không phải nói câu này."
Vân Phong hồ nghi liếc mắt nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cúi đầu, cúi đầu dựa sát bên tai Vân Phong nhỏ giọng nói, chỉ thấy hình ảnh ấm áp vừa rồi
đột nhiên bị phá hư, nữ tữ giận dữ nhảy lên vung một quyền vào ngực
thiếu niên, một tiếng kêu rên ở trong đêm trông rất là ái muội, nữ tử
nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một câu,"Ngươi là tên biến thái!"
Khúc Lam Y xoa ngực mình, vẻ mặt đau xót, nhìn Vân Phong nở nụ cười:"Thẹn thùng gì chứ, sớm hay muộn cũng phải làm......."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong ở trong bóng đêm có thể nhìn rõ đang ửng đỏ, Khúc Lam Y nhìn đến si mê, Vân Phong chợt lóe một cái trong giây lát
liền biến mất, chỉ còn lại một mình Khúc Lam Y còn đang đắm chìm trong
bóng hồng, đợi cả nửa ngày sau mới tỉnh, nhưng nhuyễn hương ôn ngọc
trong lòng đã không thấy nữa, nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm, tay Khúc Lam Y đỡ cái trán, bóng đêm che đậy một nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn,
thời điểm tay dời khỏi, cặp mắt kia xuất hiện màu đỏ thuần!
Màu
đỏ trong suốt như bị nhuộm huyết thành bảo thạch, không, có lẽ chính là
dùng huyết để chế tác bảo thạch, ánh sáng màu đỏ tươi, trong bóng đêm dị thường đặc biệt, thậm chí còn mang theo một tia quỷ dị, Khúc Lam Y nhìn bầu trời mênh mông trên đầu, thì thào tự nói,"Chờ à...... Ta thật sự có đang đùa sao ......"
Vân Phong một đường đi trở về phòng mình,
trên gương mặt say lòng người kia còn đang đỏ bừng, câu nói thì thầm như ma quỷ kia của Khúc Lam Y cứ quanh quẩn trong đầu không chịu đi, giọng
nói trầm khàn đầy mị hoặc, câu nói đó tràn ngập ý tứ hàm xúc vô rõ làm
cho mặt Vân Phong đỏ bừng lên, Yêu Yêu ở trong phòng im lặng ngủ say ,
Nhục Cầu cũng an phận nằm ké bên, hô hấp bằng phẳng, Vân Phong ổn định
lại tâm tình, nhìn hai ma thú đã ngủ yên, trong lòng bình thản hơn
nhiều.
Xoay người nằm lên giường, Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, không biết vì nguyên nhân gì mà rất nhanh nàng đã chìm vào mộng
đẹp, ở một chỗ sâu trong không gian hắc ám nào đó, tiếng xiềng xích lại
vang lên.