Hôm nay Vạn Thú sơn mạch vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có một chút không
khí khác thường, mấy trăm ma thú khác nhau sinh tồn trong Vạn Thú sơn
mạch, không thiếu những loại hung mãnh tàn bạo, nhưng dường như hiện giờ đã trở nên ngoan ngoãn hiền lành đến động lòng người, không dám thở
mạnh một hơi.
"Vị đại nhân kia còn chưa tới à?" Ở một nơi nào đó
sâu trong Vạn Thú sơn mạch, mấy lão gia hoả khó có được dịp tụ họp với
nhau đều ở tại chỗ này, vài người có dáng vẻ trung niên đứng ở đó, khí
thế mỗi người đều là bất phàm, nhưng trên mặt đều có chút vẻ căng thẳng, thậm chí còn có một lớp mồ hôi trên trán, chính là vì hôm nay sắp có
một đại nhân vật đến Vạn Thú sơn mạch.
"Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?"
Cảm giác phải chờ người khác này không hề tốt đẹp mấy, nhất là khi biết
người ta sẽ tới nhưng lại chẳng biết là lúc nào, mỗi một phút giây đều
như một sự giày vò đến tột cùng, trong lòng và cả thân thể đều phải chịu áp bách, tuy mấy lão gia hoả này cũng không phải nhân vật bình thường
gì, thân phận và địa vị cũng thuộc hàng số một số hai ở Vạn Thú sơn
mạch, nhưng khi nghĩ đến người sắp đến kia, đám người vẫn có cảm giác
tim đập dồn dập, đây chính là cảm giác bị chèn ép đến từ tận sâu trong
linh hồn.
"Ngươi hét cái gì?" Có người không vui, ngũ quan như
xoắn cả vào nhau: "Con bà nó, chờ cả buổi chiều rồi mà còn không thấy cả một bóng người, không phải là đang đùa chúng ta chứ?"
"Ngươi không thể nói ít hơn được à? Nếu như vị đại nhân kia nghe thấy..."
"Nghe cái rắm ấy! Giờ này vẫn chưa tới, lão tử là người nóng tính như vậy đấy, không đợi nữa!"
"Ngươi có thể không đợi, cứ đi đi, tuỳ ngươi!"
Lập tức không khí trở nên căng thẳng hơn trước, khí thế của mấy lão gia hoả ở đây cao đến ngất trời, những ma thú khác không dám bước chân ra
ngoài, mỗi một người đều mang dáng vẻ thấp thỏm lo âu, bọn họ không rõ
người tới hôm nay là ai, nhưng mà mấy... Lão gia hoả kia thì cũng không
dễ chọc đâu.
"Rốt cuộc có tới không? Chờ đã lâu rồi, chẳng lẽ vị đại nhân kia lạc đường à?"
"Ngươi đừng ngốc như vậy nữa được không? Cứ chờ ở đây cho đàng hoàng là được rồi, ta khuyên các ngươi đừng thừa lời nữa."
"Ngươi có ý gì đấy? Muốn nói chúng ta ngốc à?"
"Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào khác."
"Ngươi nói thêm câu nữa xem! Đừng tưởng lão tư không dám lột da của ngươi!"
Vốn tâm tình đã có chút nóng nảy, nhừng lời này không khác gì một mồi lừa,
có một người trong số đó đã không kìm chế được nữa, vô cùng khó chịu,
rất có khuynh hướng đánh nhau, một người khác cũng đứng đó, sắc mặt xanh mét, nhìn dáng vẻ như đang phải cố gắng kìm nén nhưng lại không thể kìm được, mấy người khác cũng không có ý muốn ngăn cản, muốn đánh thì đánh, tuỳ các ngươi.
"Mẹ nó đánh đi, khó chịu thì phải đánh!"
"Đánh thì đánh, đừng tưởng ta sợ ngươi!"
Hai người gầm lên đến động trời, tiếng gào này đã khiến cho mấy ma thú ở
ngoài cửa nhanh chóng vươn vuốt, động cũng không dám động, mà trong nháy mắt, hai nam nhân trung niên mới vừa rồi vẫn còn là hình người đã hoá
hình, ma mãnh thú to lớn xuất hiện, trợn mắt nhìn đối phương như đang có ý phải đánh một trận thật lớn.
"Ha ha ha ha ha ha!" Đột nhiên
mấy tiếng cười sang sảng truyền tới, trực tiếp xuyên thấu lớp trở ngại ở Vạn Thú sơn mạch, sắc mặt hai người vừa muốn ra tay đại biến, một giây
tiếp theo đã biến về thành hai nam nhân trung niên, nghiêm mặt đúng nơi
đó, không dám nói lời nào, mà những người khác cũng có cùng trạng thái
như thế, cả người không nhịn được mà khẽ run lên, trên mặt cũng có chút
vẻ căng thẳng. Tuy mấy tiếng cười kia còn mang theo chút tâm tình vui
vẻ, nhưng tất cả ma thú ở Vạn Thú sơn mạch đều co đầu rụt cổ trong nháy
mắt, tất cả đều rúm ró lại với nhau, không dám động một chút.
Mấy lão gia hoả nâng mắt nhìn về phía nơi nào đó trên không trung, nơi ấy
không có gì, nhưng một giây kế tiếp, một bóng đen đã xuất hiện ngay
trước mắt mấy người này, sắc mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi! Tốc độ, tốc
độ này... Thậm chí ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ!
"Đại nhân,
ngài, ngài đã tới rồi..." Một người trong số đó cười lên tiếng, chẳng
qua vẻ mặt lại quá cứng nhắc, cũng có chút dữ tợn.
Bóng đen bay
đến trước mặt mấy người là một nam tử râu ria xồm xoàm, ngũ quan trông
vẫn còn rất trẻ, nhìn qua chỉ như mới hai mươi tuổi, trên cằm toàn là
râu, cả gương mặt nhìn qua vô cùng hiền hoà, thậm chí còn có thể nói là
có chút chất phác, ánh mắt màu vàng kim kia như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, nam tử kia đang cười, mặt dù như vậy nhưng thân thể của mấy lão gia hoả kia vẫn căng ra, không có chút dáng vẻ thả lỏng nào.
"Nếu là chút xung đột nhỏ thì không cần phải xía vào làm gì, lần ra ngoài
này cũng không dễ dàng." Nam tử kia tuỳ ý nói một câu, vươn tay gãi tóc, hình tượng vô cùng lôi thôi.
"Lần này đại nhân ra ngoài... Là có chuyện gì sao?" Một người trong số đó hỏi một câu để dò xét, đột nhiên
ánh mắt của nam tử kia biến đổi, một dòng khí thế vô hình bắn ra từ đôi
mắt màu vàng kim kia khiến thân thể mấy lão gia hoả lại càng căng thẳng
thêm lần nữa!
"Thứ không cần biết thì đừng nên hỏi tới." Giọng
nói trầm thấp của nam tử kia truyền tới, sau đó lại cười lớn, nụ cười
hiền hoà kia lại xuất hiện trên mặt: "A, lần này ra ngoài được thì ta
phải đi hóng mát một chút, hâm một lão nhân kia đến chết mất, ta tìm ông ấy đây, mấy người cứ tự nhiên nhé." Nam tử kia khoát tay, mấy lão gia
hảo vừa mới định nói một câu đại nhân đi thong thả, bóng người nam tử
kia đã biến mất một cách vô cùng quỷ dị.
"Đi, đi rồi à? Trời
ơi..." Đột nhiên một người trong số đó thở phào một hơi, cả người cũng
thả lỏng, nếu mấy ma thú khác nhìn thấy thì rất có thể ông ta sẽ mất hết uy nghiêm, nhưng hiện tại đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa.
"Làm cái gì vậy, tới nói mấy lời như thế rồi đi thôi à?" Một người khác vô
cùng bất mãn lầm bầm một câu, phải biết từ khi bọn họ nghe tin hắn muốn
đến, lòng lúc nào cũng run sợ, mấy ngày gần đây ăn không ngon ngủ không
yên, nhưng hắn vừa mới tới nói được vài câu đã đi vậy sao?
"Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng vị đại nhân đó ở chỗ này thêm à?" Một người khác
nói, mấy người còn lại nhanh chóng lắc đầu, ở lại sao? Nếu như ở lại
thật, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ càng khó khăn hơn, căn bản là không
còn được một ngày tốt lành nào rồi!
"Đại nhân nói muốn đi tìm... Lão già kia sao? Chẳng lẽ là... Vị ấy ở Mê Vụ Sâm Lâm à?"
Mấy người khác cũng cau mày suy nghĩ: "Rất có thể, mặc dù chúng ta không
biết gì mấy về vị ở trong Mê Vụ Sâm Lâm kia, có điều Mê Vụ Sâm Lâm cũng
không thuộc phạm vi quản lí của Vạn Thú sơn mạch chúng ta, cũng là do có vị kia ở đó, theo thái độ của đại nhân, xem ra có lẽ địa vị của người
kia cũng phải ngang hàng với đại nhân mới đúng."
"Không phải đâu! Nếu ngồi ngang hàng thì có lí nào..."
Mấy người khác cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy vị kia ở Mê Vụ Sâm Lâm không dễ chọc, vậy mà không ngờ, vị đại nhân này sẽ để ý đến như vậy: "Cũng may mấy năm này chúng ta không làm gì, nếu
không..."
"Được rồi, đại nhân đi cũng tốt, ít nhất thì cũng ta
cũng có thể sống qua được mấy ngày yên ổn, kẻ bị xui xẻo chắc là đám
người ở Mê Vụ Sâm Lâm kia rồi!"
Mấy người nghe xong thì cười có
chút hả hê, một trong số đó còn cười lớn ra tiếng: "Phải biết khó khăn
lắm mấy vị đại nhân đó mới ra ngoài được một lần, lần này ra ngoài rồi,
chắc chắn sẽ ở lại một đoạn ngày, Mê Vụ Sâm Lâm cứ việc đón lấy củ khoai phỏng tay này đi!"
"Mấy ngày này chúng ta cũng phải làm việc cho cẩn thận, nên an phận kìm chế một chút, các ngươi cũng hiểu rõ tính
cách của vị đại nhân kia rồi đấy..."
Mấy người cùng gật đầu, sắc
mặt cũng có chút nghiêm trọng, sau đó đều xoay người rời đi, chẳng qua
lòng mấy lão gia hoả này cũng có chút nghi vấn, vị đại nhân không dễ gì
mới xuất hiện này, sao lại đến đây vào lúc này, một khi xuất hiện sẽ có
chuyện gì xảy ra đây?
Đường đi qua Vạn Thú sơn mạch lần này của
Vân Phong và Khúc Lam Y vô cùng bình an yên tĩnh, không hề có chút dị
động nào, Vân Phong và Khúc Lam Y vẫn có chút khó hiểu: "Chuyện gì đã
xảy ra vậy? Nơi này không khỏi quá yên tĩnh rồi." Vân Phong cau mày nhìn phía dưới, Vạn Thú sơn mạch vô cùng im lặng, không hề có chút tung tích hoạt động của ma thú, hệt như tất cả ma thú đã biến mất trong chớp mắt
vậy! Hơn nữa mấy ma thú luôn hung hãn vẫn luôn xuất hiện thường ngày
cũng hoàn toàn mất tích!
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ma thú không
hề biến mất, mà lại giống như..." Khúc Lam Y cũng có thể cảm nhận được
chút biến hoá bất thường này, hắn cau mày suy nghĩ, Vân Phong cũng hiểu
được: "Là ẩn náu."
Không sai, là ẩn náu.
Rất giống như
đang cố gắng tránh né thứ gì đó, ẩn hết hơi thở của mình đi, tạo thành
khung cảnh không một tiếng động nào của Vạn Thú sơn mạch như ngày hôm
nay, nơi ma thú sinh sống mà lại không cảm nhận được hơi thở của chúng,
điểm này có chút làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
"Bọn chúng đang sợ gì sao?" Vân Phong tự nhủ, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười lớn: "Không phải là chúng ta đâu."
Mặc dù hai người đã tới cấp bậc quân chủ nhưng thực lực đó vẫn chưa đủ để
gây ra hiệu quả đến mức này, thậm chí có là cấp bậc tôn giả vẫn như vậy! Nếu như đã không phải là bọn họ, thì chắc chắn là thứ khác! Suy nghĩ
này vừa lướt qua trong lòng Vân Phong, đột nhiên cảm nhận thấy một luồng áp lực kinh khủng đánh tới, khí thế kia quá kinh khủng, hệt như một bức tường đang ép tới, tinh thần lực hùng dũng xông thẳng ra ngoài, lại chỉ hoá giải được một ít!
Quang nguyên tố của Khúc Lam Y bao bọc hai người trong chốc láy, nhưng khí thế như dời núi lấp biển kia vẫn lấn
tới như cũ, Khúc Lam Y cắn chặt răng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên,
gương mặt tuấn tú kia đã đổ đầy mồ hôi: "Đáng chết!" Cắn răng nghiến lợi nói một câu, đột nhiên thân thể Khúc Lam Y run lên, chật vật quỳ xuống!