Vân Phong không nói
gì, chỉ cú thật mạnh lên đầu Tiểu Hoả, có lẽ vấn đề nàng mới hỏi lúc nãy đã chạm phải chỗ thương tâm của Lam Dực, cuối cùng thì người có tính
cách hiền lành hoà nhã như hắn đã làm ra chuyện gì để trở thành một kẻ
phản bội? Vân Phong có chút hối hận vì bản thân mình không biết, nếu
nàng biết thì đã không hỏi như vậy.
"Cho tới bây giờ ta vẫn chưa
từng hối hận, cho dù có biết vì thế mà hắn mới bị khắc ấn ký lên người,
ta cũng sẽ chọn hắn." Một câu nói của Vân Phong đã khiến đáy lòng của
Tiểu Hoả trở nên nhẹ nhõm, triệu hồi sư khế ước với ma thú là để tăng
thực lực của chính mình, không phải là để tìm thêm phiền phức, nếu khế
ước phải một ma thú mang đến phiền phức cho mình, trừ khi là huyễn thú,
nếu không chắc chắn sẽ không có một triệu hồi sư nào đồng ý.
"Chủ nhân đúng là chủ nhân." Tiểu Hoả có chút cảm khái nói một câu. Vân
Phong sờ đầu Tiểu Hoả: "Từ trước tới nay ta vẫn là ta, đừng áp dụng chút lý luận sáo rỗng này lên người ta."
Tai Tiểu Hoả hơi động, Vân
Phong cười ha ha, đi về phía Yêu Yêu: "Đi thôi, chúng ta nên đi tìm hai
tên thích dây vào phiền phức đó rồi." Tiểu Hoả gật đầu đi cạnh Vân
Phong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn không trung, một bóng đen lướt qua
nơi chân trời, lão huynh, ngươi lo lắng quá nhiều rồi, sao chủ nhân của
chúng ta có thể giống với người khác được chứ?
Từ đó về sau Vân
Phong cũng không hỏi Lam Dực về vấn đề khắc văn đó nữa, dường như tâm
tình nặng nề của Lam Dực cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, trở lại như trước đây, phải nói là từ đầu đến cuối Lam Dực cũng không khác trước là mấy,
chẳng qua Vân Phong đã đoán được hắn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của
mình.
Đối tượng huấn luyện của Vân Lạc Trần đổi từ Tiểu Hoả sang
Lam Dực, việc này đã để hắn phải chịu rất nhiều đau khổ, trong một tháng hắn đã dần quen với Tiểu Hoả, đột nhiên đổi đối thủ khiến hắn không thể thích nghi được, nhất là nam nhân có hai cánh sau lưng này, lúc này
cũng khiến Vân Lạc Trần tò mò không biết chân thân của hắn là gì.
Tộc Sư Ưng luôn lấy tốc độ làm niềm tự hào, phong nguyên tố đặt trên người
bọn chúng mới có thể phát huy được tốc độ hoàn mỹ nhất, lúc Vân Lạc Trần đối chiến với Lam Dực thì không khác gì kẻ ngốc, chỉ có thể đứng sững ở nơi đó, hoàn toàn không thấy được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, cứ
để mặc cho Lam Dực công kích mình. Vốn dĩ Vân Lạc Trần còn cho rằng mình đã tập luyện thành công, nhưng khi đối chiến với Lam Dực, hắn lại phát
giác dường như bản thân mình đã trở lại điểm ban đầu, vẫn là một Vân Lạc Trần không có gì nổi trội!
Điều này đã đả kích Vân Lạc Trần
không ít, nhưng đó cũng là mục đích của Vân Phong, nàng phải khiến Vân
Lạc Trần biết nơi nào cũng có đả kích, đối thủ ở khắp nơi, truy đuổi
mình đến mức không thể nghỉ chân, không khi nào được phép dừng lại. Lúc
ngươi cho rằng mình rất tốt, chỉ có trải qua một lần bị đả kích mới có
thể hiểu được, thế giới này rộng lớn đến đâu, còn bản thân mình lại nhỏ
bé đến mức nào.
Lam Dực giống hệt như lời Vân Phong nói, không hề khách sáo với Vân Lạc Trần, một tháng kế tiếp trong đợt tập huấn của
Vân Lạc Trần càng thêm chật vật hơn, mỗi ngày phải hao hết thể lực để
tránh thoát công kích của Lam Dực, vết thương vụn vặt trên người càng
nhiều, cũng càng thêm mỏi mệt, đôi khi chỉ vừa mới đối chiến xong là đã
khuỵu xuống vì kiệt sức, thậm chí còn ngủ ngay lập tức.
Tất nhiên người Vân gia cũng đã thấy được sự vất vả của Vân Lạc Trần, Vân Thiên
Phàm cũng rất đau lòng, nhưng ông thấy được sự tiến bộ của Vân Lạc Trần, ánh mắt ngày càng sắc bén, thực lực cũng tăng trưởng đầy vững vàng,
hoàn toàn là một sự thay đổi to lớn so với Vân Lạc Trần lúc trước! Dù
Vân Thiên Phàm có đau lòng cho nhi tử của mình đến đâu, ông vẫn cảm thấy rất tự hào.
Cứ như vậy, hai tháng tập huấn dày đặc đã kết thúc,
Vân Lạc Trần đã có thể nắm được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, lần đầu tiên khi đòn công kích của hắn có thể chạm vào trên người Lam Dực, Vân
Phong cũng cười, tuy bố, lần tập huấn này đã kết thúc, nàng biết, Vân
Lạc Trần đã chuẩn bị tốt rồi.
Lúc Vân Lạc Trần nghe Vân Phong nói đợt tập huấn đã kết thúc, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, hắn còn cho rằng mình sẽ phải trải qua việc gì gian khổ hơn, hoặc là sẽ có thêm một ma thú nào đó xuất hiện đánh với hắn cũng không chừng, nhưng Vân Phong
chỉ cười, nói vô cùng rõ ràng: "Tập huấn đặc biệt đã kết thúc rồi."
Hai tháng với cường độ tập luyện dày đặc, hơn nữa còn với sự ảnh hưởng của
dược tề nặn cốt cấp thấp, thực lực của Vân Lạc Trần từ ngũ cấp tăng tới
thất câp, dưới hàng loạt kinh nghiệm chiến đấu đã được tích luỹ, thực
lực của hắn đã tăng lên trong thời gian ngắn, că cơ ổn định cũng không
hề có chút bấp bênh nào, điều này cũng khiến thực lực của Vân Lạc Trần
càng thêm vững vàng hơn.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi tăng
đến hai cấp, bỗng chốc rải bước lên bậc thềm của giai đoạn cao cấp,
không thể nghi ngờ khi nói chuyện này đã khiến Vân Lạc Trần vô cùng vui
mừng, nếu chỉ dựa theo tốc độ tu luyện của hắn thì đoán chừng cho dù có
ba hay năm năm cũng không thể làm được. Khi những người khác của Vân gia biết đợt tập huấn của Vân Lạc Trần đã kết thúc thì cũng có chút giật
mình, nhất là Vân Thiên Phàm, ông cho rằng hai tháng chỉ đủ để Vân Lạc
Trần đột phá lên đến đỉnh của ngũ cấp mà thôi, nhiều nhất là tới lục
cấp, lại không ngờ hắn lại bước chân vào tới thất cấp như vậy!
Tất cả mọi người của Vân gia đều vô cùng vui mừng, đạt đến thất cấp chỉ
trong khoảng thời gian ngắn, tốc độc ấy đúng là làm người ta kinh ngạc.
Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng thay cho Vân Lạc Trần, dược tề nặn cốt cấp thấp chỉ có thể giúp hắn một phần nhỏ, có thể tăng đến thất cấp chính
là nhờ sự nỗ lực và công lao của hắn, quả nhiên hắn không làm cho người
ta thất vọng, mà Vân Phong cũng định làm một việc, cho Vân Lạc Trần một
sự bất ngờ.
Lúc một thanh trường kiếm cửu khổng cửu tinh được đưa tới trước mặt Vân Lạc Trần, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều trừng mắt!
"Vân Phong, thứ này không khỏi..." Vân Thiên Phàm không hề suy nghĩ mà trả
lại đồ cho Vân Phong ngay lập tức, Vân Phong cười, giao lại vũ khí vào
tay Vân Lạc Trần, cố nhét vào tay hắn khiến vị thiếu niên này phải trợn
mắt há mồm.
"Vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhất định phí chế tạo sẽ
không thấp!" Vân Thiên Lĩnh ở một bên thấp giọng mở miệng, tay Vân Lạc
Trần hơi run rẩy, hắn nhìn chín viên ma thạch đang toả sáng trước thân
kiếm kia.
"Đây là ma thạch cấp mấy vậy?" Vân Lạc Trần ngơ ngác
hỏi một câu, Vân Phong chỉ cười: "Chỉ là chút ma thạch bình thường mà
thôi, không cần phải để ý. Đừng xem ta là người ngoài, ta cũng mang họ
Vân, chuyện của Vân gia chính là chuyện của ta."
Nghe được lời
của Vân Phong, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều cảm động. Lúc đầu thê
tử của Vân Thiên Lâm còn có chút nghi ngờ với Vân Phong, nhưng giờ đây
bà đã hoàn toàn vứt bỏ chút hiềm nghi đó, hành động trước mắt của Vân
Phong đã đủ để chứng minh, nàng thật lòng muốn tốt cho Vân gia.
Vân Lạc Trần nắm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt có một ngọn lửa kích động dần lan toả, vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nếu lấy thứ này ra, cho dù là Thạch gia cũng sẽ phải hâm mộ mất!
"Đã chuẩn bị tốt hết rồi,
ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu thôi." Lời nói của Vân Phong đã khiến vẻ
mặt của Vân Thiên Phàm trở nên căng thẳng, chút ánh sáng lướt qua trong
mắt Vân Lạc Trần, đúng rồi, tất nhiên việc tập huấn của hắn đều là để
chuẩn bị cho một ngày này.
"Được, Vân gia cũng nên thay đổi rồi." Vân Thiên Phàm ngồi ở vị trí chủ vị, nắm chặt tay vịn, từ giờ trở đi,
mọi thứ sẽ thay đổi.
Tuyên chiến!
Một tiếng sấm nổ vang
trên trấn Tụ Thuỷ yên ắng, Vân gia đã tuyên chiến với Lý gia rồi! Tin
tức này truyền khắp mọi ngóc ngách như măng mọc sau mưa, không ai không
biết, không người không hiểu, trong lúc nhất thời, trọng tâm đề tài vừa
mới lắng xuống ở trấn Tụ Thuỷ lại dấy lên lần nữa.
Mấy ngay này
Vân gia chỉ là chút yên tĩnh trước cơn bão mà thôi! Vân gia lại dám
tuyên chiến với Lý gia! Không lẽ đầu người Vân gia có vấn đề rồi sao?
Bọn họ chỉ là một gia tộc không có phẩm cấp mà thôi, chẳng lẽ lần đội
nón xanh này đã khiến bọn họ không thể nhịn được nữa, thỏ cũng muốn cắn
người rồi à?
Mọi người rối rít nghị luận, gia tộc không phẩm cấp
tuyên chiến với gia tộc tam phẩm, chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở trấn Tụ Thuỷ!Từ sau khi tin tức tuyên chiến được truyên ra ngoài, mọi người
đều tranh luận đến cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng, có vài người
chê cười Vân gia, nhưng có vài người vẫn rất mong đợi vào gia tộc này,
dần dần lại hình thành hai làn sóng khác nhau, trấn Tụ Thuỷ vẫn luôn
tĩnh lặng yên bình lại bắt đầu sôi động hẳn lên.
Sau khi Thạch
gia biết được tin này thì cũng có chút kinh ngạc, dù sao không ai có thể tưởng tượng được Vân gia lại đi tuyên chiến với Lý gia! Vốn tưởng rằng
nhiều lắm thì Vân gia cũng chỉ đến đánh lén Lý gia một trận, hoặc là thế nào đó, không ngờ lại tiến hành tranh cả địa bản, tuyên chiến đoạt vị
trí gia tộc tam phẩm!
Đột nhiên Thạch gia bắt đầu cảm thấy bất
an, Vân gia dám kiêu ngạo tuyên chiến với Lý gia chứng tỏ Vân gia đã nắm chắc vài phần. Thạch gia không hề quan tâm Vân gia sẽ thế nào, nhưng
tất nhiên hiện tại cũng phải chú tâm đến việc liệu Vân gia có thể đi lên hàng ngũ gia tộc tam phẩm này hay không! Một khi đã đi lên được, vậy
thì chắc chắn Vân gia sẽ không giống như xưa nữa.
Hiện tại Thạch
gia cũng có chút mơ hồ, có điều vẫn bảo trì thái độ trung lập, dù sao
Vân gia và Lý gia ai thắng ai bại cũng không có liên quan nhiều tới bọn
họ, Thạch gia cũng chả tổn thất gì, chẳng qua tiếp theo đối tượng để kết giao sẽ thay đổi một chút.
Giờ phút này tâm tình của Thạch Thải
Hoa cũng có chút phức tạp. Vân gia và Lý gia tranh đoạt, cũng có nghĩ là Lý Trọng và Vân Lạc Trần sẽ chiến đấu, hai thiếu niên luôn đi theo nàng ta giao chiến với nhau, chuyện này làm lòng Thạch Thải Hoa có chút hưng phấn, cũng vô cùng hi vọng, nếu Vân gia có thể thượng vị thì tốt, Vân
Lạc Trần vừa có thân phận vừa có địa vị, chắc chắn sẽ xứng đôi với nàng
ta!
Bên này Thạch Thải Hoa đang mơ mộng xuân, mà thiếu niên hai
nhà đã quên nàng ta ra sau đầu, Lý gia nhận lời khiêu chiến cũng không
cảm thấy bất ngờ bao nhiêu, chỉ bình tĩnh nhận lấy. Lý gia chủ đã sớm
nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, cũng may ông ta bắt Lý Trọng phải tu luyện trong khoảng thời gian này, coi như là phòng bị.
Sau khi Lý
Trọng xuất quan, kết quả tu luyện cũng khiến Lý gia chủ tương đối hài
lòng, vốn dĩ thực lực của Lý Trọng chính là đỉnh ngũ cấp, hiện tại đã
thành công đột phá đến lục cấp, đột phá điểm mấu chốt trong khoảng thời
ngắn như thế, ông ta rất vui mừng.
"Yên tâm đi phụ thân, hai
tháng trước thực lực của Vân Lạc Trần cũng chỉ vừa tới ngũ cấp mà thôi,
thực lực của con cao hơn hắn, trừ khi hai tháng này có kì tích xảy ra,
nếu không hắn không thể mạnh hơn con được!"
Lý gia chủ không hề
lạc quan như Lý trọng, dù sao còn có sự tồn tại của Vân Phong, ông ta
không thể dám chắc, nhưng cho dù thực lực của nàng có mạnh đến đâu cũng
không thể khiến thực lực của một người tăng nhanh được, nếu chuyện này
là thực thì cũng quá khó tin rồi, nghĩ đến đây, Lý gia chủ cũng có chút
yên lòng!
Rất nhanh ngày Vân gia tuyên chiến với Lý gia đã đến,
hai nhà tiến hành tỷ thí tại quảng trường lớn của trấn Tụ Thuỷ dưới sự
chứng kiến của phần lớn dân chúng, lần tranh chiến vị trí gia tộc tam
phẩm này đã thu hút không ít người.
Chỉ cần trong trấn cũng đã có hơn mấy trăm nhà ở lại, một ngày nay tất cả đều tập trung đến trước lôi đài, trước lúc giao chiến, xung quanh lôi đài đã đông nghịt, mọi người
đều bàn tán về trận đấu sắp tới, đến cùng ai sẽ giành được vị trí và cái danh gia tộc tam phẩm kia, thật khó nói!
"Ngươi không đi xem
chuyện vui sao?" Một căn phòng đơn sơ nào đó ở trấn Tụ Thuỷ, một nam
nhân kéo quẩn lên, mặc y phục vào, mang theo nụ cười dâm đãng trên mặt
mà nhìn nữ nhân trên giường: "Dù thế nào thì cũng là Vân gia, ngươi cam
tâm sao?"
Nữ nhân trên giường không nói chuyện, chẳng qua sắc mặt cũng có chút khó xử, nam nhân thấy thì cười lớn: "Ha ha ha, hối hận rồi à?"
Nữ nhân kia cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, nam nhân kia túm chặt ả ta: "Đồ tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi mà hối hận sao? Ha ha ha, ngươi chỉ xứng để người khác cưỡi lên thôi." Nam nhân cười dâm đãng đi ra
ngoài, nữ nhân ngồi trên giường, túm chặt lấy đệm giường đơn giản phía
trên giường, chỉ hận không thể cắn cho mình một cái!
Vân gia
tuyên chiến với Lý gia rồi! Một khi Vân gia thượng vị, đó chính là gia
tộc tam phẩm đấy! Nếu ả còn ở lại Vân gia, tương lai sẽ là thế nào chứ!
Nữ nhân nhìn căn phòng của mình, còn có cảnh tượng hỗn loạn trên giường, một cảm giác hối hận tột cùng dâng lên trong lòng, vừa muốn cười vừa
muốn khóc, nữ nhân tự mặc y phục vào rồi chạy vội ra ngoài, ả muốn nhìn
xem, đến cùng không biết Vân gia có thể có bản lĩnh đó hay không... Có
thể trở thành gia tộc tam phẩm hay không!
Một ngày này tất cả mọi người trong trấn Tụ Thuỷ trấn đều tập trung lại một chỗ, không màng cả
buôn bán, mọi người chỉ dồn đến quanh lôi đài, xung quanh vô cùng đông
đúc, chi chít đầu người, chưa từng có một sự kiến nào có thể khiến mọi
người nóng lòng như thế, nhưng khi người Thạch gia thấy cảnh tượng này
thì không khỏi có chút sợ ngây người.