"Vị tiểu hữu này, có chuyện gì thì từ từ nói!" Cứ tiếp tục thế này thì đội hộ vệ của Lý gia sẽ không còn nữa mất.
Đột nhiên Vân Phong thu hồi uy áp của bản thân, lúc này Lý gia chủ mới có
thể thở phào một hơi, lúc nãy đúng là mình đã múa rìu qua mắt thợ rồi.
"Tiểu hữu tới Lý gia làm gì vậy?" Rất nhanh khẩu khí của Lý gia chủ đã thay
đổi thành vô cùng khách sáo, trải qua luồng uy áo kinh khủng trong nháy
mắt kia, chắc chắn Lý gia chủ đã hiểu được một điều, Vân Phong không
phải là người mà ông ta có thể trêu vào.
"Phụ thân! Có chuyện gì
xảy ra vậy?" Một giọng nói non nớt vang lên, một người vọt ra ngoài, lúc nhìn thấy Vân Phong thì lại lớn tiếng nói: "Là ngươi à?" Vân Phong nhìn lên, là tên thiếu niên hôm đó, nếu nàng nhớ không lầm thì hẳn tên hắn
là Lý Trọng.
"Tiểu Trọng, con biết nàng ấy sao?" Trong mắt của Lý gia chủ lướt qua một tia sáng, tiểu Trọng lại biết người có thực lực
đến bậc này, xem ra Lý gia sẽ có thể nhờ vào chút giao tình này rồi.
"Hừ! Nếu không phải là do nữ nhân này thì ma thú của Thái Hoa cũng sẽ không
chạy mất! Đều là do nàng ta can thiệp vào! Hôm nay nàng ta lại đến gây
phiền phức sao?" Lời của Lý Trọng đã khiến sắc mặt của Lý gia chủ đen
hoàn toàn, hận không thể bịt miệng tên ranh con không biết trời cao đất
dày này.
"Tiểu hữu đừng để ý nhé... Chỉ là tiểu hài tử mà thôi!"
Lý gia chủ cười trừ, tuy ông ta không biết Vân Phong là ai, cũng không
biết thân phận của nàng là gì, nhưng chỉ bằng bản lĩnh vừa rồi của nàng
thì ông ta đã quyết định phải lấy lòng nữ tử này cho bằng được!
"Phụ thân, sao người phải khách sáo với nàng ta như vậy?" Lý Trọng không
hiểu tại sao, bất chợt một tiếng quát đầy tức giận của Lý gia chủ đã
khiến Lý Trọng phải ngậm miệng, Lý Trọng cảm thấy uất ức, không dám nói
gì thêm, chỉ nhìn Vân Phong bằng một cặp mắt đầy oán giận. Vân Phong
cười nhạt không nói gì, hôm nay nàng tìm đến là vì chuyện này đây.
"Đại ca, Tiểu Trọng còn nhỏ như vậy, sao huynh lại hung dữ với thằng bé như
thế!" Lại là một giọng nói khác, chẳng qua lần này lại thiếu đi chút khí phách của nam nhân mà có chút âm nhu, một người thư sinh có chút nhu
nhược đi ra ngoài, tuy khuôn mặt không tệ nhưng lại mang theo chút dấu
vết của năm tháng, có thể thấy tuổi cũng không còn nhỏ.
"Nhị thúc!" Lý Trọng gọi một tiếng, Vân Phong nhíu mày, nhị thúc sao? Xem ra là đệ đệ của Lý gia chủ rồi.
Nam nhân kia vươn tay sờ đầu Lý Trọng, một giọng nói khác lại tiếp tục vang lên từ sau lưng ông ta, một nữ nhân bước ra ngoài: "Đúng vậy, tiểu hài
tử thôi mà, có cái gì sai thì vẫn tha thứ được!"
Đột nhiên Vân
Phong nheo mắt lại, xem nữ nhân vừa mới bước ra này, sắc mặt nữ nhân kia hồng nhuận, dáng vẻ xuân sắc dập dờn, y phục mặc trên người cũng vô
cùng đẹp đẽ quý giá, nam nhân có dáng vẻ thư sinh kia ôm lấy eo của nữ
nhân kia một cách đầy dâm đãng, nữ nhân cũng cười vô cùng lẳng lơ. Lúc
bà ta nhìn thấy Vân Phong thì hết sức kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tuy khoé môi Vân Phong mang theo ý cười nhưng trong mắt đã hoàn toàn lạnh
lẽo, chẳng phải nữ nhân trước mắt này chính là thê tử của đại ca Thiên
Phàm thúc thúc lần trước đã chửi bới nữ nhân của Vân gia sao? Tốt lắm,
còn dám hồng hạnh xuất tường ngay giữa ban ngày ban mặt như thế, còn leo đến trên đầu Lý gia nữa à!
"Nàng quen sao?" Nam nhân có dáng vẻ
thư sinh kia hỏi một câu, nữ nhân thấy Vân Phong ở đây thì không những
không hoảng sợ mà còn có vài phần hào phóng: "À, cũng chỉ là một kẻ ngốc muốn qua lại với Vân gia mà thôi."
Nam nhân với dáng vẻ thư sinh bật cười: "Còn có người như vậy à? Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nước vào não ngươi rồi sao?"
Vân Thiên Phàm chỉ giải thích thân phận của Vân Phong cho hai vị huynh đệ
của mình, vì thế tất nhiên nữ nhân này sẽ không thể biết được cuối cùng
Vân Phong là ai, nếu không bà ta cũng sẽ không có vẻ mặt hào phóng như
thế. Gia chủ Lý gia ở một bên không khỏi gào lên: "Ngươi khiêm tốn một
chút cho ta! Dâm nữ đã bị người khác dùng qua mà ngươi còn muốn, có thể
có chút tiền đồ được không?"
Những lời này đã khiến nữ nhân kia
vô cùng xấu hổ, chẳng qua nam nhân kia vẫn rất ung dung: "Đại ca sợ cái
gì vậy? Người Vân gia có ở trước mặt ta thì sao? Bọn họ còn có thể nói
gì à? Cũng chỉ có thể làm một con rùa đen rút đầu bị cắm sừng ngàn năm
mà thôi."
"Ngươi mới là kẻ bị cắm sừng ngàn năm đấy." Vân Phong mở miệng, đột nhiên sắc mặt của nam nhân kia thay đổi: "Ngươi nói cái gì?"
Vân Phong ngẩng đầu, mở miệng nói với nữ nhân không biết xấu hổ là gì kia: "Chẳng lẽ ngươi không có chút hổ thẹn nào sao?"
Nữ nhân kia sửng sốt, sau đó lại thẹn quá hoá giận: "Ngươi thì biết cái
gì, Vân gia chỉ là một bãi bùn nhão mà thôi! Ta vừa gả đi thì đã hối hận rồi! Thế nào? Không cho phép ta ra ngoài tìm thứ mình muốn à? Vân gia
không thể đưa thì tất nhiên sẽ có người khác có thể cho! Ta không sai,
chỉ có một sai lầm lớn nhất chính là đã gả vào Vân gia!"
"Có nghe không? Vân gia thì có gì tốt? Vân Thiên Phàm và hai tên huynh đệ kia
chỉ là một lũ ngốc mà thôi! Nữ nhân của mình đi ngủ với nam nhân khác mà cũng không biết, ha ha ha ha!" Nam nhân kia cười lớn, cười đến vô cùng
điên cuồng, Khúc Lam Y ở bên cạnh có chút kinh ngạc, nữ nhân này lại là
thê tử của người Vân gia sao?
"Xem ra ngươi không có chút lòng ăn năn gì cả, vậy ta cũng không cần hỏi thêm gì nữa!" Vân Phong nói thầm
một câu, nữ nhân kia nghe xong thì lại cười lớn: "Ta nói tiểu nha đầu
nhà ngươi này, mắt ngươi mù à? Làm gì không làm lại cứ phải qua lại với
Vân gia đó, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tệ, thì ra trong đầu cũng
chỉ là rơm rạ mà thôi! Cho ngươi con đường sáng thì không đi, cứ phải
nhảy vào hố, đúng là đáng buồn!"
Ở đây còn chưa có tới mười
người, sau khi nghe nói như thế thì đều bật cười, giờ phút này sắc mặt
của Vân Phong đã hoàn toàn âm trầm, Lý gia chủ cảm thấy có chút gì đó
không đúng: "Mẹ nó có yên hay không! Vân gia muốn có ngươi là do mắt Vân gia bị mù, đừng tưởng rằng có thể thông đồng được với đệ đệ của ta thì
sẽ có thể vào được cửa Lý gia! Lý gia không cần dâm nữ đã bị người khác
dùng qua!"
Mặt nữ nhân kia lại đỏ lên, Khúc Lam Y cúi người, Yêu
Yêu quay đầu nhìn hắn: "Hình như tiểu Phong Phong tức giận rồi." Yêu Yêu nghe xong thì gật đầu, lửa giận trong lòng Vân Phong đã lan cả ra
ngoài, nàng không cho phép bất kì ai dám làm nhục Vân gia, không cho
phép bất cứ kẻ nào dám vấy bẩn Vân gia!
"Vân gia có người như
ngươi thì đúng là đã bị mù rồi." Giọng nói lạnh như băng của Vân Phong
truyền đến. Nữ nhân kia tức điên lên: "Ngươi có tư cách gì để nói ta?
Ngươi là ai chứ?"
"Nếu muốn quản thì cũng được thôi, chắc ngươi
cũng nên nói với Vân Thiên Lĩnh một tiếng rằng nữ nhân của hắn đã bị ta
cưỡi qua không dưới một lần rồi, không biết hắn có khó chịu với chiếc
nón xanh này không đây?"
Vân Phong quét mắt tới, trong chốc lát
sắc mặt của tên nam nhân kia đã hoàn toàn trắng bệch, cả người cũng bị
một nguồn lực vô hình nâng lên, Vân Phong không có hành động gì nhưng
tất cả mọi người đều biết, là nàng làm! Là vị nữ tử nhìn qua vô cùng trẻ tuổi này làm!
"Tiểu hữu, xin hãy hạ thủ lưu tình! Sao ngươi phải hạ mình đi quản chuyện của Vân gia như vậy? Gia tộc đó không có chút
phẩm cấp nào cả, không đáng để ngươi ra tay đâu!" Lý gia chủ hét lên,
nhìn đệ đệ ruột của mình bị treo lơ lửng trên không trung, sắc mặt cũng
vô cùng chật vật. Đó là một luồng lực lượng vô hình, hắn ta không thể
chạm vào được, chỉ có thể huơ tay chân loạn xạ, biểu cảm trên mặt đều là sự hoảng sợ!
"Ngươi, ngươi mau thả chàng ra!" Nữ nhân kia gào
lên, lại còn dám dùng giọng điệu ra lệnh mà hét lên với Vân Phong! Vân
Phong cười, thả sao! Nam nhân này có chết thì nàng cũng không tiếc!
"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên trên bầu trời! Nữ nhân vừa dứt lời
thì nam nhân vừa rồi vẫn còn giãy dụa đã không động đậy gì nữa, toàn bộ
thân thể ông ta như bị đè nén một cách dữ dội, hệt như một vật thể vô
cùng yếu ớt đang bị bóp chặt trong không gian! Tứ chi của nam nhân kia
buông thõng, hiển nhiên đã không còn chút dấu hiện sống sót nào, xương
cốt trong cơ thể cũng phát ra từng tiếng vỡ vụn: "Rắc rắc!"
Tất
cả đều sợ đến ngây người, chỉ trong nháy mắt mà một sinh mệnh đã mất đi
một cách dễ dàng như thế! Lý gia chủ từng lớn mắt, nhìn thi thể nam nhân đã ngừng giãy dụa trong không trung đang rơi dần xuống đất, ngũ quan
không tồi trên gương mặt hoàn toàn biến dạng, cặp mắt cũng lồi ra. Nữ
nhân ở bên cạnh vội vàng che mắt lại, chỉ sợ khi nhìn sẽ nôn hết ra
ngoài.
Cả người của Lý gia chủ cũng trở nên căng thẳng, vừa rồi
đệ đệ ruột của ông ta đã chết, cứ như vậy mà bị giết chết! Ngay cả chút
cơ hội để phản kháng cũng không có! Lý gia chủ đang rất tức giận, ông ta có thể không giận sao? Nhưng ông ta lại không dám làm gì, cũng không
thể làm gì, bởi vì người ra tay chính là Van Phong!
"Nếu không
phải là tại ngươi, tên đó sẽ không chết!" Ánh mắt của Vân Phong lạnh lẽo như một mũi tên bằng băng, sắc mặt của nữ nhân kia hoàn toàn tái nhợt:
"Không, là ngươi đã giết chàng, không phải, không phải là do ta!"
Dường như Lý gia chủ đã tìm được nơi để trút giận, ông ta không thể làm gì
Vân Phong, nhưng không có nghĩa rằng mình lại không thể làm gì nữ nhân
này! Ánh mắt của Lý gia chủ khiến lòng nữ nhân kia vô cùng hoảng sợ,
không thể nghi ngờ gì khi câu nói kia của Vân Phong đã đẩy hết tất cả
lên người ả, cho dù ả có mấy cái miệng đi nữa thì cũng không đủ để giải
thích nữa rồi!
"Không liên quan gì đến ta cả! Là ngươi ra tay!
Không liên quan gì tới ta!" Nữ nhân kia hét toáng lên, tất nhiên hiện
tại đã không còn ai quan tâm đến điều này nữa, Lý gia chủ không cần quan tâm ai đã ra tay, ông ta chỉ quan tâm đến việc mình có thể có được một
nơi để phát tiết mà thôi!