Vân Phong ngồi ngay
ngắn một chỗ, vẻ mặt bình thản, chẳng qua huyệt thái dương đã nhảy hết
vài cái, nàng thật không ngờ Vân gia lại cưới một nữ nhân như vậy, Vân
Thiên Phàm không nói là rất đúng, một khi để cho người như thế biết được thực lực chân chính của mình, lúc đó đúng thật khó có thể đá cái kể như keo bám kia ra, nữ nhân này chính là một kể gặp được lợi ích liền quên
luôn tình nghĩa, ra vẻ chủ nhân.
"Ngươi cho rằng người trong Vân
gia không xứng với ngươi, đứng chứ?" Vân Phong thản nhiên hỏi một câu,
giọng điệu thập phần bình thường, nữ nhân khinh thường hừ một tiếng,"Tuy ta cũng xuất thân là bình dân, nhưng so với Vân gia những người này còn mạnh hơn! Nếu không phải năm đó......"
"Nếu cảm thấy không xứng, thì đi đi." Vân Phong nói tiếp một câu, nữ nhân sửng sốt, mà nữ nhân
tính tình không tồi đứng bên cạnh lúc này không hờn giận nói,"Tiểu cô
nương, đây là chuyện của Vân gia, còn chưa tới phiên ngươi quyết định!"
Vân Phong thản nhiên nhếch môi, Vân Lạc Trần ở một bên trầm thấp mở
miệng,"Dì ba, để cho nàng đi cũng tốt, mấy năm nay nàng luôn mắng đại bá không có tiền đồ, Vân gia nếu khiến ngươi tức vậy, ngươi có thể rời đi
ngay."
"Lạc Trần! Sao ngươi có thể nói với đại nương như vậy!" Nữ nhân nhẹ giọng quát lớn một chút, mà nữ nhân bị Vân Lạc Trần nói đột
nhiên liếc qua,"Được lắm! Một thằng nhãi con cũng dám nói chuyện với ta
như vậy! Vân gia các ngươi cũng chỉ có được cái khua môi múa mép! Cũng
chỉ có thể dựa vào khuôn mặt này để xin xỏ! Vân Lạc Trần, ngươi nói ta
còn ngươi thì tốt chỗ nào, a! Ngươi cho rằng tiểu thư Thạch gia có ý gì
với ngươi sao? Đừng có ở đó mà tự dát vàng lên mặt mình! Nếu ngươi không có khuôn mặt này, cả Vân gia ngươi, dù ngươi có liếm giầy người ta cũng không thèm nhìn đến ngươi.
Vân Phong đột nhiên đứng lên, một cỗ
khí thế sắc bén từ trong cơ thể phát ra, nữ nhân vừa rồi còn lớn tiếng
nói đột nhiên im miệng, tất cả mọi người ngay tại hiện trường đều nhìn
về phía Vân Phong, Vân Phong đứng đó, trên mặt không có nét cười, đôi
mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bất mãn nãy giờ.
"Lời ngươi nói rất
đúng, nhất châm kiến huyết*." lời nói của Vân Phong làm cho biểu tình
trên mặt nữ nhân dịu đi vài phần,"Tiểu cô nương, nếu ngươi định cùng tên Vân Lạc Trần không ra gì này chung một chỗ, ta khuyên ngươi vẫn không
nên nhảy vào hố lửa này. Ta chính là người từng trải!"
*nói chúng tim đen
Vân Phong cười ha ha,"Ừ, lời nói của ngươi ta sẽ nhớ kỹ, đặc biệt nhớ rõ
ràng. Ngươi yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng, giúp ngươi thoát
khỏi hố lửa này."
Nữ nhân chợt chán chán nản, luôn cảm thấy lời
nói của Vân Phong có chút cổ quái, ba huynh đệ Vân Thiên Phàm từ phía
sau đi ra, vẻ mặt hai nam nhân trung niên không thích hợp, giống như gặp áp lực gì đó, nhất là sau khi tầm mắt hai người đảo đến chỗ Vân Phong,
bộ dạng của hai nam nhân càng thêm kích động.
Vân Thiên Phàm nói
vài câu, để cho những người khác rời đi, mục đích của Vân Phong muốn
nhìn xem mấy đứa nhỏ trẻ này có tài hay không, nếu không có cũng không
thể ở chỗ này, Vân Thiên Phàm cau mày nhìn thoáng nữ nhân vô liêm sỉ vừa rồi, sắc mặt âm trầm, đợi những người kia đi hết Vân Thiên Phàm thấp
giọng nói,"Tình trạng trước mắt của Vân gia có chút phức tạp, một số
người để ý phòng bị một tí." Vân Phong gật đầu,"Thiên Phàm thúc, vừa rồi tuy con nói tư chất bọn họ không được tốt, cũng không có nghĩa Vân gia
không có cơ hội quật dậy, tư chất là có thể thay đổi."
Vân Thiên
Phàm hiểu rõ cười nhẹ:"Điều này ta biết, tư chất đúng là có thể thay
đổi, nhưng cần rất nhiều thứ được vật này nọ, mấy thứ đó Vân gia căn bản không đủ sức."
Thiên tài không dễ tạo, nhưng nhân tài thì lại có thể, một người có tư chất bình thường dưới cách luyện tập với cường độ
cũng có thể tiến bộ lên, điều kiện tiên quyết là tiêu tốn rất nhiều tiền tài và tinh lực, Vân gia hiển nhiên không có trình độ này, nhìn thử cái sân này cũng có thể biết được tình hình kinh tế của Vân gia tại Tụ Thủy trấn.
"Thật không dám dấu diếm, sở dĩ để Lạc Trần đi lấy lòng
Thạch Màu Hoa, cũng là bất đắc dĩ, Vân gia muốn phát triển được tốt thì
phải dựa vào ngoại lực giúp đỡ!"
Vân Phong nở nụ cười,"Thiên Phàm thúc, bây giờ Vân gia không cần dựa vào người khác nữa! Tụ Thủy trấn có giao dịch thính không sao?"
"Có, mà con đi tới đó làm gì?"
Vân Phong đứng lên, thần bí cười,"Tất nhiên là phải chuẩn bị cho tương lai Vân gia."
Vân Thiên Phàm biết Vân Phong muốn dùng tiền đi mua mấy thứ này nọ để giúp
mấy đứa nhỏ tăng tư chất lên, nhưng như vậy không có rủi ro sao? Mấy thứ dùng để thay đổi tư chất giá trị một cái không biết xa xỉ đến bao
nhiêu! Mà một người tuổi còn trẻ vậy, thì có bao nhiêu tiền tài? Nhìn
nàng mặc đồ cũng rất bình thường, cho dù thân là Triệu hồi sư, nhưng
muốn cải tạo tư chất, cũng là một qua trình gian khổ, giai đoạn trước
khi mới bắt đầu nhập không thể bỏ dở nửa chừng, giờ nếu lại bắt đầu lần
nữa thì phí phải bỏ ra là giá trên trời!
Vân Thiên Phàm lo lắng
hơi thừa, tiền tài đối với Vân Phong mà nói dễ như trở bàn tay, một đống lớn các loại phẩm chất khoáng thạch không nói, còn có ma thú tinh hạch
giờ đã không có nhiều tác dụng với Vân Phong, lấy cấp bậc của Vân Phong, tinh khổng vũ khí đã không còn là thứ nàng theo đuổi, mấy thứ tinh hạch căn bản là vô dụng, nhưng đó cũng tương đương với một lượng tài phú
không nhỏ! Đương nhiên, tuy Vân Phong có tiền cũng không để ý phải tiêu
bao nhiêu tiền, còn bốn đứa nhỏ Vân gia không phải ai cũng có thể thay
đổi được.
Vân Lạc Trần là lựa chọn tốt nhất của nàng, bất luận là tư chất hay tính cách, trong bốn đứa nhỏ đều tốt nhất, hơn nữa Vân Lạc
Trần có lòng mong muốn mạnh lên, hắn nhất định sẽ không dựa vào ngoại
lực, hắn muốn tự mình tiến về phía trước, Vân Phong không hy vọng mình
lại tạo nặn ra một người chỉ biết ỷ lại ngoại lực mà không thành người
được, thứ nàng muốn chính là ta thay ngươi mở ra cửa sổ, còn lại ngươi
phại tự tạo ra một thế giới mới! Vân Phong đối với Vân Lạc Trầnrất có
nhiều kỳ vọng.
Đi ra khỏi cửa Vân gia, Vân Phong không đi tiếp,
Khúc Lam Y đã sớm chờ ở đó, Viêm Triệt bước tới, Yêu Yêu buông Khúc Lam Y ra chạy tới chỗ Vân Phong , tuy Vân Phong rời đi không lâu, nhưng vẫn
làm cho Yêu Yêu cảm thấy bất an.
"Vân gia lại thảm như vậy sao?"
Viêm Triệt không tâm không phế nói một câu, Vân Phong lười để ý hắn,
Viêm Triệt cười hắc hắc nhìn lướt qua thành trấn nhỏ,"Các ngươi cứ trò
chuyện, ta đi dạo một chút." Vừa nói xong, người đã không thấy đâu nữa.
"Thế nào?" Khúc Lam Y đi tới bên Vân Phong nhẹ giọng hỏi, Vân Phong gật đầu, tầm mắt nhìn về phía phương xa,"Người nhà Vân gia, đúng là người nhà
Vân gia. Chẳng qua, mấy ngày sắp tới có chút việc." Vân Phong nhếch khóe môi, Khúc Lam Y không hờn giận nhìn nàng.
"Nếu là người nhà Vân gia, bọn họ ngay cả chút việc này cũng làm không được?"
Vân Phong nói sơ qua tình trạng Vân gia tại Tụ Thủy trấn, cũng nói kế hoạch muốn đi giao dịch thính của mình, Khúc Lam Y im lặng nghe, bàn tay nhẹ
nhàng lôi kéo cổ tay Vân Phong,"Làm sao vậy?" Vân Phong nhẹ giọng hỏi,
khuôn mặt Khúc Lam Y tuấn tú nhướng lên cao, con người đen xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Vân Phong.
"Nàng đã quên ta là ma pháp sư gì?"
Vân Phong cười cười,"Ta tất nhiên biết, ta cũng hiểu được ý của ngươi." tay Vân Phong nắm lại tay Khúc Lam Y, Khúc Lam Y tươi cười đem tay của Vân
Phong nắm chặt trong lòng bàn tay,"Ta biết ngươi có phương pháp thay đổi tư chất của Vân Lạc Trần, có thể làm hắn tăng cao trình độ lên, hoặc
nói biến thành một thiên tài cũng không nói quá." Khúc Lam Y không nói
gì, chỉ lẳng lặng nghe,"Nhưng thứ Vân Lạc Trần cần không phải là cái
này, sắp tới tuy ta giúp hắn thay đổi tư chất, nhưng cũng không phải
toàn bộ. Ta muốn đẩy hắn lên phía trước, chứ không phải trực tiếp kéo
hắn đi về phía trước." ánh mắt Vân Phong thâm thúy nhìn về phía trước.
"Người muốn mạnh phải biết tự khiêm tốn tiến lên phía trước, chỉ khi cúi đầu
mới biết con đường mình đang đi là như thế nào, cũng có thể nói chính
xác là mình đang tự chạy bộ. Thứ ta muốn là làm cho linh hồn cường đại
lên, chứ không chỉ có thực lực cường hãn."
Khúc Lam Y nhẹ giọng cười,"Nói vậy, ý nàng là phải Vân gia sẽ tăng lên một trình độ cao hơn?"
Nụ cười tự tin lại lần nữa bày ra trên gương mặt Vân Phong, đó là nàng tự
tin, là tín nhiệm! Khúc Lam Y cười ha ha, nắm lấy tay Vân Phong,"Ngươi
như vậy, rất khó để một cái gia tộc không có dã tâm nha." Nói xong, Khúc Lam Y có chút đăm chiêu nói nhỏ,"Mà có dã tâm cũng nhất định thất bại."