Giờ phút này cả
Diêm Thiên Hạo và Diêm Cẩm Thành đều cực kỳ quẫn bách, cho dù là nam
nhân nhưng mặt Diêm Cẩm Thành cũng không khỏi đỏ lên, Vân Phong tùy ý để Khúc Lam Y ôm thắt lưng của mình, nhíu mày hỏi,"Ngươi biết sao?"
Sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống,"Là tiểu tử Diêm Minh kia nói , Diêm gia chủ! Nếu bàn về tâm kế và mưu kế, thì ngươi còn lâu mới là đối thủ của Diêm
Minh! Ngươi thật sự nghĩ rằng Diêm Minh không biết đến mấy thứ tâm tư
này trong lòng ngươi sao?"
Diêm Thiên Hạo nghe vậy liên kinh ngạc, suy nghĩ trong lòng hắn chẳng lẽ Diêm Minh đều biết hết sao? Chuyện này làm sao có thể!
"Không tin à, khuyên ngươi hãy cứ ngoan ngoãn làm theo ước định lúc trước, nếu không thì ngươi có hối hận cũng đã không kịp." Khúc Lam Y thản nhiên
nói, Diêm Cẩm Thành đứng một bên nhịn không được hét lên.
"Ngươi là ai! Dám ở đây nói xàm nói bậy! Chuyện của Diêm gia còn không tới phiên người ngoài như ngươi xen mồm vào."
Ánh mắt Khúc Lam Y chuyển sang lạnh lùng,"Hả? Ngươi nghĩ ta rảnh tới nỗi đi lo mấy chuyện chó má của Diêm gia các ngươi à? Nhưng mà ngươi, dám nghĩ cướp lão bà của ta, mối thù này có phải là nên tính sổ một chút hay
không."
Diêm Cẩm Thành lớn tiếng cười, không có dáng vẻ sợ hãi
gì, Khúc Lam Y chưa từng động thủ trước mặt người của Diêm gia, mọi
người trong Diêm gia đều biết rõ thực lực của Vân Phong, nhưng lại không rõ của Khúc Lam Y lắm, hơn nữa bộ dạng vô tâm vô phế của tên Viêm Triệt kia, thành ra làm cho mọi người nghĩ rằng hai tên này cũng không phải
nhân vật lợi hại gì.
"Tính sổ? Được lắm, mau lại đây!" Diêm
Cẩm Thành còn chủ động khiêu khích, lời nói ngạo mạn, Diêm Thiên Hạo
nghe xong quát khẽ,"Cẩm Thành, không được vô lễ!" xong quay đầu nhìn về
phía Khúc Lam Y, đáy mắt mang theo điểm hèn mọn,"Vị này......, Diêm gia
chỉ là muốn cùng Vân Phong tiểu hữu kết giao làm bạn mà thôi, ngươi suy
nghĩ nhiều rồi."
"A, kết giao làm bạn à. Bạn của Vân Phong, không phải ai cũng có thể làm ." một câu của Khúc Lam Y hoàn toàn làm cho
Diêm Cẩm Thành nổi giận.
"Ngươi từ chỗ nào đến! Chúng ta lợi dụng nàng còn ngươi không lợi dụng chắc? Ngươi lại thì có cái bản sự gì!"
Diêm Cẩm Thành vừa nói xong câu đó sắc mặt đột nhiên chuyển thành xanh
trắng, vẻ mặt vốn đã rất trắng liền giống như quỷ vậy, một loại khí thế
kinh người từ Khúc Lam Y phát ra làm cho người ta cảm thấy áp lực!
Sắc mặt Diêm Thiên Hạo cực kỳ khó coi,"Vị tiểu hữu.....này, mong..... thủ hạ lưu tình!"
Khúc Lam Y không trả lời, sắc mặt Diêm Cẩm Thành từ trắng bệch dần chuyển
thành đỏ, càng ngày càng đỏ, tay hắn run run ôm lấy cổ mình, miệng há bự ra, một loại uy áp lớn như vậy ập tới làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng
không được!
"Cầu xin thủ hạ lưu tình!" Diêm Thiên Hạo giận dữ
rống lên, thân mình cứng ngắc đứng yên một chỗ, dưới uy áp của Khúc Lam
Y, cho dù hắn muốn cũng không thể động đậy!
Sắc mặt Diêm Cẩm
Thành dần dần chuyển giống như sắp chết, thực rõ ràng là do không thể hô hấp, cả khuôn mặt biến sang tím như cà tím, còn trong mắt thì càng ngày càng nhiều tơ máu nổi lên, nhìn qua rất dọa người, mà Diêm Thiên Hạo
chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn chuyện đang xảy ra!
"Vù vù!" Uy áp bỗng nhiên biến mất, giống như một trận thủy triều đột nhiên vọt tới đem người bao phủ hoàn toàn trong đó, tiếp giây sau lại lui trở về.
Trong tình cảnh Diêm Cẩm Thành đã kề cận cái chết, sau khi
uy áp chợt biến mất, cà thân mình hắn liền xụi lơ trên mặt đất, chật vật thở từng hơi từng hơi, giống như một con chó* vừa liều mạng chạy, chật
vật không thôi.
*tui chỉ theo nguyên bản thôi :((
Diêm
Thiên Hạo thấy mình đã có thể nhúc nhích được, lập tức chạy tới bên cạnh Diêm Cẩm Thành, vẻ mặt cực kỳ xấu,"Diêm gia chủ, cáo từ." Vân Phong
thản nhiên nói một câu, cùng Khúc Lam Y đẩy cửa mà đi, Diêm Cẩm Thành
đột nhiên ho khan vài cái, mặt vốn đang tím như cà tím dần chuyển tốt
hơn.
Diêm Thiên Hạo không nói gì, hắn cũng không biết nên nói cái gì nữa, đáng ra hắn nên sớm biết rằng, người có thể đứng cạnh Vân
Phong, làm gì có người nào là dễ chọc!
Vân Phong và Khúc Lam Y đi ra, hai người sóng vai mà đi, Khúc Lam Y muốn nắm lấy tay Vân Phong,
nhưng mà xung quanh đang có rất nhiều ánh mắt, từ lúc hai người họ bước
ra ánh mắt vẫn dán chặt lên người Vân Phong, âm thanh nhỏ giọng bàn tán
không ngừng vang lên, thậm chí còn có ngưới muốn vây xem.
"Ta
nghĩ chúng ta vẫn nên mau chóng quay về thì tốt hơn." Vân Phong nhìn ánh mắt nóng bỏng của dân chúng trên đường, liền nghĩ chính mình giống như
một còn ma thú hiếm có vậy, bị mọi người vây xem, ánh mắt nóng bỏng kia
như muốn lột một lớp da nàng vậy, như muốn nhìn thấu qua cơ thể của nàng luôn vậy.
Vân Phong nói xong lập tức đứng thẳng, thân mình nhảy
lên trời cao phía trên, dân chúng liền phát ra một tiếng thét kinh hãi,
nhìn không trung chỉ trỏ, có mấy tiểu hài tử nhìn thấy không khỏi hưng
phấn thét lớn,"Bay lên rồi! Bay lên rồi!"
Vân Phong chỉ cảm thấy
có chút đau đầu, thân mình chợt lóe liền từ không trung rời đi, Khúc Lam Y cũng làm theo, trong nháy mắt thân mình cũng bay lên không trung,
giây lát cả hai người đều biến mất hoàn toàn trên không trung.
Đi ở không trung là một lựa chọn không tồi, cách mặt đất một khoảng cách
cao, người ta cũng sẽ không nhìn lên phía không trung, Vân Phong bay ở
không trung mà đi, đột nhiên bị một bàn tay to ôn nhu nắm lấy cổ tay,
Vân Phong liền dừng lại.
"Làm sao vậy?" Vân Phong nhìn Khúc Lam
Y, sắc mặt Khúc Lam Y giờ phút này cũng không tốt, đôi mắt thâm trầm
nhìn Vân Phong, đôi mắt đen thuần giống như một cái hồ sâu, Vân Phong
cảm thấy chỉ cần mình mà nhìn lâu hơn một chút sẽ bị hút vào trong đó,
không thoát ra được.
"Nàng thật sự không thấy từ lúc đi ra tới
giờ, ta không vui sao?" khuôn mặt hoàn mĩ của Khúc Lam Y nhăn mày lại,
hiện lên một nếp nhăn nhỏ, ánh mắt Vân Phong xẹt qua một tia nghi hoặc,
Khúc Lam Y cũng nhìn thấy được, không khỏi nghiến răng nghiến lợi gầm
nhẹ,"Rốt cuộc khi nào nàng mới hiểu đây!"
Khúc Lam Y không vui
sao? Vì sao lại không vui? Là do Diêm Kinh hay là do tên tiểu bạch kiểm
vừa rồi? Không phải hắn không nên không vui sao, lòng của nàng ... ...
giờ đã có hình bóng hắn, người khác là không thể tiến vào được nữa.
"Ngươi có chuyện gì không vui? Hay là do ta chưa nói rõ ràng?" Vân Phong cứng
ngắc nói một câu, vẻ mặt cũng mang theo phiền não, cổ tay giãy ra, lại
không nghĩ tới có một lực đạo kéo tới, liền ngã vào một cái ôm ấm áp
trong lòng người đó. Cánh tay nam nhân thuận thế giơ cai, bế nàng vào
trong lòng.
"Nàng nói cái gì, sao ta lại không rõ ràng lắm, hả?"
Khúc Lam Y rầu rĩ nói, giống như từ chỗ sâu nhất trong ngực truyền ra,
mang theo tình ý cực mạnh, làm cho thân thể Vân Phong nhịn không được
run lên một cái, cả người đều bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, cách một lớp vải dệt nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm đến trên người Vân Phong, ấm áp
làm cho người ta thực thoải mái dễ chịu.
Hai má tựa vào trên
khuôn ngực rộng của hắn, tiếng tim đập vững vàng có lực của nam nhân
truyền đến, làm cho Vân Phong không khỏi thả lỏng thân thể.
"Ngươi đang tức giận?" Vân Phong cúi đầu hỏi, ánh mắt Khúc Lam Y chợt lóe,
ngón tay quấn lấy một nhánh tóc của Vân Phong, giơ lên cao thưởng thức.
"Đến giờ nàng mới biết à?"
Vân Phong cười khẽ,"Có cái gì phải tức giận, là do Diêm Minh hay là do tên tiểu bạch kiểm ngày hôm nay?"
Khúc Lam Y đột nhiên im lặng, Vân Phong đợi trong chốc lát cũng không có
được câu trả lời, không khỏi tò mò ngước mặt lên, lúc này bàn tay to của nam nhân bỗng nhiên kiềm chặt cổ Vân Phong, làm cho mặt của nàng được
nâng cao lên, ánh mắt hai người trực tiếp mặt đối diện với nhau.
"Nàng nghĩ rằng ta tức giận là vì chuyện này sao?" ánh mắt Khúc Lam Y hơi
nheo lại, nơi đó có một ánh sáng mê hoặc nguy hiểm, hô hấp Vân Phong
không khỏi căng thẳng, tay giơ lên muốn đẩy ra, nhưng tay nam nhân kia
lại hung hăng ôm sát vào thân thể của hắn, không cho nàng có một chút cơ hội thoát ra.
"Không phải chuyện này, vậy còn có chuyện khác
sao?" Vân Phong khẽ mở đôi môi đỏ mọng, tầm mắt Khúc Lam Y cũng theo đó
chăm chú nhìn vào cặp môi đỏ mọng kia, nhìn rất lâu, ánh sáng nguy hiểm
trong mắt càng ngày càng lớn.....