"Chết tiệt!" Khúc Lam Y thấp giọng mắng một tiếng, trong nháy mắt Vân Phong đã biết rõ nữ tử này là ai.
"Dịch dung sao? Cho dù có dịch dung ta cũng biết chàng là ai, cho dù chàng có chết, bản tiểu thư cũng muốn lấy thi thể của chàng về! Nàng ta là ai?"
Bỗng nhiên nữ tử kia nhướng mày trừng mắt với Vân Phong, trường tiên
trong tay cũng vung về phía Vân Phong mà không hề khách khí. Vân Phong
đứng nơi đó không hề nhúc nhích: "Bốp!" Trường tiên hoàn toàn không thể
đến gần thân thể Vân Phong, vừa tiếp cận đã bị một nguồn lực mạnh mẽ
đánh văng ra nơi khác.
"Nàng là thê tử của ta, là người sở hữu
ta, là nữ nhân của ta! Ngươi có thể vừa lòng với đáp án này không?" Khúc Lam Y cười hề hề nói một câu. Đột nhiên sắc mặt của nữ tử cũng biến
đổi, ngũ quan diễm lệ cũng hoàn toàn vặn vẹo.
"Chàng là của ta, chàng dám thông đồng với nữ nhân khác sau lưng ta sao?"
Trong mắt Khúc Lam Y hoàn toàn là sự chán ghét, nữ nhân này đúng là có chút
tự phụ rồi! Vân Phong ở bên cạnh nghe thấy cũng có chút buồn cười, từ
khi nào mà Khúc Lam Y đã là của ả rồi? Nữ nhân này cũng buồn cười quá.
"Ta nói cho ngươi biết, hắn là người mà bản tiểu thư muốn, đừng ai hòng mơ
tưởng đến hắn! Ta khuyên ngươi nên biết điều mà cút đi!" Đột nhiên
trường tiên trong tay nữ tử kia vung lên, nhìn Vân Phong bằng một cặp
mắt ác độc. Vân Phong chỉ thờ ơ nhếch môi.
"Hắn không phải là
hàng hoá, ngươi nói hắn là của ngươi thì nhất định phải là của ngươi
sao? Trên đời này có một loại tình cảm gọi là tình một bên, có một loại
thái độ được gọi là không biết thẹn là gì."
"Ngươi nói ai là tình một bên, ai không biết thẹn." Sắc mặt nữ tử kia đỏ bừng lên, tức đến
nghiến răng, bàn tay nắm trường tiên cũng có chút run rẩy. Vân Phong
cười ha ha, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Người tự cho mình là gì thì chính là thế."
"Láo xược!" Đột nhiên nữ tử kia quát lên một tiếng, trường tiên trong tay
bay vút đến. Mặt của Tiểu Hoả và Lam Dực cũng hoàn toàn lạnh đi, láo
xược? Kết quả là ai láo xược đây!
Hai ma thú lao ra ngay lập tức, hoá thành hai bóng đen phóng về phía thiếu nữ, có người dám động vào
chủ nhân của bọn họ, tất nhiên là muốn tìm khổ rồi! Một tiếng sói gầm
truyền ra từ trong cổ họng của Tiểu Hoả, đột nhiên bàn tay vung mạnh về
phía trước, bắt lấy trường tiên của nữ tử kia. Tốc độ của Lam Dực còn
nhanh hơn, trực tiếp phóng một lưỡi dao gió đi, trong nháy mắt trường
tiên của ả ta cũng bị chia thành hai nửa!
"Thất thải vân tiên của ta!" Ả ta nhìn đoạn trường tiên bị cắt thành hai nửa trong chớp mắt,
lập tức choáng váng. Tiểu Hoả rất muốn đập bay nữ nhân không biết trời
cao đất dày này bằng một chưởng. Vân Phong thờ ơ nói một câu: "Được rồi, trở về đi."
Tiểu Hoả và Lam Dực cũng không muốn nhìn nữ nhân kia thêm một chút nào, trờ lại bên người Vân Phong. Nữ tử kia vẫn đứng đờ ở đó, nhìn cây trường tiên bị gãy của mình, mặt càng đỏ hơn, nhất thời
lửa giận trong mắt cũng tăng lên vùn vụt.
"Ngươi dám huỷ thất
thải vân tiên mà phụ thân đưa cho ta!" Bỗng chốc nữ tử kia quát lớn lên: "Ta phải bắt ngươi trả giá lớn!" Sau khi nữ tử kia quát lên, năm sáu
tên cao thủ cấp bậc thống lĩnh cũng nhanh chóng tràn vào. Mắt Vân Phong
trầm xuống, nữ nhân này giận quá hoá thẹn rồi.
"Bắt sống nam nhân này cho ta! Mấy kẻ còn lại thì giết! Giết sạch cho bổn tiểu thư!" Nữ
nhân kia hét lên một câu, lập tức mấy vị cao thủ cấp bậc thống lĩnh kia
cũng lạnh mặt, khí thế cả người cũng trào ra cuồn cuộn. Đột nhiên Vân
Phong cười lạnh, giết sạch? Chẳng phải lời này có chút tự phụ rồi sao!
Tay vừa chuyển, hoả nguyên tố sáng ngời xuất hiện trong lòng bay tay Vân
Phong trong nháy mắt, chưa dừng lại ở đó, khối cầu kia lại không ngừng
lớn lên! Qủa cầu lửa khổng lồ như vậy cũng khiến mấy người kia cảm thấy
da đầu của mình run lên, nữ nhân kia nhìn thấy mà cũng có chút hơi giật
mình. Hoả nguyên tố sáng ngời chiếu rọi làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân
Phong đỏ bừng lên, bỗng chốc hoả nguyên tố khổng lồ bay ra khỏi tay Vân
Phong, lúc bay đến trước mặt của mấy vị cao thủ cấp bậc thống lĩnh, đột
nhiên nổ mạnh!
"Ầm!"
Một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên bên trong phân điện, tất cả mọi người trong phân điện cũng đã bị tiếng động này làm cho giật mình. Mấy người nhìn về phía phát ra tiếng động kia,
trái tim vẫn còn bất an lại đập mạnh vài cái, cuối cùng là có chuyện gì
vậy?
Một vài người đang nói chuyện đến vui vẻ ở nơi nào đó trong
phân điện cũng sửng sốt. La Húc nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động đó
thì cả người run bắn lên, mắt của Hách đại nhân cũng trầm xuống.
"Sao lại thế này, La Húc?"
La Húc cũng hoàn toàn không hiểu gì, lúc này đã có người tiến lên bẩm báo, nói tiếng nổ lớn này truyền ra từ chỗ của tiểu thư. Vẻ mặt của La Húc
và Hách đại nhân cũng thay đổi trong chớp mắt, lập tức đứng dậy, trong
lòng vô cùng bồn chồn, tiểu tổ tông kia lại không an phận rồi sao? Có
cần phải muốn đến thì đến rồi gây sự khắp mọi nơi như vậy không chứ!
"Thật có lỗi, xem ra trước mắt ta có việc gấp rồi..." Hách đại nhân cười với
người đang ngồi đối diện. Hôm nay ngoài vị tiểu thư kia thì vẫn có một
vị khách quý khác, đây chính là vị khách quý mà tổng điện nghênh điện.
Tuy rằng không biết tại sao ông ta lại có thể đến cùng lúc với tiểu thư, nhưng Hách đại nhân cũng không có tư cách hỏi nhiều như vậy.
"Không còn cách nào, ta cũng đi xem thử đã xảy ra chuyện gì rồi." Người đối
diện cũng nghiêm túc đứng lên. Khoé mắt Hách đại nhân cũng giật vài cái, mấy nhân vật lớn này lúc nào cũng làm theo ý mình.
Mấy người
nhanh chóng đi đến chỗ của ả tiểu thư kia, vừa tới của, Hách đại nhân đã nhìn thấy một người nào đó đang đứng ở kia: "La Húc, ngươi tìm nàng ta
tới sao?"
La Húc nhìn thấy người nào đó thì cũng ngẩn ra: "Đại nhân, không phải ta... Không có mệnh lệnh của ngài, sao ta dám..."
Hách đại nhân vọt lên phía trước, ai tìm nàng ta tới đã quá rõ ràng rồi, trừ vị tiểu thư tâm tính còn trẻ con đó ra thì còn có thể là ai nữa? Ông ta vẫn luôn thắc mắc tại sao điện chủ lại có một đứa con như vậy? Tuỳ
hứng, rất không hiểu chuyện, ngay cả một chút khí độ trầm ổn để làm đại
sự cũng không có! Ngay cả thế mà điện chủ vẫn còn có thể yêu thương nàng ta được, muốn cái gì cho cái đó, thậm chí còn vì một nam nhân không to
lai lịch mà còn tuyên bố treo thưởng!
Hách đại nhân xông vào đã
thấy cảnh tượng vô cùng chật vật trong hiện trường. Nơi này đã bị Vân
Phong huỷ hoàn toàn, khắp nơi hoang tàn, mặt đất đã không còn nơi nào
hoàn chỉnh, tất cả mọi thứ dưới sự tàn phá của hoả nguyên tố cũng bị xoá bỏ. Đá vụng, bụi đất bay đầy trời, mà mấy cao thủ cấp bậc thống lĩnh
cũng chật vật trốn ở một bên, dáng vẻ rất buồn cười.
"truyện chỉ
được đăng tại diendanlequydon.com, những hành vi sao chép đem đi nơi
khác đều không được cho phép và là hành động trộm cắp trắng trợn công
sức của editor!!"
Tiếng nổ vẫn còn tiếp tục, từng tiếng liên tục
vang lên. Hách đại nhân nhìn nữ tử đứng ở nơi đó, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt
của nàng cùng với nụ cười thờ ơ nơi khoé môi, còn có hoả nguyên tố đang
bay khỏi tay nàng, trong lòng Hách đại nhân lướt qua một suy nghĩ, nếu
như nữ nhi của điện chủ có một nửa của Vân Phong thì cũng tốt rồi.
Tầm mắt Hách đại nhân vừa chuyển đã thấy vị tiểu thư kia đang trốn ở một
bên, cuộn mình trốn vào trong góc. Lúc này ông ta gầm lên một tiếng:
"Vân Phong, nơi này là phân điện của Hạo Nguyệt điện, chẳng lẽ ngươi
cũng muốn huỷ nó sao?"
Vân Phong nghe được giọng nói này mới thu
hồi hoả nguyên tố, mỉm cười với Hách đại nhân: "Người mấy người mời ta
tới, không phải sao?"
Thấy thế công của hoả nguyên tố đã dừng
lại, mấy vị cao thủ cấp bậc cường giả kia cũng thở dài một hơi, vị tiểu
thư đang trốn một bên kia cũng thò đầu ta. Lúc thấy Hách đại nhân, lập
tức chạy tới: "Hách Thành, mau bắt nàng ta lại!"
Huyệt thái dương của Hách đại nhân giật giật vài cái, quét mắt về phía người kia: "Tiểu thư, người mời nàng ta đến sao?"
Nữ nhân kia hừ lạnh: "Ta tìm còn phải thông báo cho ông sao? Nam nhân này
là người ta muốn, mà nàng ta, ta giao cho ông giải quyết!"
Da mặt Hách đại nhân càng nhăn nhúm hơn: "Tiểu thư, người biết nàng ta là ai không?"
"Ta không quan tâm nàng ta là ai! Dám cướp nam nhân của ta thì phải chết!"
Đột nhiên sắc mặt của Hách đại nhân trầm xuống vài phần, dáng vẻ như đang
phải kìm nén. Nữ nhân kia thấy Hách đại nhân không làm gì, không khỏi
gầm lên: "Hách Thành! Ông điếc rồi phải không? Ta bảo ông giải quyết ả,
ông không nghe thấy sao?"
Hách đại nhân rất bực bội, nắm
chặt quyền. Lúc này người đang đứng ở ngoài viện cũng chậm rãi đi đến,
mặt đầy hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đều là ý cười.
"Muốn giải quyết nàng sao?" Giọng nói mang theo ý cười truyền đến, cả người
Vân Phong run nhẹ, từ từ quay đầu lại, mắt nhìn về phía người đang đi
tới, chỉ cảm thấy... Sao có thể là...!
Nữ nhân kia hơi nhíu mày:
"Đúng vậy, ả đoạt nam nhân của ta, tất nhiên ta muốn giải quyết cho
xong!" Nói tới đây, giọng điệu của nữ nhân kia cũng chuyển thành ác độc. Khúc Lam Y ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa.
"Nam nhân của
ngươi cái con khỉ! Bổn đại gia mới gặp ngươi có một lần, ngươi đừng có
dán lấy ta như cao da chó thế được không? Có phải ngươi muốn mọi người
thấy được cái bản mặt dày cộm đó của ngươi không? Bổn đại gia nói đã có
thê tử, có thê từ rồi, sắp tới sẽ còn có con nữa đấy, tai ngươi điếc hay não ngươi phẳng quá vậy?"
Nữ nhân kia bị nói tới mức mặt đỏ bừng lên. Những lời bộc phát này khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây
người, nhất là Vân Phong, má cũng có chút đỏ lên. Bỗng nhiên mấy tiếng
cười to vang lên liên tục, tiếng cười này cũng khiến cho vị tiểu thư cao da chó kia xấu hổ vô cùng.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Nam nhân vừa mới đi vào cười đến vô cùng khoa trương, cười đến đau bụng: "Nói hay lắm, thú vị lắm!"
Da mặt Hách đại nhân giật vài cái: "Lời này không khỏi có chút..."
"Chàng...!" Mặt nữ nhân kia đỏ bừng, căm tức nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y tháo mặt
nạ ra, gương mặt hoàn mỹ kia lại lộ ra lần nữa. Nữ nhân kia vừa thấy,
chút vẻ say mê lại lướt qua trong mắt, đột nhiên mắt Khúc Lam Y lại
thoáng qua chút chán ghét.
"Bị người nhìn ta đã muốn nôn rồi!"
"Đây là địa bàn của Hạo Nguyệt điện, ta là nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt
điện! Chàng dám nói như vậy với ta sao?" Nữ nhân kia tức đến đỏ mắt, hét lên đến khàn giọng: "Nữ nhân này có gì tốt? Thân phận của nàng ta có
thể cao hơn ta sao? Ta chính là nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện,
nàng ta là cái thá gì? Cha ta ra lệnh một tiếng đã có thể nghiền chết
nàng ta như một con kiến đấy!"
Vân Phong đứng đó, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng. Khúc Lam Y cười lạnh: "Ta thấy kẻ bị nghiền chết phải là ngươi mới phải."
"Chàng nói cái gì? Được, được, được lắm! Chàng chờ đó cho ta, các ngươi đều
chờ đó cho ta! Hạo Nguyệt điện sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Có bản
lĩnh thì các ngươi đừng xuất hiện trên địa bàn của Hạo Nguyệt điện, bằng không Hạo Nguyệt điện thề rằng các ngươi sẽ sống không yên!"
Hách đại nhân đứng bên không nòi gì. Lời nàng ta nói không phải là giả, dựa
theo mức độ sủng ái của điện chủ với vị tiểu thư này, đúng là có thể làm tới bước này. Chẳng qua. nam nhân ở bên cạnh vất vả lắm mới nín cười
được lại nói một câu: "Chuyện này là không thể được."
Hách đại nhân sửng sốt, đây là ý gì?
"Đây là chuyện của Hạo Nguyệt điện..."
Nam nhân đi nhanh tới, nhìn nữ nhân đang có chút giật mình cười, vẻ mặt
cười cợt lúc nãy cũng biến mất trong giây lát, thay vào đó là sự lạnh
lẽo đến thấu xương, Nữ nhân kia bị nhìn đến mức phát run, trong lòng có
chút sợ hãi, sao lại thế này? Sao người này lại dùng ánh mắt đó mà nhìn
ả?
Tầm mắt nam nhân kia vừa chuyển, lúc nhìn thấy Vân Phong lại
biến thành một khung cảnh gió xuân. Khoé môi Vân Phong giật giật, nhìn
nam nhân kia bước về phía mình. Vươn tay sờ đầu nàng: "Con gái, tại sao
thấy cha mà không chào một tiếng chứ?"
Vân Phong xấu hổ cười
cười, sao người cha nuôi này không ở yên bên Đông Đại lục đi? Ông ta
chạy đến Tây Đại lục này từ khi nào vậy? Chẳng lẽ dong binh công hội của đại lục rất rảnh sao?
"Cái... Cái gì?" Hách đại nhân choáng
váng, hai mắt trợn to. Vị tiểu thư cao da chó kia cũng choáng váng, cứ
nhìn qua nhìn lại giữa Vân Phong và nam nhân trước mặt, có chút ngây
dại. Mặt của La Húc cũng đen hoàn toàn, con gái? Vân Phong là con gái
của bị đại nhân này sao?!