Sáng sớm hôm sau Mộc
Anh Hoa vặn vẹo thân thể mà đi ra khỏi phòng của mình, hắn chỉ cảm thấy
đầu óc vô cùng choáng váng, phần eo cũng vô cùng đau đớn, tựa như đã bị
cái gì đánh mạnh vào, có lẽ nhất định là do đêm qua mình uống rượu rồi
đụng vào cái gì cũng không chừng, Mộc Anh Hoa xoa phần eo của mình,
không coi làm quan trọng. Khúc Lam Y đương nhiên là đi tới từ trong
phòng Vân Phong, sắc mặt tương đối đứng đắn tự nhiên, cho dù có bị nhìn
thấy cũng không hề có một chút khó chịu nào.
Trong mắt người khác Khúc Lam Y được tính là nữ nhân đi ra từ trong phòng của Vân Phong,
cũng coi như là không thấy gì, quan hệ của hai người nhất định là không
tệ. Nhìn thấy Khúc Lam Y ra ngoài, Mộc Anh Hoa lập tức định nghênh đón
muốn nói chuyện cùng Khúc Lam Y, nhưng khi Khúc Lam Y nhìn thấy hắn lại
dứt khoát xoay người đi vào gian phòng của mình, để lại hắn một người
nguội lạnh ở nơi đó.
Đây là làm sao vậy? Mộc Anh Hoa buồn bực
nhìn bóng lưng của Khúc Lam Y, không hiểu gì, lúc này lại có một giọng
nói truyền đến: "Mộc Anh Hoa, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đứng có mơ
mộng quá." Là một người trong bốn người của hai đại gia tộc, trong bốn
người mà Đức gia và Thương gia phái ra, có hai là nam nhân trung niên
cấp bậc thống lĩnh, mà hai người khác lại là thiếu niên trẻ tuổi, hẳn là hậu bối của Thương gia và Đức gia, nhìn thấy Mộc Anh Hoa bị Khúc Lam Y
khinh thường như vậy, trong lòng bọn hắn cũng không bỏ lỡ mà cảm thấy
sảng khoái.
Mộc Anh Hoa vẫn còn biết thân phận của mình, không
nói cái gì mà xoay người đi tới, tiếng cười nhạo của hai người truyền
đến từ phía sau, Mộc Anh Hoa nắm chặt quyền, chờ xem, đợi hắn có được
mối liên hệ đặc biệt với một người trong đó rồi, bọn hắn có còn dám cười hắn như vậy hay không!
Khoảng cách đến thời gian thăm dò di tích chỉ còn ba ngày ngắn ngủi, Phong Vân đế quốc bên này đang chuẩn bị
những bước cuối cùng, chỉ đơn giản là xác định nên mang theo thứ gì, nếu không có thì cũng không có cách nào, dù sao nơi này cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé, căn bản không có chỗ nào để bổ sung đồ mang theo. Gần
đây Áo Uy và Thánh Diệu cũng không truyền đến bất kỳ động tĩnh nào, tựa
hồ Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều đã tin lí do thoái thác ngày hôm đó của
Vân Phong, cũng không mượn bất kỳ một cơ hội nào mà hỏi thăm Phong Vân
đế quốc bên này, mà trong vòng ba ngày Vân Phong cũng có dịp nghiên cứu
tốt cái bản đồ di tích Vạn Thần này một chút.
Thứ tấm bản đồ này
miêu tả quả thật là mấy khu vực của di tích Vạn Thần, khu quảng trường,
khu dân cư, khu vũ khí, khu vật phẩm, tổng cộng có bốn khu vực lớn, tuy
diện tích của mỗi khu vực này khi nhìn trên bản đồ có chút nhỏ, nhưng
trên thực tế hẳn là tương đối khổng lồ, bốn khu vực được phân chia này
làm Vân Phong cảm thấy, nơi này tựa như vết tích sinh tồn của một gia
tộc nào đấy, nếu không thì cũng sẽ không được phân chia thành bốn khu
vực với bốn tác dụng khác nhau này.
Cái bản đồ này cũng không
thể được xem như một bản đồ hoàn chỉnh, sau khi miêu tả mảnh di tích
được chia làm bốn khu vực này, cũng chỉ miêu tả những tuyến đường thông
nhau chính của bốn khu vực lớn này, mà những thứ chi tiết khác đều không có.
Vân Phong suy đoán, có lẽ lão nhân vẽ tấm bản đồ này cũng
chưa từng đến di tích Vạn Thần, mà là ở nơi nào đó chiếm được thứ gì có
liên quan đến di tích Vạn Thần, từ đó mới có thể cân nhắc ra phần bản đồ này, may mà Nhục Cầu đã từng đi qua nơi đó, sau khi tiến vào di tích
Vạn Thần cũng coi như là có một ngọn đèn chỉ đường rồi.
Di tích
Vạn Thần chỉ có một lối vào, mà sau khi vào cửa lại có bốn con đường,
bốn con đường này lại thông đến những chỗ khác nhau, khu quảng trường
không có giá trị gì để thăm dò, giá trị của khu dân cư rất thấp, cao
nhất chính là khu vũ khí và khu vật phẩm, một khu vực khổng lồ như vậy
nhất định cũng sẽ chôn vùi rất nhiều chứ, mà lời tổ tiên đã từng nói
cũng vang lên bên tai Vân Phong, di tích Vạn Thần vô cùng nguy hiểm, bên trong sẽ xuất hiện cái gì để không thể biết hết được.
Đã từng
hỏi Nhục Cầu rốt cuộc trong di tích Vạn Thần còn tồn tại những gì nữa,
Nhục Cầu trả lời liên tục nhưng Tiểu Hoả đều nghe không hiểu, Nhục Cầu
còn lo lắng nói lại thêm vài lần, Tiểu Hoả vẫn không hiểu, cuối cùng vấn đề này cũng không có kết quả.
Cẩn thận cất kỹ bản đồ, Diệu Quan ở bên cạnh lười biếng ngáp một cái: "Sao rồi, có cách gì chưa?"
Vân Phong cười cười, Diệu Quang tiền bối có thể ra khỏi Long Điện đúng là
một sự trợ giúp lớn, nhưng vị tiền bối này nàng không sánh bằng, lấy vẻ
ngoài tự như lão yêu quái của hắn cùng với những gì hắn đã từng trải
chắc hẳn sẽ tương xứng với tổ tiên, cũng là đối tượng đàm luận tốt nhất.
"Qủa thật là có chút ý kiến, bốn con đường tất nhiên không thể chỉ chọn
riêng một cái, hai đại đế quốc khác chắc cũng nghĩ như vậy."
Thân thể của Diệu Quang trôi nổi trong không gian, một ý cười lạnh thoáng
qua trên gương mặt non nớt, tiếp tục nghe Vân Phong nói: "Cho dù ta chọn bất kỳ một con đường nào, đều sẽ có người đi theo, điều này vô cùng
phiền phức."
"Phiền phức cái gì, bỏ lại phía sau là được rồi."
Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang truyền đến, thoáng qua một chút tàn
nhẫn, tính cách của hắn vẫn kỳ quái như vậy, khó có thể nắm bắt.
"Sao có thể dễ dàng bỏ lại phía sau như vậy được? Huống hồ vẫn còn nguy hiểm vạn phần bên trong di tích Vạn Thần trong di tích thì sao?" Chân mày
Vân Phong hơi nhíu lại, giọng nói có chút điên cuồng của Diệu Quang bỗng nhiên vang lên: "Nếu như không thể bỏ lại phía sau, vậy thì giết sạch
toàn bộ!"
Vân Phong ngẩn ra, giết sạch toàn bộ? Đây quả thật là
một sự lựa chọn tốt, tiếp theo Vân Phong khẽ nhếch môi mở miệng: ""Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, tuy nhiên vẫn nên bỏ qua thì hơn."
Diệu
Quang cực kỳ không ủng hộ mà bĩu môi, tựa hồ như cảm thấy tâm địa Vân
Phong không đủ độc ác, chợt lại nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi,, sau chuyện
này thì mang hai người ở trong Long Điện kia ra ngoài đi, ầm ĩ muốn
chết!"
Vân Phong mỉm cười, đại ca và Mộc Tiểu Cẩm cũng chỉ vì lo
lắng cho mình, cười ha ha một tiếng, về Long Điện, sau khi thăm dò thì
nàng cũng có thể tiến thêm một bước luyện hoá rồi.
Thời gian ba
ngày trôi qua rất nhanh, đội ngũ thăm dò của ba đại đế quốc cũng đã tập
trung lại một chỗ, so sánh với đội ngũ của ba đại đế quốc khác, rõ ràng
thực lực bên này của Phong Vân đế quốc rời rạc hơn rất nhiều, thực lực
cũng không đều, quan trọng hơn cả là lòng người lại khác nhau.
Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều cười với Vân Phong, biểu hiện như bạn tốt, Vân
Phong cũng cười đáp lại, lúc này Mộc Anh Hoa đã đi tới, tự giới thiệu
với Mục Thanh và Tiêu Tiêu: "Tại hạ Mộc Anh Hoa, là đội trưởng thăm dò
của Phong Vân đế quốc, chào hai vị!"
Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều
cau mày nhìn Mộc Anh Hoa, nghi ngờ nhìn đều là, Vân Phong cười cười
không nói gì, Mục Thanh và Tiêu Tiêu gật đầu với Mộc Anh Hoa, không nói
chuyện với hắn, xoay người đi về đội ngũ của đế quốc mình ở bên kia.
"Bọn hắn..." Mộc Anh Hoa bị ngó lơ đứng ở đó, có chút căm tức, chảnh cái gì
mà chảnh! Chủ động chào hỏi các ngươi là đã cho các ngươi mặt mũi rồi!
Vân Phong cũng không nói gì mà xoay người lại: "Chúng ta nên xuất phát
thôi!"
Bên Thánh Diệu đế quốc vừa truyền đến tín hiệu xuất phát,
hai đế quốc khác lập tức bắt kịp, đi về phía di tích Vạn Thần, Mộc Anh
Hoa dẫn đầu đội ngũ của Phong Vân đi ở phía trước, mang dáng vẻ đắc ý,
hai cái chân chó đi sát người, mấy người Vân Phong lại đi tuốt ở phía
sau.
Tiểu Hỏa và Lam Dực đã trở về, còn Nhục Cầu lại an phận ghé
vào trên vai Vân Phong, vô cùng ngoan ngoãn, có lẽ là dó mấy ngày nay
chơi với Tiểu Hỏa rất vui, dáng vẻ hiện tại của Nhục Cầu lại khiến cho
Vân Phong cảm thấy rất khó gặp, thật sự là hiền lành hiếm có được.
Mấy người đi ở phía cuối của đội ngũ, rất nhanh đã tới vị trí của di tích
Vạn Thần, địa vực giao nhau của hai nước Áo Uy và Thánh Diệu, một mảnh
rừng rậm dày đặc chắn ngang trước mặt, mà ở phía xa, một di tích to lớn
như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt mọi người, Vân Phong khẽ nheo mắt,
đó chính là đó chính là di tích Vạn Thần sao?
"Như các vị đã
thấy, di tích Vạn Thần ở sâu trong khu rừng rậm, mọi người cần phải
xuyên qua khu rừng này mới có thể tới đó" Người của Thánh Diệu cao giọng nói một câu, lúc này Tiêu Tiêu bước ra: "Tuy khu rừng rậm này nằm ở nơi tiếp giáp của Thánh Diệu và Áo Uy, nhưng hai nước vẫn hoàn toàn xa lạ
với mảnh đất này, chưa ai trong chúng ta từng tới nơi này, vì thế chúng
ta đều giống nhau, mà việc thăm dò di tích tóm lại vẫn cần có quy tắc,
bây giờ cũng nên đặt ra những quy tắc này một chút, vẫn xin mời đội
trưởng dẫn dắt đội ngũ của ba đại đế quốc bước ra khỏi hàng!"
Mộc Anh Hoa sửng sốt, một luồng nhiệt huyết bỗng chốc dâng lên, chức vị đội trưởng qua nhiên là không tồi, chuyện trọng đại như vậy vẫn là do đội
trưởng quyết định! Mộc Anh Hoa có chút đắc ý đi lên phía trước, đội
trưởng của Áo Uy và Thánh Diệu cũng đi lên phía trước, không phải là
Tiêu Tiêu và Mục Thanh, mà là hai người khác.
Ba người nói thầm
với nhau một lúc lâu, Mộc Anh Hoa nhiều lần muốn xen mồm nhưng đều bị
người của hai đại đế quốc khác cắt ngang, cuối cùng quy tắc đều là do
hai đại đế quốc này đặt ra, Mộc Anh Hoa không nói được một câu nào.
Mộc Anh Hoa đỏ mặt trở về không có mặt mũi nào để nói hắn hoàn toàn bị
người khác áp chế, sợ tất cả mọi người sẽ coi thường hắn, chỉ là miễn
cưỡng ứng phó vài câu, người của Đức gia và Thương gia cười lạnh mấy
tiếng, cũng có thể đoán được rõ ràng Mộc Anh Hoa đã gặp phải chuyện gì.
"Sau khi trải qua thảo luận thì quy tắc đã được đặt ra, thứ nhất: Ba đại đế
quốc không thể đi đường giống nhau! Thứ hai, trong lần thăm dò lần này,
hành động của ba đại đế quốc là hoàn toàn tự do, điều kiện tiên quyết là chỉ cần bảo toàn lợi ích của bản thân, bất kỳ hành động nào làm ra đều
là hợp lý! Thứ ba: Tất cả những gì mà mỗi đế quốc trong ba đại đế quốc
thăm dò được đều là của cá nhân!"
Ba quy tắc đều được đọc ra, Vân Phong có vẻ đăm chiêu mà đứng ở nơi đó, Khúc Lam Y đứng bên cạnh thoáng qua ý cười, mang theo một chút châm chọc: "Điều kiện tiên quyết là chỉ
cần bảo vệ lợi ích của mình, bất cứ hành động gì làm ra đều là hợp lý,
nói cách khác mỗi người đều có thể vì lợi ích của mình mà không từ thủ
đoạn sao?"
Ngao Kim ở bên cạnh nghe được thì nhíu mày: "Nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải định quy cứ chứ!"
Vân Phong cười: "Quy củ này cũng không tệ, có lý do chính đáng để giết chóc thì cũng không ai bị thiệt."
Khúc Lam Y và Ngao Kim có vẻ đăm chiêu mà gật đầu, nếu thật sự muốn đại khai sát giới, người của hai đại đế quốc khác chắc hẳn đều sẽ chết trong tay bọn họ...: "Lần thăm dò này có nguyên tắc người không phạm ta ta không
phạm người, chỉ cần bọn họ không động đến ta, tất cả đều theo bọn họ."
Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, nuốt hết vào một miệng dù sao cũng có chút tham lam, cũng nên phân chia cho người khác một chút, lần thăm dò này
hoàn toàn dựa vào duyên phận, có thể lấy được ít thì là ít nhiều thì là
nhiều, Vân Phong cũng không miễn cưỡng, nhưng tin tức có quan hệ đến
huyễn thú, chắc chắn nàng sẽ không tặng cho bất kì kẻ nào, đó là của
nàng!
"Chúng ta đi trước một bước!" Người của Thánh Diệu vừa nói
xong, trong chốc lát đã đi vào bên trong rừng rậm, sau một hồi tiếng
động vang lên, người của Thánh Diệu đã biến mất, người của Áo Uy cũng
bắt kịp phía sau, đều đi vào trong rừng rậm, Mộc Anh Hoa vừa thấy thì
cũng có chút gấp gáp hô một câu: "Chúng ta đi thôi, nhanh lên!" Sợ bị
hai đại đế quốc khác dẫn đầu, Mộc Anh Hoa nhanh chóng đi vào trong rừng
rậm, mọi người cũng bắt kịp phía sau, Vân Phong nhìn rừng cây che phủ cả bầu trời, muốn phi hành trên cao cũng sẽ gặp nhiều trở ngại, vẫn là đi
dưới đất thì có vẻ thuận tiện hơn.
Mười người của Phong Vân đế
quốc đều đi vào rừng, bắt đầu xuất phát đến di tích Vạn Thần, sau khi
tất cả mọi người biến mất, một người vội chạy từ đằng xa tới: "Đại nhân, tất cả đều đã đi vào!"
Một người trong số đó gật gật đầu, đôi
mắt nhìn mảnh rừng rậm trước mặt tràn đầy sự suy tư, phất phất tay:
"Chúng ta cũng nhanh đi theo!" Ánh sáng xuyên thấu qua rừng rậm, rọi lên khuôn mặt người đang nói chuyện, rõ ràng là triệu hồi sư của Già Diệp
đế quốc đã từng đối mặt với Vân Phong, triệu hồi sư Gia Nhĩ!
"Đại nhân, thật sự chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta sao? Một
khi phát hiện mà nói..." Một người trong số đó không khỏi lo lắng nói
một câu, Gia Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Chúng ta ẩn nấp lâu như vậy, bọn
họ có từng phát hiện rồi sao? Lần thăm dò này sao Già Diệp có thể ngồi
xem mà mặc kệ! Sao lại có thể để cho ba đại đế quốc khác chiếm hết lợi
ích!" Trên mặt Gia Nhĩ thoáng qua nét tham lam, tin tức huyễn thú từng
lui tới trong nơi này là động lực lớn nhất, sự hấp dẫn của huyễn thú với triệu hồi sư là thứ không có cách nào để chống cự!
Gia Nhĩ không nói thêm gì mà dẫn đầu xông ra ngoài, mấy người khác đều theo ở phía
sau, tuy trong lòng có chút không yên nhưng cũng không có cách nào, nếu
vị đại nhân này đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể làm như thế, chỉ
mong người của ba đại đế quốc khác không phát hiện ra bọn họ là tốt rồi, một khi bị phát hiện, Già Diệp trở thành mục tiêu bị liên hợp công kích của ba đại đế quốc khác!
Đương nhiên việc bây giờ là Gia Nhĩ tự
tiện, cho dù Già Diệp đế vương có dã tâm lớn đến mức nào thì lý trí cũng sẽ không bị lấn át, an nguy của Già Diệp đế quốc là vị trí đầu tiên
trong lòng, nhưng Gia Nhĩ lại không như thế, thân là triệu hồi sư hắn
không có cách nào chống cự với huyễn thú, một lòng một dạ muốn tới nơi
này, tuy ý nghĩ như vậy vô cùng có khả năng sẽ khiến Già Diệp rơi vào
chỗ vạn kiếp bất phục, nhưng hắn không thể quản nhiều như vậy, hắn không thể lãng phí vô ích cơ hội lần này, hắn không thể bỏ qua huyễn thú!
Nghĩ đến việc huyễn thú thật sự tồn tại, nhiệt huyết của Gia Nhĩ sôi trào
toàn thân, còn nghĩ đến việc bản thân mình có khả năng thu phục huyễn
thú, vành mắt Gia Nhĩ đều đã đỏ lên, nhiệt huyết dâng trào đã khiến hắn
quên đi tất cả, cái gì là Già Diệp đế quốc, cái gì là Già Diệp đế vương, toàn bộ đều bị hắn vứt ra sau đầu, thứ Gia Nhĩ hắn muốn thì nhất định
phải đạt được!