"Ồ..." Nghe được lời
của Vân Phong Khúc Lam Y cúi đầu phát ra một tiếng nghi ngờ, ánh mắt cố
tình nhìn về phía ba người đang trò chuyện vui vẻ ở phía sau. Mộc Anh
Hoa và ba người khác đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt
đều đã tràn ngập biểu tình vui sướng. Sự đối đãi đặc biệt của Vân Phong
đã khiến cho hắn tràn đầy sự tự tin, lúc thăm dò di tích chỉ cần theo
sát Vân Phong thì mọi chuyện sẽ đều thuận lợi rồi.
Lúc Mộc Anh
Hoa và hai người kia đang nói chuyện đến khí thế ngất thời, đột nhiên
cảm giác được có một ánh mắt nhìn mình chăm chú, theo bản năng nhìn sang Mộc Anh Hoa liền thấy được đôi má xinh đẹp kia của Khúc Lam Y. Mắt Mộc
Anh Hoa không khỏi choáng váng, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn Khúc Lam Y,
tựa hồ như đã bị diện mạo tuyệt mỹ của hắn hấp dẫ. Hiện trong lòng của
Mộc Anh Hoa đã vui đến ngất trời, cảm thấy vận đoà hoa của mình đã đến,
không chỉ Vân Phong đối xử với hắn không giống người khác, ngay cả đại
mỹ nhân bên người Vân Phong này cũng coi trọng mình hơn nha!
Mộc
Anh Hoa nở nụ cười si ngốc với Khúc Lam Y. Khúc Lam Y nhìn thấy cũng
nhếch môi lên cười với hắn một chút, nụ cười này khiến cho toàn thân Mộc Anh Hoa đều có cảm giác khát khao bay bổng. Hai người khác nhìn thấy
dáng vẻ mất hồn mất vía của Mộc Anh Hoa thì không khỏi lo lắng hỏi: "Mộc huynh, Mộc huynh, huynh làm sao vậy?"
Lúc này Khúc Lam Y đã quay đầu đi, Mộc Anh Hoa cũng lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt nghi hoặc của
hai người khác Mộc Anh Hoa cười ha ha: "Không có gì, không có gì. Khi
nãy nói đến chỗ nào rồi, chúng ta tiếp tục..." Hai người khác dù có nghi ngờ nhưng cũng khong hỏi gì, chỉ là không ngừng đánh giá Mộc Anh Hoa,
nụ cười thấp thoáng nơi khoé miệng của hắn sao có nhìn đến đâu cũng thấy không hợp nhỉ.
Khúc Lam Y thu mắt về, cả người bám lên cánh tay của Vân Phong, đáy mắt hoàn toàn là sự lạnh lẽo.
Mộc Anh Hoa? Tiểu Phong Phong nhìn ngươi với con mắt khác chắc hẳn là bởi
vì Mộc Tiểu Cẩm, dám đặt chủ ý lên người Tiểu Phong Phong, ta sẽ là
người đầu tiên đùa chết ngươi. Khúc Lam Y cười đến vô cùng quỷ quái, ánh mắt của Vân Phong quét đến: "Ngươi lại đang suy nghĩ đến mấy thứ xấu xa gì vậy?" Vân Phong hỏi một câu, Khúc Lam Y sửng sốt, sau đó hờn dỗi nói một câu: "Ta yếu đuối như vậy, sao lại có suy nghĩ cấu xa gì được?"
Da gà toàn thân Vân Phong đều nổi lên. Ngao Kim nhìn thấy hai người như
vậy, chỉ tưởng rằng qua hệ của Khúc Lam Y và Vân Phong rất tốt. Trong
mắt Ngao Kim Khúc Lam Y coi như là một nữ nhân của nhân loại mà hắn
không thể ghét, dù sao 'Nàng' cũng đã từng trợ giúp Vân Phong.
Tiểu Hoả và Lam Dực nhìn thoáng qua nhau, Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả
cũng chớp mắt, trong lòng Lam Dực đã có một ý nghĩ, xem ra có người sắp
bị đen đủi rồi. Mắt sói của Tiểu Hoả có chút bất đắc dĩ mà nhìn Nhục Cầu đang ngồi trên đầu mình: "Cục thịt kia, ngươi ngồi chỗ nào không được,
sao cứ phải ngồi trên đầu ta?"
Thân thể của Nhục Cầu vặn vẹo vài
cái, dáng vẻ hài lòng kia lại khiến Tiểu Hoả hận đến nghiến răng nghiến
lợi: "Hay cho cục thịt nhà ngươi, đừng để ta bắt được nếu không ta sẽ ăn ngươi!"
Nhục Cầu vui vẻ kêu vài tiếng, rõ ràng Tiểu Hoả đã bị chọc cho tức giận, trong mũi đều đã toát ra một luồng khói đen.
Lam Dực ở bên cạnh thấy cười không ngừng: "Hoả huynh, như vậy cũng rất
tốt." Trong đôi mắt màu xanh lam của Lam Dực nhìn tổ hợp Tiểu Hoả và
Nhục Cầu lúc này, tuy Tiểu Hoả có chút bực bội với Nhục Cầu, nhưng Nhục
Cầu dường như lại rất thích gần gũi với Tiểu Hoả.
"Tốt cái đầu ngươi!" Tiểu Hoả thấp giọng mắng một câu, nhưng cũng không có cách nào, có giãy cỡ nào cũng giãy không ra.
Nhục Cầu đáng giận này, nhất định phải tìm được cơ hội mà dạy dỗ nó một chút!
Tiểu Hoả và Nhục Cầu cấu xé lẫn nhau dọc đường đi lại khiến Vân Phong cảm
thấy vô cùng vui vẻ. Nơi di tích Vạn Thần xuất hiện là vùng biên cảnh
giữa Áo Uy và Thánh Diệu, nơi biên cảnh tiếp giáp giữa hai nước thuộc
loại khu vực bỏ trống, là nơi mà hai đại đế quốc không can thiệp đến.
Lần này di tích Vạn Thần xuất hiện ở nơi đó cũng coi như là công bằng
rồi.
Hành trình ước chừng khoảng mười ngày, tốc độ phi hành của
dơi có chút chậm, mấy người Vân Phong phải dằn lại mà duy trì tốc độ như những con dơi, cuối cùng đến ngày thứ mười cũng đến được khu vực bị bỏ
trống này.
Mới vừa vượt qua khoảng không trống này, có hai người trực tiếp hô lớn từ không trung.
"Là đội ngũ của Phong Vân đế quốc sao?" Hai người đứng nơi cao trên không
trung, có chút đề phòng nhìn mấy người Vân Phong. Dù sao ba người Vân
Phong còn thêm hai ma thú đều có thể đứng trong không trung, thực lực
này tất nhiên bọn hắn cũng hiểu rõ.
"Không sai, chúng ta là đội
ngũ của Phong Vân đế quốc." Phó hội trưởng Công hội thuần thú sư điều
khiển dơi tiến lên cao giọng nói một câu. Hai người cũng không để ý đến
hắn mà đi thẳng đến trước mặt Vân Phong, vô cùng cung kính mà ôm quyền.
"Nói vậy thì vị này nhất định là vị triệu hồi sư kia, Vân Phong đại nhân."
Cái tên Vân Phong này không chỉ có ở tại chính quốc, mà ba đại đế quốc
khác cũng có nghe thấy. Đối với cái danh triệu hồi sư này tất nhiên mọi
người đều không xa lạ, nhất là sau khí hoàng thất Tạp Lan bị diệt thì
càng thêm như vậy.
Vân Phong cũng ôm quyền đáp lễ: "Đúng vậy."
Hai người vừa nghe thì đều có chút khẩn trương, mắt nhìn nhìn Tiểu Hoả.
Dù sao trong đội ngũ chỉ có nó là có bản thể của ma thú, không muốn hoá
hình nhân loại.
"Đi đường xa mà đến, vẫ mời mọi người nghỉ ngơi
cho thật tốt. Thời gian thăm dò di tích là năm ngày sau, trong năm ngày
này còn có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút." Hai người nhiệt tình tiếp
đãi Vân Phong, về phần mấy người khác thì chỉ có thể bị bỏ qua một bên.
Vân Phong gật gật đầu, hai người lập tức nghiêng người: " Chúng ta dẫn
đường cho người, mời đi."
Vân Phong đi theo, nét mặt già nua của
phó hội trưởng Công hội thuần thú sư đỏ bừng lên mà thao túng đám dơi
chở nhóm người đi theo. Mộc Anh Hoa ngồi trên lưng dơi mà nhìn bóng lưng Vân Phong, trong lòng càng có suy nghĩ hâm mộ. Nếu hắn có thể móc nối
một chút quan hệ với Vân Phong, dù là bản thân hắn hay cả Mộc gia cũng
sẽ một bước lên trời... Đến lúc đó hắn ở Mộc gia cũng sẽ có thể ngồi lên vị trí kia, không phải sao?
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của hai
người đáp xuống phía trong một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này hẳn là mới xuất
hiện, bởi vì những toà nhà nhìn qua đều rất mới, người dân lui tới cũng
rất ít. Trên trấn nhỏ còn có quang cảnh rất độc đáo, hai bên trấn nhỏ
đều có binh lính trấn giữ, binh lính của hai bên cũng chịu sự quản thúc
của hai đế quốc, Thánh Diệu và Áo Uy.
Vân Phong nhìn thấy không khỏi cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Đây là muốn ép chúng ta phải chọn phe cánh sao?"
Hai người dẫn đường đều cười ha ha: "Điều này sao có thể ép buộc. Phong Vân đế quốc muốn thân cận với ai thì đó là chuyện của bản thân mình, sao
người khác có thể quản được?" Hai người nói xong, đã mang theo mọi người đến một trạch viện rộng lớn, trạch viện lại không có bất kì thế lực nào của hai bên, cũng coi như là cho Phong Vân đế quốc một sự tôn trọng.
"Cứ tận dụng thời gian năm ngày này cho tốt, hẳn là sẽ gặt hái được những
thứ không tệ, cáo từ." Hai người dẫn đường xoay người rời khỏi. Phó hội
trưởng Công hội Thuần thú sư thu đám dơi lại, những người khác đều đi
vào trạch viện nghỉ ngơi: "Nha đầu, giờ làm gì đây?" Ngao Kim thấp giọng hỏi một câu, bôn ba mười ngày đối với Kim Long mà nói căn bản chỉ là
một bữa ăn sáng, Ngao Kim không hề có một chút cảm giác mệt mỏi.
Vân Phong và Khúc Lam Y cũng như vậy, lấy cảnh giới của bọn họ mà nói, mười ngày bôn ba không đáng kể chút nào: "Mới vừa đến, đương nhiên là muốn
đi dạo ở nơi này một chút rồi." Tầm mắt của Vân Phong nhìn lướt qua trấn nhỏ, có lẽ cũng có thể chạm mặt với đội ngũ của Thánh Diệu và Áo Uy,
không biết hai người kia có đến đây hay không, hai người Vân Phong nói
tất nhiên là Mục Thanh của Áo Uy còn có Tiêu Tiêu của Thánh Diệu rồi.
"Vậy chúng ta đi đi." Khúc Lam Y ôm lấy cánh tay Vân Phong. Vân Phong lườm
tay hắn một cái, không quản nhiều. Tiểu Hoả và Lam Dực tất nhiên cũng
không có ý kiến khác, mấy người vừa muốn xoáy người ra khỏi cửa lớn, lại có một giọng nói truyền đến: "Vân Phong ngươi muốn đi đâu vậy? Mang
theo ta với."
Vân Phong khẽ quay đầu, chỉ thấy Mộc Anh Hoa chạy
ra. Vô cùng rõ ràng mười ngày bôn ba này đã khiến cho hắn cực kỳ mệt
mỏi, sắc mặt cũng không tốt, bây giờ còn muốn mạo xưng là trang hảo hảo
mà đuổi kịp, thể lực cũng sẽ không chịu nổi.
Vân Phong cười cười, nhìn Mộc Anh Hoa chạy vài bước đã thở gấp trong lòng lại có hứng chọc ghẹo: "Ngươi muốn đi cùng sao?"
Sau khi Mộc Anh Hoa thở hổn hển mấy hơi thì gật gật đầu, tự nở một nụ cười
mà mình cho là rực rỡ như ánh mặt trời với Vân Phong. Khúc Lam Y ở bên
cạnh nhìn thấy thì cực kỳ không vui, mắt hơi nheo lại. Ánh mắt của Mộc
Anh Hoa nhìn đến Khúc Lam Y, cho rằng nàng vì mình chỉ cười với Vân
Phong, mới ghen tị không vui, trong lòng lại càng đắc ỹ vạn phần, cười
đến càng sáng lạn.
Tiểu Hỏa ở bên nheo mắt, sao nhân loại này lại giống như kẻ ngốc vậy? Tự cho rằng bản thân mình cười rất đẹp mắt sao?
Kẻ đần độn tự mình đa tình.
"Đúng vây, cho ta đi theo." Mộc Anh
Hoa cười đến vô cùng sáng lạn. Sau khi Vân Phong nhìn vài lần thì gật
đầu: "Được rồi, một khi đã như vậy thì mang ngươi theo." Mộc Anh Hoa
nghe xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Vốn hắn đang đánh đố với bản
thân, nếu Vân Phong đáp ứng sẽ chứng minh rằng nàng thật sự coi trọng
bản thân mình hoặc Mộc gia, hiện tại xem ra hẳn phải là tám chín phần
rồi! Còn có mỹ nhân kia, dáng vẻ cứ không vui, nhất định là vì bản thân
mình nhiệt tình với Vân Phong mà cảm thấy không vui đi!
Giờ phút
này Mộc Anh Hoa cảm thấy thế giới đều là một màu hồng, hoa đào cứ nở
từng đoá. Hắn dường như đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Khúc Lam Y ghen
tuông hờn dỗi vì hắn, còn có cảnh tượng Vân Phong và Khúc Lam Y tranh
đoạt hắn, chỉ có thể nói sức tưởng tượng của nam nhân này vô cùng phong
phú.
Ngao Kim khẽ nhíu mày, không thể nào lí giải nổi nam nhân
này. Long tộc vốn rất chán ghét con người, tuy Ngao Kim không giống
nhưng nói thế nào cũng là rồng, những thứ này ít nhiều gì vẫn được khắc
trong lòng. Nhưng nếu Vân Phong đáp ứng, thì quyết định như vậy đi, nhẫn nhịn là được.
Vân Phong và Khúc Lam Y không bàn mà hợp, nghe
thấy Vân Phong để cho hắn đi cùng, Khúc Lam Y cười ha ha: "Vậy thì chúng ta đi thôi." Mấy người đều đã đi ở phía trước, Mộc Anh Hoa theo ở phía
sau. Khí thế của mấy người khiến Mộc Anh Hoa vô cùng tự giác mà đi ở
phía sau, không hề có dũng khí để cùng sánh vai đi với bọn họ, nhìn qua
thật giống một hạ nhân.
Trấn cũng không lớn lắm, so ra còn nhỏ
hơn cả Xuân Phong trấn, Nhìn thấy mấy người Vân Phong đi đến trên đường, thủ vệ hai bên đều bắt đầu trở nên đề phòng. Từng cặp mắt phức tạp nhìn Tiểu Hoả đi theo bên người nàng, vô cùng căng thẳng, một bầu không khí
hết sức căng thẳng lan tràn ra cả con đường.
Mấy người đi ở phía
trước không để vào mắt, nhưng Mộc Anh Hoa đi ở phía sau lại cảm thấy vô
cùng áp lực, khẩn trương đến mức thân thể đều phát run. Nhìn tư thái
thoải mái ứng đối như vậy của mấy người Vân Phong, Mộc Anh Hoa cũng bắt
buộc bản thân mình phải trấn định một chút, nhưng thân thể của hắn vẫn
hơi run rẩy, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Mộc Anh Hoa cuống quít lau mồ hôi, sợ bị Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn thấy bộ dạng chật vật của
mình.
Đi về phía trước một đoạn, Vân Phong liền nhìn thấy bên
ngoài một căn nhà ở phía trước, có vài người đang đứng. Nhận thấy được
mấy người Vân Phong mấy người kia cũng qua đầu lại. Vân Phong cười cười, quả nhiên là gặp người quen rồi. Trong mấy người kia vừa đúng lúc có
một người mà Vân Phong quen biết, đúng là Tiêu Tiêu của Thánh Diệu.
"Vân Phong?" Tiêu Tiêu nhìn Vân Phong đi đến, tầm mắt lướt qua Khúc Lam Y và Ngao Kim ở bên cạnh, còn có Tiểu Hoả và Lam Dực, Mộc Anh Hoa ở phía sau nàng cũng đã thấy. Có mấy người nàng biết, nhưng cũng có không biết,
nhất là Ngao Kim mang lại cho nàng một loại áp lực không thể hiểu được.
"Thật khéo, ngươi cũng ở chỗ này." Vân Phong tiến lên lên tiếng chào hỏi lên
tiếng chào hỏi. Tiêu Tiêu sửng sốt một chút cuối cùng cũng lắc đầu bất
đắc dĩ: "Ta vẫn còn đang nghĩ không biết ngươi có đến hay không, nhưng
cuối cùng vẫn đến đây." Trong giọng nói của Tiêu Tiêu có chút hiu quạnh
và bất đắc dĩ. Nếu Phong vân đế quốc không có Vân Phong, lần thăm dò này cũng sẽ dễ dàng, nhưng đã có Vân Phong liền hoàn toàn bất đồng rồi.
Vân Phong cười cười: "Mục Thanh của Áo Uy kia cũng đến đây chứ?"
Tiêu Tiêu gật đầu: "Đó là tất nhiên, Áo Uy không thể tách rời khỏi Mục Thanh thiếu gia kia. Hiện giờ Già Diệp không thể đến xem như là bọn hắn đen
đủi rồi." Tiêu Tiêu cười vui sướng khi người gặp họa. Lần này tổn thất
của Già Diệp đế quốc cũng không nhỏ, xem ra hiện tại chắc phải đang
không ngừng vô ngực giậm chân hối hận đây.
"Đúng rồi, ngươi tới đây cũng là vì thứ kia sao?" Tiêu Tiêu hỏi một câu. Vân Phong nhíu mày, thứ kia? Thứ kia là thứ gì?
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Vân Phong Tiêu Tiêu hiểu ra: "Thì ra ngươi không
biết? Ha ha, thật đúng là hiếm thấy, cũng có chuyện ngươi không biết."
Tiêu Tiêu trêu chọc một câu. Lúc này cũng không để ý đến cánh cửa trong
căn phòng trước mắt được người mở ra, người đi ra nhìn thấy Vân Phong
cũng vô cùng sửng sốt.
"Là ngươi?" Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến. Vân Phong cười cười, nếu Mục Thanh của Áo Uy cũng ở nơi này, thứ
Tiêu Tiêu nói kia nhất định là có một chút ý tứ rồi. Mục Thanh liếc mắt
nhìn Tiêu Tiêu một cái, cắn cắn môi: "Đến lượt ngươi rồi."
Tiêu Tiêu thoáng giật mình một chút: "Sao vậy, ngươi không thành công sao?"