Tiểu, tiểu thư...?" Trong thoáng chốc mọi người ở đây đều đã kinh ngạc nhìn
về phía Vân Phong, cháu gái của Thương Liên không khỏi há hốc mồm. Khi
ánh mắt nhìn về phía huy chương trước mặt hai chiến sĩ, hô lớn một
tiếng: "Dong Binh Đoàn Hồng Phong! Các ngươi là Dong Binh Đoàn Hồng
Phong!"
Hai nữ nhân đứng bên cạnh
cháu gái của Thương Liên đã sớm không thể nói ra một từ nào. Lúc ông chủ đi theo hai vị chiến sĩ của Hồng Phong này lên nghe họ gọi Vân Phong là tiểu thư, mắt miệng cũng trợn tròn, tiểu, tiểu thư? Người Hồng Phong
gọi vị khách nhân này là tiểu thư! Chẳng lẽ nàng là..."
Hai nữ
nhân đứng bên cạnh cháu gái của Thương Liên lập tức lôi kéo nàng ta, nhỏ giọng nói thầm vài câu. Mặt cháu gái của Thương Liên lần lượt thay đổi
từ hồng sang trắng, sau cùng gật gật đầu, hô lên với năm người ngã trên
mặt đất:
"Còn không chịu đứng lên cho ta! Mất hết thể diện!" Nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại mà xoay người xuống lầu, hệt như
vừa rồi cũng chưa từng nói bậy bạ gì.
Con ngươi đen của Vân Phong trở nên lạnh lùng: "Chưa nói gì đã muốn chạy, chúng ta cũng không khỏi quá dễ bị ức hiếp rồi!"
Cháu gái của Thương Liên căm giận xoay người: "Ngươi còn muốn thế nào?"
"Xin lỗi." Vân Phong lanh lùng nói ra hai chữ. Mặt Thương Nhuỵ đỏ ngay trong chốc lát: "Xin lỗi? Ngươi lại muốn ta nói xin lỗi!"
Mắt Vân Phong khẽ nâng: "Xin lỗi, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!" Sự
lạnh lẽo trong đáy mắt lại khiễn cho cháu gái của Thương Liên nhịn không được mà toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Nàng không rõ lắm, đối phương chỉ
là một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi mình, sao lại có thể tạo cho người cảm
giác áp lực lớn như vậy? Nghĩ lại, bản thân mình lại có thân phận gì,
muốn nàng xin lỗi, nằm mơ đi!"
"Ngươi là ai? Là tiểu thư gì? Muốn ta xin lỗi sao, mơ tưởng!" Cháu gái của Thương Liên liền xoay người
muốn xuống lầu. Thân hình của Vân Phong đột nhiên chợt loé, hai chiến sĩ của Hồng Phong nhìn lên, chậc chậc, hỏng rồi, tiểu thư giận rồi.
"A!" Cháu gái của Thương Liên thống khổ mà kêu một tiếng, bả vai của nàng bị người khác bóp chặt, lập tức đau đến trắng bệch mặt. Nữ tử khác thấy
lập tức muốn tiến lên, lại bị một cái trừng mắt của Vân Phong khiến cho
lui trở về.
"Xin lỗi." Vân Phong vẫn là câu nói kia, lực trên tay tăng thêm mấy phần. Trên trán cháu gái của Thương Liên đã chảy đầy mồ
hôi, một tiểu thư mảnh mai như thế làm sao có thể chịu đựng được lực tay của Vân Phong. Ông chủ muốn lên tiếng lại bị người của Hồng Phong giữ
chặt, vào lúc này không thể trêu chọc tiểu thư, chỉ hy vọng nũ nhân kia
biết điều một chút là tốt rồi.
"Nếu không muốn bị tàn phế, nhanh
xin lỗi đi." Tay Vân Phong lại tăng thêm lực, cháu gái của Thương Liên
đau đến cả người run rẩy, biết lời Vân Phong nói là không giả, nếu nàng
thật sự không xin lỗi thì chỉ sợ cũng sẽ bị nàng ta biến thành tàn phế
rồi!
"Thật xin lỗi..." Thốt ra một câu từ trong kẽ răng. Vân Phong lạnh lùng nhếch môi: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe được."
Cháu gái của Thương Liên trừng mắt, sắc mặt mang theo sự khó khăn: "Thật xin lỗi!"
Tay Vân Phong đột nhiên buông ra, thân thể của cháu gái Thương Liên lảo đảo suýt tí nữa là quỳ trên mặt đất, hai nữ tử ở bên cạnh vẫn không dám làm gì lập tức đi tới đỡ nàng đi xuống dưới lầu: "Ngươi chờ đó cho ta,
chờ!" Cháu gái của Thương Liên nghiến răng nghiến lợi mà bỏ lại một câu
nói ngoan độc, Vân Phong chỉ lạnh nhạt cười: "Ta chờ ngươi."
Lúc
này, tất cả năm người trên mặt đất đều đã nhe răng nhếch miệng đứng lên, lòng còn sợ hãi liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, lập tức chạy như bay
xuống dưới. Ông chủ vừa thấy, không biết là nên cảm thấy may mắn hay
tiếc nuối, hiện tại địa vị của Vân Phong trong mắt ông ta đột nhiên được nâng lên một vị trí mới, đại tiểu thư của Hồng Phong, đó là một nhân
vật tiếng tăm lừng lẫy đấy!
"Vị khách nhân này..." Ông chủ khom
người mà cười hết sức nình nọt, càng không ngừng xoắn tay vào nhau. Vân
Phong nhìn y phục trong tay Mộc Tiểu Cẩm: "Chúng ta muốn bộ y phục này." Ông chủ lập tức gật đầu nói vâng, vô cùng chân chó lại hỏi có muốn chọn thêm vài bộ y phục nữa hay không, cho dù là tặng không cũng được. Vân
Phong từ chối một lúc, trong cả quá trình Mộc Tiểu Cẩm vẫn trầm mặc
không nói một lời nào, tựa hồ là đã rơi vào trong hồi ức thương cảm nào
đó. Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt như vậy của nàng, cũng không quấy rầy. Có một số việc nếu Mộc Tiểu Cẩm muốn nói, tất nhiên sẽ tự nói với
mình.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, hai vị
chiến sĩ của Dong Binh Đoàn Hồng Phong đều vui tươi hớn hở theo sát bên
người Vân Phong một tấc cũng không rời. Vân Phong cười cười: "Nếu các
ngươi có nhiệm vụ trong người, thì cứ đi làm việc đi, không cần phải đi
theo ta."
Lúc này hai chiến sĩ của Hồng Phong lắc đầu: "Hiện tại
đi cùng tiểu thư là nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta!" Vốn hai người thật
sự có nhiệm vụ trong người, nhưng lại không có cái gì quan trọng hơn. Có thể gặp được Vân Phong ở đây, đối với hai chiến sĩ mà nói là chuyện vô
cùng đáng khoe! Đại tiểu thư, đó đúng là trụ cột tinh thần của Hồng
Phong, là biểu tượng của Hồng Phong! Có thể đi bên cạnh tiểu thư, còn có gì quan trọng hơn so với việc này?
Một đường hai người đều mang
biểu tình vui vẻ rạo rực, trong lòng vô cùng đắc ý, lúc trở về nhất định phải khoe với các huynh đệ! Sau khi hai người Vân Phong và hai chiến sĩ cùng đi tới Dong binh công hội, Mộc Tiểu Cẩm cũng tạm thời thoát ra
khỏi loại cảm xúc kia. Sự nhiệt tình của Dong Binh Đoàn Hồng Phong khiến Mộc Tiểu Cẩm rất tò mò, nhất là đám chiến sĩ này khi nhìn thấy Vân
Phong thì như ong mật tìm thấy phấn hoa, một đám chen chúc lẫn nhau. Nếu không phải là Triệu Minh ra lệnh một tiếng, đám chiến sĩ này tuyệt đối
không chịu tán ra.
"Thật là, không dễ gì tiểu thư mới tới một
chút, cũng không cho chúng ta được thân cận một hồi." Đây đều là tiếng
oán khí trong lòng mỗi chiến sĩ của Hồng Phong. Triệu Minh nghe thấy thế chỉ cười cười bất đắc dĩ, quả thậ Vân Phong rất ít khi đến Dong binh
công hội, những năm gần đây cũng chỉ đến đây được vài lần, có thể đếm
được trên đầu ngón tay, chẳng thể trách những chiến sĩ này lại mang theo oán khí, ngay cả hắn cũng không khỏi có chút oán niệm rồi.
Ở lại Dong binh công hội suốt cả ngày, hai người Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm
đều vô cùng vui vẻ. Đến lúc hoàng hôn Vân Phong liền muốn mang Mộc Tiểu
Cẩm rời đi, tất nhiên các chiến sĩ của Hồng Phong đều không muốn, một
đám người đều muốn đi theo tiễn Vân Phong ra ngoài. Triệu Minh Khải bất
đắc dĩ lại đen mặt, ngăn cản hành động của những kẻ mang tính cách trẻ
con này, bởi vì hắn còn muốn nói vài câu riêng với tiểu thư. Triệu đội
trưởng của Dong binh đoàn Hồng Phong, lại bị lén lút nhớ kỹ một khoản
trong lòng các chiến sĩ của Hồng Phong.
Lúc đưa Vân Phong ra
ngoài, Triệu Minh Khải dặn dò Vân Phong rất nhiều, đơn giản chỉ là muốn
nàng để ý đến sự an toàn của bản thân, nếu có việc cần thì cứ nói với
Hồng Phong, đều là người một nhà, Hồng Phong nhất định sẽ bảo vệ Vân gia an toàn. Vân Phong cười cười, mỗi lần Triệu thúc đều như thế này, xem
nàng như một đứa bé. Nhưng Vân Phong lại quên, thực tế tuổi của nàng vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi. Có lẽ là vì linh hồn không giống nhau, có lẽ là do thực lực tấn thăng đến cảnh giói hiện giờ đã khiến Vân Phong có
một cách nhìn khác, nàng nhìn xa hơn những hài tử cùng tuổi, thậm chí
còn trầm ổn hơn so với một vài trưởng bối.
Lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm
ra khỏi cửa của Dong binh công hội, hai người chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy người đã sớm đứng ở đằng kia. Vân Phong nghiền ngẫm nhếch
môi, cười cười với Thương Liên đã đứng ở nơi đó rất lâu: "Vân Phong,
ngươi ra ngoài rồi sao."
Ánh mắt Vân Phong quét đến trên người
thiếu nữ đứng canh Thương Liên, đó đúng là cháu gái Thương Liên đã nói
những lời độc ác lúc ban nãy. Thương Liên nhìn thấy mắt của Vân Phong
quét về phía cháu gái của mình, không khỏi xấu hổ cười cười: "Vân Phong, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện có được không?"
Vân Phong gật
đầu, thời gian Thương Liên chờ ở chỗ này khẳng định là không ngắn, còn
mang theo cháu gái đến chỗ này khẳng định là đã biết được chuyện xảy ra
hôm nay, chịu đến tìm mình ở đây để nhận lỗi, dù sao hiện tại Vân Phong
cũng không thể trêu thêm nữa..
Mấy người đi đến một tửu quán, đặt một nhã gian trên lầu, bên trong cũng vô cùng an tĩnh. Vân Phong kéo
Mộc Tiểu cẩm ngồi xuống, Thương Liên ngồi xuống. Cháu gái của Thương
Liên cũng muốn ngồi xuống lại bị Thương Liên tức giận trừng một cái nên
chỉ có thể tiếp tục đứng ở đó.
Thương Liên gượng gạo cười cười:
"Cái này... Vân Phong à, ngươi xem chúng ta đều là bằng hữu, vậy thì ít
nhiều cũng hãy nể mặt ta, đừng so đo với Tiểu Nhuỵ, người lớn rộng
lượng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng a."
Sắc mặt thiếu nữ đứng ở kia nhất thời đen lại, muốn mở miệng như khi nhìn thấy ánh mát của
Thương Liên lại lúng ta lúng túng mà ngậm miệng lại, mang vẻ mặt oán khí đứng ở nơi đó, im lặng không nói tiếng nào trừng mắt nhìn Vân Phong.
Vân Phong nhìn lướt qua Thương Liên, nhàn nhạt mở miệng: "Có thể để ta
để bụng hay không, cũng phải xem nàng có phân lượng không."
Nét
mặt già nua của Thương Liên nhất thời đỏ lên, thì ra trong lòng người
cháu gái mình ngay cả một phân lượng để đáng giận cũng không có, vậy
hành động bây giờ của ông ta chẳng phải bị coi là trò cười rồi sao? Vân
Phong nhing vẻ mặt xấu hổ của Thương Liên, lại bổ sung một câu: "Đương
nhiên, Thương Liên tiên sinh trong lòng Vân Phong, tất nhiên là vẫn có
chút phân lượng."
Sắc mặt của Thương Liên dịu đi một chút, những
lời này ít nhiều gì thì cũng trả lại cho hắn chút mặt mũi: "Vân Phong
nói đúng lắm, chuyện ban ngày là Tiểu Nhuỵ không tốt, nếu không thì ta
cũng không mang theo đến xin lỗi rồi." Thương Liên cho cháu gái mình một sắc mặt sai bảo: "Còn không sang đây xin lỗi!"
Cháu gái Thương
Liên cắn cắn môi, cứ thế mà một chữ cũng không nói ra, xem ra là đã bị
làm hư rồi. Thương Liên vừa thấy không khỏi nóng nảy: "Đều là bình
thường đã chiều ngươi đến vô pháp vô thiên, người nào cũng dám trêu
chọc! Còn không mau xin lỗi!"
Cháu gái của Thương Liên nhất thời
nước mắt ròng ròng mà nhìn gia gia của mình. Nàng không hiểu, ngày
thường gia gia đều vô cùng thương yêu bản thân mình, sao lại để cho nàng bị bẽ mặt như vậy, nữ nhân kia không phải là tiểu thư của Hồng Phong
sao, không phải chỉ là tiểu thư của một cái Dong binh đoàn thôi sao, có
thể so với địa vị tôn quý của thương gia sao? Nói đến cùng nàng ta chỉ
là tiểu thư của một đám giặc cỏ lưu manh thôi, sao có thể so sánh với
nàng?
"Gia gia! Không phải nàng ta chỉ là một tiểu thư của Dong
binh đoàn thôi, sao người phải khúm na khúm núm như vậ? Lấy thân phận
của người bắt nàng quỳ xuống đập đầu còn không đủ nữa!"
"Thương
Nuỵ! Ngươi thật sự là đã bị chiều đến vô pháp vô thiên rồi phải không?"
Thương Liên nghe nói như thế cũng không thể nhịn được mà bị đứa cháu gái không biết sống chết này làm cho tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên, gân
xanh trên mu bàn tay đều đã nổi lên, theo bản năng quét mắt về Vân Phong ở phía sau. Trên mặt Vân Phong không có chút thay đổi, chỉ là khoé môi
vẫn mang theo ý cười lạnh, trong lòng Thương Liên không khỏi hốt hoảng
một chút.
"Đừng có nói nhảm! Xin lỗi nàng ngay bây giờ cho ta!"
Thương Liên gầm lên một câu, Thương Nhuỵ cũng bắt đầu trở nên bướng
bỉnh, dù sao Thương Liên cũng chưa bao giờ để nàng phải bẽ mặt trước mặt người ngoài nhiều lần như vậy, ngay cả trước nhóm công chúa của hoàng
thất Tạp Lan bản thâm mình cũng không cần phải tôn trọng như vậy. Trong
ngày thường nếu nàng có gây ra hoạ thì khi nào lại để nàng phải nhận
lỗi? Không phải đều là ông nội đi dọn dẹp à, tới cùng là hôm nay làm sao vậy?
"Ta không xin lỗi! Rõ ràng là nàng động thủ đánh người, gia gia không không đòi lại công bằng cho ta thì thôi, tại sao lại còn bắt
ta phải xin lỗi?" Thương Nhụy đứng ở nơi đó, trừng mắt nhìn Vân Phong
một cách đầy oán hận: "Dong Binh Đoàn Hồng Phong có gì đặc biệt hơn
người? có thể so sánh với địa vị hiện tại của Thương gia sao? Đừng tưởng rằng gia gia ta cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi lại tưởng bản thân
mình là một nhân vật lớn, ta nói cho ngươi..."
"Bốp!"
Cả
người Thương Nhuỵ đều đã ngẩn ra, trên mặt nàng đã trúng một cái tát
mạnh, lập tức liền hiện ra năm dấu tay màu đỏ. Thương Nhụy ngơ ngác đứng ở kia, nước mắt lập tức trào ra từ trong hốc mắt, nhìn Thương Liên:
"Ông nội, người đánh ta, người đánh ta... Người lại vì một kẻ như vậy àm đánh ta!"
Thương Liên tức giận đến mặt đều chuyển đen, vốn chỉ
cần một lời xin lỗi có thể giả quyết hết mọi chuyện, bây giờ lại bị đứa
cháu gái không có mắt nhìn này biến thành hỏng bét! Xem ra sau này cũng
không thể cứ chiều nàng như vậy nữa, nếu không thì chết thế nào cũng
không biết. Ngộ nhỡ một ngày nào đó đắc tội chết với tổ tông Vân Phong
này, Thương gia của mình chẳng phải sẽ bị chôn vùi như hoàng thất Tạp
Lan sao: "Ngươi biết nàng là ai không? Đại tiểu thư của Dong Binh Đoàn
Hồng Phong chỉ là một trong những thân phận của nàng mà thôi! Triệu hồi
sư mới được sinh ra ở Tạp Lan đế quốc ngươi đã nghe qua chưa? Người của
hoàng thất Tạp Lan bị giết, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng nghe qua sao?"
Cả người Thương Nhuỵ đều đã trở nên u mê, nước mắt đang chảy dường như
cũng ngừng lại. Ngơ ngác quay đầu, nhìn Vân Phong lúc này đang mang vẻ
mặt xem kịch vui, lời nói vừa rồi của Thương Liên hiện lên trong đầu,
một tay diệt hoàng thất Tạp Lan, triệu hồi sư được sinh ra ở Tạp Lan đế
quốc, nàng là... Nàng là Vân Phong!
"Vân, Vân Phong..." Thương
Nhuỵ hệt như kẻ ngốc mà thốt lên cái tên này. Ngón tay của Vân Phong gõ
gõ lên ghế dựa, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi kia, con ngươi đen nhàn
nhạt nhìn Thương Nhuỵ, không nói một câu. Mặt Thương Nhuỵ trắng bệch
trong nháy mắt, thân thể cũng run rẩy một chút, mới hiểu được bản thân
mình đã chọc phải người nào.
"Còn không mau xin lỗi!" Ngay sau đó Thương Liên lại hô lên một tiếng. Lần
này Thương Nhuỵ không thừa lời một câu, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu:
"Thật xin lỗi." Vân Phong ngồi ở chỗ kia lạnh lùng nhếch môi, Thương
Liên cười cười: "Vân Phong, tính tình của Tiểu Nhuỵ là như thế, đều là
do ta chiều nàng hư, vẫn là ngươi bỏ qua cho, ta nhất định sẽ quản giáo
thật nghiêm khắc."
Khoé môi Vân Phong giật nhẹ, giờ phút này
Thương Nhuỵ như một con mèo bị rút móng, biết điều đứng ở kia, thái độ
dịu dàng khiêm tốn, cuối cùng cũng không còn phần kiêu ngạo vừa rồi, Mộc Tiểu Cẩm kéo tay áo Vân Phong: "Tiểu Phong, chúng ta về thôi."
Vân Phong gật gật đầu, Thương Liên vừa nghe thấy thì lập tức đứng lên: "Ta
đưa các ngươi về." Vân Phong cười cười cặp mắt đen nhìn lướt qua Thương
Nhuỵ, mặt của Thương Nhuỵ càng cúi thấp, không dám thở mạnh.
"Được, làm phiền ngươi rồi." Vân Phong cũng không khách khí, Thương Liên nhịn
không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, ân cân đưa hai người trở lại khách điếm. Thương Liên nhìn Vân Phong đi vào mới thả lỏng tinh thần bị buộc
chặt, chỉ tiếc có chút rèn sắt không thành thép mà mắng Thương Nhuỵ vài
câu, Thương Nhuỵ mím môi cũng không cãi lại, sớm biết nàng là Vân Phong, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động đi trêu chọc!
Bước nhạc đêm này đã qua đi, nhưng tựa hồ như Mộc Tiểu Cẩm vẫn chịu ảnh hưởng,
sau khi trở về cả người trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. Vân Thăng lập
tức nhìn ra, hỏi Mộc Tiểu Cẩm cái gì nàng cũng không chịu nói. Vân Thăng cũng hỏi qua Vân Phong, Vân Phong cũng nói những gì mình biết rõ cho
đại ca, hai huynh muội vô cùng lo lắng. Mộc Tiểu Cẩm trời sinh có tính
nhát gan, về vấn đề của bản thân nàng vẫn luôn như một con nhím con,
dưới đáy lòng của Mộc Tiểu Cẩm có lẽ ẩn dấu rất nhiều chuyện tình.
Nhớ lại lời ngày đó của Thương Nhuỵ, Vân Phong cũng có thể biết được cảnh
tượng những ngày trước Mộc Tiểu Cẩm trôi qua như thế nào, Mộc gia... Vân Phong khẽ nhíu mày, muốn tự Mộc Tiểu Cẩm nói ra là không có khả năng
rồi.
Từ ngày đó Thương Nhuỵ cũng bắt đầu biết điều hơn. Vốn hiện
tại có thể đi ra ngoài cùng Thương Liên cũng là việc cầu gia gia đã lâu, muốn đến Cát Nguyên chơi một chút, lại không nghĩ đến ngay ngày đầu
tiên đã đụng đến Vân Phong kia. Sau khi Thương Nhuỵ yên tĩnh vài ngày,
cũng không dám ra ngoài, cứ ngoan ngoãn mà ở nhà vì sợ phải chạm mặt Vân Phong. Sau khoảng chừng ba ngày Thương Nhuỵ tự nhận là không có chuyện
gì, lại vui vẻ phấn chấn xuất môn, chẳng qua trong lòng vẫn còn chút lo
lắng.
Bị nhốt vài ngày lại ra ngoài, Thương Nhuỵ dạo phố rất vui
vẻ, dần dần đã quên mất chuyện Vân Phong, dù sao không đến vài ngày nữa
nàng sẽ rời khỏi Cát Nguyên mà trở về đế đô rồi. Nhưng sau khi đi ra
khỏi một cửa hàng, vẻ sung sướng trên mặt Thương Nhuỵ lại hoá đá, nhìn
thiếu nữ mỹ lệ trước mặt, theo bản năng Thương Nhuỵ liền muốn quay đầu
chạy vào. Vân Phong cười ha ha: "Thương Nhuỵ, ngươi chạy đến đâu cũng có khác gì với ta sao?"
Hai chân Thương Nhuỵ lập tức dừng ngay tại
chỗ, cả người quay lại nhìn Vân Phong: "Ngươi, ngươi muốn làm, làm gì?"
Hoàn toàn không có tư thái tâm cao khí ngạo của ngày hôm trước, Thương
Nhuỵ trước mặt Vân Phong như một con chuột thấy mèo, sợ hãi muốn chết.
"Không có gì, muốn tìm một chỗ nói chuyện với ngươi mà thôi." Vân Phong cười
hề hề nói một câu, truyền đạt một ý tứ vô cùng rõ ràng. ngươi muốn nói
không sao? Đó đúng là không được.
Trong một gian phòng của một
tửu quán xa hoa, hai người ngồi xuống, Thương Nhuỵ vẫn duy trì khoảng
cách rất xa với Vân Phong, Vân Phong cũng không để ý lắm, lười biếng mà
ngồi ở chỗ kia. Tuy nói chỉ là loại tư thái vô hại như vậy, nhưng Thương Nhuỵ vẫn vô cùng sợ hãi. Có thể một tay giết người của hoàng thất Tạp
Lan, đối với Thương Nhuỵ mà nói thì cũng không khác gì sát thần.
"Ngươi muốn hỏi điều gì?" Thương Nhuỵ thấp giọng hỏi một câu, nàng chỉ muốn
trả lời nhanh chóng, rồi lại rời khỏi người này! Sớm biết như vậy hôm
nay nàng không nên ra ngoài, cứ thành thật mà đợi ngày trở về là tốt
rồi.
Vân Phong cũng không đặt câu hỏi ngay, trong lòng có một
chút ác ý muốn trêu đùa Thương Nhuỵ một chút. Nhục Cầu trên vai lười
biếng liếc mắt nhìn Thương Nhuỵ một cái, dáng vẻ vô cùng khinh thường.
Thương Nhuỵ biết mình bị thứ sinh vật không rõ nguồn gốc kia khinh
thường, nhưng cũng không có bất kì ý kiến gì.
Rót một ly trà nóng hổi cho mình, Vân Phong cười cười: "Muốn uống trà không?"
Đầu Thương Nhuỵ lắc như cái trống lắc: "Ngươi muốn hỏi cái gì, nhanh hỏi
đi..." Càng ở chung một chỗ với Vân Phong, Thương Nhuỵ càng cảm thấy
không thoải mái, nhất là tình huống không nhanh không chậm này lại làm
cho lòng người ta không yên, chỉ cần động một ngón tay là bản thân mình
sẽ phải để lại ở chỗ này rồi. Nghĩ đến kết cục của hoàng thất Tạp Lan,
Thương Nhuỵ không khỏi lạnh run.
Vân Phong khẽ nhấp một ngum nước trà: "Cũng không tệ, hương vị của trà này quả thật rất tuyệt, ngươi
thật sự không muốn uống sao?" Vân Phong cầm ly trà cười, Thương Nhuỵ sắp sụp đổ: "Ta xin ngươi! Ngươi muốn cái gì thì cũng nhanh hỏi đi!"
Vân Phong đặt ly trà trên tay xuống, thu lại tâm tư trêu đùa, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.
Thương Nhuỵ vừa thấy lại cho rằng câu nói vừa rồi của mình đã chọc giận nàng: "Ta sai rồi ta sai rồi! Ta uống ta uống!"
Con ngươi đen của Vân Phong liếc nhìn nàng một cái, hiện tại Vân Phong
trong mắt Thương Nhuỵ không chỉ là một sát thần, mà là một sát thần vui
buồn thất thường.
"Thứ ta hỏi rất đơn giản, cũng phải xem ngươi trả lời thế nào rồi."