Nhìn thấy tiểu hòa thượng
chỉ khoảng tám, chín tuổi ngồi trên phi chu, Bạch Dịch cảm thấy hơi tò
mò. Lúc hắn nhìn thấy ba chấm trên đỉnh đầu đối phương thì ánh mắt khẽ
động.
Nữ tử thấy thái độ thờ ơ của Bạch Dịch thì nhẹ cười rồi cất tiếng. “Vợ chồng chúng ta cũng muốn tới phường thị Thạch Lĩnh đổi chút
đan dược. Dù sao cũng là tiện đường, nếu tiểu huynh đệ không chê thì mời lên đây.”
Hai người đều cất lời mời, Bạch Dịch mỉm cười, chắp tay nới. “Đã như vậy, thì phải cảm tạ hai vị rồi.”
Nói xong, Bạch Dịch bay về phía phi chu của đối phương, thu hồi phi kiếm
sau đó nhảy lên phi chu. Nam tử kia quát nhẹ một tiếng giống như thúc
ngựa, giục phi chu nhằm hướng sơn lĩnh bay đi.
Trong lúc phi
hành, nữ tử kia hỏi. “Tiểu huynh đệ chắc là ở trong tông môn nào đó phải không? Ta nhìn ngươi thấn tú lịch sự, diện mạo bất phàm, chắc hẳn không giống với loại tán tu như hai vợ chồng chúng ta.”
Cái gọi là tán tu, chính là những tu chân giả không thuộc tông môn hay môn phái nào.
Những tu sĩ này không thích sự trói buộc, gò bó trong các tông môn, họ thích
tự do tự tại, vô câu vô thúc. Tu vi những người này phần lớn không cao,
tài nguyên tu luyện có hạn, cần thường xuyên thăm dò các hiểm địa Lịch
duyệt, kinh nghiệm tu chân của bọn họ, những đệ tử quanh năm ở trong
tông môn không thể so sánh được.
Bình thường, tu chân giả tán tu
thế này thường là những người độc lại độc vãng, đa phần đều cho rằng tu
vi của các tán tu không cao, nhưng Bạch Dịch lại biết có một số tán tu
không thua gì tông chủ của các tông môn. Chỉ là nhưng tán tu cường đại
như vậy rất ít. Đa phần họ đều ở trong các động phủ có Linh khí nồng
đậm, không tùy tiện xuất hiện trước người khác.
“Ta là đệ tử
ngoại môn của Thương Vân Tông, vừa mới bước chân vào tu chân giới, cảnh
giới không cao, xin hai vị đừng chê cười.” Bạch Dịch bình thản nói.
“Mới vào tu chân giới đã có thể vận chuyển thành thục Ngự Kiếm Quyết như
vậy, thiên phú của tiểu huynh đệ thật là hiếm thấy.” Nữ tử kia nở nụ
cười khẽ, giới thiệu vô cùng hào phóng. “Ta là Đỗ Tam Nương, phu quân ta tên là Mã Thiết.”
“Hắc hắc, cứ gọi ta là lão Mã là được.” Mã Thiết đầy hào sảng, quay đầu cười to nói.
“Tính tình hắn là vậy, với ai cũng nói năng như thế, xin tiểu huynh đệ đừng
để ý.” Đỗ Tam Nương trừng mắt nhìn Mã Thiết, sau đó chỉ tiểu hòa thượng ở bên cạnh, nói như trêu ghẹo. “Vị cao tăng này có pháp danh là Tuệ
Không, đức cao vọng trọng đến từ Ngũ Nhạc Quốc của Đại Phổ.”
Tiểu hòa thượng bị Đỗ Tam Nương trêu ghẹo, mặt mày ủ rũ lầm bầm nói. “Mã đại tẩu à, ngươi đừng có trêu ta nữa. Với niên kỷ của ta, nhìn thế nào cũng không giống một cao tăng đức cao vọng trọng đâu.”
Bộ dáng của tiểu hòa thượng làm mấy người cười to, Bạch Dịch cũng thoải mái nói ra tên của mình, không chút giấu giếm.
Trên đường đi, bốn người trò chuyện với nhau khá vui vẻ, không lâu sau đã thân quen hơn.
Thì ra vợ chồng Mã gia mới gặp tiểu hòa thượng cách đó không lâu. Bởi vì
cùng tới phường thị Thạch Lĩnh nên kết bạn mà đi. Đừng nhìn tiểu hòa
thượng tuổi tác không lớn, khí tức từ người nó tản ra đã tương đương với cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.
Tu chân giả là Đạo gia không giống
đệ tử Phật môn. Tại Phổ quốc, có rất ít tăng nhân Phật môn xuất hiện.
Phương thức tu luyện của Phật gia cũng hết sức thần bí, đa số các tu
chân giả đều không nắm rõ. Thế gian có rất nhiều cao tăng, có thể một
tay khai sơn phá thạch, thực lực vô cùng cường đại, lại thần bí vô cùng.
Rất khó gặp được đệ tử của Phật môn, hơn nữa tu vi cũng tương đồng nên phu
thê Mã gia rất thân thiết với tiểu hòa thượng kia. Bộ dáng ngây ngốc của tiểu hòa thượng cũng dễ làm cho người ta yêu thích.
Trong lúc
tiến nhanh tới phường thị Thạch Lĩnh, bỗng Bạch Dịch hướng ánh mắt nhìn
tiểu hòa thượng nỏi. “Không biết tiểu sư phó Tuệ Không đến từ ngôi chùa
nào ở Ngũ Nhạc Quốc?”
“Đại Bi Tự.” Tiểu hòa thượng thuận miệng đáp, nói xong còn ngu ngơ gãi dầu, vẻ chất phác đáng yêu.
“Đại Bi Tự hẳn phải là một ngôi chùa thật lớn, nhất định rất to lớn.” Bạch Dịch nói với vẻ hâm mộ.
“Tất nhiên rồi.”
Tiểu hòa thượng nhắc tới quê quán của mình thì rất hào hứng. “Đại Bi Tự được thành lập đã hơn ba ngàn năm, rất nổi danh tại Ngũ Nhạc Quốc. Trong
chùa phần lớn đều là cao tăng. Nếu không phải sư phó muốn cho ta hành
tẩu nhân gian để nhận thức nhân tình thế thái thì còn lâu ta mới được ra ngoài. Trong chùa ăn uống thật tốt, chỉ là cả ngày tụng kinh niệm phật
làm ta đầu váng mắt hoa.”
Nghe tiểu hòa thượng nói, mọi người lại được một phen cười lớn. Có điều trong lúc cười, Bạch Dịch lại lộ ra một tia thâm trầm giống như hiểu ra điều gì.
Cách đó không xa có một cái trấn nhỏ xuất hiện bên cạnh khu vực đá vụn. Phi chu dừng ngoài trấn này, bốn người đi bộ thêm một lúc sẽ tới phường thị Thạch Lĩnh.
Phương thị này không quá lớn, hai bên đường đi là một số quán xa nhìn cũng
không khác lắm so với những thị trấn nhỏ khác. Trong những cửa hàng hai
bên đường đều bán các loại kỳ hoa dị thảo, các loại tài liệu luyện khí.
Trên quảng trường trong tiểu trấn có một ít tu chân giả đang tụ tập
thành từng tốp.
Sau khi đi vào thị trấn, bốn người tiến vào một gian tửu lâu hai tầng, tìm chỗ ở.
Tửu lâu này cũng là do tu chân giả mở ra, nghỉ tại đây không trả bằng tiền. Muốn ăn thức ăn ngọn, uống Linh tửu thì phải trả bằng Linh thạch.
Hai vợ chồng Mã gia đi một mạch đã mấy ngày, chưa hề được nghỉ ngơi. Lúc
ổng chủ tửu điếm ra mời chào Bạch Dịch và tiểu hòa thượng, hai vợ chồng
đã gọi một bàn đầy đồ ăn và rượu thịt, tốn hao mất một khối đê giai Linh thạch.
Thức ăn ở tu chân giới còn phong phú hơn thức ăn ở nhân
gian. Không chỉ có sơn hào hải vị mà còn có thịt của nhiều loại Yêu thú. Ăn thịt Yêu thú, không chỉ được thưởng thức một phen mỹ vị mà còn khiến cho Linh khí trong cơ thể càng thêm tinh thuần, khí huyết bản thể thêm
mạnh mẽ. Điều này giải thích vì sao bữa ăn có thịt Yêu thú lại đắt đỏ
như vậy.
Đã có người mời, Bạch Dịch cũng không khách khí. Đối với mỹ vị, Tiêu Dao Tiên Quân chưa bao giờ cự tuyệt, mà tiểu hòa thượng Tuệ Không kia lại càng ham ăn. Tiểu Hòa thượng mặc kệ cái gì là giới luật
của Phật môn làm mọi người lại được một phen cười to, nhưng không có ai
trách mắng hắn câu nào.
Nó mới chỉ là một đứa bé mà thôi, ăn chút thức ăn cũng không thể coi là lỗi lầm được.
Sau khi ăn uống no say thì trời cũng tối, bốn người lần lượt ròi khỏi tửu lâu, đi tìm những vật mình cần.
Buổi tối nhưng phường thị thắp đèn sáng trưng, trên quảng trường treo đầy
những ngọn đèn lồng được chế tác cực lớn, sáng như ban ngày. Tu sĩ giao
dịch trên quảng trường còn nhiều hơn cả ban ngày.
Bạch Dịch đi
dạo một vòng quanh phường thị, sau đó dừng lại tại một cửa hàng chuyên
môn bán ra Pháp khí, đổi chuôi phi kiếm của Lũng Thiên Lý lấy sáu trăm
đê giai Linh thạch rồi bước ra.
Lúc trước đã lấy được Linh thạch
trong túi trữ vật của Lũng Thiên Lý, hiện giờ Bạch Dịch đã có hơn ba
ngàn năm trăm khối đê giai Linh thạch, đây là một số lượng không nhỏ,
tương đương với tài sản của một vị Chấp sự trong Thương Vân Tông. Đệ tử
Luyện Khí kỳ không thể có nhiều Linh thạch như vậy.
Hiện giờ Bạch Dịch có không ít Linh thạch, nhưng để tìm kiếm được tài liệu luyện chế
Thiên Cơ Khôi Lỗi thì còn chưa thấm vào đâu. Nhất là Khôi Lỗi trung
giai, tốn hơn vạn Linh thạch cũng chưa chắc đã mua được đầy đủ tài liệu
để luyện chế.
Bán phi kiếm đi rồi, Bạch Dịch rời cửa hàng, chậm
rãi đi bộ trong quảng trường thị trấn. Tại mỗi quầy hàng trên đường đi,
hắn đều ngẫu nhiên dừng bước để nghe ngóng giá cả các loại tài liệu hoặc đan dược.
Loại phường thị như thế này, tu sĩ có tu vi cao nhất
cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ. Đồ vật bán trong phường thị cũng có cấp bậc
không cao. Bạch Dịch không phát hiện thấy có tài liệu gì hữu dụng. Hắn
đi vòng quanh một lần rồi quay trở lại tửu lâu.
Ở vài ngày trong
Thái Hằng sơn mạch, tuy Bạch Dịch không hao tâm tổn lực quá nhiều nhưng
cũng không ít. Sau khi rời khỏi hiểm địa, hắn cũng muốn nghỉ ngơi thật
tốt một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Dịch ra khỏi phòng. Vừa
tới đại sảnh tửu lâu, hắn đã thấy vợ chồng Mã gia và tiểu hòa thượng Tuệ Không đang thì thầm, bộ dáng ngưng trọng. Thấy hắn đi ra, tiểu hòa
thượng im lặng không nói, Đỗ Tam Nương thì nhiệt tình vẫy tay.