Dưới cây trúc lớn gần hồ nước, Bạch Dịch đột nhiên quay người, phi kiếm theo tâm niệm của chủ nhân lập tức chém ra.
Phốc!
Kiếm quang lóe lên mang theo một dải máu tươi đỏ thẫm, một mảnh thịt theo đó bay ra.
Sau khi tế xuất phi kiếm, ngay lập tức Bạch Dịch lui về sau mấy bước. Cái thứ dị vật đi theo sau lưng hắn nhanh chóng xuất hiện trước mắt.
Đứng ở sau lưng Bạch Dịch không phải là Yêu thú hay con người, mà đó
là một thân ảnh hình người nhưng đã thối rữa, trên người còn cắm thanh
phi kiếm hắn vừa mới chém ra.
Cả khối thịt hình người không hề động đậy nhưng từng mảng thịt lại
nhúc nhích chầm chậm, chốc chốc lại rỉ ra máu tươi khiến da đầu người ta phát nổ. Cái đầu của thân ảnh này vặn vẹo, nhưng để ý kỹ thì sẽ nhận ra đấy chính là cái đầu mập mạp của Lũng Thiên Lý.
Lũng Thiên Lý đã chết lại có thể bò lên, biến thành một tảng thịt
thối di động theo sau Bạch Dịch. Cảnh tượng kinh khủng ấy đủ khiến người bình thường nhìn thấy bị dọa cho chết khiếp, nhưng trong mắt Bạch Dịch
lại chỉ hơi có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn mà thôi. Vẻ bình tĩnh trên
khuôn mặt hắn càng quỷ dị hơn thân ảnh thịt thối trước mắt nhiều.
Nhìn chằm chằm vào cái xác Lũng Thiên Lý trước mặt, Bạch Dịch không
vội cử động. Hắn điểm tay thu hồi phi kiếm trên người đối phương. Thanh
phi kiếm trung giai bay lơ lửng trước người hắn, mơ hồ phát ra tiếng
chim hót.
Bạch Dịch thầm bấm pháp quyết của Phương Minh kiếm quyết, nếu muốn
xuất kiếm, hắn sẽ toàn lực xuất ra tầng thứ ba của Phượng Minh kiếm này.
Tuy gương mặt Bạch Dịch không đổi sắc, thậm chí một tia kinh ngạc
cũng không hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng hắn đã như gặp được đại
địch.
Tảng thịt thối mang hình hài Lũng Thiên Lý này chẳng những quỷ dị, từ đó còn tản ra khí tức cực kỳ âm trầm. Uy áp từ nó phát ra không hề thua kém của một cường giả Kim Đan cảnh. Hơn nữa tiếng gào rú của Chúc Hỏa
làm hắn khẳng định, thứ trước mặt hắn vô cùng đáng sợ.
“Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, thật là mất hết hứng thú, hặc hặc hặc…”
Tiếng cười quái dị phát ra từ tảng thịt thối này, sau đó cái miệng vở nửa cất lên giọng khàn khàn. “Nhìn thấy ta lại có thể trấn tĩnh như
thế, ngươi thật không giống những người bình thường. Mà ta lại thích
nhất những người không tầm thường như thế, bởi vì hương vị của những
người ấy đều không tầm thường.”
Bạch Dịch đứng bất động, sắc mặt dần trầm xuống. Hắn hạ giọng nói.
“Có thể mượn thi thể đi dưới ánh mặt trời, chỉ có Quỷ vật ngàn năm mới
có thể làm được. Ta không ngờ dưới đầm nước này còn có cả ác Linh như
ngươi.”
Nghe Bạch Dịch nói vậy, gương mặt vặn vẹo của tảng thịt thối kia lộ
ra một tia kinh ngạc. “Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều như vậy, có thể nhìn ra chân thân của lão phu, thật là không tệ, không tệ.”
Ngữ khí của tảng thịt này đã hòa hoãn đi vài phần nhưng nhiệt độ xung quang đầm nước lại đột nhiên hạ thấp xuống. Dù Bạch Dịch đứng cách khá
xa bờ hồ nhưng đỉnh hai hàng lông mày của hắn cũng đã kết xuất một tầng
sương trắng.
“Nhưng thật đáng tiếc, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một món ăn của ta
mà thôi. Loài người kia, nếu ngươi không muốn phải chịu đựng nỗi khổ cực thì ngươi nên tự giết chính mình trước đi. Tư vị bị ta thôn phệ không
dễ chịu lắm đâu, hặc hặc…”
Từ trên người tảng thịt bắt đầu tràn ra rất nhiều vết máu, giống như
từ bên trong thân thể này có thứ gì đó đang không ngừng hấp thu huyết
nhục. Không bao lâu sau, thân ảnh ấy đã trở nên khô quắt, xám xịt, đông
thời có một cỗ uy áp tương đương với cường giả Kim Đan cảnh bộc phát,
bao phủ lấy toàn thân Bạch Dịch.
Cảm nhận được uy áp kinh khủng kéo tới, Bạch Dịch thở dài trong lòng.
Để tiêu diệt Lũng Thiên Lý có tu vi cao hơn mình một cảnh giới, hắn
phải vận dụng tới Thiên Cơ Khôi Lỗi và Ẩn Thân Phù, cộng với việc tính
toán kế hoạch thật chi tiết, tỉ mỉ. Hiện giờ trước mắt hắn là Quỷ vật
ngàn năm có thực lực tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ, cảnh giới đối
phương cao hơn hắn những hai tầng, hắn không có nổi nửa phần hy vọng
thắng, dẫu muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Dùng tu vi Luyện Khí kỳ để tiêu diệt tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có điều
kiện thiên thời địa lợi, lại tính toán bố cục cẩn thận thì Bạch Dịch có
thể làm được không mấy khó khăn, nhưng muốn chính diện giao phong với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thì phần thắng dành cho hắn không tới một nửa.
Nếu nói tu sĩ Luyện Khí kỳ là một con cá chép, vậy tu sĩ cảnh giới
Trúc Cơ chính là một con cá biển to lớn, còn tu sĩ Kim Đan thì có thể
nuốt vào tất cả những loài quái vật biển này.
Một con cá chép gặp một đoàn những con quái vật biển, dù là người
giỏi tưởng tượng nhất cũng không thể nghĩ con cá chép ấy sẽ có được nửa
điểm sinh cơ.
Trước mắt Bạch Dịch chính là một con quái vật tu vi tương đương với
cường giả Kim Đan cảnh. Thế nhưng đối mặt với cường giả cường đại như
thế, hắn lại khẽ nở nụ cười nói. “Nỗi khổ Luyện ngục? Chỉ là một con Quỷ vật nho nhỏ quanh năm trốn ở Hồn Khanh Địa Nhãn mà thôi, ngay cả Lục
Đạo cũng không dám đụng vào còn dám nhắc tới Luyện ngục? Thực là nói
khoác mà không biết ngượng mồm.”
“Quỷ vật nho nhỏ?”
Uy áp xung quanh tảng thịt thối khẽ tun lên, trên mặt nó hiện ra một
nụ cười quái dị đáp. “Một tên tu chân giả Luyện Khí kỳ mà dám nói lão
phu là Quỷ vật nho nhỏ, vậy rốt cuộc ai mới là người nói khoác không
biết ngượng đây? Chẳng lẽ ngươi hiểu được cái gì là Lục Đạo? Nếu ngươi
hiểu, có thể giảng giải cho lão phu làm thế nào để tiến vào Lục Đạo chứ? Nếu ngươi nói được, lão phu liền đi tới cái nơi Lục Đạo kia xem nó ra
làm sao!”
Tảng thịt thối nói xong, có một cây thịt duỗi ra như một cái chân
người đi về phía trước, từ thân thể nó tản ra uy áp cường đại gần như
giam cầm toàn bộ Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch lại. Nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ khác, bị uy áp này bao phủ thì ngay cả việc mở miệng nói chuyện
cũng không làm được.
Ô…ô…ô…ng!!!
Mũi kiếm rung lên tạo ra âm thanh như tiếng chim bói cá. Bạch Dịch
mượn Phượng Minh kiếm pháp phát ra riêng chim kêu to, khiến cho lực
lượng uy áp kia giảm xuống một nửa, sau đó lãnh đạm nói. “Nếu ngươi thật muốn đi, ngươi có thể tản mát oán niệm ra xem rốt cuộc ngươi sẽ rơi vào đạo nào trong Lục Đạo.”
Tảng thịt phóng bước chân ra chợt ngừng lại, nó tò mò đánh giá Bạch
Dịch như đang nhìn loại sinh vật mới lạ nào đó. “Ngươi hiểu biết không
ít, cũng biết tới oán niệm sao.”
Oán niệm, chính là một loại chấp niệm. Mà chấp niệm là điểm mấu chốt hình thành nên thân thể ác Quỷ.
Nếu không có chấp niệm mãnh liệt, hồn phách trong thân thể bị tiêu
diệt, sẽ ngay lập tức bị Lục Đạo Luân Hồi gọi đi, không cách nào tồn tại ở dương thế quá lâu. Trừ phi có thể dùng pháp lực to lớn giam cầm tạo
thành tàn hồn, lưu lại thế gian thêm một thời gian ngắn.
Quỷ vật bình thường có oán niệm rất nặng cũng không thể tồn tại quá
lâu. Chúng phải ký sinh tại địa phương có âm khí tồn tại mới có thể giúp duy trì thêm thời gian. Hồn Khanh Địa Nhãn này chính là một nơi chí Âm, là bảo địa để bọn chúng cư trú.
Càng ngày Bạch Dịch càng cảm thấy thoải mái, ý cười càng thịnh, nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh lùng. “Ta chẳng những hiểu được oán niệm, mà còn
đi qua Tu La Đạo trong Lục Đạo, không như loại Quỷ vật hèn mọn ngươi,
nhắc tới Lục Đạo đã kinh hãi, run rẩy.”
“Ngươi đã từng đi qua Tu La Đạo?”
Tảng thịt thối như vừa nghe được một câu truyện cười, nó cười phá lên thành tiếng. “Tiểu tử, ta thừa nhận hiểu biết của ngươi không cạn,
nhưng cái đồ mặt dầy ngươi đã nói quá rồi. Tu La Đạo là cái gì? Trong đó có phải là có đầy nhưng bí tịch tu chân, tiên nữ xinh đẹp hay có vô số
Linh thạch hay không? Ha ha ha …”
Tảng thịt cười lớn, khiến từng miếng thịt trên thân thể đều rung lên theo.
Bạch Dịch cũng nở nụ cười, không có chút giả bộ nào. Cuối cùng, hắn
lạnh giọng quát. “Trong Tu La Đạo không có bí tịch, không có Linh thạch
cũng chả có tiên nữ, chỉ có vô số Tu La và một bầu trời tràn đầy huyết
sắc.”
Một câu Tu La vang lên khiến cho tảng thịt thối run rẩy, bộ dáng như
gặp phải điều gì kiêng kỵ. Trong một khoảng thời gian ngắn, nó tiến tới
gần Bạch Dịch hơn, cười lớn. “Câu truyện cười của ngươi cũng khá buồn
cười đấy, cũng làm lão phu vui vẻ đôi chút. Hôm nay liền phát thiện tâm
không ăn thịt ngươi, chỉ nuốt hồn phách của ngươi, sau đó mới thôn phệ
thân thể ngươi. Như vậy ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ. Lão phu trở
thành Quỷ vương đã ngàn ngăm, ngươi chính là người đầu tiên được hưởng
đãi ngộ như vậy.”