Tin tức tông môn tổ chức rèn luyện vừa lan ra, hầu
như tất cả đệ tử Thương Vân Tông đều bàn luận, hoặc là tranh thủ thời
gian để luyện chế đan dược, Pháp Khí, hoặc đi thu thập Linh thạch cùng
những chuẩn bị khác. Có rất nhiều đệ tử mời thêm hảo hữu, hình thành các nhóm năm người, ba người để thời gian tới cùng nhau rèn luyện.
So với những đệ tử bình thường trong tông, đệ tử ngoại môn ở Lưu Tiên Cư yên tĩnh hơn nhiều. Với tu vi chỉ từ Luyện Khí trung kỳ trở xuống,
bọn họ căn bản không có tư cách tiến vào Thái Hằng sơn mạch.
Trở lại Lưu Tiên Cư, Bạch Dịch tĩnh tu một mạch hơn nửa tháng, Linh
khí trong cơ thể đã vô cùng tinh thuần, mơ hồ có dấu hiệu ngưng hóa rồi.
Luyện Khí, chính là luyện tinh hóa khí. Vào thời điểm tĩnh tu, vận
chuyển tâm pháp thì mang Linh khí trong trời dất luyện hóa và đưa vào cơ thể. Đợi cho Linh khí tinh thuần đến một trình độ nhất định là có thể
hóa khí lực, hình thành Linh lực chính thức.
Linh lực sinh ra chính là thời điểm đột phá Luyện Khí kỳ, tiến giai lên một cảnh giới mới, Trúc Cơ.
Nếu Linh khí trong cơ thể đã có dấu hiệu ngưng hóa thành Linh lực, Bạch Dịch dứt khoát ngừng tu luyện.
Hắn tiến vào Thương Vân Tông còn chưa tới thời gian nửa năm, lúc này
mà tiến giai Trúc Cơ thì danh xưng Thương Vân đệ nhất nhân ngoài hắn ra
thì không còn ai xứng đáng được nhận nữa. Đừng nói là danh xưng đệ nhất
nhân này, dẫu cả tòa Thanh Châu cũng chưa từng xuất hiện tu sĩ chỉ dùng
thời gian có mấy tháng đã tiến giai thành tu sĩ Trúc Cơ.
Tốc độ tu luyện kinh khủng này nếu lộ ra, Bạch Dịch không thể được
xem như thiên tài, mà phải gọi hắn là yêu quái. Thanh danh của hắn càng
lớn, tỷ lệ cừu gia biết tới hắn càng cao.
Vô luận là Thiên tài hay Yêu tài, Bạch Dịch đều không quá để ý. Điều làm hắn lo lắng là nguy cơ ảnh hưởng tới tính mạng sau này.
Kiếp này, chỉ với tu vi thấp kém như hiện tại mà để lộ ra danh tự của kiếp trước, để thanh danh lan xa thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Bỏ xuống ý niệm tiến giai, Bạch Dịch đi ra khỏi chỗ ở, vừa hay nhìn
thấy Khương Đại Xuyên và Cao Nhân cũng chuẩn bị rời khỏi Lưu Tiên Cư.
Nhìn thấy Bạch Dịch tiềm tu nhiều ngày không ra giờ xuất hiện, Khương Đại Xuyên tranh thủ thời gian hỏi thăm, cười hì hì bảo. “Tiểu thúc,
ngài bế quan đã hơn nửa tháng, có phải sắp đột phá Luyện Khí hậu kỳ đúng không?”
Cao Nhân cũng vội đi tới, cao hứng chào hỏi. “Ta cùng sư huynh Đại
Xuyên đang muốn đi Tàng Thư Các để mở mang tầm mắt. Bạch huynh, hay là
chúng ta cùng đi chứ?”
“Đúng vậy, tiểu thúc à, chúng ta cùng đi tới Tàng Thư Các đi.” Khương Đại Xuyên vô cùng hào hứng, nói. “Trước kia ta từng nghe, trong Tàng
Thư Các của Thương Vân Tông có chứa rất nhiều kỳ công bí pháp. Hôm nay,
vất vả lắm mới tiến được vào nội môn, không thể bỏ qua cơ hội đi xem này được.”
“Ba thức Lô Đào ngươi đã luyện xong rồi chứ?” Bạch Dịch quét mắt nhìn Khương Đại Xuyên, lạnh nhạt hỏi.
Khương Đại Xuyên nghe vậy thì lúng ta lúng túng, bất đắc dĩ đáp. “Còn thức thứ ba, cố gắng thế nào ta cũng không học được. Chính vì vậy mới
muốn đi Tàng Thư Các một chuyến xem có cường giả nào trong tông lưu lại
kiếm pháp tâm đắc hay không. Hơn nữa, ta nghe nói trên kiếm thức Lô Đào
còn có một loại kiếm pháp cao thâm gọi là Trùng Vân Kiếm Pháp. Ta không
học được thức thứ ba của Lô Đào Kiếm, có thể học được một chiêu nửa thức của Trùng Vân Kiếm Pháp cũng tốt lắm rồi.”
“Chưa học bò đã lo học chạy rồi. Đại Xuyên, ngươi thật đúng là có
tiền đồ đấy.” Bạch Dịch chế giễu. “Xem ra vị Khương đại ca kia của ta
thật có phương pháp dạy con đấy.”
“Hắc hắc…, tiểu thúc cũng đừng chê cười, ta là người dễ sinh kiêu
ngạo lắm.” Khương Đại Xuyên nhếch bộ râu quai nón, nở nụ cười ngây ngốc, thực lòng nghĩ rằng Bạch Dịch đang khen hắn.
“Đúng là đàn gảy tai trâu.” Bạch Dịch bất đắc dĩ gật đầu. Cao Nhân
nghe ra thâm ý trong lời nói của Bạch Dịch, hắn chỉ đứng ở một bên cười
trộm không thôi.
“Trùng Vân Kiếm Pháp…”, Bạch Dịch thấp giọng tự nhủ, một lát sau cũng gật đầu bảo. “Cũng tốt, nếu là kiếm quyết cho đệ tử bình thường tu
luyện, ta cũng muốn đi thưởng thức một phen.”
Kiếm thức Lô Đao là kiếm thức dành cho đệ tử ngoại môn ở Nhập Vân Cốc tu luyện, uy lực thấp kém. Nếu Bạch Dịch có ý định tu luyện tại Thương
Vân Tông này, tất nhiên phải nhập gia tùy tục, học loại kiếm pháp trụ
cột thấp kém này. Trước mặt người khác, hắn sử dụng kiếm pháp của hắn
thì thế nào cũng bị hoài nghi.
Ba người cùng nhau rời khỏi Lưu Tiên Cư, bước từng bước dọc trên con
đường mòn tĩnh mịch trong tông. Sau một lúc lâu, một tòa nhà cũ kỹ xuất
hiện trước mặt ba người.
Tàng Thư Các nằm ở rìa tông môn. Đây là tòa nhà cũ kỹ, lại ở vị trí
vắng vẻ nhưng đệ tử hàng ngày tới đây liên miên không dứt, vô cùng náo
nhiệt.
Đi tới ngoài Tàng Thư Các, Khương Đại Xuyên nhìn người đến người đi
nhộn nhịp thì không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ. “Chỉ là một tòa nhà cũ mà
lại có nhiều người ra vào như vậy, bên trong nhất định có cất giấu kỳ
công cái thế. Đi, chúng ta nhanh vào trong thôi.”
Nói xong, như ngựa tiên phong, Khương Đại Xuyên bước vài bước đã tới
cửa ra vào. Hắn vừa định xông vào trong Tàng Thư Các thì bị một đạo Linh lực ngăn lại.
“Đệ tử ngoại môn?”
Từ trong Tàng Thư Các truyền ra một câu hỏi thăm, sau đó xuất hiện
một vị Chấp sự mặc thanh y tuổi chừng hơn ba mươi, quét mắt liếc đạo bào màu xám ba người mặc trên người, ra vẻ không kiên nhẫn nói. “Trong Tàng Thư Các không có công pháp cho các ngươi tu luyện. Đợi đến lúc trở
thành đệ tử nội môn hãy quay lại đây.”
Dứt lời, vị Chấp sự này phất tay áo lên, một cỗ Linh lực đẩy tới hất
lui Khương Đại Xuyên ra sau hơn một trượng, giống như vừa giơ tay xua
đuổi hắn vậy.
Cảm nhận được Linh khí tới trước người, Khương Đại Xuyên sợ đến rắm
cũng không dám đánh, sắc mặt xám xịt chui ra sau lưng Bạch Dịch, có ý
muốn quay lại nơi ở.
“Nếu Tàng Thư Các cất giữ điển tịch trong tông môn, lưu giữ cũng là
để cho đệ tử tu tập. Chúng ta đều là đệ tử của Thương Vân Tông, chẳng lẽ không thể xem hay sao?” Bạch Dịch không lui lại, lãnh đạm hỏi.
“Ngươi thật sự muốn nhìn?” Thanh y Chấp sự ( Chấp sự mặcy phục màu
xanh) nhìn thẳng Bạch Dịch, cười nhạo nói. “Có thể vào, chỉ cần ngươi có thể đưa ra Linh thạch, công pháp trong Tàng Thư Các để cho các tùy ý
quan sát.”
Nói xong, vị Chấp sự này chỉ vào tòa nhà sau lưng nói. “Tàng Thư Các
có tổng cộng năm tầng. Muốn quan sát tầng thứ nhất cần nộp một khói đê
giai Linh thạch, tầng thứ hai là mười khối, tầng ba trăm khối, tầng bốn
một ngàn khối. Tầng thứ năm thì nếu không được Trưởng môn cho phép, bất
kỳ ai cũng không được tiến vào.”
“Không hạn chế thời gian sao?” Cao Nhân ở bên cạnh hỏi xen vào.
“Đương nhiên là có hạn chế.” Vị Chấp sự này lạnh lùng nói. “Phí tổn ấy chỉ đủ cho các ngươi quan sát trong một ngày mà thôi.”
Một khối Linh thạch chỉ được quan sát một ngày, cái giá này đệ tử nội môn bình thường còn có thể chấp nhận được nhưng với đám đệ tử bần cùng
ngoại môn lại là một cái giá quá lớn. Nếu không phải vì Khương Đại Xuyên và Cao Nhân mới được ban thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Phong
Thảo Viên thì chắc chắn hai người không dám tới nơi này.
“Đại Xuyên, lấy Linh thạch ra.” Bạch Dịch lên tiếng phân phó xong,
dẫn đầu tiến vào Tàng Thư Các. Theo sau hắn, Khương Đại Xuyên nhăn nhó,
trong lòng nghĩ sớm biết như vậy thì có đánh chết hắn cũng không tới nơi này.
Vác bộ mặt buồn rười rượi, Khương Đại Xuyên móc ra hai khối Linh
thạch đưa cho Chấp sự Tàng Thư Các, Cao Nhân ở bên cạnh cũng lấy ra một
khối.
Nhận ba khối Linh thạch trong tay, Chấp sự mặc thanh y hừ lạnh một
tiếng rồi quay người rời đi, không quên đáp lại mấy lời. “Da lông còn
chưa mọc đủ đã muốn làm bộ là tráng hán. Hôm nay mới thấy, đệ tử ngoại
môn thực sự là một khối gỗ mục, không thể dậy dỗ.”
Tên Chấp sự mặc thanh y châm chọc. Một số đệ tử đứng gần cửa ra vào
đều nghe thấy nhưng Bạch Dịch lại giữ thái độ thờ ơ, cứ thế tiến vào
trong Tàng Thư Các. Cao Nhân cố nén lửa giận bước theo sau Bạch Dịch.
Trong ba người, chỉ có Khương Đại Xuyên là không tim không phổi. Hắn
chỉ đau lòng vì mất một khối đê giai Linh thạch, còn những chuyện khác
hắn không quan tâm. Khương Đại Xuyên vừa đi vừa hỏi. “Cái tên Chấp sự
kia nói cái gì mà Điêu? Chẳng lẽ trong Tàng Thư Các này có cả chim sao?
• Chương này có hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa.
Điêu = chim Điêu
Điêu = Điêu khắc ( ý nói dậy dỗ)
Tên Khương Đại Xuyên ngu dốt, nghe tên Chấp Sự nói lại tưởng là nói
tới chim Điêu, ai dè đối phương chỉ coi bọn hắn như những tấm gỗ mục,
không thể điêu khắc được.