"Ngươi gọi nàng là tiểu ca nhi, nàng không đồng ý
thì tất nhiên không phải là bé trai rồi." Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, vượt qua hồ nước rồi chạy đến Chấp Sự Đường.
"Thì ra đó là một tiểu nha đầu, chả trách sao." Cao Nhân tỉnh ngộ,
lẩm bẩm bên người Bạch Dịch:"Mới mười mấy tuổi, tiểu nha đầu đã tới
Thương Vân Tông làm tạp dịch, chắc cũng là một người cực khổ đây."
Sau đó không lâu, một tòa cung điện xuất hiện phía trước cách thật xa vẫn có thể thấy rõ ba chữ thật to 'Chấp Sự Đường' trên cửa đại diện.
Trong Chấp Sự Đường, người đến người đi tấp nập lộ ra vẻ vô cùng náo
nhiệt.
Chấp Sự Đường không chỉ là nơi quản hạt của tất cả Chấp sự trong tông môn, hay là nơi tuyên bố nhận nhiệm vụ tông môn và địa điểm ban thưởng
nhiệm vụ, mà bên trong Chấp Sự Đường còn xây dựng đại điện giao dịch để
cho các đệ tử tông môn giao dịch vật phẩm với nhau.
Giữa các Tu Chân giả cũng thường xuyên trao đổi các chi vật cần
thiết, chỉ có điều tu chân giả không trao đổi bằng vàng bạc mà dùng Linh thạch, loại giao dịch này tại Tu chân giới gọi là phường thị tu chân.
Kích thước đại điện giao dịch bên trong Chấp Sự Đường không lớn, hơn nữa tông môn còn là đầu mối cung cấp giao dịch giữa các đệ tử, nhiều lắm
cũng chỉ tính là một phường thị cỡ nhỏ.
Từ ngoài bước vào Chấp Sự Đường, Cao Nhân mừng rỡ, hắn nhìn tới nhìn
lui vào một đệ tử nội môn rồi nói: "Hóa ra tông môn cũng là một nơi náo
nhiệt. Đi nhanh thôi Bạch huynh, đợi giao phó nhiệm vụ rồi, chúng ta
nhất định phải đến thăm Chấp Sự Đường một phen."
Cao Nhân rất thích náo nhiệt, lúc phi ngựa đến trước cửa lớn Chấp Sự
Đường, chưa đến nơi hắn đã thấy một dáng vẻ quen thuộc, đó chính là
Khương Đại Xuyên.
Khương Đại Xuyên đứng cạnh cửa lớn của Chấp Sự Đường, thò đầu ra nhìn xem thế nào, dưới ánh mắt mừng rỡ chưa hoàn thành nhiệm vụ lại tỏ ra
thần thái lo lắng. Lúc hắn nhìn thấy Bạch Dịch và Cao Nhân cũng không
chạy đến mà đứng ở đó nháy mắt ra hiệu, không biết là đang nói gì.
Cao Nhân thấy bộ dạng của Khương Đại Xuyên thật kỳ lạ. Hắn đi nhanh
hơn đến gần mà cười nói: "Đại Xuyên sư huynh, các người thật nóng nảy,
yên tâm đi ta và Bạch huynh không bỏ rơi các ngươi để độc chiếm ban
thưởng nhiệm vụ đâu, hặc hặc."
Thấy Bạch Dịch và Cao Nhân đến gần, sắc mặt của Khương Đại Xuyên phát khổ, chỉ lắc đầu không nói. Bấy giờ, từ trong cửa lớn của Chấp Sự Đường mới xuất hiện một người mập mạp, tươi cười lạnh lùng chặn Bạch Dịch
lại. Người này chính là Lũng Thiên Lý.
" Ta không ngờ ba người các ngươi lại có thể hoàn thành nhiệm vụ Phong Thảo Viên. Không tệ! Không tệ!"
Thái độ vui vẻ của Lũng Thiên Lý lúc nào cũng làm cho lòng người buốt lạnh. Vừa thấy hắn Bạch Dịch khẽ nhướn mày lên, trong lòng dâng lên một sự chán ghét.
"Ta an bài nhiệm vụ Phong Thảo Viên cho các ngươi chủ yếu để các
ngươi có thêm kiến thức. Nếu không hoàn thành thì bản Chấp sự cũng không trách phạt ngược lại nếu có thể thuận lợi hoàn thành thì rõ ràng tu vi
và tâm trí của các ngươi đã tôi luyện rất tốt! Hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, tháng sau sẽ có nhiệm vụ khác."
Vừa nói Lũng Thiên Lý vừa phất phất cánh tay béo ú, ra hiệu cho ba người rời khỏi Chấp Sự Đường.
"Chúng ta chưa nhận thưởng nhiệm vụ mà!" Cao Nhân nổi giận đùng đùng, không hiểu vì sao Lũng Thiên Lý lại đuổi bọn hắn về.
"Ta sẽ thay các ngươi nhận thưởng nhiệm vụ lần này."
Lũng Thiên Lý cười lạnh nói: "Diệt kiến Phong Hỏa Viên vốn là nhiệm
vụ của đệ tử nội môn. Ban thưởng chắc hẳn không tầm thường, nếu bây giờ
ban thưởng cho các ngươi tất nhiên sẽ tự đại hí hửng, lãng phí lung
tung. Trước tiên bản chấp sự thay các ngươi đảm nhiệm, bao giờ các ngươi tiến giai Trúc cơ kỳ ta sẽ cấp cho, mau về đi."
Ý đồ của Lũng Thiên Lý đã quá rõ ràng, cái gì tự đại hí hửng, cái gì
thay các ngươi đảm nhiệm, chẳng qua chỉ là một cái cớ, mục đích của hắn
chính là muốn độc chiếm ban thưởng nhiệm vụ lần này của ba người.
Ở nội môn, thường sẽ không xảy ra việc cướp đoạt ban thưởng nhiệm vụ
của người khác. Nhưng đám người Bạch Dịch là ngoại lệ, hơn nữa Lũng
Thiên Lý lại là Chấp sự tuyên bố nhiệm vụ ngoại môn, cho dù Lũng Thiên
Lý thay ba người đi nhận ban thưởng nhiệm vụ cũng là hợp tình hợp lý nên chấp sự trưởng lão cũng sẽ không hỏi nhiều.
"Ngươi muốn đoạt ban thưởng nhiệm vụ mà chúng ta vất vả lắm mới có được!" Cao Nhân không nghe theo, tức giận mắng.
BA~!
Cao Nhân vừa mới mở miệng mắng thì lập tức bị một đạo Linh lực của
Lũng Thiên Lý đánh bay ra ngoài. Cao Nhân bụm mặt ngã ngay bên đường,
khóe miệng tràn ra vết máu.
"To gan! Dám vu oan cho Chấp sự Thương Vân Tông. Ngươi muốn bị giam
vào Thiên Lao sao! Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, ta tha cho ngươi một lần. Nhớ kỹ sau này mà còn nói bậy, đừng trách bản Chấp sự ta không
nương tình!"
Sau khi dạy dỗ Cao Nhân, Lũng Thiên Lý quay đầu lại nhìn thẳng vào
Bạch Dịch cười lạnh nói: "Trong ba người các ngươi chỉ có Bạch Dịch kiên nhẫn, cũng rất hiểu chuyện, hai người các ngươi cần học hỏi một ít đi,
ha ha ha!"
Tại Chấp Sự Đường, bên ngoài có thể đánh mắng đệ tử, trong tông môn
thì ngay cả Chấp sự cũng không dám. Dù sao bên trong Chấp Sự Đường còn
có Chấp sự Trưởng lão tọa trấn.
Lúc này có không ít đệ tử nội môn xung quanh đã chạy tới xem náo
nhiệt. Sau khi họ nhìn thấy những người bị Lũng Thiên Lý mắng chửi là
những đệ tử ngoại môn mặc đạo bào xám thì cả đám lộ ra thần thái khinh
bỉ, dường như không ai đồng tình.
Ở Thương Vân Tông, trừ những ai mang Linh căn ra nếu không đến Luyện
Khí hậu kỳ sễ không được vào nội môn. Tuy nói là sau khi trải qua tai
kiếp bọn họ mới chuyển vào tông môn nhưng đối với các đệ tử khác đó chỉ
là ỷ vào vận khí tốt để tiến vào tông môn mà thôi. Căn bản bọn họ chỉ là những Tu chân giả có địa vị cực thấp.
Phát hiện ba người chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn có địa vị thấp,
đám người đến xem dần tản đi, ai cũng bận rộn chuyện của mình, chẳng ai
để ý đến ba người. Nhất là rất nhiều đệ tử nội môn nhận ra Lũng Thiên
Lý, biết hắn không dễ chọc nên càng tránh ra xa.
Thấy thái độ lạnh lùng của các đệ tử xung quanh, Lũng Thiên Lý càng
thêm đắc ý, đưa mắt nhìn xéo Bạch Dịch, trong ánh mắt tràn đầy hàm xúc
khiêu khích.
Quả thật ban thưởng nhiệm vụ Phong Thảo Viên không tầm thường, nhưng
mục đích thật sự của Lũng Thiên Lý không phải là ban thưởng nhiệm vụ mà
là chọc tức Bạch Dịch. Để cho Bạch Dịch mất đi lý trí mà động thủ với
hắn, chỉ cần Bạch Dịch dám động thủ thì hắn có lý do để xử phạt. Đến lúc đó, Dương Nhất Phàm có muốn che chở cũng không được.
Mức độ âm hiểm giảo quyệt của Lũng Thiên Lý đã đạt đến cảnh giới nhất định. Nếu người khác bị hắn khiêu khích dù không động thủ cũng sẽ chửi
ầm lên. Nhưng hắn lầm rồi, chớ thấy người trước mặt chỉ là một thiếu
niên bình thường. Thực chất sau cái bộ dạng gầy yếu kia là một vị Tán
Tiên đã sống cả vạn năm.
Bạch Dịch vô cùng bình tĩn liếc mắt với Lũng Thiên Lý, nhếch miệng cười nhạt, bước đến đỡ Cao Nhân dậy rồi quay người rời khỏi.
Tất cả chì vì muốn ép Bạch Dịch vào khuôn khổ, suýt nữa trò hề của Lũng Thiên Lý đã thành công rồi.
"Bạch Dịch, ban thưởng nhiệm vụ Phong Thảo Viên, ta sẽ thay các ngươi đi nhận."
Lúc Bạch Dịch vừa xoay người, đột nhiên một giọng nói nữ tử truyền đến, âm thanh lạnh lùng, ngữ khí vô cùng kiên định.
Hơi sững sờ, Bạch Dịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử có dung
mạo thanh tú nhưng có chút yếu đuối, mặc đạo bào trắng đại diện cho đệ
tử chân truyền.
"Nghê sư tỷ." Thấy Nghê Thu Vũ, Bạch Dịch dừng bước, chắp tay nói:
"Lần này, hoàn thành được nhiệm vụ Phong Thảo Viên cũng may là có Pháp
Khí của sư tỷ."
Vừa nói Bạch Dịch vừa lấy Triều Vân Mạc ra trả cho đối phương. Vừa
thấy Nghê Thu Vũ thì trong Cao Nhân và Khương Đại Xuyên nổi lên một tia
hy vọng, có đệ tử chân truyền nói cho họ, Lũng Thiên Lý sẽ không dám độc chiếm ban thưởng nhiệm vụ của bọn hắn.
Sau khi nhận lại khăn tay, Nghê Thu Vũ khẽ gật đầu, quét mắt nhìn
Lũng Thiên Lý. Hắn từ vui cười trở nên lúng túng. Nàng nói với ba người
họ: "Đi với ta, dù là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, sau khi hoàn
thành nhiệm vụ đều được ban thưởng, nếu có ai dám vi phạm giới luật tông môn, muốn lừa gạt, ta sẽ báo cáo Chấp Sự Điện, xin Chấp Pháp trưởng lão làm chủ thay các ngươi."
Dứt lời, Nghê Thu Vũ vẫn đầu đi vào trong, Bạch Dịch lạnh lùng cười Lũng Thiên Lý một cái, nhàn nhã đi theo.