Nguyên cây Tử Đằng không thể luyện chế thành ba
mươi sáu Pháp bảo, nếu miễn cưỡng luyện chế thì cao nhất chỉ đạt tới
trình độ Pháp bảo sơ cấp.
Thứ Bạch Dịch cần là Pháp bảo trung cấp, vậy nên mới luyện chế tất cả Tử Đằng Kiếm thành một.
Trong hai ngày, Bạch Dịch luôn chú tâm luyện chế Tử Đằng Kiếm. Mươi
mươi lăm thanh phi kiếm lần lượt dung nhập, cuối cùng luyện hóa khí tưc
chủ kiếm đạt tới cực hạn. Trong đan hỏa cháy mạnh, chủ kiếm đen như mực
dần biến đổi, hiện ra từng tầng sáng tím, cuối cùng chủ kiếm màu đen
biến thành nguyên cây màu tím, mũi kiếm không còn sắc bén nữa, khí tức
Pháp bảo cũng thu lại.
Tuy nhìn như không còn sắc nhưng Bạch Dịch lại biết rõ, Tử Đằng Kiếm
trông qua giống được chế tạo từ tử tinh này có thể chặt đứt bất cứ Pháp
khí nào, tu sĩ Trúc Cơ không có thực lực ngăn cản, dù đụng phải Pháp bảo sơ cấp cũng có khả năng chém thứ đó thành hai mảnh. Hơn nữa kịch độc
trên xúc tu Sát Văn còn ở đó, chẳng qua được luyện hóa ẩn sâu vào phi
kiếm mà thôi.
Uy lực của Pháp bảo hơn Pháp khí mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Mà Pháp bảo trung cấp là cực hạn mà tu sĩ Kim Đan có thể thúc giục
được, Pháp bảo cấp cao chỉ có cường giả Nguyên Anh mới có thể khống chế.
Ngoài Pháp bảo, cái khác lớn nhất giữa tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Trúc Cơ là uy lực đạo pháp.
Đạo pháp chia ngũ hành, cũng chia làm ba cấp thấp trung cao, Tu Chân giả Luyện khí và Trúc Cơ chỉ có thể thúc giục đạo pháp sơ cấp, mà tu sĩ Kim Đan với linh lực khổng lộ có thể thi triển pháp thuật trung giai chính
thức, về phần đạo pháp cao giai, không đến Hóa Thần hầu như không ai có
thể thi triển được.
Mất ba ngày, cuối cùng Tử Đằng Kiếm cũng luyện chế thành công. Bạch Dịch khá thỏa mãn với chuôi phi kiếm lấp lóa ánh tím này.
Keng!
Đầu ngón tay hất nhẹ, tức thì trong hốc cây vang lên tiếng kiếm động
khi gần khi xa, lúc thanh lúc dội, y như gầm khi thú nhỏ phá xác.
Trong tiếng kiếm vang, Bạch Dịch cầm kiếm trên tay, một luồng lưu
mang màu tím bùng lên trong hốc cây. Tia kiếm ý xưa cũ đột nhiên run rẩy truyền vào đáy lòng thông qua Pháp bảo. Nhưng rồi rất nhanh, tia kiếm ý cổ xưa này đã biến mất không còn.
“Tử Đằng mà thôi, cũng không phải Cửu Trần…”
Hồi ức lóe lên rồi biến mất trong mắt Bạch Dịch. Chuôi kỳ kiếm dị bảo đã từng đi cùng Tiêu Dao Tiên Quân nửa đời lại bị chính chủ nhân Thanh
Không tự tay phong ấn, giờ chỉ là một phần hồi ức của Bạch Dịch mà thôi. Có lẽ một ngày nào đó, hắn còn phải rút lại chuôi kiếm Cửu Trần đã từng kiến cả Cửu Vực đều run rẩy kia.
Ánh sáng tím trên thân Pháp bảo dần lui đi, chỉ còn lại màu tím trên
thân kiếm. Tử Đằng Kiếm trở nên yên tĩnh cổ xưa, khí tức trầm lắng, điều này khiến Pháp bảo trung giai như nó càng trông bình thường hơn.
Giữa thủ quyết biến ảo, Tử Đằng Kiếm nhỏ dần. Bạch Dịch há miệng ra,
nuốt phi kiếm bé bằng ngón tay vào bụng, sau đó dùng đan hỏa trong tử
phủ ôn dưỡng.
Tu sĩ Kim Đan đã có thể nạp kiếm vào bụng. Nếu lúc đối chiến cần đến, chỉ cần tâm niệm vừa động, phi kiếm sẽ chui ra từ cơ thể.
Bây giờ đã là ngày thứ sáu diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch, Bạch
Dịch thu hồi Tử Đằng Kiếm nhưng không thu đan hỏa lại. Hắn bắt đầu lấy
ra một lượng lớn tài liệu luyện khí, trong đó bao gồm cả miếng Thiên
Cương Nham kia. Đám tài liệu chồng chất bên cạnh hắn như một ngọn núi
nhỏ.
Vô số tài liệu luyện khí dần được đan hỏa hòa tan, một Khôi Lỗi hình người dần hiện.
Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao không những cần có Thiên Cương Nham mà còn
cần lực lượng đan hỏa, đồng thời phải dùng một lượng tài liệu luyện khí
cực lớn và phức tạp mới có thể luyện chế thành. Mà Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao mới chính là chỗ tinh hoa của Thiên Cơ Khôi Lỗi thuật.
Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao có thể sánh ngang với Kim Đan sơ kỳ, một
khi luyện chế thành công có thể trực tiếp tăng cấp đôi thực lực Bạch
Dịch. Khôi Lỗi không có cảm giác, chỉ biết tử chiến chính là một phần
đòn sát thủ của Bạch Dịch, dù chống lại đối thủ Kim Đan trung kỳ cũng có cơ hội giết ngược đối phương.
Khôi Lỗi cấp cao tương đương với Kim Đan sơ kỳ, cộng thêm Linh lực
trong Kim Đan nhiều gấp đôi người thường, lại có Pháp khí trung cấp Tử
Đằng Kiếm. Bạch Dịch hiện giờ đã đứng ở thế bất bại trong cảnh giới Kim
Đan sơ kỳ.
Luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao cực kỳ phức tạp, khi Bạch Dịch
luyện chế xong Khôi Lỗi, thời gian đã trôi thêm hai ngày nữa. Giừ đã tới ngày thứ tám cuộc chiến giành Linh mạch.
Còn hai ngày nữa là tới lúc kết thúc, Bạch Dịch không vội thu thập Nham Thủy Tinh mà không ngừng gia tăng thực lực bản thân.
Hắn chỉ có một người, dù liên tục tìm kiếm Nham Thủy Tinh trong mười
ngày cũng không bằng được số lượng các môn phái khác. Ý định của Bạch
Dịch không phải tự mình thu thập Nham Thủy Tinh mà là tìm những tu sĩ đã thu được Nham Thủy Tinh.
Nói là cướp cũng thế, bảo là đoạt cũng được, để Thương Vân tông có
thể chiến thắng ở cuộc chiến giành Linh mạch lần này, như vậy chỉ còn
cách là cướp bóc từ những Tu Chân giả khác. Hơn nữa người có ý cướp cũng không phải chỉ mình Bạch Dịch.
Thiên Cơ Khôi Lỗi đã luyện thành, nhưng biểu cảm vô hồn. Bạch Dịch đã góp được vài tấm tài liệu Bách Diện Ngư Kiểm trong địa kho của Luyện
Khí Điện, giờ hắn có thể luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi này thành bộ dáng
của bất kỳ kẻ nào.
Đan hỏa dần yếu đi, nhìn như một đám nến sáng. Bạch Dịch chợt ngây người nhìn khuôn dạng không có mặt mũi kia.
Chẳng biết từ lúc nào trên mặt Khôi Lỗi xuất hiện một bên lông mày.
Lông mày này không giống dáng núi, thậm chí nó còn tĩnh mịch hơn núi, cũng không cong hình lá liễu, nhìn còn mềm mại hơn liễu. Bên lông mày
này như trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, rồi lại như một con suối chảy trong rừng.
Chỉ là một bên lông mày đã khiến người ta thấy được vẻ xinh đẹp tinh
tế, không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có phong thái đặc
biệt, y như một đóa sen nở giữa trăm hoa, vô cùng biệt lập.
Nếu nói thế gian còn gương mặt nào có thể khiến Tiêu Dao Tiên Quân
trầm mê trong đó, vậy chỉ có gương mặt đã chứa bên lông mày này.
“Điệp nhi…”
Tếng than thở khe khẽ yên lặng vang lên trong hốc cây. Ánh mắt bình
lặng của Bạch Dịch dần được thay bằng nỗi thương cảm. Hắn nhíu mày,
chứng minh cho một phần hồi ức Tiêu Dao Tiên Quân không muốn thấy được
gợi lên.
Bàn tay vươn tới bên lông mày kia dần run run, không chạm tới, cũng
không thu lại, cứ vậy lửng lơ trước bên lông mày. Suy nghĩ Bạch Dịch đã
hoàn toàn chìm trong hồi ức, ngay cả mặt nạ thiết giáp bỗng nhiên xuất
hiện ở đỉnh động từ khi nào cũng không phát hiện ra.
Vô tình một bên lông mày gợi nhớ hồng nhan kiếp trước, sâu trong mắt
Bạch Dịch là sự nặng nề đắng chát. Bóng hình đặc biệt kia quanh quẩn
không đi, không nắm bắt được, cũng không chạm vào được.
Mặt nạ thiết giáp dần hạ xuống, phía sau mặt nạ, một gương mặt sói tràn đày răng nanh hé ra.
Đó là một người mặc bộ áo tơi Thanh Trúc rộng thùng thình nhưng lại
có gương mặt sói. Mặt nạ thiết giáp hoàn toàn che kín gương mặt khiến
người ta sợ hãi, chỉ để lại một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm con
mồi trong hốc cây.
Trên răng nanh trắng ởn là từng giọt nước miếng nhiễu xuống. Vị khách không mời mà tới này dần dần nghiêng cả nửa người vào cửa động dò xét,
nước miệng rơi từ trên mặt nạ xuống. Chỉ cần nước miếng rơi xuống, chắc
chắn Bạch Dịch sẽ bừng tỉnh. Nhưng người đeo mặt nạ không định chờ Bạch
Dịch hồi tỉnh, gương mặt sói trải đầy răng nanh đã vọt xuống theo tốc độ nước miếng rơi.