Vừa nghe Lũng Thiên Lý không tra chân tướng mà cho hai tổ đệ tử cùng nhận phạt,
nội tâm Bạch Dịch giận giữ. Tuy vậy hắn vẫn biểu hiện bình tĩnh như cũ. Nhưng mà
đệ tử mặt dài thay xà đổi cột mặt mày đã tái mét, hắn ta một mực chắc chắn da
thú bình thường là do Bạch Dịch gây nên.
Chính hắn ta hiểu rất rõ, dù có
chết cũng phải kéo Bạch Dịch cùng tổ đệ tử kia vào chỗ xui xẻo.
Lũng
Thiên Lý chắp hai tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) xem trò
hay. Hắn cho rằng Bạch Dịch có chút kì lạ, vừa lúc mượn cơ hội này xem trên
người đối phương có gì bí ẩn.
“Lũng Chấp sự muốn chứng cớ, việc này cũng
không khó.” Bạch Dịch nén lại tức giận, ngữ khí lạnh lùng nói: “Hai tổ chúng ta
một lần nữa cắt trăm tờ da thú trong một ngày. Cắt không xong, đương nhiên là
nói dối. Nếu như tổ bọn họ cắt được trăm tờ da thú trong một ngày thì hình phạt
ba trăm roi cùng năm năm đào mỏ chúng ta sẽ nhận hết.”
Từ khi trọng sinh
lại đến nay, trong lòng Bạch Dịch từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, cũng ít
khi ra mặt hành động. Nhưng hôm nay hắn bị người ta vu oan hãm hại, dù cho Bồ
Tát cũng có ba phần bực tức, huống chi hắn từng là Tiêu Dao Tiên
Quân.
Nhìn đệ tử ngoại môn mặt dài bằng ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Dịch nói:
“Ngươi tận mắt nhìn thấy ta cắt ra da thú bình thường?”
Đệ tử mặt dài bị
Bạch Dịch nhìn liền cả kinh, sau khi quyết định chắc chắn thì hung hăng nói:
“Chính là ngươi! Ngươi muốn dùng hàng giả để vượt qua kiểm tra.”
“Được.”
Bạch Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, lạnh giọng nói: “Nếu trong một
ngày ta cắt xong trăm tờ Yêu thú da mà ngươi lại không cắt được thì đôi mắt này
của ngươi cũng không cần đến nữa.”
Dứt lời, Bạch Dịch mang theo Cao Nhân
bị đánh sưng mặt và đệ tử cũ cùng tổ trở về nhà gỗ. Tổ ba tân đệ tử kia thấy
Lũng Thiên Lý chỉ đứng xem trò vui đành phải bất đắc dĩ đi vào theo.
Trở
lại bàn gỗ lúc đầu, Bạch Dịch nhấc đoản đao lên, thúc giục Linh khí, bắt đầu cắt
nốt Yêu thú da còn lại trên bàn. Lúc này hắn không che dấu gì nữa, vận đao như
bay. Không đến nửa canh giờ, hắn đã cắt xong trăm tờ da thú. Tất cả các đệ tử
trong nhà gỗ đều bị cảnh này làm cho kinh ngạc đến líu lưỡi.
Ba đệ tử
Luyện Khí sơ kì mới có thể trong một ngày cắt được trăm tờ da thú. Vậy mà người
này tự mình động thủ chưa đến nửa canh giờ đã xong. Điều này cũng quá kinh
người.
Động tác của Bạch Dịch quá nhanh, phía bên kia ba đệ tử phàm nhân
ngay cả một tấm da thú cũng chưa cắt được mà hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ
“cắt da”.
Chứng kiến Bạch Dịch chỉ trong nửa canh giờ đã cắt xong da thú,
đệ tử mặt dài kia mặt mũi trắng bệch, hai chân run lên. Một đệ tử phàm nhân bên
cạnh hắn ta “bịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lũng Thiên Lý, gào khóc xin
tha: “Chấp sự đại nhân tha mạng! Chúng ta chỉ nghĩ muốn trốn tránh nhiệm vụ,
không hề ác ý hại người!”
Có người cầu xin tha thứ, sự tình đã bại lộ. Đệ
tử mặt ngựa giật mình ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt như tro tàn.
Lũng Thiên
Lý từ đầu đến cuối đều giữ vẻ lạnh nhạt. Hắn ta chứng kiến Bạch Dịch vận chuyển
Linh khí thành thạo như thế thì nghi ngờ trong lòng càng tăng.
Nếu đối
phương trong bốn ngày tu ra Linh khí là thiên phú dị bẩm thì có thể tin được
nhưng có thể thành thạo vận chuyển Linh khí vào trong đoản đao để cắt da làm sao
một phàm nhân mới vào Tu Chân Giới bốn ngày có thể làm được!
Nụ cười âm
trầm lần nữa xuất hiện trên mặt Lũng Thiên Lý. Hắn ta là một trong ba đại Chấp
sự Nhập Vân Cốc, chứng kiến nụ cười quái dị của hắn, tất cả các đệ tử đều cảm
thấy toàn thân như đóng băng.
Bạch Dịch cắt xong da thú, không để ý tới
nụ cười lạnh của Lũng Thiên Lý mà quay ra đệ tử ngoại môn mặt dài, lãnh đạm nói:
“Tiếp tục cắt. Ngươi còn hơn chục canh giờ nữa, ta chờ ngươi.”
Bị giọng
nói lạnh lùng của Bạch Dịch làm cho bừng tỉnh, đệ tử mặt dài nghĩ đến hình phạt
ba trăm roi cùng thời hạn năm năm đào mỏ, bộ dạng hắn trở nên dữ tợn hơn. Hết hi
vọng, hắn ta đột nhiên nâng đoản đao lên, đâm về phía Bạch Dịch rồi hô to: “Ta
cắt mẹ ngươi!”
Phập!
Không đợi đệ tử mặt dài xông đến, Bạch Dịch
đã run tay ném đoản đao. Chuôi đao vừa vặn đâm tại mi tâm (vị trí giữa hai hàng
lông mày) đối phương, khiến cho đệ tử mặt dài ngã trên đất.
Vì nơi này là
Nhập Vân Cốc, bên kia còn có Chấp sự Trúc Cơ kì nên Bạch Dịch mới không hạ tử
thủ. Tuy vậy ở mi tâm tại huyệt mắt sáng của đệ tử mặt dài đã bị chuôi đao đánh
khiến cho máu ứ đọng. Không tới ba ngày nữa, hai mắt của đệ tử ngoại môn độc ác
này sẽ trở nên đui mù. Dù sao đối phương chắc chắn phải chịu hình phạt nặng là
ba trăm roi. Tiếp đó đệ tử mặt dài có bị mù hai mắt cũng chẳng ai hoài nghi đến
Bạch Dịch.
“Hừ!” Lũng Thiên Lý hừ lạnh, quát: “Đúng là không biết điều.
Mang roi đến cho ta, đánh mỗi người ba trăm. Sau đó phạt đi khai thác quặng mỏ
Linh năm năm!”
Lũng Thiên Lý quát lạnh xong liền có vài đệ tử Luyện Khí
trung kì bước ra. Người nào người nấy bộ dạng hung dữ, đem bắt đệ tử mặt dài
cùng hai đệ tử còn lại ra ngoài chịu phạt.
Trừng phạt xong ba đệ tử giở
thủ đoạn, Lũng Thiên Lý trở nên hòa ái dễ gần, hắn ta tươi cười nói với Bạch
Dịch: “Bản Chấp sự tuy rằng nghiêm khắc nhưng luôn thưởng phạt phân minh. Ngươi
đã cắt ra hai trăm tờ da thú coi như hoàn thành nhiệm vụ hai lần. Nhớ kĩ, tại
Nhập Vân Cốc, biết mình biết người mới có thể sống tốt từng ngày, cơ hội bái
nhập nội môn càng lớn hơn.”
Nói xong lời chứa đầy thâm ý, Lũng Thiên Lý
tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Bạch Dịch rồi xoay người rời khỏi
nhà gỗ. Trong lòng hắn ta, Bạch Dịch cùng dị bảo hoàn toàn có liên quan đến
nhau.
Lũng Thiên Lý đã nhận định, Bạch Dịch nhất định gặp phải kì ngộ.
Trên người hắn cực kì có khả năng cất giấu bảo bối kinh người.
Nghe được
lời cuối cùng của Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch biết hắn ta đối với bản thân mình
sinh ra hoài nghi. Nhưng đối với lần ra tay vừa rồi, hắn không hề chút hối hận.
Nếu như bị người ta chỉ vào mũi mà chửi mắng còn không động thủ thì hắn không
phải Tiêu Dao Tiên Quân.
Xem tình hình hiện tại thì không thể ở Nhập Vân
Cốc đợi một năm rồi. Tại thời điểm tu vi Luyện Khí sơ kì bị một Chấp sự Trúc Cơ
Cảnh nhớ đến không phải chuyện tốt. Bạch Dịch suy tính trong lòng, quyết định
đẩy nhanh tốc độ tu luyện sớm tiến nhập nội môn. Ở đây với tu sĩ cấp thấp ngươi
lừa ta gạt, hắn thật sự không có lấy một chút hứng thú.
Lần thứ hai rời
khỏi nhà gỗ, Bạch Dịch cùng Cao Nhân trở về nơi ở. Trên đường đi, Cao Nhân đưa
tay ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình đồng thời không ngừng mắng Lũng Thiên Lý.
Đến mức đệ tử cũ kia phải vội vàng khuyên bảo, nếu như chuyện này bị người thù
dai lại nham hiểm kia nghe được, khó tránh khỏi một đòn hiểm của hắn
ta.
Vừa trở lại nơi ở, Cao Nhân mở to hai mắt, há hốc mồm miệng nhìn chỗ
gần đấy. Trong khoảng khắc không nói ra lời.
Trước mắt ba người xuất hiện
một cái màn kì lạ.
Lại thấy ở ngoài khu ở, một loạt đệ tử ngồi cạnh nhau,
ai nấy đều mặt mũi bầm dập, uể oải không chút phấn chấn. Mà ngồi phía trước nhất
chính là Khương Đại Xuyên.
Thấy ba người Bạch Dịch trở về, Khương Đại
Xuyên dùng sức mà nháy mắt, ý bảo ba người bọn họ mau đi.
“Đại Xuyên sư
huynh, tại sao các ngươi lại bị như này?” Cao Nhân không nhìn ra đối phương đang
ra hiệu, đi nhanh vài bước rồi lớn tiếng hỏi. Hắn vừa mở miệng, khu trong bỗng
xuất hiện hơn mười đệ tử ngoại môn xa lạ. Cả một đám sắc mặt bất
thiện.
Tại khu ở của mình bỗng xuất hiện đệ tử lạ mặt, ánh mắt Bạch Dịch
trở nên lạnh lẽo. Mấy người này chắc chắn lấy võ mà đến, họ đem Khương Đại Xuyên
cùng đám người kia đánh bại, cướp sạch khu cư trú này.