Sau khi đệ tử hoàn thành nhiệm vụ “Cắt da” phải chờ ở phòng ngoài để Lũng Thiên Lý kiểm tra xong mới có thể rời đi.
Bạch Dịch đang chờ trên bãi cỏ ngoài cửa, bỗng nhiên thấy có ba người từ
phía sau đi ra. Trước đó hắn còn không hề để ý tới nhưng sau khi nhìn
lướt qua bộ dáng của ba đệ tử, đầu lông mày hắn hơi động một chút.
Ba người này Bạch Dịch nhớ rõ, họ ngồi ở bàn ngay cạnh hắn. Hơn nữa ba
người đều là đệ tử mới nhập môn, họ còn chưa tu được ra Linh khí nên
không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.
Chưa hoàn
thành nhiệm vụ mà dám rời khỏi nhà gỗ thì chỉ có thể nói bọn họ chán
sống, không sợ Lũng Thiên Lý trách phạt. Hoặc là ba người họ bày trò mưu ma chước quỷ.
Biết rõ ba người kia dùng quỷ kế, Bạch Dịch cũng
không có hứng thú đi vạch trần. Họ là đệ tử mới, ngay cả Linh khí cũng
chưa tu được mà muốn giở mánh khóe trước mặt Chấp sự Trúc Cơ cảnh, việc
này chẳng khác nào tự tìm khổ.
Không mất bao lâu thì Lũng Thiên
Lý từ ngoài cửa đi tới, hắn ta nhìn bốn tổ đệ tử rồi cười lạnh đi vào
nhà gỗ. Rất nhanh, hắn ta bước ra với vẻ mặt âm trầm.
“Lấy da thú bình thường nộp cho nhiệm vụ Yêu thú da, các ngươi thật có tiền đồ.” Nụ cười của Lũng Thiên Lý ngày càng trở nên lạnh lẽo, bỗng hắn ta cả giận
nói: “Bày mưu tính kế với Lũng Thiên Lý ta, các ngươi còn quá non kém.
Vị trí số chín là ai, đứng ra cho ta!”
Lũng Thiên Lý gầm lên khiến đệ tử ngoại môn khẽ run rẩy. Lúc nghe được vị trí số chín, Bạch Dịch cau mày, dẫn đầu bước ra.
Bàn gỗ vị trí số chín chính là bàn của tổ Bạch Dịch.
“Ba người các ngươi, mỗi người ba trăm roi, đồng thời phạt đi quặng mỏ Linh khai thác mỏ năm năm.” Lũng Thiên Lý cười lạnh nói ra lời trừng phạt.
Những người khác nghe được, sống lưng trở nên lạnh buốt.
Phạt ba trăm roi, cho dù là người to khỏe cũng bị đánh trở thành tàn phế. Sau đó còn phải đi đào mỏ, làm cu li năm năm.
“Lũng Chấp sự! Chúng ta không hề lấy da thú bình thường đem nộp!” Một đệ tử
cũ cùng tổ Bạch Dịch bị dọa cho kinh hãi, da mặt trắng bệch, vội vàng
giải thích: “Ba người chúng ta vất vả một ngày mới cắt được trăm tờ da
thú, tuyệt đối không thể lẫn vào da thú khác loại. Chấp sự đại nhân liệu có nhìn lầm?”
“Ta lại nhìn lầm?” Lũng Thiên Lý cười nhạo nói:
“Ngươi nói bản Chấp sự cũng như ngươi là đệ tử cấp thấp tu vi Luyện Khí
kì sao? Ngay cả da Tuyết Tông Lang hay da thú bình thường đều nhìn không rõ?”
Cao Nhân thấy Lũng Thiên Lý xem thường bọn họ lập tức nổi
giận đùng đùng, quát: “Chúng ta cắt đều là da Tuyết Tông Lang, trừ khi
ngươi đổ cho chúng ta đó là da chó!”
“A, ha ha.” Lũng Thiên Lý
cười lạnh lùng mà quái dị. Ánh mắt hắn ta nhìn Cao Nhân lạnh lẽo: “Ngươi quá đề cao bản thân rồi, ta đường đường là Chấp sự Nhập Vân Cốc, sẽ đổ
cho các ngươi là da chó? Ta cho ngươi là cái này!”
Bốp!
Lũng Thiên Lý vừa dứt lời liền nâng bàn tay to lớn lên. Một cỗ lực lớn ập đến khiến Cao Nhân ngã xuống đất.
“Trong tổ các ngươi chỉ có một đệ tử đạt đến Luyện Khí sơ kì thì làm sao có
thể cắt được một trăm tờ da thú. Vậy mà các ngươi còn đứng đây tranh cãi với ta?” Ánh mắt Lũng Thiên Lý lộ vẻ hung ác. Hắn ta đi đến chỗ Cao
Nhân, miệng cười lạnh, giơ cánh tay lên lần nữa: “Ta thấy ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết!”
Đối phương vừa ngu xuẩn, độc đoán lại thêm
thủ đoạn cay nghiệt khiến Bạch Dịch giận dữ. Hắn bước đến ngăn trước mặt Cao Nhân, giọng nói lạnh lùng: “Nếu Lũng Chấp sự không nhìn nhầm thì
chúng ta bị người khác thay xà đổi cột *, chỉ cần điều tra kĩ là ra được manh mối, cần gì phải lạm dụng hình phạt riêng.”
* Thay xà đổi
cột: Nguyên văn tiếng Hán là “Thâu lương hoán trụ”. Đây là kế sách thứ
27 trong Binh pháp Tôn Tử. Kế này được hiểu là việc đánh tráo (gian
lận), thay cái vốn có bằng một thứ khác không phải cái cũ mà người khác
vẫn phải công nhận.
“Ngươi là ai mà nói ta lạm dụng hình phạt riêng?” Lũng Thiên Lý dừng chân lại, liếc mắt khinh thường Bạch Dịch: “Thì ra
là ngươi, tiểu thúc của Khương Đại Xuyên. Ngươi cho rằng có quan hệ thân thích với một đệ tử ngoại môn thì có chỗ dựa vững chắc? Ha ha, hôm nay
ta cho ngươi biết cái gì gọi là phép tắc quy củ trong Nhập Vân Cốc.”
Lũng Thiên Lý vừa dứt lời liền giơ cánh tay to khỏe lên tụ tập một đạo Linh lực nồng đậm đánh về phía Bạch Dịch.
Đệ tử Luyện Khí kì chỉ có thể tu luyện Linh khí, phải đạt đến Trúc Cơ cảnh mới có thể có được Linh lực. Nhưng nếu trực tiếp dùng Linh lực công
kích thì uy lực không được bằng khi dùng Pháp khí cường đại. Lúc đó có
thể đánh bên mình, cũng có thể khiến bên địch bị thương nghiêm trọng.
Đối với phàm nhân không có tu vi mà nói, bọn họ không thể chịu nổi một
kích của tu sĩ Trúc Cơ kì.
Lũng Thiên Lý chẳng những bụng dạ hẹp
hòi mà còn vô cùng hung hăng, ngang ngược. Ở Nhập Vân Cốc không có một
đệ tử ngoại môn nào dám trêu chọc đến hắn ta. Hơn thế, Lũng Thiên Lý còn có một đại ca là Lũng Vô Nhai – đệ tử chân truyền của tông môn. Nghe
nói tên đó thiên phú cực cao. Lũng Thiên Lý có đại ca làm chỗ dựa khiến
cho hai Chấp sự còn lại cũng không dám tùy tiện chọc vào hắn ta.
Tuy rằng Lũng Thiên Lý là Chấp sự ngoại môn nhưng hắn ta cũng không dám
giết đệ tử ngoại môn trước mặt nhiều người như vậy. Hắn ta tụ tập Linh
lực là muốn dạy dỗ đối phương một phen. Nhưng hắn ta không nghĩ tới bản
thân vừa tập hợp Linh lực đánh ra lại bị thiếu niên trước mặt tạo ra phi lô kiếm chống lại đơn giản.
“Ngươi tu ra Linh khí?” Lũng Thiên
Lý thu hồi cánh tay, bộ dáng cổ quái nhưng trong mắt vẫn lạnh như băng.
Hắn ta hỏi: “Mới nhập môn bốn ngày đã tu được ra Linh khí, không biết
ngươi cố gắng khổ tu hay dùng phương pháp nào khác?”
“Hai đệ tử
Luyện Khí sơ kì trong một ngày cắt ra trăm tờ da thú chắc là không thành vấn đề đi.” Không trả lời câu hỏi của Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch quét mắt qua ba tân đệ tử không có chút tu vi nói: “Ba người phàm trần cắt ra
được trăm tờ da thú trong một ngày mới gọi là kì quái.”
Lũng
Thiên Lý đăm chiêu nhìn Bạch Dịch, cảm thấy thiếu niên trước mặt có phần thần bí nhưng lại không nhìn ra cái gì kì quặc. Hồi lâu, hắn ta đưa ánh mắt nhìn về phía ba tân đệ tử Bạch Dịch chỉ.
Đệ tử mặt dài đánh
tráo da thú đã sớm sợ đến choáng váng. Hắn ta không nghĩ đến bản thân tự cho là thông minh vạch ra kế hoạch sẽ đổi lấy hậu quả nghiêm trọng thế
nào. Đừng nói là năm năm đào mỏ, chỉ cần ba trăm roi đã đánh cho hắn
chết.
“Chấp sự đại nhân! Ta tận mắt thấy hắn lén lút cắt một cái
áo da thành từng mảnh nhỏ!” Đệ tử mặt dài chó cùng rứt giậu chỉ vào Bạch Dịch cáo trạng.
Lũng Thiên Lý quét mắt đến đệ tử mặt dài, trong
lòng đã rõ hắn ta đang nói láo. Một tổ có hai đệ tử Luyện Khí sơ kì, một tổ là ba đệ tử phàm nhân, trừ khi là kẻ đần mới không nhìn ra ai đang
lừa dối.
Lũng Thiên Lý cảm thấy quái dị với tốc độ bốn ngày tu ra linh khí của Bạch Dịch, trong nội tâm hắn ta bắt đầu sinh ra ngờ vực.
Đúng là trên thế gian này có không ít thiên tài nhưng tân đệ tử trong bốn
ngày tu được Linh khí tuyệt đối là loại khiến người khác kinh hãi. Hơn
nữa điểm mấu chốt nhất là Dương Nhất Phàm chịu trách nhiệm chỉ dạy tâm
pháp một năm gần đây không hề quan tâm đến tân đệ tử mà để cho Vương
Nhiễm thay mặt truyền thụ.
Tu vi của Vương Nhiễm chỉ là Luyện Khí trung kì, đối với tâm pháp Luyện Khí dù tinh thông đến đâu cũng có hạn. Đem so với Dương Nhất Phàm đạt tới Trúc Cơ cảnh tự mình chỉ dạy không
thể nào bằng được. Dưới tình huống này mà Bạch Dịch có thể tu ra Linh
khí nhanh như vậy càng lộ vẻ kì quái.
Chẳng lẽ trên người tiểu tử này có bảo bối?
Lũng Thiên Lý cho rằng trên người Bạch Dịch có bí mật cũng không phải do tùy tiện suy đoán.
Vài chục năm trước, tại Nhập Vân Cốc từng xuất hiện một đệ tử chỉ trong
vòng một đêm từ Luyện Khí trung kì tiến giai đến Luyện Khí hậu kì. Đệ tử ngoại môn ấy trong một lần lịch lãm rèn luyện bất ngờ có được một loại
quả dại vô danh, sau khi ăn vào thì may mắn tiến giai thần tốc.
Về sau Lũng Thiên Lý biết được tin tức này thì hối hận không dứt. Nếu như
hắn ta có được loại quả dại không tên kia thì cho dù không thể trực tiếp tiến giai cũng có ích lớn đối với tu vi của hắn.
Chuyện cũ năm
đó khiến Lũng Thiên Lý luôn canh cánh trong lòng. Hắn chính là một trong ba đại Chấp sự Nhập Vân Cốc, nếu như hắn sớm biết đệ tử ngoại môn kia
trên người mang dị bảo, hắn đã sớm nghĩ cách để giành lấy.
Ngày
hôm nay phát hiện tốc độ tu luyện của Bạch Dịch cực nhanh, Lũng Thiên Lý liền sinh nghi. Nhưng muốn tìm hiểu phải dò la một chút xem đối phương
rốt cuộc có bí ẩn gì che dấu. Nghĩ vậy, Lũng Thiên Lý làm bộ như bản
thân không rõ ràng mọi chuyện cho lắm, nói: “Có người tận mắt nhìn thấy
ngươi tráo đổi da thú, đây chính là nhân chứng. Ngươi muốn chứng minh
như thế nào?”
Nói xong, Lũng Thiên Lý đến gần Bạch Dịch cười lạnh mà nói: “Nếu như không có bằng chứng thì hình phạt ba trăm roi cùng năm năm đào mỏ hai tổ sáu người các ngươi ai cũng không thoát. Đây là kết
cục cho việc dám ở trước mặt ta đùa giỡn thủ đoạn.”