Sáu thành nắm chắc là Bạch Dịch nói để Chu Thừa không quá kinh ngạc mà thôi.
Tĩnh tu trong Tụ Linh Trận hai mươi ngày, hắn nắm chắc mười phần tiến giai Trúc Cơ trung kỳ.
“Ngươi thật nắm chắc sáu thành?” Chu Thừa nghiến răng nghiến lợi nói. “Chỉ cần ngươi có thể đột phá trong Tổ sư đường, ta không những cho
ngươi Thanh Vân Tước, ngay cả Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm ta cũng tặng cho
ngươi!”
Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm tuy chỉ là pháp khí cấp cao nhưng là pháp
khí thành danh của Chu Thừa, số lượng tu sĩ chết dưới pháp khí này không ít. Quan trọng nhất là, lúc hắn truyền xuống Cửu Chuyển Vân Kiếm cũng
là lúc Luyện Khí Điện có người nối nghiệp.
Đại đệ tử Trương Lương của Luyện Khí điện vẫn luôn đợi để được sư tôn ban cho pháp khí này, nào ngờ Chu Thừa lại mang nó ra đặt lên bàn cân
cùng với Uẩn Anh Đan.
Không chỉ là một kiện pháp khí cấp cao, vì bảo trụ Uẩn Anh Đan, dẫu có là pháp bảo cấp thấp hắn cũng muốn liều mạng.
“Trưởng lão cứ an tâm là được, đệ tử sẽ dốc toàn lực.” Bạch Dịch chắp tay nói, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Câu chuyện kết thúc tại đây, Phương Hà cũng không nhiều lời. Lão vốn
muốn hóa giải nộ khí của hai vị trưởng lão, không ngờ lại thành ra một
hồi cá cược. Quan hệ của hắn với Chu Thừa rất tốt. Lần này chẳng may
thua mất Uẩn Anh Đan, lão cũng phải tìm hắn liều mạng mới được.
Không lâu sau, tông chủ Lê Văn Phong xuất hiện bên ngoài Tổ sư đường.
Tông chủ bộ dáng nho nhã, mình mặc đạo bào tím, đầu bó đạo quan, hai
tay chắp sau lưng vô cùng ưu nhã. Nhưng để ý kỹ thì thấy hốc mắt của hắn hãm sâu, sắc mặt hơi tái, tóc đen xen lẫn sợi bạc, nhìn có chút cô đơn
hiu quạnh.
Lê Văn Phong đi tới trước cửa Tổ sư đường, dùng hai tay chậm rãi mở
ra, vẻ mặt trang nghiêm, cung kính. Sau khi mở cửa, hắn thi lễ thật sâu, sau đó mới bước vào.
Một đám trưởng lão bước vào theo tông chủ. Sau khi hương khói lượn lờ bay lên các đệ tử còn lại mới lục tục tiến vào, quỳ gối trên bồ đoàn,
làm đại lễ ba khấu chín vái trước bức họa một lão nhân.
Tông chủ và các trưởng lão cũng khom người thi lễ, không dám chậm
trễ. Các đệ tử dùng đại lễ tham bái không dám ngẩng đầu lên nhìn ngó
nhiều. Trong Tổ sư đường không ai được dùng linh thức nên không ai phát
hiện có một thiếu niên vẫn đứng thẳng.
Đợi tới lúc mọi người thi lễ xong, Bạch Dịch mới hơi khom người xuống làm bộ như cũng vừa mới quỳ lạy đứng lên.
Lê Văn Phong đứng dưới bức học, quay nhìn đám đệ tử nonis. “Tổ sư
đường là trọng địa của Thương Vân Tông, các ngươi tĩnh tâm tu luyện là
được. Chỗ này mà hư hao dù chỉ là một ngọn cây cọng cỏ, tông môn sẽ xử
trí nghiêm khắc.”
Dứt lời, Lê Văn Phong dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi Tổ sư đường. Ở
Thương Vân Tông, chỉ có tông chủ mới có quyền mở cửa Tổ sư đường.
Bên ngoài nhà tranh, tông chủ đưa tay chụp về phía mái của căn nhà
tranh. Một trận gió thổi qua, chín cây trụ linh khí vô hình từ bốn phía
của căn nhà bay lên. Một cỗ linh khí khổng lồ từ trong căn nhà phun mạnh ra như một dòng suối tắm sửa cho đám đệ tử trong nhà.
Lê Văn Phong mở Tụ Linh Trận ra xong thì rời đi, các trưởng lão cũng
lần lượt rời khỏi. Chu Thừa và Cừu Lãnh Dung vẫn còn nhìn nhau hằm hè
chờ ở bên ngoài. Phương Hà vì là người gợi ra màn đánh cuộc này cũng
không đi mà ở lại làm chứng.
Bên trong căn nhà tranh, Tụ Linh Trận mở ra làm cho linh khí cực kỳ
nồng đậm. Trong tông mon, linh khí ở Vọng Nguyệt Phong đã nhiều nhất
nhưng so với căn nhà tranh lúc này thì chỉ bằng một phần mười.
Linh khí tinh thuần gần như thực chất, cuộc trào không tụ không tan, tựa như từng tầng hơi nước.
Tập trung trọn linh khí của Linh mạch lại một chỗ là chỗ cường đại
của Tụ Linh Trận. Đột phá cảnh giới tron g hoàn cảnh này có tác dụng rất lớn.
Đệ tử trong căn nhà tranh phần lớn là đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ. Những
người này vào đây mục đích không phải là để trùng kích lên Kim Đan mà
muốn tăng tu vi lên tới hậu kỳ đỉnh phong, có vậy mới trợ lực được nhiều cho cuộc chiến giành linh mạch sắp tới.
Ngoài đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ còn có hai đệ tử chân truyền Trúc Cơ trung kỳ. Hai người này đều tu luyện đến trung kỳ viên mãn, chuẩn bị tiến vào Tổ sứ đường để đột phá đến hậu kỳ.
Đệ tử bên trong ngôi nhà tranh, chỉ có Bạch Dịch mặc áo bào đen, cũng chỉ có mình hắn ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, rõ ràng không hợp lắm nếu so với đám đệ tử chân truyền như Bạch Y Thắng.
Ở bên trong linh khí nồng đậm, một nữ tu tóc ngắn nhìn Bạch Dịch rồi
hừ lạnh. “Trúc Cơ sơ kỳ lại đến Tổ sư đường, rõ là chỉ lãng phí linh
khí. Linh cẩu mà cũng đòi tranh thức ăn với rồng hổ, thật không biết xấu hổ. Chẳng lẽ có người còn không hiểu, chó chính là chó, dù được trong
dụng, đặt trong bầy sói cũng sẽ bị cắn chết mà thôi.”
Nữ tu vừa nói tên Đường Hiểu, là môn đồ đắc ý của Cừu Lãnh Dung, tu
vi trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, thiếu chút nữa là có thể đột phá tới hậu kỳ. Lời nàng nói thật chanh chua, ngữ khí rất tương đồng với vị sư tôn
của nàng.
Dù không nói rõ là ai, nhưng mọi người nghe xong thì đều hiểu linh
cẩu mà nàng muốn nói tới là người nào. Toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Bạch Dịch, vẻ chế nhạo, khinh thường.
Tổ sư đường của Thương Vân Tông ngàn năm qua chưa từng có đệ tử Trúc
Cơ sơ kỳ tiến vào. Lần này không biết làm sao Luyện Khí điện lại dẫn hắn tới.
Vừa ngồi xuống, Bạch Dịch nghe Đường Hiểu nói thì chỉ cười nhạt, khẽ
bảo. “Chó chưa chắc đã không thể cắn chết sói. Có loại sói có thể cắn
xương cốt của Lang vương thành phấn vụn.”
“Nếu không phải yêu thú, không có con chó nào có thể cắn chết Lang
vương, dù chỉ là một con sói đơn độc lạc bầy cũng không phải thứ một con chó bình thường có thể đối phó được.”
Đường Hiểu thấy nộ khí của các trưởng lão chiếu vào Bạch Dịch lúc
nãy, thấy sắc mặt sư tôn nhìn người này không thiện nên nàng càng không
điều hay lẽ phải để nói về tên đệ tử này ngoài những lời trào phúng móc
mỉa.
Làm như không thấy giọng khiêu khích đùa cợt của đối phương, Bạch
Dịch tự nhủ. “Trữ Châu có núi cao, trong núi có ác khuyển, sói đến chết
sói, hổ đến rơi đầu, ác điểu không phải sư hổ, mang làm Tuần Sơn Khuyển”
Bên trong nhà tranh, hai người ai cũng cho là mình phải làm nổi lên
lòng hiếu kỳ của các đệ tử khác. Mọi người đều dừng tu luyện, vểnh tai
lắng nghe.
“Tuần Sơn Khuyển?” Đường Hiểu cười lạnh. “Ngươi có vẻ là một tên đệ
tử am hiểu lập luận đấy. Ta tu luyện mấy chục năm, chưa tưng fnghe nói
sơn cẩu có thể nuốt sói ăn hổ.”
Bạch Dịch chỉ cười nhạt. Dùng ngôn ngữ để tranh luận với một tu sĩ
mới tu luyện được vài chục năm với hắn thật giống như làm chuyện bé xé
ra to vậy.
“Tuần Sơn Khuyển…”
Cách đó không xa có một đệ tử mặc áo trắng, khuôn mặt dài, mắt nhỏ
lẩm bẩm, tựa như đã nghe qua danh tự cổ quái này ở đâu rồi. Cuối cùng
hắn cũng nghĩ ra, hoảng sợ thốt lên. “Đấu hổ bác sư Tuần Sơn Khuyển!
Chính là vương chân chính ở trong núi!”