Thời
hạn một canh giờ trôi qua, bài thi trong tay các thí sinh lần lượt tung
lên, giống như từng mảnh, từng mảnh lá cây Phong tới tấp bay đến chỗ tam đại chấp sự.
Đề thì chỉ có một, nhưng đáp án lại trăm ngàn kỳ
dị, tam đại chấp sự cũng không đợi lâu bèn xem hết một lượt tất cả những đáp án trong quyển trục, sau đó lấy từ ấy ra năm mươi đáp án gần chính
xác nhất.
“Không ít hơn năm mươi người, xem ra các đệ tử ngoại môn năm nay náo nhiệt hơn rất nhiều so với năm trước.”
Lũng Thiên Lý vẫn cười híp cả mắt lại, sờ sờ vào cái cằm trắng mập của mình
nói, còn Dương Nhất Phàm thì mạch lạc đọc rõ tên năm mươi người, những
thanh niên được gọi tên vội vàng đi lên phía trước, vui mừng một cách dị thường, trong năm mươi người này cũng có nhóm huynh muội Bạch Dịch và
Cao Nhân, nhưng không có tên quận chúa Cao Điềm.
Dương Nhất Phàm
quét mắt nhìn qua một lượt năm mươi thanh niên rồi cao giọng nói: “Các
người nhờ có phúc duyên nên mới thông qua được đại khảo, từ hôm nay trở
đi, các người chính là đệ tử ngoại môn của Thương Vân tông ta, còn những người khác có thể đi, chờ đến sang năm thi lại.”
Lời tiên gia đã phân phó, chẳng ai dám vi phạm, chẳng mấy chốc đám người không vượt qua được khảo thí đã dần dần tản đi hết, hơn mười đạo sĩ lại một lần nữa
gọi phi thuyền đến, mỗi vị tải theo ba, bốn người, sau đó tam đại chấp
sự cũng phi kiếm, mang theo năm mươi thanh niên đưa đi khuất xa.
Bên bãi cỏ, quận chúa Cao Điềm có chút không nỡ nhìn theo thiếu niên họ
Bạch đi trên thuyền mộc, tâm hồn thiếu nữ chợt dâng lên cảm giác co
quạnh trống trải, khi những phiền muộn đang trào lên thì bên tai lại
nghe thấy tiếng hô đầy hưng phấn của đệ đệ.
“Tỷ, quay về nói với cha là đệ đã thi đỗ rồi!”
Cao Nhân la lên khiến cho Cao Điềm giảm bớt đi mấy phần cô quạnh, quận chúa nhẹ giơ cánh tay ngọc ngà lên vẫy vẫy, cũng không biết nên nói lời từ
biệt với ai, chỉ là trong lòng này của thiếu nữ chợt có chút mông lung,
vướng bận.
Thương Vân tông nằm ở phía bắc nước Đại Phổ, được xây ở gần một nơi cảnh sắc kì lạ tên là “Thanh Sơn”
Thanh Sơn thực ra là tên gọi chung của một dãy núi, vạn dặm quần sơn giống
như một mảng đại dương màu xanh lục, trong núi đầy chim bay, thú chạy,
rộng lớn, sâu thẳm và tĩnh mịch, mây hạc vờn bay, đom đóm nhảy múa, mỗi
đêm mùa hạ lại có hàng chục ngàn con đom đóm phát sáng rực rỡ tô điểm
khắp vùng, như những ngôi sao lấp lánh.
Ngọn núi cao nhất, cũng
là sơn mạch ở giữa dãy được gọi là Thanh Sơn, cao vạn trượng ngập trong
mây, nếu đứng ở dưới chân núi ngước nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy một
nửa núi, nửa còn lại ngập trong mây mù, vô cùng bao la, thần bí, chính
là Thanh Sơn kỳ cảnh, khiến cho Thanh Châu lấy đó làm tên.
Suốt từ trưa rời khỏi thành Thanh Thủy cho đến lúc chạng vạng, mọi người mới đến gần tới Thanh Sơn.
Ngoại môn Thương Vân Tông không phải ở trong núi mà là ở một thung lũng vây
quanh phía ngoài núi, đây cũng chính là đường đi vào sơn mạch của Thanh
Sơn, chỉ có đường ra khỏi cốc nới thực sự là đường đi vào trong quần
sơn, bởi vì sơn cốc cũng giống như lối vào Thương Vân tông, đều được gọi là Nhập Vân cốc.
Phạm vi của Nhập Vân cốc rất lớn, thảm thực vật trong cốc trải rộng đầy một màu xanh biếc, còn có một dòng suối nhỏ
trong suốt nhìn thấy tận đáy từ trong sơn mạch chảy ra, xuyên suốt toàn
bộ thung lũng.
Đi vào Nhập Vân cốc, các thanh niên đều mở to mắt ngước nhìn, vẻ mặt đầy hứng khởi.
Trên một con đường mòn tĩnh mịch vắng vẻ, Bạch Dịch đánh giá xung quanh rồi
khẽ gật đầu, so với cảm nhận của hắn thì từng luồng linh khí ở đây tinh
khiết hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài và đều từ nơi phương xa
bay đến tràn ngập trong sơn cốc.
Xem ra ở một nơi sâu xa nào đó trong Nhập Vân cốc nhất định có tồn tại một đoạn linh mạch.
Cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào, Bạch Dịch lập tức đưa ra kết luận, ở
tu chân giới, linh mạch được chia làm ba loại phân biệt theo thứ cấp,
cấp thấp, cấp trung và cấp cao, ba loại linh mạch này đều sản sinh ra
linh thạch.
Linh mạch cấp càng cao thì càng quý giá, Linh mạch
sản sinh ra linh thạch chính là nguồn tài nguyên quý hiếm khiến các vị
đại danh trong tông môn phải tranh giành, thậm chí vì tranh đoạt một
đoạn linh mạch có thể dẫn đến cuộc ác chiến giữa hai thế lực trong tông
môn.
Chuyện này Giới Tu Chân được hiểu theo nghĩa thông thường cơ bản nhất, một số đệ tử ngoại môn sau khi tu luyện qua nhiều năm cũng đều
cảm thấy tràn đầy xúc động, chuyện này Bạch Dịch sao có thể không biết,
nhưng theo suy đoán của hắn, chiều sâu của Linh Mạch trong Nhập Vân Cốc
nhiều lắm cũng chỉ ở mức độ thấp.
Bên cạnh đường mòn luôn có một
số cây cổ thụ cao ngút trời, có nhiều dây leo quấn quanh lộn xộn trên
các thân cây. Trong đám người vừa mới được thông qua thi tiên có một
thành niên, lúc hắn đi ngang qua một cái cây quấn dây leo cực lớn người
thanh niên này mới cảm thấy lạ, đưa tay sờ sờ hai cái thì bàn tay cảm
thấy mát và trơn trượt hết sức kì dị.
Hắn có thể cảm thấy điều gì đó không tốt khi chạm vào cái thân cây kia, chỉ thấy rõ ràng cái dây
leo màu xanh lá bắt đầu xoay chuyển, đến đoạn dây leo cuối cùng đột
nhiên thò ra một cái miệng ngậm máu khổng lồ, còn dây leo màu xanh sẫm
kia dĩ nhiên là một Cự Mãng(*)
(*) Cự Mãng = Trăn khổng lồ
Cự Mãng xuất hiện khiến cho đám người kêu lên, con mãng xà này dài gần ba
thước, chỉ cần một hớp là có thể nuốt người vào bụng một cách dễ dàng,
bình thường khó có ai nhìn thấy, làm cho đám người và thanh niên mới đến ngoại môn một phen khiếp sợ không hề nhẹ, nhất là tay thiếu nợ kia, hắn trựa tiếp hóa đá tại chỗ, miệng há rộng với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ,
đến cả chạy cũng quên.
Dương Nhất Phàm đi ở phía trước nghe thấy
động tĩnh liền quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi giơ tay lên đánh ra một
chưởng Cách Không, dốc toàn bộ Linh lực hướng về phía Cự Mãng.
Chẳng qua con Cự Mãng này là một loại dã thú phổ biến trong sơn cốc, do bị
kinh động nên mới sinh nóng nảy đánh thương người, nó cảm giác được Linh khí bao bọc ngay lập tức ngậm miệng lại, chán nản mà bò lên thân cây cổ thụ, lần nữa hòa làm một thể với dây leo.
Dương Nhất Phàm sử
dụng chiêu thức chưởng Cách Không, quả thật không có gì uy lực mà chỉ có tác dụng răn đe, mà Cự Mãng là động vật sống quanh năm ở Nhập Vận Cốc,
nó đương nhiên biết rõ Tu Chẩn Giả rất đáng sợ nên vốn không dám khinh
suất.
Tuy rằng chiêu thức ấy không có uy lực gì nhưng năng lực
trên cánh tay vẫn có thể làm mãng xà kinh sợ. Hiển nhiên đám đệ tử mới
được đưa đến sẽ cảm thấy kinh ngạc mà thán phục, mọi người đối với tu
chân sẽ càng thêm cố gắng.... mà bắt đầu.
Lũng Thiên Lý thấy một
màn như vậy liền lộ ra một nụ cười trầm thấp, trầm giọng nói: "Nhập Vân
Cốc không chỉ mới lạ như vậy, đợi đến khi vào trong cốc, các người sẽ
được mở mang tầm mắt, đến lúc đó các người sẽ hiểu được Giới Tu Chân
thật tàn khốc và khắc nghiệt."
Mang theo nụ cười quái dị, Lũng
Thiên Lý dẫn đầu dời đi, khoảng nửa canh giờ sau đám đệ tử mới rốt cuộc
cũng tiến vào khu trung tâm của Nhập Vân Cốc.
Ở nơi tận cùng Nhập Vân Cốc có một bãi cỏ cực kỳ rộng rãi, xung quanh thân núi tạo thành
một kỳ quan thiên nhiên, giống như một cái giếng sâu, làm cho mọi người
che đậy tầm mắt, bốn phía ngoại trừ thân núi có khu rừng cổ xanh um tươi tốt ra thì cũng chỉ có trên đỉnh đầu nhất tuyến thiên khung.
Bãi cỏ bốn phía, từng ngôi nhà gỗ mang phong cách cổ xưa, bên trong đó có
bóng người đung đưa, hẳn là nơi ở của đệ tử ngoại môn. Ở trung tâm bãi
cỏ đứng sừng sững một tảng đá khổng lồ màu xanh, đếm chừng hai mươi
khối, trên tảng đá rõ ràng còn xây dựng từng căn phòng nhỏ, mỗi một khối đá trên tảng đá không chỉ có những căn phòng nhỏ mà tại trước căn phòng nhỏ lại có một cái mộc Đầu Nhân vững chắc, thoạt nhìn hết sức quái dị.
Sau đó đám tân đệ tử được đưa đến nơi này, ba đại chấp sự giao bọn họ cho một người đệ tử trung niên rồi rời đi.
Trước đây, vị đệ tử trung niên này là một người trong số đám đông được đưa
đến một gian phòng thật lớn bên trong nhà gỗ, hướng về phía phòng một
người trong năm mươi tuổi tả hữu lão giả nói ra: "Lý sự huynh, những
người này là tân đệ tử ngoại môn bái nhập của năm nay, ta dẫn bọn họ đến lấy Phi Lô Kiếm và đan dược."
Trong phòng, đệ tử cũ ngẩng đầu
nhìn, không quá bằng lòng mà một bên tìm kiếm, một bên lãnh đạm hỏi
thăm: "Bọn họ đến để tìm Linh căn sao?"
"Vừa mới vào Cốc, Dương chấp sự đã đi thông báo cho tổng môn, chắc hẳn sau đó Lão Trưởng chấp sự đã đi ra."
"Số người thi năm nay không phải ít, không biết có thể tìm thấy Linh căn
không, nếu có người tìm thấy Linh căn thì như vậy là gặp may rồi."
Lão giả họ Lý đang nói thầm, phân phát cho đệ tử mới mỗi người một thanh
kiếm cổ, rồi sau đó chia cho mõi người một cái bình sứ và một bộ đạo bào màu xám, chết lặng mà giải thích: "Kiếm này tên Phi Lô, được chế tạo từ cây Lô, chở vào Linh khí sau này có thể chém đứt cây cổ thụ, còn đan
dược trong bình này gọi là Thông Mạch Đan, hàng tháng phát cho mỗi người mười hạt, có tác dụng thông kinh mạch, lúc dùng để vận chuyển tâm pháp
sẽ có trợ tu vi."
Nhận được thanh kiếm và đan dược, đám tân đệ tử cảm thấy hết sức hưng phấn, thật ra bọn họ mới nghe qua Linh Đan, có lẽ chưa thấy bao giờ, không nghĩ rằng mới vào cửa ngoại môn đã có thể nhận được mười hạt, đã vậy đều được cấp hàng tháng.
Đám tân đệ tử hết sức phấn khởi mà quét mắt nhìn qua, Lão giải họ Lý cười lạnh, nói:
"Đừng cao hứng sớm như vậy, tuy rằng Linh Đan đã được chia cho các
người, thể nhưng có cơ hội được được ăn vào bụng hay không còn phải xem
bản lĩnh của tất cả các người nữa, xin khuyên một câu, vẫn còn là một số những đệ tử mới tới, không nên hy vọng quá xa vời là có thể được ăn đan dược thường xuyên, mõi tháng có thể chỉ còn lại một hạt, coi như các
người đã vận khí."