Một bộ Khôi Lỗi thuật có thể bán được bao nhiêu ở tu chân giới. Bạch Dịch hỏi kỳ quái như vậy khiến lão Phí giật nảy mình.
Quả nhiên mình không đoán sai, đối phương căn bản không để vạn lượng bạc trắng kia ở trong mắt!
Để kiểm tra suy đoán của mình, Phí lão im lặng một lúc, qua một hồi mới
chậm rãi nói: " Trong Thiên Cơ Tỏa ghi chép về Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật,
lão phu đã xem sơ qua một chút, loại dị thuật này huyền ảo mười phần,
khác xa Khôi Lỗi thuật bình thường, tuyệt không phải người tu chân cấp
thấp sáng chế ra, nếu như bán ra tu chân giới, Kim tiền chưa chắc đã mua được."
Phí lão cũng là ăn ngay nói thật, đừng nói loại dị thuật
này thưa thớt mười phần, bình thường chút đạo thuật tâm pháp, trong Tu
Chân giới không phải dùng bạc có thể mua, trong lúc đó tiền lưu thông ở
Tu Chân giả, là Linh Thạch chứ không phải là vàng bạc.
Cảnh Vương là người phàm, không hiểu rõ Tu Chân Giới, nhìn không ra Bạch Dịch có
gì khác biệt, hắn cho rằng lao đưa Bạch Dịch lần này đã gần đủ rồi,
nhưng Phí lão biết rõ giá trị của Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật, đừng nói vạn
lượng bạc trắng, cho dù trăm vạn lượng ngàn vạn lượng, cũng không mua
được.
Với lại Phí lão đánh nhau với Bạch Dịch hai lần, cảm giác
sâu sắc thần bí, ông phỏng đoán Bạch Dịch chỉ sợ không phải là người
bình thường, không phải Bạch gia đã từng xuất hiện tổ tiên là Tu Chân
giả, đối phương đã từng được Tu Chân Cường giả chỉ bảo, nếu không, cho
dù tâm trí cao hơn thiếu niên người trần, cũng tuyệt đối không giải được Thiên Cơ Tỏa.
Lần thứ nhất khu trùng có thể nói là ngẫu nhiên, lần thứ hai giải khóa có thể là nhờ thực lực của bản thân rồi.
Tu vi Phí lão không cao, tu luyện đủ lâu, nhãn lực không hề kém, ông nhìn
ra Bạch Dịch không tầm thường, nên mới đến thăm, muốn đền bù cho Cảnh
Vương phủ, thuận tiện kiếm chút giao tình với đối phương.
Với tâm trí của Bạch Dịch, đương nhiên vừa liếc mắt là đã nhìn ra mục đích của
Phí lão, hắn muốn đối phương chủ động tới trước, vì vậy khẽ cười nói:
“Thế tử coi lão là bạn tri kỉ, bằng hữu gặp nạn đương nhiên phải rút đao tương trợ, nhưng nếu Phí lão cảm thấy bứt rứt, vậy đưa cho ta một viên
linh thạch làm thù lao là được rồi.”
"Ngươi muốn Linh Thạch!" Phí lão nghe vậy giật mình, bật thốt lên: "Chẳng lẽ ngươi có tu vi?"
"Dùng nhãn lực của Phí lão, vẫn không nhìn ra ta có tu vi hay không sao.”
Bạch Dịch thâm ý nói: "Chung quy muốn đi vào tông môn, có viên Linh
Thạch phòng thân, dù sao cũng tốt hơn người không có đồng nào."
Nghe được lời nói này, Phí lão lần nữa chứng minh suy đoán của mình, Bạch
Dịch nói chúng quy muốn đi vào tông môn, ắt đối với kì thi của Tiên gia
đã nắm chắc mười phần, xem ra lai lịch của đối phương tuyệt đối không
đơn giản.
Phí lão do dự mãi, cắn răng lấy ra một viên đó đẹp đẽ
tinh xảo, trong suốt, sáng long lanh, như bảo ngọc, trên còn hiện ra một vầng sáng ảm đạm, nhìn huyền diệu lạ thường.
Toàn bộ gia sản của Phí lão chỉ có ba viên Linh Thạch cấp thấp, với tu vi Luyện Khí kỳ của
ông, có thể có được Linh Thạch cực kì khó, hôm nay Phí lão cũng không
thèm đếm xỉa, đã nhận địch Bạch Dịch không hề bình thường, vậy không
bằng qua lại thân thiết đến cùng.
Nếu thật sự đối phương có thiên phú dị bẩm, có lẽ có thể cho mình chút lợi ích, nói không chừng còn có
khả nắng đột phá, hơn nữa một viên Linh Thạch cấp thấp đổi lấy cơ hội
tìm hiểu Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật, càng có lợi, nếu không có Bạch Dịch,
Thiến Cơ Tỏa bên trong Khôi Lỗi thuật đã sớm bị Tam hoàng tử cướp đi.
Phí lão năm nay đã sáu mươi chín tuổi, chờ đến sang năm, chính là thời điểm ông triệt để rời khỏi Thương Vân Tông ngoại môn, cũng có thể gọi là lúc bị trục xuất ngoại môn, thật đến lúc đó, đời này của ông khổ tu cũng
đành chấp nhận kết cục này, sống đến trăm tuổi không khó, nhưng muốn
tiến giai, sẽ không còn nửa phần cơ hội.
Thương Vân Tông ngoại
môn là nơi tràn đầy Linh khí cũng không thể đột phá cảnh giới, ở bên
ngoài càng không thể, tu luyện một đời chỉ đạt được Luyện Khí trung kỳ,
không khác gì sống uổng phí cả đời.
Bước lên con đường Tu Chân,
ai không muốn đi xa một chút, nhưng phần lớn Tu Chân giả vì thiên phú
bình thường, trước sau quanh quẩn tại giai đoạn ban đầu, đây cũng là một loại bi ai của Tu Chân giả.
”Viên Linh Thạch này tặng cho ngươi
rồi, nếu ngày sau tu vi tiểu hữu tiến nhanh, đừng quên tâm ý lần này lão phu là tốt rồi." Cắn răng, Phí lão đau lòng đem tặng một viên Linh
Thạch cấp thấp, Bạch Dịch ngược lại không khách khí, thò tay qua nhận.
"Đa tạ Phí lão." Đơn giản đã lấy được một viên Linh Thạch cấp thấp quý giá, bộ dạng Bạch Dịch như cũ không có chút biến hóa, nhẹ nhõm tự nhiên mà
chắp tay nói cám ơn: "Quà tặng của Phí lão, tại hạ sẽ báp đáp thỏa
đáng."
Phí lão ý vị thâm trường gật gật đầu nói: "Thương Vân Tông ngoại môn, không hề đơn giản như người đời tưởng tượng, đó là nơi tập
luyện của đệ tử nội môn, chỉ có thích ứng với quy luật người mạnh làm
vua của Tu Chân Giới, mới có thể sinh tồn được, nếu như tiểu hữu thật có thể tiến vào noại môn, nhất định phải chú ý cẩn thận.”
Đưa ra
một viên Linh Thạch, Phí lão nặng nề dặn dò: "Thương Vân Tông ngoại môn
bố trí ba đại Chấp sự, theo thứ tự là Lũng Thiên Lý, Tào Nham và Dương
Nhất Phàm, ba đại Chấp sự này đều là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, tiểu hữu nếu
như trở thành đệ tử ngoại môn, cần chú ý Lũng Thiên Lý người này, được
đệ tử ngoại môn sau lưng gọi là khẩu Phật tâm xà, nếu như đắc tội hắn,
đừng nói là tiến vào nội môn, có thể còn sống sót rời khỏi ngoại môn đã
xem là rất may mắn."
Giới thiệu sơ lược về Thương Vân Tông ngoại
môn, Phí lão cố ý điểm ra một một nhân vật nguy hiểm, rồi sau đó không
tiếp tục nói chuyện nhiều, rời chỗ ở của Bạch Dịch.Nhìn bóng dáng Phí
lão rời đi, Bạch Dịch hơi trầm ngâm, phảng phất như tự nói nói: "Mương
dẫn mạch nước, mạch vi mương thân, mương Chi Sở Tạo, Thủy chi chỗ đến,
chỉ có Linh Khê nhập mương, mới tính cho nước chảy thành sông, không có
mương mà không có nước, còn không phải đại hạn mấy năm liên tục."
Phí lão đã đi khỏi biệt viện của Bạch Dịch, mơ hồ nghe được Bạch Dịch tự
nói, lúc đầu Phí lão còn cảm thấy rất ngờ vực, trong lòng thầm nghĩ
chẳng lẽ quê đối phương gặp đại hạn, không có nước tưới tiêu? Chờ đi
thêm vài bước, ông bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, trên mặt tràn đầy kinh
ngạc.
Phí lão chợt nhớ tới mình kẹt tại tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Vài chục năm nay, ông chỉ cần tu luyện ra một chút Linh khí, đều lập tức
dùng để trùng kích mấy kinh mạch quan trọng, mong về sau kinh mạch toàn
thân mở rộng ra, một mạch trùng kích Luyện Khí hậu kỳ.
Đúng là
qua mấy thập niên rồi, mấy đại kinh mạch trong cơ thể Phí lão tuy rằng
dần dần thông suốt, nhưng Linh khí bên trong vẫn như cũ là trình độ của
vài thập niên trước, như đào mương nhiều năm, đến sau này mới phát hiện
mình không có đưa đến một giọt nước nào, kinh mạch mở, nhưng Tử Phủ vẫn
hoàn toàn như cũ, khong hề thay đổi, trước sau là trình độ Luyện Khí
trung kỳ.
Có mương mà không có nước, một câu nói kia làm tỉnh
người trong mộng, Phí lão còn tưởng rằng phải đem tất cả kinh mạch đả
thông hoàn toàn, mới có thể trùng kích tiểu cảnh giới kế tiếp, lúc này
mới bỗng nhiên giật mình, mương không nhất định phải hoàn mĩ không tì
vết, chỉ cần có thể thông nước chảy qua, coi như là đạt được mục đích,
dù sao mương cũng chỉ là một cái quá trình, mục đích chính là tưới tiêu!
Kinh hãi một lúc lâu, Phí lão giống như thể hồ quán đỉnh (*), vội vã về chỗ
ở, bắt đầu thử vận chuyển Linh khí theo các đại kinh mạch trùng kích Tử
Phủ, cảnh giới đình trệ nhiều năm bởi vậy mà mơ hồ xuất hiện dấu hiệu
đột phá.
(*): Chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ
Phát hiện này, khiến Phí lão ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ra cũng càng thêm kính sợ Bạch Dịch, lúc này đánh chết ông cũng không tin cái thiếu niên nhìn
như bình thường kia, thật một người bình thường.
Không đề cập tới Phí lão vui vừng, Bạch Dịch có được được Linh Thạch về sau, cũng là cố ý chỉ bảo Phí lão một phen, nếu không dựa theo phương thức tu luyện của
Phí lão, cho dù tu đến trăm tuổi cũng là Luyện Khí trung kỳ.
Biệt viện này có hai gian phòng, Bạch Dịch không ở cùng phòng với muội muội, trước kia lúc khổ cực hai huynh muội ở cùng là không có biện pháp, hôm
nay cảnh ngộ cải biến, tự nhiên có được phòng mà ngủ, dù sao Bạch Ngọc
là một cái nữ hài tử, chung quy ở cùng với ca ca có phần không tiện.
Yên tĩnh trong phòng, Bạch Dịch khoanh ngồi chân, nhắm mắt tập trung tư
tưởng, nắm viên Linh Thạch cấp thấp tinh xảo kia trong lòng bàn tay,
dựa vào Linh khí của viên Linh Thạch cấp thấp, tu luyện pháp môn "Ẩn
linh quyết" kỳ dị.
Ẩn linh quyết là bí thuật độc môn mà Tiêu Dao
Tiên Quân sáng chế, có thể che đậy Linh lực của bản thân, chia làm bảy
tầng, từ thấp đến cao tương ứng với bảy đại cảnh giới của Tu Chân giả,
mục đích của Bạch Dịch khi yêu cầu Linh Thạch cấp thấp, chính là muốn tu thành loại pháp môn kỳ dị che giấu tu vi.
Che giấu tu vi, nhìn
như không có tác dụng lớn, nhưng có đôi khi lại là một loại ma túy khiến đối thủ tê liệt, thâm chí là cách thức tốt nhất để giết đối thủ.
Huống chi Bạch Dịch đã tu ra một chút Linh lực, sớm sẽ trở thành Luyện Khí sơ kỳ Tu Chân giả, một ít người cùng cấp nhìn không ra Linh khí trong cơ
thể hắn, nhưng nếu gặp được Tu Chân giả có thể cảm nhận được Linh thức
tỏa ra, sẽ có thể nhìn ra tu vi của bản thân hắn.
Nếu không phải
lúc nãy ở bên ngoài Cảnh vương phủ ngăn ngựa đã tiêu hao hết Linh khí
trong cơ thể, Chân giả tóc xám cảnh giới Trúc Cơ kia tuyệt đối không thể nhìn ra hắn có tu vi.
Mang theo tu vi bái nhập tông môn, đây
chính là tối kỵ, ai biết ngươi có phải gian tế tông môn khác phái tới
hay không, hơn nữa ẩn linh đối với Bạch Dịch mà nói quan trọng mười
phần, bởi vì nếu tu vi của hắn càng cao, bại lộ thân phận đem lại nguy
hiểm càng lớn, đưa tới càng nhiều cơ hội tới những cừu gia.
Bước
lên con đường tu chân, ẩn linh đối với Bạch Dịch là bắt buộc không thể
không, vừa vặn hôm nay mượn nhờ một viên Linh Thạch cấp thấp, không tới
nửa tháng, là hắn có thể tu thành ẩn linh quyết tầng thứ nhất, có thể
tùy thời che đậy dao động của Linh khí Luyện Khí kỳ.
Liên tiếp
mười ngày, Bạch Dịch không rời khỏi chỗ ở, Cao Nhân mấy lần mời đi du
lịch, Bạch Dịch không đi, về sau vị tiểu vương gia này thấy không thú vị nữa, đành phải mang theo Bạch Ngọc du ngoạn Thanh Thủy thành mấy lần.
Kỳ hạn nửa tháng, thoáng qua tức thì, Bạch Dịch rút cuộc tu thành ẩn linh
quyết tầng thứ nhất, lúc hắn rời chỗ ở, Thanh Thủy thành đã biến thành
một nơitiếng người huyên náo, đất đông nghìn nghịt người.
Trong
khoảng thời gian này người xứ khác tràn vào Thanh Thủy thành, so với
toàn bộ cư dân của Thanh Thủy thành còn nhiề hơn, đừng nói các đại khách điếm, tửu lâu đã sớm kín người hết chỗ, thậm chí nhà của một ít dân
chúng bình thường, cũng đã trở thành khách điếm, có ít người không có
chỗ ở, lưng ngựa cũng có thể làm chỗ nương thân, lúc này Thanh Thủy
thành quá đỗi đồ sộ, so với kì thi Hương cuối năm còn náo nhiệt hơn muôn phần.
Những người ngoại lai này đều là dân chúng Thanh Thủy
huyện, hơn nữa đều là thanh niên ba mươi tuổi trở xuống, bọn hắn tới nơi này không phải là vì đi chợ buôn bán, mà là vì sự việc trọng đại mỗi
năm một lần ở Thanh Thủy thành.