Ánh mắt Bạch Dịch nhìn gắt gao vào cửa động cổ quái kia. Vũng bùn và con đường xương trắng ở trước cửa động quá mức quỷ dị, khiến người khác có cảm giác âm trầm khó tả.
Trong động tối tăm mờ mịt, tĩnh mịch cổ quái không nhìn ra được dấu
hiệu gì. Tu sĩ khác nhìn thấy động này tất nhiên sẽ tránh ra xa, riêng
Bạch Dịch lại vì vậy mà dừng bước, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
“Minh Cốt Ngạc, Thiên Cương Nham, không nghĩ ta lại gặp được loại tài liệu này ở đây.”
Tự nhủ trong lòng, Bạch Dịch tản Linh thức ra cảm thụ đường mòn trước cửa động, sau một lúc thì thở ra một hơi dài.
Cái sơn động kia chính xác là một sơn động, nhưng con đường trải đầy
xương trắng kia lại không phải đường mòn mà là cái đuôi của Minh Cốt
Ngạc, một loại yêu thú cấp năm cực kỳ hiếm thấy.
Con yêu thú Minh Cốt Ngạc này rất cổ quái, thân như cự Ngạc, đuôi như cốt liêm. Nó không phải là trùng yêu nhưng lại thích giấu bản thân
trong lòng đất. Bình thường nó sẽ không bò lên mặt đất, quanh năm ngủ
say. Thức ăn ưa thích của nó là một loại nham thạch gọi là Thiên Cương
Nham.
Thiên Cương Nham là một loại nham thạch kỳ lạ ẩn chứa Cửu Thiên Cương Phong, do Sa Thạc ngưng tụ mà thành, được Cương Phong thổi nhẹ nhiều
năm, khi rơi xuống đất sẽ chìm sâu vào trong lòng đất, vô cùng trân quý.
Thiên Cương Nham không chỉ là đồ ăn yêu thích của Minh Cốt Ngạc mà
còn là một loại tài liệu bày bố trận và luyện khí rất quý. Rất nhiều
cường giả phong hệ dùng cả đời để tìm kiếm Thiên Cương Nham. Nếu mang
Thiên Cương Nham luyện chế thành pháp bảo, thực lực bản thân người dùng
sẽ tăng lên nhiều.
Thiên Cương Nham chứa đựng Cương Phong chi lực dù nhỏ, mà Cương Phong lại là hình thái mạnh nhất của đạo pháp Phong hệ. Dùng Thiên Cương Nham luyện chế thành pháp bảo, nó cũng sẽ ẩn chứa một tia Cương Phong chi
lực. Khi được thi triển bởi một tu sĩ phong hệ, uy lực phát ra cực lớn.
Không chỉ có pháp bảo, một số khôi lỗi cường đại cũng cần tới Thiên Cương Nham, như Thiên Cơ Khôi Lỗi chẳng hạn.
Khôi Lỗi cao giai luyện thành, chiến lực có thể so với tu sĩ Kim Đan
kỳ. Thiên Cương Nham là tài liệu trọng yếu để luyện chế thành công một
con Thiên Cơ Khôi Lỗi. Hiện giờ phát hiện ra tung tích của Thiên Cương
Nham, trong lòng Bạch Dịch rất vui vẻ.
Điều làm Bạch Dịch vui mừng nhất không phải là hy vọng sẽ luyện chế
ra Thiên Cơ Khôi Lỗi mà chính là, loại tài liệu Thiên Cương Nham này có
thể giúp bố trí ra Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, một trong thập đại tuyệt
trận từ thời Thượng cổ.
Tên cuổi của thập đại tuyệt trận từ Thượng cổ được truyền thừa từ các tu sĩ thời Thượng cổ, chính là mười loại tuyệt trận có thể giết chết tu sĩ Hóa Thần, thậm chí cường giả Hợp Thể. Thập đại tuyệt trận này mang
hung danh to lớn, uy chấn thiên cổ.
Với cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch thì không thể bố trí ra những
trận pháp này được, nhưng gặp được tài liệu quý hiếm, hắn chắc chắn
không muốn bỏ qua. Hiện giờ chưa phát hiện ra bóng dáng của Thiên Cương
Nham, Bạch Dịch có thể kết luận, trong sơn động chứa Minh Cốt Ngạc này
nhất định có tồn tại Thiên Cương Nham.
Thu hồi Linh thức, Bạch Dịch đã cảm giác được cái đuôi lớn của Minh
Cốt Ngạc không còn sinh khí. Nó không phải dấu hiệu cho thấy Minh Cốt
Ngạc tử vong, chỉ là nó đang chìm vào ngủ say mà thôi. Chỉ cần không
đánh thức con yêu thú có thể so với tu sĩ Nguyên Anh này thì cơ hội thu
được Thiên Cương Nham trong động là rất lớn.
Nhảy mấy bước, Bạch Dịch đã bước trên con đường xương trắng, đi vào
cửa động. Hắn không vội đi vào trong sơn động, hai tay đưa lên bấm
quyết, từng đợt hàn khí tràn ngập, trên đám xương trắng bắt đầu kết xuất một tầng băng mỏng.
Thi triển đạo pháp băng hệ, Bạch Dịch đông cứng cái đuôi của Minh Cốt Ngạc. Hắn không lo con yêu thú này sẽ tỉnh lại, bởi vì càng lạnh, Minh
Cốt Ngạc càng ngủ say hơn.
Nhìn cái đuôi đã đóng băng, Bạch Dịch hài lòng gật đầu.
Đi vào trong sơn động, bước chân Bạch Dịch không đều nhau vì thứ mà hắn đang bước lên chính là cái lưng của con Minh Cốt Ngạc.
Đi được vài chục trượng, một khối nham thạch cổ quái xuất hiện trước
mắt, từ hình dáng hắn đoán được nó chính là cái đầu to lớn của Cự Ngạc.
Thêm một lần nữa, Bạch Dịch thi triển đạo thuật, dùng băng tuyết bao
phủ cái đầu con yêu thú, sau đó không để ý tới nó nữa, tiếp tục tiến về
phía trước. Chỉ cần hắn không tạo ra động tĩnh quá lớn, Minh Cốt Ngạc sẽ không dễ dàng tỉnh lại.
Đi thêm được chưa tới trăm trượng, sơn động bỗng trở nên trống trải.
Nơi này là một hang đá thật lớn, mặt đất lầy lội không chịu nổi, phủ một tầng rêu mày xanh dày đặc, trên đỉnh động lại buông thong bảy tám măng
đá cao lớn (thạch nhũ).
Thạch nhũ rũ xuống nhìn như bình thường nhưng khiến người ta có cảm
giác nó có thể rơi bất cứ lúc nào, cảm giác như những thạch nhũ này đang từ trên cao rơi xuyên xuống dưới lòng đất, tỏa ra khí thế trùng kích
khó diễn tả.
“Quả nhiên là Thiên Cương Nham!” Bạch Dịch đưa tay là có thể chạm vào một thạch nhũ khổng lồ, nhẹ giọng nói.
Người khác có thể sẽ lạ lẫm khi thấy Thiên Cương Nham, Bạch Dịch từng là một vị Tán tiên tất nhiên sẽ khác. Tuy nhiên, sau khi xác định chính là Thiên Cương Nham, hắn lấy Lưu Viêm Đỉnh từ trong túi trữ vật ra,
dùng Linh thức thúc giục, bắt đầu luyện hóa.
Thiên Cương Nham quá cứng rắn, pháp khí bình thường không thể nào cắt được, chỉ có dùng pháp bảo. Hiện giờ hắn không có pháp bảo, đành dùng
phương pháp chậm chạp nhất, lấy Địa hỏa để từ từ luyện hóa.
May cho hắn, lần trước ở trong Chấp sự điện hắn có mua một kiện Lưu
Viêm Đỉnh. Nếu không có Địa hỏa, lần này hắn thấy bảo cũng đành tay
trắng quay về. Độ cứng rắn của Thiên Cương Nham, dùng Hư Đỉnh chi pháp
cũng không thể luyện hóa, trừ khi có thể sinh ra Đan hỏa.
Trong sơn động, Bạch Dịch từ từ luyện hóa Thiên Cương Nham. Dưới mảnh thế giới này, những đệ tử khác đang trải qua đủ loại thảm cảnh. Trùng
yêu cũng chỉ là một trong những mối nguy lớn nhất mà thôi. Đệ tử của tam tông rơi xuống đây gần vạn người, qua nửa ngày đã có gần nửa đệ tử mất
mạng.
Có đệ tử bị trùng yêu thôn phệ, có người bị bao phủ bởi đầm lầy, còn có rất nhiều đệ tử chết dưới tay những đệ tử khác.
Vì thời gian sinh tồn, mảnh không gian dưới lòng đất này đã trở thành chiến trường cướp đoạt pháp khí và linh thạch. Ai cũng biết, nếu không
có vũ khí, Linh thạch, tuyệt đối không thể ra khỏi nơi này được. Chỉ có
thật nhiều Linh thạch, cướp được nhiều vũ khí sắc bén mới có cơ hội rời
khỏi chốn này.
Nếu là hiểm địa khác, đệ tử tam tông gặp nhau sẽ chỉ lừa gạt hoặc
lạnh nhạt chứ không trực tiếp động thủ. Tại thế giới đầy rẫy trùng yêu
sâu trong lòng đất này, không có tu sĩ nào không vì sinh tử bản thân mà
tha cho những đồng tộc khác.
Thời gian trôi qua, lòng đất lạnh lẽo càng tịch mịch, trầm lặng.
Không cần phải gặp trùng yêu, dù là đồng môn, các tu sĩ cũng không chần
chừ xuất ra đủ loại thủ đoạn để chém giết lẫn nhau.
Trải qua một ngày luyện chế trong sơn động, Bạch Dịch đã hoàn toàn
dùng hết Địa hỏa, cuối cùng lấy ra được trên trăm khối Thiên Cương Nham
to chừng nắm đấm.
Không còn Địa hỏa, Lưu Viêm Đỉnh cũng thành vô dụng, Bạch Dịch chỉ còn cách rời khỏi động.
Đỉnh đầu hắn còn bốn thạch nhũ. Bạch Dịch thầm nói đáng tiếc rồi
không lưu luyến nữa, đi khỏi sơn động, tiếp tục tiến dọc theo dòng nước
về phía trước.
Con đường đi dần trở nên hẹp lại. Sau hơn một canh giờ, Bạch Dịch đi
tới chính giữa thông đạo, điểm giao cắt giữa các con đường khác nhau.
May cho hắn là nước sông vẫn không ngừng chảy xuôi, phương hướng di
chuyển của hắn không sai.
Dọc theo dòng sông chảy trong lòng đất, Bạch Dịch đi qua một thông đạo hẹp dài thì nghe thấy một tiếng hét thảm.
Bạch Dịch vẫn không ngừng đi về phía trước. Tiếng hét vang lên chỉ biểu thị một điều, vừa có một sinh mạng lại mất đi.
Dư âm tiếng thét chưa dứt, phía trước hắn lại hiện ra một vùng trống trải.
Đây là một thông đạo rộng lớn mang hình một cái hồ lô, trong thông
đạo tản ra mấy trăm khí tức Linh khí dao động, có mạnh mẽ, có yếu ớt.
Những khí tức này tản ra từ trên người mấy trăm đệ tử tam tông. Cả đám
xuất hiện ở nơi này lại không có ý định nhòm ngó pháp khí hay Linh thạch của người khác. Tất cả đang như lâm đại địch, cùng ngửa cổ nhìn chằm
chằm vào thạch bích trên đỉnh đầu, ánh mắt hoảng sợ vô cùng.