Cao Nhân mang Bạch Dịch và Bạch Ngọc theo cửa hông vào Vương phủ, vừa đi vừa nói lại ý đồ tới của Hoàng tử.
“ Cái tên Tam hoàng tử khốn nạn của Đại Phổ quốc là đệ tử nội môn của
Thất Sát Môn, một trong ba đại tông môn của Phổ quốc. Đại Phổ quốc có ba vị hoàng tử, trong đó chỉ có vị tam hoàng tử này bái nhập vào tông môn
tu chân. Nghe nói thiên tư rất tốt nên Hoàng đế rất sủng ái, không lâu
sau muốn lập làm Thái tử.”
Mang hai huynh muội Bạch Dịch tới
phòng khách, tiểu vương gia lại giận dữ nói tiếp. “Ngươi nói xem, hắn
tương lai sẽ là Thái tử của Phổ quốc, mấy năm nay đã năm lần bảy lượt
tới Cảnh vương phủ, yêu cầu cha ta phải cho hắn một kiện bảo bối, thật
là quá khinh người!”
Cao Nhân vỗ mạnh xuống mặt bàn, cả giận bảo. “Đợi ta trở thành tu chân giả, tu vi tăng tiến, ta xem hắn còn dám tới
Cảnh vương phủ giương oai hay không?”
Nghe tiểu vương gia nói,
Bạch Ngọc không hiểu rõ lắm. Nàng không biết vì sao vị Tam hoàng tử kia
lại muốn tới lấy đồ của một tiểu vương gia nên nghiêng nghiên khuôn mặt
nhỏ nhắn hỏi. “Ngươi là tiểu vương gia, hắn là Tam hoàng tử, hai người
các ngươi không phải là huynh đệ sao? Sao hắn lại tới nhà ngươi muốn
đoạt lấy bảo bối?”
“Huynh đệ?” Cao Nhân thở dài đáp. “Tại hoàng
gia, vì ngôi vị hoàng đếm thân huynh đệ cũng có thể tương tàn, huống
chi, ta chỉ là tiểu vương gia tại Cảnh Vương phủ, trong mắt hắn nào có
là gì.”
“Đồ vật của đường huynh đệ mà cũng muốn lấy, tên Tam
hoàng tử này thật chẳng tốt đẹp gì.” Bạch Ngọc thấy bộ dáng ủ rũ của
tiểu vương gia thì nói mấy lời bênh vực, an ủi hắn.
“Còn không
phải sao? Hắn là cái đồ khốn nạn, bại hoại, tiểu nhân hèn hạ!” Cao Nhân
như gặp được tri kỷ, xả ra một tràng nguyền rủa.
Thấy muội muội
bày ra bộ dáng như có chung kẻ thù với tiểu vương gia, Bạch Dịch hơi
buồn cười. Hắn hỏi. “Bảo bối đó là gì? Chả lẽ là thứ mà hoàng tộc Đại
Phổ cũng không chiếm được?”
Nhân tình trong hoàng gia Bạch Dịch đã biết, hắn muốn hỏi, là hỏi về bảo bối mà Cao Nhân nhắc tới.
“Đó là thứ lúc cha ta còn trẻ, ngẫu nhiên lấy được từ trong một động cổ.”
Nhắc tới bảo bối của nhà mình, Cao Nhân cũng không khách khí mà giảng giải
kỹ càng cho huynh muội Bạch Dịch biết. “Bảo bối ấy gọi là Thiên Cơ Tỏa,
là một cơ quan tinh xảo được khóa lại. Nghe nói, chỉ cần bỏ được Thiên
Cơ Tỏa ra, có thể lấy được pháp thuật thần kỳ bị khóa ở bên trong. Cha
ta nghiên cứu nhiều năm mà không sao mở khóa được. Phí lão cũng bó tay,
sau đó giao cho Tam tỷ trông nom.”
Thiên Cơ Tỏa?
Bạch Dịch lần đầu nghe tới thứ này. Tuy hắn tung hoành nhân gian nhiều năm nhưng
vẫn có rất nhiều sự tình kỳ bí mà hắn chưa từng biết. Thiên hạ quá lớn,
cường giả Tán tiên không biết cũng không phải là chuyện kỳ quái.
“Lần này ngươi cũng không cho hắn, để hắn đi mà thành công cốc đi.” Bạch Ngọc hiến kế nói.
“Lần này có thể sẽ phiền toái…”, Cao Nhân làm ra bộ mặt đau khổ, “Vừa rồi ta hỏi qua một tên hạ nhân, biết lần này Tam hoàng tử mang theo một vị
Chấp sự trong tông môn, là vị nam nhân tóc màu tro vừa rồi. Nếu tu vi
người này cao hơn Phí lão, sợ rằng nhà ta không giữ được Thiên Cơ Tỏa.”
Tiểu vường gia lo lắng nói, chợt nảy ra một ý, bảo. “Chúng ta đi trước xem
tình hình thế nào. Nếu thật không bảo vệ được Thiên Cơ Tỏa, ta sẽ bảo
Tam tỷ mang nó ném đi để hắn không thể nào có được.”
Kéo theo
Bạch Dịch, Cao Nhân vội đứng dậy rời đi. Nơi này là nhà hắn, hắn quá
quen thuộc nên muốn nghe lén chút chuyện không phải việc khó.
Ba
người tới đại sảnh gần đó, Cao Nhân rón rén đi vào phía sau đại sảnh,
thò đầu qua một cánh cửa, ngó nghiên quan sát. Nơi này vắng vẻ vô cùng,
lại quan sát được một nửa đại sảnh. Chỉ cần không làm ra động tĩnh nào,
gần như sẽ không sợ người khác phát hiện ra.
Bạch Dịch thấy bất
đắc dĩ trong lòng. Hắn từng là Tán Tiên, giờ lại làm mấy trò buồn cười
này cùng một đứa trẻ, thế có khác nào một đứa trẻ chưa lớn…
Trong đại sảnh, Cảnh vương tươi cười, bày ra vẻ mặt khẩn khoản, đứng đối diện với Tam hoàng tử nói. “Điện hạ tới thăm, tiểu vương không tiếp đón từ
xa, xin được thứ tội, thứ tội!”
“Bổn cung không phải tới đây lần đầu tiên, Vương thúc cần gì khách sáo.”
Quất bào phục xuống, Tam hoàng tử không khách khí ngồi trên ghế chủ vị, tự
nhiên nói. “Bổn cung tới đây lần này vẫn là vì chuyện Thiên Cơ Tỏa,
không biết có phải Quận chúa lại mang Thiên Cơ Tỏa đi chơi nhiều ngày
chưa về?”
Mấy lần trước Tam hoàng tử tới đòi Thiên Cơ Tỏa, Cảnh
vương đều dùng cách này để chống chế, cự tuyệt. Lần này hắn chủ động nói như vậy, nam tử tóc xám đứng bên cạnh liền tiếp lời. “Đi chơi trong
tiết thanh minh cũng không sao, chỉ cần nàng không xa ngoài trăm dặm,
bản chấp sự có thể dễ dàng tìm ra.”
Phí lão cũng có mặt trong đại sảnh, đứng sau lưng Cảnh vương. Lão phát hiện năm tử tóc xám có tu vi
Trúc Cơ, gương mặt già nua càng thêm trắng xám.
Nếu chỉ có Tam
hoàng từ tới, có Phí lão là đối phương không dám làm ẩu. Nhưng lần này
Tam hoàng tử mang theo một cường giả Trúc Cơ cảnh thì phiền toái rồi.
Cảnh vương tuy không phải tu chân giả, nhưng thứ Thiên Cơ Tỏa nắm giữ là
thuật pháp cao thâm, tương đương với tài phú khổng lồ cỡ nào, sao có thể dùng vàng bạc thông thường so đo, hắn càng không bao giờ tự ý nguyện
dân lên cho người khác.
Bị Tam hoàng tử châm chọc, nhất thời không biết nói gì, Cảnh vương vội đưa ánh mắt về phía Phí lão.
Bước lên vài bước, Phí lão ôm quyền nói. “Điện hạ, quận chúa của chúng ta…”
Phí lão vừa mở miệng, nam tử tóc xám bỗng trầm sắc mặt, quát lớn. “Ta đang
nói chuyện, loại tạp chủng Luyện Khí kỳ cũng dám xen vào? Ngươi là ai,
mau cút xuống xưới cho ta.”
Mở miệng là nhục mà không chút lưu
tình, bầu không khí trong đại sảnh bỗng như ngưng đọng. Gương mặt Phí
lão co lại không còn huyết sắc. Đối mặt với cường giả Trúc Cơ, lão không dám có nửa điểm láo xược, dẫu bị chửi cũng phải nhẫn nhịn.
Lão
chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông, người ta là Chấp sự của
Thất Sát Môn, dù là tu vi hay địa vị thân phận đều chênh lệch nhau quá
xa.
Luyện Khí và Trúc Cơ tuy chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng
thực lực thì cách xa nhau vạn dặm. Cường giả Luyện Khí kỳ đứng trước mặt tu sĩ Trúc Cơ cảnh thì giống một đứa trẻ ba tuổi đứng trước một đại
hán, không thể so sánh được.
Phí lão nén giận, mặt không còn
huyết sắc. Cảnh vương thấy vậy thì phát lạnh trong lòng. Hắn biết hôm
nay nhà mình không giữ được bảo bối rồi, đành giảng hòa.
“Tiểu nữ nhà ta còn trong nhà, chưa có ra ngoài. Thiên Cơ Tỏa ở tại hậu trạch
(nhà sau), Điện hạ chẳng mấy khi tới chơi, cần gì vội vã nhất thời.
Người đâu, bày tiệc chiêu đãi.”
Sai người bày tiệc, Cảnh vương
muốn nhân đó mà kéo dài chút thời gian. Tiệc rượu xong rồi, cũng đành
hai tay mà dâng bảo bối lên cho người ta.
Cam Nhân ở bên ngoài
nghe được, mạch máu giật giật, muốn lao ra đánh cho tên hèn hạ kia một
trận mà sợ Phí lão mắng là ngu ngốc, lại cũng chẳng làm được gì nên
nghiến răng nghiến lợi dắt hai huynh muội Bạch Dịch rời đi, tới hậu
trạch Vương phủ.
Cao Nhân nổi giận đùng đùng phía trước, Bạch
Dịch đi sau lại vô cùng nhàn nhã, như đang dạo chơi trong Cảnh vương
phủ, thầm nhủ không biết Thiên Cơ Tỏa kia là cái gì mà làm cho tu sĩ
Trúc Cơ cũng thấy hứng thú. Xem ra, thuật pháp cất giấu trong ấy hẳn
phải là một loại thuật pháp ít thấy. Nếu không, pháp thuật thông thường
hoàn toàn có thể học được trong tông môn, cần gì phải mất công tới Cảnh
vương phủ này.
Ở tu chân giới, thuật pháp là thủ đoạn mà tu chân
giả dùng đẻ hộ thân hoặc công kích đối phương, chủng loại đa dạng. Các
đại tông môn đều có cho mình ít nhiều thuật pháp độc môn bí mật. bạch
Dịch tuy từng là Tán tiên cũng không thể biết hết thuật pháp trong thiên hạ. Vì vậy, hắn bắt đầu sinh ra hiếu kỳ với cái gọi là Thiên Cơ Tỏa
này.
Đi qua một đoạn hành lang dài, trước mắt xuất hiện một hồ
nước. Mặt nước sóng lăn tăn, trong nước cá bơi tung tăng. Đối diện hồ
nước là một tòa nhà tĩnh mịch, xung quanh trồng đầy trúc xanh, trên
tường viện quấn đầy dây leo giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.
“Tam tỷ, tam tỷ…”
Vừa tới nơi, Cam Nhân đã lớn tiếng hô.
Chỗ này là nơi ở của Tam tỷ Cao Nhân, quận chúa Cao Điềm. Bình thường,
Thiên Cơ Tỏa đều do Cao Điềm trông nom. Cao Nhân đã quyết, muốn mang
Thiên Cơ Tỏa vất đi chứ không để cho vị Tam hoàng tử kia có được.