Vì cảnh giới hiện giờ của
Bạch Dịch quá thấp, lại không có Linh thức nên hắn không thể nhận ra
chân tướng của cỗ khí tức khác lạ kia, nhưng với kinh nghiệm tu chân lâu dài, hắn có thể kết luận khí tức truyền ra từ trên người Vương Thương
tuyệt đối không phải là Linh khí.
Cấp bậc của tu chân giả, mỗi
cảnh giới chênh lệch lại như trời với đất. Tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể
miễn cưỡng thúc giục Pháp khí cao giai nhưng tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối
không thể sử dụng Pháp bảo được.
Lúc trước Bạch Dịch có thể dùng
cảnh giới Luyện khí để sử dụng Pháp khí Triền Vân Mạt của Nghe Thu Vũ vì hắn có kinh nghiệm vận chuyển Linh khí thuần thục không ai bằng, thêm
vào nữa Linh khí tiêu hao khi sử dụng cũng không quá lớn tới mức không
chấp nhận được.
Nhưng Pháp bảo thì không giống như vậy.
Pháp bảo là trợ lực lớn nhất với sự sinh tồn của tu chân giả, uy lực phát ra lớn hơn rất nhiều so với Pháp khí. Muốn sử dụng Pháp bảo lại cần phải
có lượng Linh lực cực kỳ lớn, không đạt tới cảnh giới Kim Đan thì không
thể chấp nhận nổi sự tiêu hao Linh lực khổng lồ như vậy. Dù tu sĩ Trúc
Cơ hậu kỳ có tiêu hao hết Linh lực trong người cũng không đủ cho một lần thúc giục Pháp bảo, trừ phi người đó vận dụng lực lượng bên ngoài nào
đó.
Bạch Dịch có biết một vài loại lực lượng đặc thù khác ngoài
Linh lực nhưng những loại lực lượng ấy, tông môn tu chân như Thất Sát
Môn không thể nắm giữ được, càng không có khả năng để cho một tu sĩ Trúc Cơ có thể thi triển ra dễ dàng như vậy. Hơn nữa lực lượng đặc thù mà
Vương Thương hiển lộ ra Bạch Dịch cảm thấy rất lạ.
Tu chân giới
vốn mênh mông vô bờ, những điều thần bí không hiếm. Dù là cường giả Tán
Tiên cũng không có khả năng biết hết được mọi thứ. Bạch Dịch tuy không
nhìn ra chân tướng sự việc nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, hắn quay người chuẩn bị trở lại đại điện giao dịch.
Vừa mới quay người thì đầu vai Bạch Dịch bị một ai đó vỗ mạnh.
“Vừa rồi là ai đã nói dùng Pháp khí cao giai chiến thắng Pháp khí cực phẩm
cũng không phải là việc khó? Tiểu huynh đệ đã đoán sai rồi.”
Bên
tai Bạch Dịch truyền tới giọng nói nghe có vẻ nhu hòa. Người nói chính
là thanh niên có nốt ruồi son trên mi tâm kia. Người này cũng chưa rút
lui mà đang vỗ vỗ đầu vai Bạch Dịch, ra vẻ đắc ý nói sau đó mới quay
người đi vào Chấp Sự Đường.
Bạch Dịch bị đối phương xô đẩy cả
buổi, lại còn xưng là huynh đệ khiến hắn bất đắc dĩ cười lên một tiếng,
không để ý nữa mà trở lại đại điện giao dịch của Chấp Sự Đường bắt đầu
mua sắm tài liệu luyện Trúc Cơ Đan.
Trúc Cơ đan rất đắt đỏ, tài
liệu luyện chế ra nó thì lại không quá đắt. Đại khái mất hơn hai trăm
Linh thạch là có thể mua được một phần. Dù sao tỉ lệ luyện chế thành
công đan dược này cũng rất thấp. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường dùng mười
phần có thể luyện chế ra một hạt đã là thành công rồi. Đệ tử Luyện Khí
kỳ thì đừng có mơ mộng tới việc đó.
Trên người Bạch Dịch còn mấy
trăm Linh thạch, hắn có thể mua được hai phần tài liệu đầy đủ. Lúc hắn
vừa mới đi vào đại điện giao dịch thì bước chân chợt ngừng lại, ánh mắt
để lên người một thứ bên trên một quầy hàng.
Chủ nhân quầy hàng
này là một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ. Bên trên quầy hàng bày những cái lọ to
nhỏ không đều, bên trong đều là đê giai đan dược. Bên cạnh một chai
thuốc có một đóa hoa sen nhìn giống như Linh thảo.
Trong lúc vô tình Bạch Dịch nhìn thấy bông sen này, vì thế mới dừng bước chân lại.
Đóa hoa sen trên quầy hàng lớn cỡ một bàn tay, cánh sen trắng noãn có hương thơm mơ hồ tỏa ra, thoạt nhì giống như đúc với những đóa sen bình
thường khác. Có điểm đặc biệt chính là ở đỉnh cao nhất của đóa sen là
một vòng cánh hoa chẳng biết vì sao đều dựng đứng lên, nhìn giống như
một chiếc vương miện tinh xảo.
Vòng cánh hoa dựng thẳng lên này
trong mắt người khác thì không có gì đặc biệt, rất nhiều người sẽ tưởng
rằng đóa sen bị hái đã lâu, cánh hoa khô héo mới dựng đứng như vậy. Còn
trong mắt Bạch Dịch thì đóa hoa sen này còn trân quý hơn cả Trúc Cơ Đan
gấp mấy lần.
Phượng Quan Thụy Liên!
Vừa nhìn, Bạch Dịch đã nhận ra ngay Linh thảo hoa sen này nên dừng bước chân, chuyển hướng đi đến bên cửa hàng đó.Phượng Quan Thụy Liên là vật thiết yếu để luyện chế Linh đan thất phẩm Hối
Linh Đan. Dược hiệu của Hối Linh Đan được xưng là thần đan của tu sĩ
Trúc Cơ, ăn vào một hạt thì có thể khiến tu vi của tu sĩ Trúc Cơ không
ngừng tăng lên, ít nhất có thể thay thế cho nửa năm khổ tu.
Một
hạt Hối Linh Đan không thể khiến cho tu sĩ Trúc Cơ tiến giai nhưng tu vi tăng lên nửa năm cũng là một chỗ tốt không thể tưởng tượng được rồi.
Bởi vậy nên giá cả của Hối Linh Đan cũng rất cao trong số những đan dược thất phẩm, bình thường phải mấy vạn Linh thạch mới có thể mua được, hơn nửa cứ mỗi năm giá của nó lại tăng dần lên, là một trong những loại
Linh đan bán chạy nhất.
Hối Linh Đan có giá cao, Phượng Quan Thụy Liên lại khan hiếm. Trong phường thị nếu có xuất hiện Phượng Quan Thụy
Liên, ít nhất có thể bán được hơn vạn Linh thạch.
Hiện giờ Bạch
Dịch chỉ còn có mấy trăm Linh thạch, dù nhìn thấy Phượng Quan Thụy Liên
hắn cũng không mua nổi, nhưng quầy hàng này lại mang Phượng Quan Thụy
Liên ra bày chung với những đồ bình thường lại chứng tỏ người chủ quầy
không nhận ra giá trị của nó.
Việc nhận sai giá trị của Linh thảo cũng có xảy ra trong phường thị, dù không thường xuyên lắm. Dù sao
không phải tu chân giả nào cũng đều tinh thông luyện đan hoặc luyện khí, có một số Linh thảo thưa thớt rất dễ bị nhận nhầm, từ đó mà bán ra với
giá thấp hơn giá thực tế nhiều.
Mức giá bán ra của Linh thảo này
trước đây Bạch Dịch không để vào mắt. Đừng nói là hơn vạn đê giai Linh
thạch, dù là hơn vạn cao giai Linh thạch Tiêu Dao Tiên Quân cũng không
để trong lòng. Chỉ là hiện giờ hắn không còn tu vi, lại không có Linh
thạch. Một người từng là Tiêu Dao Tiên Quân lại nghèo kiết xác. Hiện giờ mà hắn còn muốn tỏ ra thanh cao thì chẳng khác gì một kẻ đần.
Đứng trước quầy hàng, Bạch Dịch làm bộ lãnh đạm hỏi. “Cái đài hoa sen này bao nhiêu Linh thạch?”
Đằng sau quầy hàng, tu sĩ thấy có người hỏi giá thì nói liên tục không
ngừng. “Đây là Nê Liên ta tìm được trong một chỗ ao đầm, giá hai trăm
Linh thạch.”
Nê Liên cũng là một loại Linh thảo, bình thường sinh trưởng tại khu vực đầm lầy, có thể dùng để luyện chế Linh đan bát phẩm, nhưng cũng chỉ là một loại tài liệu phụ trợ mà thôi, giá của nó không
tính là quá đắt.
Vừa thấy đối phương nói giá, lại lẫn lộn giữa
Phượng Quan Thụy Liên và Nê Liên, sắc mặt Bạch Dịch bình tĩnh như cũ,
nhìn không ra một tia vui mừng nào. Hắn do dự một chút, sau đó mới cúi
người chuẩn bị cầm lấy Linh thảo.
Bạch Dịch do dự lại khiến đối
phương không đề phòng. Vị đệ tử kia vẫn vì chuyện bán được Linh thảo mà
đắc chí, thật tình không biết rằng hắn đang dần đánh mất hơn vạn Linh
thạch.
Thái độ của Bạch Dịch rất tự nhiên, không nóng vội mà từ
tốn ngồi xuống, một tay cầm lấy Phượng Quan Thụy Liên nhưng hắn vừa mới
đụng vào Linh thảo này thì có một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn khác cũng
đồng thời hạ xuống.
Gần như trong cùng một lúc, hai cánh tay cùng cầm lấy Phượng Quan Thụy Liên.
Thấy có người ngặn ngang tính toán của mình, Bạch Dịch chau mày, quay đầu
nhìn lại. Hắn hơi ngẩn người khi thấy hình dáng quen thuộc của một người đang cười cười nhìn mình, ở mi tâm người này mọc lên một cái mụn ruồi
son.
“Lại là ngươi?” Liên tiếp gặp phải đối phương, Bạch Dịch không khỏi tức giận thốt lên.
Hai người cùng cầm lấy Phượng Quan Thụy Liên đứng lên, bốn mắt nhìn nhau.
Người thanh niên có nốt ruồi son ở mi tâm mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sạch sẽ, cái cổ trắng nõn như ngọc, kiêu ngạo nói. “Ta đang cần một đóa Nê Liên, giá hai trăm Linh thạch, ta mua.”
Thanh niên này hiển
nhiên là nhìn ra chân tướng của Phượng Quan Thụy Liên, sở dĩ không nói
ra là muốn cùng Bạch Dịch cướp đoạt món lời lớn này.
Đảo mắt qua
người thanh niên trước mặt, khóe miệng Bạch Dịch dần hình thành mộtnụ
cười cổ quái, vui vẻ nói. “Đóa Nê Liên này là ta hỏi giá trước, vị huynh đài này chẳng lẽ không hiểu quy củ trước sau hay sao?”
Người
thanh niên đang rất đắc ý, bỗng phát hiện ra thần thái cổ quái của đối
phương thì biến sắc, nghiên người, thấp giọng nói. “Ta thấy nó trước nó
phải là của ta, ngươi chậm hơn ta nửa nhịp, chỉ trách ngươi không may mà thôi.”