Dương Hải nặn ra bộ mặt tươi cười hỏi Bạch Dịch. Thấy đối phương hiện ra ở Thiên lao, Dương Hải không khỏi giật mình. Dù sao nhiệm vụ ở Thiên Lao đều tốn thời gian, chỉ thích hợp cho những đệ tử cảnh giới thấp
kém, lại nhát gan sợ hãi nguy hiểm mà thôi.
Bên ngoài cánh rừng rậm, bản thể Bạch Dịch bắt đầu chảy mồ hôi, trong tay hắn đã nắm một khối Linh thạch, không ngừng thu nạp để hồi phục
Linh khí.
Phạm vi hoạt động của Thiên Cơ Khôi Lỗi đúng là rất lớn nhưng cấp bậc của Khôi Lỗi không cao. Dùng đê giai Khôi Lỗi tiến vào bên trong Thiên
Lao còn có thể hoạt động tự nhiên cũng cần rất nhiều Linh khí, cho nên
lượng Linh khí trong người Bạch Dịch tiêu hao rất nhanh. Bạch Dịch chỉ
có thể duy trì nhiều nhất là nửa canh giờ mà thôi.
Trong Thiên Lao, Bạch Dịch đứng trước mặt Dương Hải tiến lại gần cửa, mặt không đổi sắc mà trầm giọng nói. “Có ba tin tức, cần ngươi ra một
quyết định.”
Dương Hải sững người, hắn phát hiện Bạch Dịch hôm nay không giống với Bạch Dịch lúc trước, nhìn như không linh động tự nhiên, mà giọng nói
cũng khàn khàn, khô khan hơn.
Nhẹ gật đầu, thần sắc Dương Hải cũng trở nên ngưng trọng.
“Ngươi có một sư đệ có thiên phú bất phàm, mấy năm trước đột nhiên
đình trệ, tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ giảm xuống còn sơ kỳ, bắt đắc dĩ
phải rời khỏi Đan Các trở thành một tên Chấp sự ngoại môn. Linh căn của
hắn là Hỏa hệ.”
Bạch Dịch ngừng một chút rồi tiếp tục nói. “Vài ngày trước, sư muội
của ta cũng bái nhập Thương Vân Tông bị mất tích tại Thái Hằng sơn mạch, sống chết không rõ ràng. Linh căn của nàng là song hệ Thủy Mộc. Trước
đó nàng đã được trưởng lão Đan Các thu làm đệ tử.”
Nói xong hai tin tức trên, Bạch Dịch trầm mặc, lẳng lặng nhìn Dương Hải.
Nghe hai tin tức này xong, sắc mặt Dương Hải cuối cùng đã có biến
đổi, hắn dứng lên, lúc thì ngưng trọng suy nghĩ, vẻ nghi nghi hoặc hoặc. Cuối cùng, như nghĩ ra điều gì, sắc mặt hắn dần trở nên trắng xám.
Năm đó, Dương Hải có thể trở thành Đan Các thủ đồ, ngoài trừ thiên
phú cực cao, tâm trí tất nhiên cũng không thấp. Hơn nữa bị giam ở Thiên
Lao hơn ba mươi năm qua, cả ngày bị tra tấn bởi Độc Đan, tâm tính của
hắn càng được tôi luyện bất phàm. Nghe hai tin tức mà Bạch Dịch nói
xong, hắn lập tức nghĩ tới thuộc tính Linh căn trong cơ thể của chính
mình, từ đó mà đoán ra được tà pháp Di Căn. Chẳng qua là hắn không thể
tin được vị sư tôn hiền lành kia lại có thể tà ác như thế.
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Hải ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn hỏi thăm. “Còn tin tức thứ ba?”
Trong ánh mắt Bạch Dịch hiện lên một tia đờ đẫn, nhưng rất nhanh được khôi phục lại. Hắn nói nhỏ. “Nhiều năm trước, tu chân giới xuất hiện
một loại Độc Đan, được luyện chế từ Mê Tâm Thảo và Hàn Thạch Giải, dược
lực ngang với đan dược lục phẩm. Loại chất độc này có thể tản mát ra để
mê hoặc tâm thần con người. Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ không ai có thể chống
lại được. Một khi bị mê hoặc ăn vào, Đan độc trong cơ thể sẽ hình thành
mạnh mẽ, rất khó loại bỏ. Tên của nó là Hoặc Tâm Hoàn.”
Lúc Bạch Dịch nhắc tới cái tên Hoặc Tâm Hoàn, sắc mặt Dương Hải cuối
cùng đã trở nên trắng bệch, vô lực ngồi phịch xuống. Hắn cúi đầu, hai
tay ôm đầu, cảm giác như muốn xé nát cái gì đó.
Hắn không thể tin được, ba mươi năm trước hắn ăn viên Linh Đan kia
vào lại chính là một Độc Đan đạt tới Lục phẩm. Vị sư tôn hiền lạnh đã vì hắn mà chuẩn bị một phần độc dược!
Bị giam tại Thiên Lao trong hơn ba mươi năm, không phải Dương Hải
chưa từng hoài nghi sư tôn của mình. Bị Đan độc hành hạ suốt ba mươi năm hắn vẫn không muốn tin sư tôn lại hại hắn. Hiện giờ nghe thấy ba tin
tức mà Bạch Dịch nói ra, nỗi phẫn nộ vì ngồi tù oan trong chừng ấy thời
gian phát tác như núi lửa phun trào. Cỗ lửa giận như muốn đốt cháy cả
Thiên Lao này.
Bên ngoài Thiên Lao, Bạch Dịch chậm rãi ngồi xổm xuống, nét đờ đẫn
trong mắt hắn lại hiện ra một lần nữa. hắn nói nhỏ. “Chỉ khi nào ngươi
thoát ra ngoài Thiên Lao được thì ta mới có đủ thời gian để đi cứu muội
muội. Cỗ thân thể này không chịu được bao lâu nữa. Hiện tại ngươi nên
quyết định.”
Dương Hải đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết, quát
khẽ. “Tai ương ba mươi năm chịu tù ngục, lại từng ngày bị Đan độc hành
hạ, nếu có cơ hội báo thù, ta tình nguyện thịt nát xương tan cũng không
từ. Chỉ có điều, Thiên Lao là trọng địa, ta không thể trốn thoát ra
được.”
Dương Hải cố hết sức đè nén cảm xúc trong lòng mình. Hắn bị hành hạ
hơn ba mươi năm, từ một Đan Các thủ đồ lưu lạc tới Thiên Lao chờ chết.
Những trắc trở này đều là do một tay trưởng lão Đan Các tặng cho. Nếu có thể chính tay mình đam chết cừu nhân, hắn sẵn sàng đồng quy vu tận.
Tiếc rằng Thiên Lao là trọng địa của tông môn, dẫu là lúc tu vi của hắn
còn nguyện cũng không thoát được, hướng gì bây giờ tu vi của hắn đã bị
phế không còn.
Dương Hải có lòng mà lực bất tòng tâm.
“Ta sẽ giúp ngươi.” Âm thanh Bạch Dịch nói ra đã bắt đầu đứt quãng,
vẻ đờ đẫn trong mắt ngày càng đậm hơn nhưng trong tay hắn hiện ra một
chiếc chìa khóa tinh xảo.
Rặc rặc!
Có một tiếng động rất nhỏ vang lên, Dương Hải dễ dàng mở cửa bước ra ngoài buồng giam.
Trong lúc khiếp sợ, thần sắc không dám tin, hắn còn chưa kịp hỏi thăm thì Bạch Dịch đã đi vào trong nhà lao, lần nữa vung tay lên. Một con
Khôi Lỗi giống Dương Hải như đúc xuất hiện rúc vào một xó, thay thế vị
trí của Dương Hải thật.
“Khôi Lỗi…”, Dương Hải kinh ngạc, trầm trọng nói. “Ngươi định dùng kế ve sầu thoát xác?”
Bạch Dịch không trả lời. Hắn lấy từ trong ngực ra một tấm da thú trong suốt, chính là phần Bách Diện Ngư Kiểm cuối cùng.
“Dịch dung thành hình dáng của ta, rời khỏi Thiên Lao mau…”
Nói ra câu cuối cùng, Linh khí trong bản thể Bạch Dịch rốt cuộc đã
hết sạch Linh khí. Trong Thiên Lao, Thiên Cơ Khôi Lỗi lấy ra một bộ áo
bào màu xám, biến thành một con Khôi lỗi to bằng cỡ bàn tay nằm dưới
chân Dương Hải không nhúc nhích.
“Khôi lỗi chi thân!”
Dương Hải càng thêm kinh ngạc đứng lên. Hắn nhìn cánh cửa nhà lao
đang mở rộng, không dám trì hoãn một phút giây nào, vội vã lấy khối Bách Diện Ngư Kiểm dán lên mặt, không ngừng nắn bóp hai tay. Không bao lâu
sau, dung mạo giả tạo đã tương tự như Bạch Dịch, chỉ có hốc mắt là hõm
sâu, hàm dưới hơi dài, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra sự sai lệch.
Bách Diện Ngư Kiểm vốn là vật của Dương Hải, đối với tác dụng của nó
Dương Hải phỏng đoán đã nhiều năm. Tuy hắn không luyện chế Khôi lỗi
nhưng có thể dễ dàng dùng nó để biến đổi khuôn mặt của mình.
Tu vi mất hết, cũng may bổn sự dịch dung hắn vẫn còn giữ được.
Cắt bớt đi một chút tóc trên đầu, Dương Hải mặc bộ áo bào màu xám
dưới đất vào, sau đó thu hồi Khôi Lỗi mang hình dáng Bạch Dịch cùng kiến chúa Minh Loa lại. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn con Khôi Lỗi đang ngồi
trong góc buồng giam giống hệt mình một lần nữa rồi đóng cửa nhà lao
lại.
Bị giam suốt hơn ba mươi năm, cuối cùng Dương Hải hắn đã có thể được
tự do một lần nữa. Chẳng kịp cảm thán kế ve sầu thoát xác của Bạch Dịch, Dương Hải vội vàng nhằm hướng ra mà đi.
Rời khỏi lao tù cũng không có nghĩa là sẽ thoát khỏi hiểm địa. Một
khi bị người khác phát hiện, cơ hội trốn thoát lần nữa của hắn gần như
không còn. Nếu để Chấp Pháp Điện bắt được sẽ ngay lập tức bị xử tử.
Tại gần cửa ra vào Thiên Lao, Đồng Linh chờ đợi hắn đã lâu. Nhìn thân ảnh Bạch Dịch từ xa nàng đã vội vàng nói. “Dịch ca ca, huynh đã tìm
được rồi sao?”
Dương Hải không dám trả lời, hắn chỉ khẽ gật đầu sau đó cùng Đồng Linh rời khỏi Thiên Lao.
Đồng Linh còn phải tới hồ nước đưa tôm ca cho Quy Tổ, bên ngoài cửa
Thiên Lao, nàng vẫy tay tạm biệt Bạch Dịch giả, vui vẻ nhảy nhót rời đi. Bởi vì giúp được Bạch Dịch việc vừa rồi mà tinh thần nàng rất vui vẻ.
Đứng trước sơn mạch rộng lớn, Dương Hải ngửa đầu nhìn trời xanh mây
trắng đã hơn ba mươi năm chưa được thấy, nhất thời cũng trở nên ngẩn
ngơ.
Khôi Lỗi nơi ngực hắn hơi động, từ trong người Dương Hải nhảy ra
ngoài, kích thước của nó vẫn chỉ bằng bàn tay. Nó không quay đầu lại mà
nhằm về một mảnh rừng rậm ở hướng xa chạy đi.
Thần sắc Dương Hải ngưng trọng, thu tâm tình trong lòng lại đi theo
sau Khôi Lỗi. Sau đó không lâu, cuối cùng hắn đã gặp được bản thể Bạch
Dịch mang thần sắc uể oải trong rừng.