Trong phòng yên tĩnh trở lại, Bạch Dịch đã thu hồi
ngọc bội, lấy Linh thạch ra khôi phục Linh khí. Dương Nhất Phàm đã ngất
xỉu té ngã sang một bên.
“A…a…”
Sau hơn một canh giờ, như gặp phải ác mộng, Dương Nhất Phàm đột nhiên bừng tỉnh, xoa xao hai mắt. Hắn phát hiện Bạch Dịch vẫn đang ở trong
phòng mới yên tâm trở lại.
Hắn nhớ trước lúc mình hôn mê là lúc Bạch Dịch thi triển pháp thuậtm
Dương Nhất Phàm vội vàng xem xét lại bản thân. Sau một hồi lâu, vị Chấp
sự bị Quỷ vật quấy nhiễu nhiều năm cười phá lên như điên, trong tiếng
cười lại có chút khổ sở bị che giấu không nói thành lời.
Sau một hồi cười lớn, rốt cuộc Dương Nhất Phàm cũng bình tĩnh trở
lại, hắn nhìn Bạch Dịch bằng ánh mắt mơ hồ mang theo một tia kính sợ.
“Một thiếu niên bình thường tuyệt đối không thể nào tinh thông thuật
khu trừ Quỷ vật và Hư Đỉnh chi pháp được. Bạch Dịch, trưởng bối trong
nhà ngươi rốt cuộc có tu vi như thế nào? Chẳng lẽ đã vượt quá Kim Đan
rồi?”
Bị năng lực Bạch Dịch hiển lộ ra dọa cho khiếp sợ, Dương Nhất Phàm
mới hỏi thăm như thế. Hắn biết rõ dù là cường giả Nguyên Anh cũng có rất ít người biết rõ pháp môn ấy. Hôm nay được tận mắt thấy một thiếu niên
sử dụng những thuật pháp ấy hắn không kinh sợ sao được. Hơn nữa đối
phương có thể khu trừ Quỷ vật trăm năm trong cơ thể hắn, Dương Nhất Phàm cảm thấy Bạch Dịch ngày một thêm thần bí và khó lường hơn.
Tuy nhìn thấy thủ đoạn khiếp người của Bạch Dịch nhưng hắn vẫn một
mực cho rằng đối phương là dựa vào vị trưởng bối thần bí trong nhà nên
mới có tọa nghệ như vậy. Cho nên hắn lại càng thêm kính sợ cái người
trưởng bối đứng sau lưng Bạch Dịch kia.
Có thể dạy một thiếu niên biết sử dụng Hư Đỉnh chi pháp, tu vi của vị cường giả ấy ít nhất cũng phải đạt tới Nguyên Anh, thậm chí có thể còn
vượt qua cảnh giới đó nữa.
Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đã danh chấn một phương ở Thanh Châu này
rồi, thân phận thấp nhất cũng là trưởng lão ở các đại tông môn, hơn nữa
còn là những trưởng lão nắm giữ thực quyền ở trong tông môn của mình.
Nếu là cường giả Hóa Thần phía trên Nguyên Anh thì người đó nhất định có năng lực chấn nhiếp cả một phương tu chân giới của một Châu.
Vừa nghĩ tới chuyện trưởng bối trong nhà Bạch Dịch có thể còn là một
tu sĩ Hóa Thần kỳ, tâm trạng trong lòng Dương Nhất Phàm quay cuồng. Hắn
thầm nghĩ thật may lúc trước mình đã cùng giao hảo với Bạch Dịch mà
không tìm cách làm khó dễ hắn.
Nhìn thấu tâm tư của Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch chỉ cười nhạt một
tiếng nói. “Tu vi của lão nhân gia, ít nhất ở Thương Vân Tông này cũng
không có ai bằng được. Ngươi biết là tốt rồi, không nên truyền ra bên
ngoài. Việc ta biết Hư Đỉnh chi pháp cũng không được nói lung tung.”
“Yên tâm, ta tự biết phải chừng mực, tuyệt đối sẽ không nói năng lung tung.” Dương Nhất Phàm trịnh trọng cam đoan, tâm tình trong lòng cũng
yên tĩnh lại không ít.
Người ấy tu vi chẳng phải còn cao hơn cả tông chủ của Thương Vân Tông hay sao. Loại cường giả ấy muốn tiêu diệt một trưởng lão Đan Các thì
quá dễ dàng.
“Lão nhân gia người chẳng lẽ đã rời khỏi Thanh Châu rồi?” Dương Nhất
Phàm học khẩu khí của Bạch Dịch, cung kính nói. “Nếu có thể tìm được lão nhân gia thì nguy cơ của chúng ta có thể giải quyết dễ dàng rồi.”
Bạch Dịch lắc đầu đáp. “Lão nhân gia người thích vân du tứ hải, tung
tích mờ ảo bất định, trong thời gian ngắn nhất định không tìm ra được.”
“Vậy là chúng ta phải tự mình nghĩ ra biện pháp…” Tuy Dương Nhất Phàm vẫn còn lo lắng, nhưng cũng đã có chủ kiến. Dù trước mắt không thể tìm
ra vị tiền bối cao nhân kia thì trong lòng hắn cũng có một sự tin tưởng
nhất định.
Suy tư một lát, hai mắt Dương Nhất Phàm sáng rực, hắn nói. “Tà thuật
Di Căn cần phải có đầy đủ cả ngũ hành, Chỉ cần thiếu một trong ba chúng
ta thì trưởng lão Đan Các không thể nào thi triển thuật này được. Không
bằng ta trốn đi, trừ phi hắn tìm được người có Linh căn Hỏa hệ mới, nếu
không sẽ không thể tiến hành được.”
Bạch Dịch đưa mắt nhìn đối phương nói. “Nếu giấu ngươi đi, trưởng lão Đan Các nhất định không chỉ đơn giản để ngươi bước ra khỏi cửa mà không nghe không hỏi gì. Hắn nhất định có biện pháp có thể tìm ra tung tích
của ngươi. Dù ngươi có rời khỏi Đại Phổ có lẽ hắn vẫn có thể tìm được.”
Có rất nhiều phương pháp để truy tung. Nếu trưởng lão Đan Các đã dám
để cho Dương Nhất Phàm tự sinh tự diệt thì hắn nhất định sẽ có cách tìm
được đối phương.
Bạch Dịch nói xong, thần sắc Dương Nhất Phàm trầm mặc hẳn lại. Hắn
không thể không đồng ý với quan điểm của Bạch Dịch. Hắn bái nhập vào Đan Các đã mấy chục năm, cũng tức là trưỡng lão Đan Các có chừng ấy thời
gian để tiến hành bố trí đối với hắn.
“Nếu ta trốn không thoát, vậy ta suốt ngày ở những địa phương nhiều người này, có lẽ hắn sẽ không dám ra tay động thủ với ta.”
Dương Nhất Phàm cắn răng nói. “Trong tông môn có một tòa Tĩnh Tâm
Điện để cho đệ tử bình thường dùng để bế quan. Linh khí trong điện rất
nống đậm, có thể cung cấp cho cả trăm người đồng thời tiến hành tĩnh tu. Quanh năm nơi đó đều cs người bế quan, có những người ngồi trong đó cả
một năm. Ta vào đó bế quan không ra nữa, ta không tin trưởng lão Đan Các dám ở trước mặt hàng trăm đệ tử mà dám động tới ta.”
Tĩnh Tâm Điện là do tông môn vì các đệ tử bình thường mà lập nên. Nơi đó rất gần với Linh mạch, là một nơi có đại điện có thể cung cấp chỗ bế quan cho cả trăm người tĩnh tu, là một nơi rất nổi danh trong đám đệ tử bình thường.
Ý này của Dương Nhất Phàm không tệ, nhưng hắn lại không để ý tới một
sự kiện, đó chính là thân phận trưởng lão Đan Các của lão tại Thương Vân Tông này.
“Một vị trưởng lão nắm thực quyền nếu phải thủ hạ gọi ngươi tới, dù
ngươi có không muốn đi cũng bị bắt buộc phải đi. Ngươi cho rằng hắn
không dám động thủ với ngươi trước mặt người khác sao?” Bạch Dịch lạnh
lùng nói. “Cùng lắm là sau đó hắn sẽ giết luôn cả đám đệ tử gọi ngươi
về, những đệ tử bình thường của Tĩnh Tâm Điện chẳng lẽ lại dám chấn vấn
trưởng lão của Đan Các sao?”
“Không thì ta sẽ đi tới đại điện giao dịch của Chấp Sự Điện, chiếm
một quầy hàng bán tài liệu ở đó. Chỗ đó còn nhiều người hơn, còn có rất
nhiều đệ tử chân truyền. Tào Cửu Tiền chẳng lẽ lại dám động thử tại Chấp Sự Đường? Trưởng lão Chấp sự nhất định sẽ ra mặt.”
Phán đoán của Bạch Dịch như một chậu nước lạnh khiến toàn thân Dương
Nhất Phàm run lên, thái độ bối rối, hắn nói thẳng danh tự của trưởng lão Đan Các mà không có một chút tôn kính nào.
Sau khi thở dài một hơi, Bạch Dịch tiếp tục phân tích. “Nếu ngươi
đang ở Chấp Sự Đường thì lại càng đơn giản. Ở nơi nào hỗn loạn, Tào Cửu
Tiền chỉ cần thay đổi phục trang thành một tên đệ tử bình thường, sau đó tự thân xuất ãm, dùng Linh lực mang ngươi đi theo thì Quỷ không biết mà người cũng không hay. Ngươi liệu có thể há mồm kêu cứu được chăng?”
Sắc mặt Dương Nhất Phàm đã cắt không còn giọt máu nào nữa. Những biện pháp hắn có thể nghĩ ra thì đều có sơ hở, thực sự không thể nghĩ ra
được cách nào tốt hơn nữa, vì vậy hắn ảo não nói. “Vậy ngươi nói đi, ta
nên làm gì bây giờ mới có thể ngăn chặn được nguy cơ này? Muốn trốn
không được, tránh cũng không xong…”
“Ngươi chưa từng nghe qua một câu ngạn ngữ sao?” Bạch Dịch ung dung
nói. “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hiện giờ đối với
ngươi mà nói thì đâu mới là chỗ nguy hiểm nhất?”
“Đương nhiên Đan Các là nơi nguy hiểm nhất.” Dương Nhất Phàm không hề nghĩ ngợi, buột miệng đáp. Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, lại không
thể nói rõ ra ngay lúc này được.
“Vậy thì ngươi nên quay lại Đan Các làm một tên đệ tử chân truyền đi.”
Ánh mắt Bạch Dịch ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói. “Ngươi chỉ có cách
khôi phục thiên phú năm nào, một lần nữa trở thành đệ tử chân truyền
hạng nhất của Đan Các thì mới có thể được các trưởng lão khác coi trọng, thậm chí có thể khiến cho tông môn coi trọng. Nếu mọi trưởng lão cùng
các đệ tử đều biết rõ đại danh của Dương Nhất Phàm ngươi thì khi ngươi
đột nhiên mất tích, Tào Cửu Tiên chẳng phải sẽ khó ăn nói hay sao. Một
khi khiến cho tông chủ hoặc Chấp Pháp Điện nghi ngờ, tra ra việc tà ác
của hắn thì dù hắn đột phá Nguyên Anh, Thương Vân Tông cũng sẽ không
dung hắn, không dám dung dưỡng hắn.”
Bên trong giọng nói lạnh lùng, từ trên người Bạch Dịch còn tản mát ra một cỗ ngạo khí, hắn quát khẽ. “Tiêu Dao Tiên Quân vẫn lạc, nhưng Tiên
phủ Càn Dương vẫn còn, Tru Tà Lệnh đã ra, Thanh Không Vực há có thể để
cho một trưởng lão Kim Đan nho nhỏ như hắn làm điều xằng bậy?”
Bạch Dịch quát khẽ nhưng truyền tới tai Dương Nhất Phàm lại như sấm
nổ. Hắn chợt nhớ tới truyền thuyết mà tất cả tu chân giả ở Thanh Không
Vực đều sợ hãi, sau đó lẩm bẩm. “Tiên Phủ Càn Dương, Tiên Phủ Vệ…”
Càn Dương Tiên Phủ là động phủ của Tiêu Dao Tiên Quân, còn Tiên Phủ
Vệ chính là lực lượng trực hệ của Tiêu Dao Tiên Quân, đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ cho Càn Dương Tiên Phủ.
Đó là một đội tập hơp những tu chân giả có tu vi kinh khủng. Truyền
thuyết nói rằng tu sĩ trong Tiên Phủ Vệ đều có tu vi ít nhất từ Hóa Thần trở lên. Đừng nói là một đội, dù chỉ là một người trong Tiên Phủ Vệ
xuất hiện cũng có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ ba đại tông môn ở Đại Phổ này.
Tiêu Dao Tiên Quân từng phát ra Tru Tà Lệnh, có ý cảnh báo tất cả tu
chân giả ở Thanh Không Vực. Nếu trong Thanh Không Vực này xuất hiện tu
sĩ tà tu cường đại, các Tiên Phủ Vệ sẽ chấp hành Tru Tà Lệnh mà tiến
hành truy sát.
Càn Dương Tiên Phủ cũng giống như Tiêu Dao Tiên Quân, trong lòng
Dương Nhất Phàm chỉ là một loại truyền thuyết mờ ảo nào đó. Nhưng mặc dù là truyền thuyết thì đó cũng là những lực lượng tồn tại thực sự.
Nghĩ đến Tiên Phủ, tinh thần Dương Nhất Phàm đại chấn, hắn nhanh
chóng nói. “Đúng rồi! Thanh Không Vực còn có Tiên Phủ Vệm còn có Tru Tà
Lệnh, dẫu Tào Cửu Tiền có đột phá Nguyên Anh, thì cần việc ác của hắn bị phát hiện, Tiên Phủ Vệ sẽ lập tức đuổi giết, hắn phải chết không thể
nghi ngờ.”