Nghe tiểu vương gia mời, Bạch Dịch thấy hơi khó hiểu. Cao Nhân thấy hắn như thế thì thao thao bất tuyệt giảng giải…
“Khảo thí Tiên chính là kỳ thi cuối năm của tông môn tu chân, cùng loại với
thi Hương. Chỉ cần có thể trả lời bài thi của Tiên gia là có thể bái
nhập vào Tông môn, trở thành Tiên gia chính thức như Phí lão. Mười tuổi
ta đã tham gia khảo thí rồi nhưng chưa có lần nào đậu. Lần này mà còn
không vào được tông môn, cha ta chắc tức chết mất.”
Nói tới đây, tiểu vương gia thè lưỡi chọc cho Bạch Ngọc cười khanh khách không ngừng.
“Thiên tư của tiểu vương gia không tệ, chỉ là ham chơi mà thôi.” Phí lão đứng
bên, nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Kỳ thi cuối năm của Tiên gia ở thành
Thanh Thủy tại tông môn là do lão phu lập.”
Phí lão không muốn mắc nợ nhân tình của Bạch Dịch nên tiện đây mới giảng giải cẩn thận về quy củ khảo thí cho hắn.
“Chỗ khảo thí ấy đều là một số những vấn đề quái dị nhằm khảo hạch ngộ tính
của phàm nhân. Chỉ có những người có ngộ tính cao nhất mới có tư cách
trở thành đệ tử ngoại môn của tông môn, tu tập công pháp tu chân, hơn
nữa cũng chỉ nhận những người từ ba mươi tuổi trở xuống tham gia.”
“Đề khảo thí hành năm đều khác nhau, phàm nhân có thể trả lời cũng không có mấy. Nếu có thể trả lời mà bái nhập làm đệ tử ngoại môn thì cũng mới
chỉ là vừa vặn sờ tới cánh cửa tu chân, đứng ở bên ngoài mà thôi. Tu vi
đạt tới một trình độ nhất định mới có thể trở thành đệ tử nội môn, trở
thành đệ tử chính thức.”
Nói đến đây, Phí lão thổn thức. “Đệ tử nội môn mới là Tiên gia, như lão phu đây cũng chỉ thuộc về đám tu sĩ vô vi mà thôi”
Nghe Phí lão giảng giải, Bạch Dịch hiểu được khảo hạch Tiên gia đúng là cái
gì. Thì ra các môn phái tu chân bày ra mấy loại khảo thí cốt để kiểm tra ngộ tính của phàm nhân, sau khi thu làm đệ tử ngoại môn mới truyền cho
công pháp tu chân.
Tiểu vương gia không thích đọc sách, càng chán ghét kỳ thi cuối năm. Tiếc là cha hắn lại hết sức coi trọng kỳ thi Tiên khảo này. Lúc trước đã từng nói, nếu năm nay Thế tử còn không đậu thì
sẽ cấm túc một năm.
Lúc Phí lão giảng giải, tiểu vương gia cũng
chăm chú lắng nghe. Lúc hắn nghe tới điều kiện trở thành đệ tử nội môn
thì tò mò hỏi. “Phí lão, đệ tử đạt tới trình độ nào mới được tiến vào
nội môn?”
“Phải đạt tới Luyện khí hậu kỳ.” Phí lão ngưng trọng nói. “ Chỉ có đạt tới tu vi đó thì mới có tư cách trở thành đệ tử nội môn.”
“Luyện khí hậu kỳ?” Tiểu vương gia gào lên. “Phí lão mới đạt tới cảnh giới
Luyện khí trung kỳ, muốn ta tu luyện tới hậu kỳ thì biết tới lúc nào?
Lúc đó cả ngày tu luyện, có săn bắn thế nào? Chờ tới lúc râu tóc đều
trắng cả, cưỡi ngựa không được nữa thì chẳng phải là uổng phí những gì
tốt đẹp của cuộc sống hay sao!”
Tiểu vương gia kêu lên như vậy
khiến Bạch Ngọc bật cười, cất giọng thanh thúy. “Ca ta gian khổ học tập
mười năm, chỉ vì một kỳ thi Hương cuối năm mà thôi. Ngươi có cơ hội
thành Tiên mà còn phàn nàn, kêu ca, thật là không tốt.”
“Hắc
hắc….” Tiểu vương gia nghe Bạch Dịch dạy bảo thì không thèm để ý chút
nào. “Ta sinh ra đã thích lang thang, không muốn bị ước thúc. Nếu thật
muốn thì đã thành Tiên gia, cả ngày tu luyện, nào còn biết tới niềm vui
sướng, tự tại khi săn bắn.”
“Hừ!”
Phí lão nghe xong thì
buồn bực hừ một tiếng, rồi dạy dỗ. “Thế tử đừng tường Tiên gia và Phật
môn giống nhau, mỗi ngày đều là ăn chay với niệm tụng kinh kệ. Đạo gia
tu Tiên chính là đạo trường sinh. Tu chân giả nếu thành công, không
những thọ nguyên được tăng lên, mà còn có rất nhiều bản lĩnh phi thiên
độn địa. Cái trò săn bắn nho nhỏ có coi là gì. Chỉ cần ngươi có thể trở
thành tu chân giả, thứ ngươi săn đều là kỳ yêu dị thú, đấy mới thật là
tiêu dao!”
Phí lão dạy dỗ, tiểu vương gia không dám phản bác lại, chỉ có thể thành thật lắng nghe như một tên đệ tử, nhưng vẫn vụng trộm
làm mặt quỷ với Bạch Ngọc.
Phí lão giảng giải như vậy kỳ thực
cũng là để cho Bạch Dịch nghe, dùng những kinh nghiệm ấy trả lại cái
nhân tình cho Bạch Dịch, thường nhân bình thường không ai được biết.
Đối với hầu hết mọi người, đám người tu chân vô cùng bí ẩn. Nhưng Bạch Dịch đã từng là Tán Tiên thì những gì hắn nghe thấy chẳng có chi thú vị.
Giảng về Luyện khí kỳ cho một vị Tán Tiên thật chẳng khác nói về màn
thầu, bánh bao ven đường với một vị hoàng đế.
Bạch Dịch làm ra bộ không kiên nhẫn, cũng là nghiêm túc nghe một hồi mới hỏi.
“Không biết tông môn của Phí lão ở chỗ nào?”
“Chính là Thương Vân Tông, là một trong ba đại tông môn của Phổ Quốc.”
Biên cương của đại Phổ Quốc kéo dài mấy chục vạn dặm, loại địa phương như
huyện Thanh Thủy này có cả trăm chốn. Huyện Thanh Thủy này thuộc về
Thanh châu. Danh tự của ba đại tông môn mọi người đều biết, theo thứ tự
là Thương Vân Tông, Thất Sát Môn và Hàn Ngọc Tông.
Phí lão tự hào nói rồi nhẹ gật đầu trước khi rời đi. Sau đó, tiểu vương gia cũng cáo
từ, kéo theo đám hộ vệ rời khỏi. Sân trong nhà Bạch gia lại trở nên
thanh tịnh.
“Thương Vân Tông?”
Đứng trong sân, Bạch Dịch nhìn chân trời phía xa xa, thần thái hơi khác lạ, lẩm bẩm. “Thì ra, nơi này là Thanh châu…”
Thanh châu là một trong ba nơi tạo thành Thanh Không đại lục. Nơi này là nơi
Tiêu Dao Tiên Quan thống ngự, thuộc Thanh Không vực, mà Thanh Không vực
nằm trong Thanh châu, là cố hương kiếp trước của Bạch Dịch.
Biết
mặt đất dưới chân là Thanh châu, trong lòng Bạch Dịch không khỏi sinh ra một cảm giác hoài niệm. Lúc nghĩ về Thương Vân Tông, hoài niệm ấy trở
thành một cảm giác bất đắc dĩ.
Hắn trùng sinh lần này cứ như đã
được sắp đặt. Chẳng những trùng sinh đúng tại cố hương Thanh châu của
kiếp trước, lại gặp đúng Thương Vân Tông năm xưa hắn tùy ý mà lập nên.
Nhân sinh thật khéo trêu người!
Chẳng lẽ sau này mình sẽ gia nhập cái tông môn chính mình thành lập năm xưa?
Bạch Dịch đã sớm quên cái Thương Vân Tông này rồi. Đó là chuyện của vài ngàn năm trước, vì Luyện khí mà hắn mới lập một chỗ động phủ tạm thời.
Năm đó, Tiêu Dao Tiên Quân ngẫu nhiên phát hiện một địa hỏa mạch kỳ dị mười phần. Trong mồi lửa còn tồn tại một cái hồn Hỏa Long, lúc ấy mới dùng
tạm chỗ đó để làm động phủ Luyện khí. Vì hình dạng mồi lửa luyện khí rất giống đám mây nên mới dùng làm tên, xưng là Thương Vân Hỏa mạch.
Sau đó, Tiêu Dao Tiên Quân ra khỏi Thanh châu, mang động phủ giao cho đệ tử thứ hai. Người đệ tử này lấy Thương Vân làm tên, tại Hỏa mạch lập thành Thương Vân Tông.
Kỳ thực, sư tổ khai sáng Thương Vân Tông là đệ tử thứ hai của Bạch Dịch, còn hắn chính là sư tôn của vị tổ sư này mà thôi.
Cũng là bất đắc dĩ mà Bạch Dịch định tham gia kỳ thi của Tiên gia cuối năm
tại thành Thanh Thủy, sau đó tiến vào Thương Vân Tông. Dụng ý của hắn
không phải vào đây để học tập công pháp, vì hắn đã từng là một Tán Tiên, căn bản không cần đi học mấy đạo thuật của tông môn, thứ hắn cần chính
là Linh khí.
Tu chân giả tu luyện không thể tách rời khỏi Linh
khí của thiên địa. Linh khí trong không khí rất nhỏ, không đủ để cho tu
chân giả thu nạp. Vì vậy, việc sản xuất Linh thạch liềm trở thành một
loại tài nguyên quý giá cho việc tu luyện của đám tu chân.
Linh
mạch không những có thể sản xuất ra Linh thạch mà còn tỏa ra Linh khí
nồng đậm để cho tu chân giả thu nạp. Chỉ có tu luyện tại gần Linh mạch
thì tu vi mới tăng tiến nhanh chóng, tốc độ tiến giai mới cao.
Cả Thanh châu, Linh mạch to nhỏ sớm đã bị các tông môn chia nhau chiếm cứ, người thường muốn tìm một chỗ Linh mạch để tu luyện không dễ. Vì vậy,
tiến vào Thương Vân Tông là lựa chọn tốt nhất của Bạch Dịch lúc này.