Trong tu chân giới vẫn tồn tại một số tu sĩ dùng khí huyết của tu sĩ
khác để tiến giai. Những người này thích giết chóc, tàn nhẫn hơn người.
Dùng tính mạng của người khác để gia tăng công lực, tu vi của bản thân,
không có chỗ nào lại không phải là ác nhân.
Ta tu bị tất cả tu chân giả căm hận, không chỉ vì tà tu có thể thôn
phệ khí huyết của tu sĩ bình thường mà còn vì thủ đoạn giết người tàn
nhẫn của bọn chúng.
Tà tu cướp đoạt khí huyết lúc tu sĩ khác còn sống, vì vậy phàm là
những người đã rơi vào trong tay của đám tà tu này, cuối cùng chỉ có thể trở mắt nhìn khí huyết bản thân bị hút sạch sau đó mới chết đi. Cái
chết kiểu này thật vô cùng thê thảm!
ở Thanh Không Vực, tà tu không thường xuất hiện. Dẫu có, cũng không
dám ở trước mặt người khác hiển lộ thân phận tà tu của mình. Thế nhưng
một khi xuất hiện thì tà tu sẽ làm hại một phương, trở thành ma đầu ở tu chân giới.
Phu thê Mã gia không nghĩ tới loại tà tu chỉ xuất hiện trong truyền
thuyết này lại đang đứng sừng sững trước mắt mình, càng không ngờ hai
người đã rơi vào trong tay hắn.
Mã Thiết mặc kệ cánh tay đã sắp đứt lìa của mình, quát lớn. “Tuệ
Không, ngươi dám sát hại chúng ta, tu chân giả ở Đại Phổ quốc sẽ không
tha cho ngươi. Tới lúc đó ba đại tông môn sẽ diệt trừ mầm họa nhà
ngươi.”
“Hắc hắc, Đại Phổ thì sao? Ta tới từ Ngũ Nhạc quốc, không phải là
người Đại Phổ các ngươi. Cùng lắm là ta lại đi tới quốc gia khác, ba đại tông môn nhà ngươi có thể làm gì được ta chứ.” Tuệ Không cười mỉa. “Hơn nữa ta cũng không phải Tuệ Không mà ngươi gọi. Danh tự ấy là tên của
lão hòa thượng đã chết từ lâu rồi.”
Mặt mũi Đỗ Tam Nương đã trắng bệch, ôm đầu vai run giọng nói. “Ngươi là đệ tử nơi cửa Phật, sao có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Phật môn? Hắc hắc, ta đúng là đã từng làm hòa thượng ở Đại Bi Tự một năm, khi đó thật là buồn chán, suốt ngày chỉ ăn chay niêm Phật, chút
chất béo cũng chẳng có mà ăn. Ta mới ly khai Đại Bi Tự nửa tháng trước,
giờ thì có thể ăn mặn rồi. Đã nửa tháng ta chưa có thịt ăn rồi, hăc
hắc…”
Tiểu hòa thượng cười lạnh, tiếng cười mang theo hàn ý nồng đậm. Đỗ
Tam Nương càng thêm hoảng sợ. “Nửa tháng ngươi chưa ăn thịt? Lẽ nào
trong Đại Bi Tự cũng có thể ăn thịt?”
Nói tới đây, Đỗ Tam Nương nôn thốc một hồi. Nàng cuối cùng đã hiểu ra ẩn ý trong lời nói vừa rồi của tiểu hòa thượng.
Đối phương đã hết thịt ăn nửa tháng rồi nên mới phải rời khỏi Đại Bi
Tự, nói vậy chẳng phải là hắn đã ăn thịt hết tất cả hòa thượng ở Đại Bi
Tư rồi sao?!
Bình thường chỉ có Yêu thú mới ăn thịt người. Tên tiểu hòa thượng kia ăn thịt người thì có khác gì Yêu thú.
Mã Thiết toát mồ hôi hột nhưng đã trấn tĩnh lại so với lúc trước. Hắn quát lên. “Bạch huynh đệ, vợ chồng chúng ta trọng thương, thực lực đã
giảm mạnh nhưng có thể giúp ngươi một tay. Chỉ cần ba chúng ta hợp lực,
chưa chắc hắn đã thắng được.”
“Ha ha ha…!” Tuệ Không cười phá lên. “Ta có Linh thú cấp hai, còn có
Mê Tung Trận, ba người các ngươi tập trung một chỗ chưa chắc đã phải là
đối thủ. Hiện giờ hai người các ngươi đã trọng thương, chỉ còn chờ chết
mà dám nhiều lời sao.”
Ánh mắt Tuệ Không vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn thẳng Bạch Dịch nhưng chưa vội tấn công, thân thể dần biến mất trong bóng tối.
Hô!
Lúc thân thể Tuệ Không biến mất, Ngân Tình Hồ giương nanh múa vuốt nhào về phía Bạch Dịch tấn công.
Từ lúc tiến tới khe núi này để săn Ngân Hồ, Bạch Dịch vẫn thờ ơ, lạnh nhạt. Lúc Mã Thiết thu hồi phi kiếm khống chế tiểu hòa thượng, hắn phát ra một tiếng than nhẹ, tiếng than ấy chính là dành cho đôi phu thê này.
Lẽ ra phu thế Mã gia này có thể thành công săn giết Ngân Tình Hồ
nhưng thế cục đột nhiên thay đổi, tiểu hòa thượng chất phác đã biến
thành bọ ngựa săn bắt chim sẻ, những người khác đều sớm trở thành đồ ăn
trong mắt hắn.
Xuất phi kiếm ra, Bạch Dịch lui về sau. Kiếm quang lập lòe chống lại
móng vuốt sắc bén của Ngân Hồ. Trong nhất thời, lực lượng hai bên ngang
ngửa nhau, nếu Bạch Dịch không có kiếm pháp cao thâm thì với tu vi Luyện Khí trung kỳ hiển lộ ra như bây giờ, dù Ngân Hồ chỉ là một Yêu thú cấp
hai khá yếu hắn cũng không ngăn cản được.
Chậm rãi lùi về sau, mỗi bước của Bạch Dịch đều như chọn đúng phương
vị, lúc rẽ trái, khi bước sang phải, sau một lúc mới dừng lại.
Trong chốc lát này, Bạch Dịch đã lùi về sau hơn mười trượng. Phu thê
Mã gia nhìn không thấu vì xung quanh tất cả là một màu đen kịt. Bỗng
nhiên, có vài đạo bạch quang từ trong bóng tối bay ra rất nhanh đánh về
phía bản thể Bạch Dịch. Những đạo bạch quang này chính là mấy hạt Phật
châu.
Đang! Đang! Đang!
Phi kiếm và Phật châu va chạm phát ra tia lửa sáng lòa. Bạch Dịch ngă cản năm sau hạt Phật châu đã trông như chật vật lắm, tay chân luống
cuống đứng lên.
Cách đó không xa, phu thê Mã gia chỉ nhìn thấy từng điểm hỏa quang mà không nhìn rõ thân ảnh của Bạch Dịch hay Tuệ Không. Đôi phu thê dắt díu nhau đứng dậy, cũng tự thúc giục Pháp khí phòng ngự. Mặc dù hai người
bị thương, thực lực không còn được một nửa nhưng vẫn có thể đề phòng
được một chút.
“Chúng ta bị nhốt trong Mê Tung Trận, Tuệ Không lại còn có một con
Linh thú cấp hai, Bạch huynh đệ chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, chắc
chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Không bằng chúng ta đi tìm hắn.” Đỗ Tam Nương
lo lắng nói.
“Chúng ta bị nhốt trong Mê Tung Trận này, tuy trận pháp không có uy
lực gì nhưng lại có thể che giấu thân ảnh người bày trận. Tuệ Không đi
lại tự nhiên trong trận, chỉ cần chúng ta hoảng hốt hắn sẽ phát hiện ra
ngay. Không chờ tới lúc tìm được Bạch huynh đệ thì chúng ta đã chết
trước rồi.” Mã Thiết trầm giọng nói, nhìn gắt gao vào bóng tối xung
quanh.
“Đi cũng chết, không đi cũng chết. Chẳng bằng chúng ta liều mạng với
ngươi.” Đỗ Tam Nương suy nghĩ rồi quyết định dứt khoát, thấp giọng nói.
“Chỉ cần có thể bức Tuệ Không hiện ra, ta sẽ liều chết ngăn chặn hắn,
ngươi tìm cơ hội mà phá trận.”
“Không, ta sẽ ngăn hắn lại, còn ngươi thì trốn đi.” Mã Thiết trầm
giọng quát khẽ. “Ngươi sẽ ngự kiếm, lại có thiên phú tu luyện tốt hơn
ta, có ngươi ở đây con của chúng ta còn có hy vọng.”
Bịch!
Đang lúc hai người còn tranh giành nhau, một cỗ thi thể đã từ trong
bóng tối bay ra, ngã xuống gần đó. Thân thể này thiếu mất hai tay một
chân, khí tức đã hoàn toàn đoạn tuyệt.
“Bạch huynh đệ!” Đỗ Tam Nương thét lên kinh hãi, sau đó bịt miệng lại không đành lòng nhìn. Hai hàng lông mày của Mã Thiết nhăn chặt lại.
Tán tu bình thường rèn luyện nhiều hơn đệ tử tông môn thông thường
nhưng thảm trận kiểu này cũng không gặp nhiều lắm. Hơn nữa Bạch Dịch bị
hại cũng do có liên quan tới hai người bọn họ mà ra. Nếu lúc trước họ
không mời chào Bạch Dịch thì sẽ không dẫn tới cái chết thảm khốc của hắn lúc này.
“Luyện Khí trung kỳ thôi mà cũng dám tấn công ta, thật là không biết
tốt xấu.” Từ trong bóng tối truyền ra tiếng nói lạnh đạm của Tuệ Không.
“Tiếp theo sẽ là hai người các ngươi.”
Ngaooô!
Thân ảnh Ngân Tình Hồ lại xuất hiện một lần nữa, nhanh như thiểm điện đánh về phía Đỗ Tam Nương.
“Tuệ Không, ta và ngươi liều mạng!” Khuôn mặt Mã Thiết đã vặn vẹo,
gào lên phóng tới Ngân Tình Hồ. Linh khí trong cơ thể không giữ lại chút nào, tất cả đều quán chú vào Pháp khí của hắn.
Một kiếm này bổ ra, phải khó khăn lắm mới ngăn được thế tấn công của
Ngân Tình Hồ. Mã Thiết nhìn giống như một người điên, không để ý tới
cánh tay sắp đứt gãy vẫn tấn công Ngân Hồ, miễn cưỡng ngăn chặn được con Linh thú nhị cấp này.
Loại tiêu hao Linh khí thế này giống như đập dìm thuyền mà tiến công, về cơ bản chỉ có một kết cục chờ đợi hắn. Tới lúc Mã Thiết tiêu hao hết Linh khí thì chờ đợi hắn sẽ là tiếng gọi của Tử Thần.
Hai mắt Đỗ Tam Nương trào ra hai hàng lệ nóng. Nàng cũng không né
tránh mà lao vọt lên, cùng Mã Thiết chiến đấu với Ngân Tình hồ. Dù sao
nếu chạy đi, hy vọng trốn thoát cũng quá mơ hồ, không bằng phu quân mình cùng chết ở nơi này.
Hai người hợp lực phản kích, Ngân Tình Hồ bị bức phải thối lui về
phía sau. Đôi mắt màu bạc lộ ra quang mang giảo hoạt. Bỗng nhiên nó
hướng về một bên mạnh mẽ ngảy lên, tránh thoát phi kiếm của Mã Thiết,
sau đó thân thể nó ẩn lấp vào trong bóng tối hắc ám.
Mục tiêu đột nhiên biến mất, phu thê Mã gia sững sờ. Đột nhiên có
mười mấy hạt Phật châu từ phía sau đánh tới, hai người luống cuống đưa
chân tay lên chống đỡ, Linh khí trong cơ thể tiêu hao gần như không còn
nên chỉ miễn cưỡng ngăn Phật châu lại. Thân hình Ngân Tình Hồ lại hiện
ra từ trong bóng tối, cái miệng rộng mở cắn vào cái cổ của Đỗ Tam Nương.
Việc ngăn cản Phật châu đã làm tiêu hao quá nhiều Linh khí của phu
thê Mã gai, hơn nữa hai người lại đang trọng thương, lúc này không phản
ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngân Hồ đánh tới. Mã Thiết trông thấy
thê tử khó thoát khỏi một kích này thì hét thảm, trước mắt bỗng tối sầm
lại.
Phốc!
Ngao ô…!
Truyền tới tai Mã Thiết không phải là tiếng xương cổ gãy vụn mà chính là tiếng rú thảm của Ngân Tình Hồ. Lúc hắn khôi phục thị giác thì kinh
ngạc phát hiện một thanh phi kiếm đang từ trên cắm xuống dưới, đam xuyên đầu con Ngân Tình Hồ. Kiếm quang phát ra còn mơ hồ phát ra tiếng kêu
như tiếng chim.