Đối mặt với khiêu khích âm thầm của Lâm Phi, Trương Vạn Sơn kìm nén cơn giận của mình.
Hắn là cao thủ cương khí, phải có tố chất đáng có.
Trong ngoại môn, hai người bọn họ được xem như nước với lửa, điều này sớm đã
được truyền đi, những kẻ lén nhìn chằm chằm không biết có bao nhiêu,
đương nhiên Trương Vạn Sơn sẽ không dễ dàng biểu lộ điều gì trước mặt
người khác, tránh gây nên ấn tượng xấu.
"Lâm Phi à Lâm Phi,
ngươi vẫn còn quá ngây thơ, trận so tài trăm đệ tử đứng đầu mới chỉ bắt
đầu thôi, ngươi đã gặp phải Võ Đạo bát trùng thiên Cổ Khôn rồi, sao
ngươi đấu được với ta, sao có thể phân cao thấp với ta, chỉ sợ đến cả Cổ Khôn mà ngươi cũng không đối phó được, thật đáng tiếc đích thân ta
không thể ra tay xử lý ngươi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội, đến
lúc đó tuyệt đối đừng rơi vào tay ta."
...
Lâm Phi xung trận bước lên lôi đài.
Khi tiêu sái bước lên lôi đài, thân là trọng tài chấp sự vốn gương mặt
không cảm xúc lại biểu lộ một chút, giống như đang cổ vũ Lâm Phi cố lên, nếu không phải Lâm Phi có nhãn lực tốt thì thiếu chút nữa đã bỏ sót
phản ứng của Trương chấp sự rồi.
Thật không ngờ trong mấy ngày
này, biểu hiện của Lâm Phi đã nhận được sự tán thưởng của Trương chấp
sự, nhất là sau khi đã tìm hiểu qua.
Mặc dù Lâm Phi tu luyện tâm
pháp phế vật Cửu Chuyển Huyền Công, nhưng ai nói rằng trong tương lai
hắn không thể đột phá đây? Thế giới rộng lớn không gì không thể, khó đảm bảo ngày nào đó xuất hiện đan dược có thể tấn thăng, thậm chí là công
pháp, đột phá trở thành Huyền giả cũng không có gì bất ngờ.
Lâm
Phi vận một bộ áo xanh, gương mặt thanh tú đi lên đứng trên lôi đài, chỉ vừa đứng vững là cả người như thanh đao, đao chưa xuất đã tỏa ra khí
tức sắc bén khiến người khác không dám khinh thường.
"Đây mới là thực lực chân chính của Lâm Phi nhỉ?"
Khi Lâm Phi hóa thành một thanh đao hung mãnh chưa xuất vỏ, rất nhiều đệ tử nhìn với hai mắt tỏa sáng, như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế tới, kìm lòng
không được bắt đầu thấp thỏm chờ mong cuộc chiến đấu này.
Trong
đó có các đệ tử cao giai, nhất là các đệ tử tinh anh đều biểu lộ vẻ bất
ngờ, khí tức hung ác như vậy cần phải chém giết bao nhiêu người mới có
thể tu luyện ra được, Lâm Phi rốt cuộc làm sao tu luyện thành được? Tràn ngập những câu hỏi, nhưng lại không một ai giải đáp được.
Hai
tay Cổ Khôn ôm đao, đi từ dưới lôi đài lên, sau khi đứng lại, hai mắt
hắn vốn như người bình thường lập tức mạnh mẽ hẳn, cả người như sư tử
vừa thức tỉnh, ánh mắt sắc bén, dò xét Lâm Phi từ đầu đến chân, giống
như muốn nhìn thấu Lâm Phi, khiến đối phương không thể trốn đi đâu được.
Uy áp, khí thế uy áp!
Đối với Lâm Phi, Cổ Khôn mà nói thì được xem là đối thủ của nhau, nhất là
đao pháp kinh người của đối phương, thi triển một bộ huyền công nhất
đẳng hầu như có thể càn quét đối thủ, chỉ riêng phần năng lực này thôi
Cổ Khôn đã không dám khinh thường rồi.
Cho nên khi Cổ Khôn vừa thi triển uy áp đã là uy áp của Võ Đạo bát trùng thiên rồi.
Đầu trận chiến phải khiến đối phương khiếp đảm trước, gieo một hạt mầm
xuống trước, thậm chí không cần động thủ cũng sẽ dễ dàng giành được
thắng lợi.
....
Lâm Phi khổ sở tu luyện sống chết ba tháng ở Hắc Thủy sơn mạch.
Hắn không biết bản thân đã phải chịu uy áp của bao nhiêu yêu thú, sao có
thể bị ảnh hưởng bởi uy áp cỏn con của Cổ Khôn được, nhưng hắn cũng hiểu được người ta đang theo hướng giữ thể lực, gương mặt không biểu lộ cảm
xúc sải bước tới, chắp tay nói.
"Sư đệ Lâm Phi xin sư huynh chỉ giáo!"
Mỗi một bước, mỗi một câu nói đều phá tan uy áp của Cổ Khôn, trong lòng hắn lập tức kinh hãi, cũng không cảm thấy quá kì quái, nếu Lâm Phi không
phá nát uy áp của mình thì sẽ không xứng làm đối thủ của mình, hiện giờ
mới có tư cách.
"Nghe nói đao pháp và thân pháp của sư đệ rất cao, sư huynh đang muốn được được chứng kiến một lần đây!" Cổ Khôn thoải mái nói.
Lâm Phi nói: "Như sư huynh mong muốn!"
Khi đối phó với những đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên, Lâm Phi có thể dùng
chưởng đao giải quyết, nhưng đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên nhờ có cương
khí hộ thân, Lâm Phi cũng không cuồng vọng đến mức lại dùng tới chưởng
đao.
Vì vậy Lâm Phi cởi bao đồ trên người ra.
Thứ này hắn đã sớm chuẩn bị, đối phó với cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên thì phải dùng Hắc Sát đao trên tay.
Người ở ngoài càng sung sướng hơn, bởi vì từ đầu tới giờ Lâm Phi chưa từng sử dụng tới vũ khí, khi nhìn thấy vỏ đao màu đen bọn họ cảm thấy hết sức
bình thường, nhìn không ra được điều gì.
"Đao tốt!"
Cổ Khôn đứng gần, với kiến thức của hắn nhìn từ trên vỏ đao cũng cảm nhận được có khí tức.
Đó là một loại khí tức nguy hiểm đã dính qua vô số máu tươi.
"Sư huynh quá khen!" Lâm Phi nói.
Cổ Khôn cũng không chủ động ra tay, cao thủ cương khí có sự kiềm chế của
cao thủ cương khí, chân trái xoay một bước nhỏ, tay trái chộp lên vỏ
đao, tay phải nắm gần chuôi đao, bày ra bộ dạng lười nhác.
Chỉ khi nhân tài đích thân thể nghiệm mới hiểu rõ Cổ Khôn đang thủ thế, tĩnh lặng, chờ đợi Lâm Phi chủ động ra tay.
"Cổ sư huynh, sư đệ xuất thủ, ngươi phải chú ý đó."
Nếu là người khác thì Lâm Phi chắc chắn sẽ không khách khí, nhưng Cổ Khôn
này vừa bước lên đài, lúc nào cũng mang phong phạm võ giả, chẳng qua hắn cũng chỉ nói nhiều hơn một câu mà thôi, đương nhiên cũng thể hiện hảo
cảm của mình.
Trong khi nói chuyện, Lâm Phi nghiêng người về phía trước, giống như một con báo, hai người chỉ cách nhau một trượng, hắn
ngay lập tức bay lên không trung, Hắc Sát đao còn chưa ra khỏi vỏ, hai
tay hắn cầm chuôi đao đột ngột chém xuống, không khí lúc này giống như
một phân thành hai vậy.
Không rút đao công kích dẫn tới một loạt phản ứng, không ai ngờ được rằng Lâm Phi sẽ đánh mất chừng mực như vậy.
"Điên rồi, điên rồi, Lâm Phi nhất định điên rồi."
Cao thủ dùng đao thực lực tương tự như cao thủ sử dụng kiếm, tất cả đều ở
phụ thuộc trên thân đao kiếm, đao kiếm phối hợp với đao pháp hay kiếm
pháp sẽ thi triển ra uy lực vốn không phải một chuyện đơn giản.
Cho nên đối với cao thủ mà nói, binh khí chính là một phần thực lực, nhất
là nắm trong tay binh khí lợi hại thường có thể tăng cường vài phần lực
chiến đấu.
Nếu nói rằng nhờ có binh khí mà có thể tính là có
mười phần sức chiến đấu thì như vậy việc binh khí không xuất vỏ sẽ khiến uy lực không đủ ba phần, dù là thần binh lợi khí nhưng không xuất thì
có lợi ích gì, có thể thấy Lâm Phi không xuất đao, ngược lại dùng vỏ đao công kích là biểu hiện tự đại cỡ nào.
Nếu Lâm Phi làm vậy để đối phó với đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên thì mọi người không có nghi vấn
gì cả, bởi vì biểu hiện lúc trước không cần xuất đao cũng đủ đối phó
rồi, hiện giờ chính là cao thủ cương khí Cổ Khôn đấy, thật sự coi thường người ta mà.
...
"Lâm Phi, lá gan ngươi cũng thực lớn, sư huynh Cổ Khôn là cao thủ cương khí, hắn cũng không xuất đao, thực sự
cho bản thân là cao thủ cương khí à!"
"Có quỷ mới biết được, nói
không chừng mấy ngày nay liên tục tấn thăng, Lâm Phi tâm cao khí ngạo,
lão tử dám cam đoan nếu để sư huynh Cổ Khôn phản kích, Lâm Phi căn bản
không ngăn lại được!"
"Còn phải nói sao, cao thủ cương khí lợi
hại thế nào, cũng vì huyền khí có thể chuyển hóa thành cương khí, uy lực chiến đấu tăng lên mấy lần, chỉ cần có cương khí hộ thân thì không phải người thường có thể đánh bại!"
...
Những đệ tử trung cấp và cao giai đều bắt đầu thảo luận.
Loại công kích này của Lâm Phi rốt cuộc có thể phát huy tác dụng hay không?
Đa số người cho rằng không tin được, sư huynh Cổ Khôn thân là cao thủ
cương khí, chắc hẳn công kích của Lâm Phi không thể phá vỡ được lớp
phòng ngự của hắn.
Cổ Khôn ở trong cuộc chiến mới là người muốn
thổ huyết nhất, bản thân tốt xấu gì cũng là cao thủ cương khí, từ sau
khi lên đài, Tinh Khí Thần đều đã đạt tới kinh hiện, vì biết đao pháp
của Lâm Phi lợi hại, kết quả bản thân đã chuẩn bị đầy đủ, người ta lại
không để ý, mất tự nhiên biết bao nhiêu.
Nhưng chỉ sau một cái hô hấp, sắc mặt Cổ Khôn đã lập tức biến hóa, trên mặt lại xuất hiện hướng lõm xuống.