Không thể tượng tượng nổi, thật không thể tin được! Đây chính là cảm
khái lớn nhất trong nội tâm của vị đệ tử ngoại môn Thiên Vũ môn Trương
Phi này. Vốn cho là khi giết tên thổ phỉ đầu trọc kia thì Huyền Khí của
Lâm Phi cũng đã tiêu hao đi không ít rồi, bộc phát công kích lớn như
vậy, Huyền Khí tiêu hao khẳng định rất nhiều. Cho dù bị Lâm Phi phát
hiện thì thế nào, bọn hắn vẫn có thể thu thập được Lâm Phi mà không để
lại bất kỳ dấu vết gì.
Trời không chiều lòng người mà, Lâm Phi
vậy mà lại là một cao thủ ẩn thân, thế cho nên bọn hắn mới bị tổn thất
nặng nề như vậy. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, mà hai vị sư đệ đã một
người chết, một người thì bị thương nghiêm trọng mất đi hoàn toàn năng
lực chiến đấu. Tất cả những chuyện này xảy ra đều có liên quan đến Lâm
Phi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Trương Vân sẽ tuyệt đối
không tin là chuyện trước mắt này có thể xảy ra trên người Lâm Phi trong vòng chưa đến ba tháng. Nhưng mà sợ rằng thiên tài thì chỉ cần như vậy
thôi.
Việc đã tới nước này rồi thì Trương Vân có ảo não cũng
không thể làm được gì. Mục tiêu lần này của bọn hắn là Lâm Phi, đã đến
nước này rồi nếu không phải Lâm Phi chết thì chính là bọn hắn vong. Đạo
lcs này vô cùng đơn giản, tin rằng cả hai bên đều sẽ không bỏ qua cho
đối phương.
...
"Được lắm tiểu tử, trách không được ngươi lại dám khiêu chiến với đại sư huynh. Xem ra ngươi đã gặp được kỳ ngộ
gì gì đó nên thực lực mới tăng lên nhanh như vậy. Nể tình tình cảm huynh đệ của ta với ngươi, giao ra kỳ ngộ mà ngươi lấy được, nếu tâm tình của su huynh tốt sẽ giữ lại cho ngươi một mạng." Trương Vân thấp giọng
cười, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam. Trương Vann cũng dùng đao, thanh đao
hắn ta sử dụng là một thanh đao dài mỏng như lá liễu, hắn ta cũng am
hiểu một chút về Liễu Diệp đao pháp.
Phập phập phập. Đao mang bay tứ tung, vây Ngụy cứu Triệu, phá bỏ nguy cơ của sư đệ.
Lâm Phi dám làm chuyện mạo hiểm như vậy không phải là vì muốn lấy mạng đồng môn mà chính là không muốn bỏ qua cho đối phương thôi. Thực lực một khi đã bại lộ rồi thì không có khả năng để họ trở về được nữa. Ba tháng rèn luyện cũng không phải là luyện không rồi bỏ đấy, Lâm Phi hắn cũng hiểu
rất nhiều đạo lý.
Huyền Thiên đại lục quan trọng nhất chính là
nắm quyền thế giới. Giống như trên con đường trở thành cường giả có dấu
tích của nhiều đống xương trắng, trải dài thành một con đường bạch cốt
uốn lượn không thấy điểm cuối cùng với những mối nguy hiểm mà không ai
ngờ tới.
Nếu như hôm nay Lâm Phi nương tay với bọn họ thì nói
không chừng người hôm nay ngã xuống đất chính là bản thân hắn rồi. Nhân
từ với buông tha là tuyệt đối không thể được.
"Ai giết ai còn
chưa biết được." Lâm Phi lạnh giọng lên tiếng, hắn làm sao có thể không
nhìn ra là đối phương muốn cứu người chứ. Chưởng đao lại một lần nữa
vung lên, đao pháp có chút niến đổi thành Bôn Lôi đao pháp, năm nhát đao gào thết phóng ra hóa thành năm luồng sáng chói mắt chém về phía Trương Vân.
Lúc ở trên núi Trương Vân đã sớm biết là đao pháp của Lâm
Phi rất hung mãnh, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì trong lòng lại
nổi lên một ngọn lửa vô danh. Đao pháp hung mãnh như thế tại sao không
phái là của hắn mà lại là của một tên từng là một phế vật chứ, việc này
không thể tha thứ được.
Đao pháp của Lâm Phi vô cùng hung mãnh,
Trương Vân không dám cậy mạnh. Liễu Diệp đao chém ngang trời theo gió
chém ra ba nhát đao. Nhưng mà hắn đã quên mất một điểm, đó là chiêu công kích này của Lâm Phi chẳng qua chỉ là chiêu thức giả mà thôi.
"Không xong rồi." Sau khi nhìn thấy Lâm Phi lộ ra dáng vẻ tươi cười, trong
lòng Trương Vân liền phát ra tiếng lộp bộp, phát hiện ra là mình đã bỏ
qua vị sư đệ phía sau.
"Không cần!" Lâm Phi xác thực không phải
là muốn đối phó với Lâm Phi mà là đối phó với đệ tử ngoại môn đã mất đi
khả năng chiến đấu kia. Dùng một chiêu thức giả để thu hút sự chú ý của
Trương Vân, lại thi triển Tùy Phong Thân Pháp, đao mang gần người một
đao liền có hiệu quả.
Xoẹt! Lâm Phi chém xuống một đao, tên đẹ tử Võ Đạo lục trùng thiên kia còn chưa kịp thở đã bị một đao chém xuống
trực tiếp đi đời nhà ma. Hăn ta thâm chí còn không thể nghĩ ra là tại
sao Lâm Phi lại có thể đột phá được công kích của sư huynh chứ.
"A a a, ta muốn ngươi phải chết." Trơ mắt nhìn sư đệ bị giết, trên mặt
Trương Vân giống như bị ai đó tát qua một cái, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nổi giận lôi đình, bất ngờ bộc phát như nước lũ.
Nếu như lần đầu tiên là tình hữu khả nguyên (1) thì lần thứ hai hoàn toàn không nên
xuất hiện. Trương Vân không thể ngờ là Lâm Phi lại có thể giảo hoạt như
vậy, từ bỏ việc tấn công mình, ngược lại còn ra tay với sư đệ đã bị
thương.
...
Sưu sưu sưu. Trên đường đi, hai thân ảnh cứ
thay nhau ta tới rồi ngươi tới, xung quanh đều là ánh đao thấy không rõ
được ta và ngươi, thế cụ rất nguy hiểm và hung hãn. Dưới sự phẫn nộ của
Trương Vân, trong lúc vô tình uy lực của Liễu Diệp Đao Pháp đã tăng lên
rất nhiều. Đao mang như lá liễu hóa thành từng tia sáng trắng phong tỏa
đường lui cả trước lẫn sau.
Nhưng mà dưới sự công kích này,
Trương Vân càng đánh càng thấy sợ. Liếu Diệp Đao Pháp quan trọng nhất
chính là sự uyển chuyển giống như lá liễu mềm mại. Dựa theo tình huống
bình thường thì Lâm Phi đã sớm bị giết chết rồi, thế nhưng tình huống
trước mặt thì lại không có giống như vậy.
Lâm Phi giống như một
cơn gió, đao pháp hạ xuống càng ngày càng lợi hại, rõ ràng là muốn ngăn
chặn lại đối phương mà chỉ một giây sau lại trở thành tránh thoát khỏi
nguy hiểm rối. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thật thì
không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là sự đả kích lớn nhất với lòng tin
của Trương Vân.
"Gặp quỷ rồi. Đây rốt cuộc là thân pháp gì vậy,
vì sao lại có thể không ngừng tránh thoát được công kích của ta chứ."
Trên mặt Trương Vân lộ rõ vẻ lo lắng, Liễu Diệp đao trên tay nhoáng cái
liền nghiêng một góc chém ra một đao. Góc độ này vô cùng tốt, nhất định
có thể đả thương được Lâm Phi.
"Leng keng!" Mắt thấy cần phải
chặn lại công kích của đối phương, trên tay Lâm Phi liền xuất hiện nhiều thêm một thanh trường đao màu đen, hàn quang chợt lóe hắn liền đỡ được
công kích mà Trương Vân vô cùng tự tin.
Trên mặt Trương Vân cả kinh,
khóe mắt giật giật, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Lâm Phi, thiếu
chút nuwac thì không nói ra lời: "Ngươi...Ngươi thậm chí có cả túi Bách
Bảo."
Một tên đệ tử ngoại môn không quan trọng vậy mà lại có
được túi Bách Bảo, Trương Vân liền cảm thấy khiếp sợ không thôi. Trong
các ngoại môn đệ tử của Thần Vũ môn hấu như không ai có được loại túi
Bách Bảo cao cấp này, nhưng Lâm Phi lại hết lần này đến lần khác giữ
được một cái, điều này không khác gì một sự đả kích với hắn ta. Đây
chính là bảo vật mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Trương Vân hắn
động tâm rồi, ánh mắt càng trở nên tham lam hơn.
Lâm Phi không có nói nhảm, cuộ chiến đấu không lại vẫn tiếp tục diễn ra một hồi nữa.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất không tới thì không phải là
chuyện gì tốt cả, nói không chừng còn đem đến sự bất ổn cho bản thân.
Lâm Phi có ý muốn tốc chiến tốc thắng, huống chi nhuệ khí của đối phương đã vơi đi, giống như trong binh pháp đã nói: nhất cổ tác khí, tái nhi
suy, tam nhi kiệt. (2)
"Bôn Lôi Đao Pháp." Cao thủ Võ Đạo thất
trùng thiên lâm Phi cũng không dám khinh thường. Vị cao thủ Võ Đạo thất
trùng thiên nào đoa do quá chủ quan khinh thường nên mới dễ dàng bị Lâm
Phi giết chết, còn người trước mắt này thì không có như vậy.
Nhìn thấy Lâm Phi sử dụng đao lợi hại như vậy, Trương Vân không có dám khinh thường, dưới chân điểm nhẹ một cái, Liễu Diệp đao liền lập tức chuyển
động. Hắn quyết định ra tay mạnh mẽ, không thể để cho Lâm Phi có khả
năng thi triển đao pháp nữa: "Liễu Diệp Phân Phi!" Nếu như lúc trước hắn ta không xem Lâm Phi là đối thủ thì bây giờ Lâm Phi đã sớm trở thành
một đối thủ đẳng cấp rồi, hắn ta sẽ không tiếp tục coi thường Lâm Phi
được nữa.
Trương Vân phải dùng tới con át chủ bài của mình, một
đao pháp khủng bố mưới học được. Vốn dĩ hắn chuẩn bị dùng chiêu này
trong trận thi đấu Bán Niên như một sát chiêu bí mật. Thật không thể ngờ là sớm như vậy đã phải dùng đến rồi.
Đao pháp của Lâm Phi còn
chưa có tung ra, nghênh đón loại khí tức nguy hiểm này khiến cho nội tâm của Trương Vân cảm thấy bất an.
Át chủ bài của Trương Vân vô
cùng bá đạo. Liễu Diệp Phân Phi vừa xuất ra, cả người Trương Vân đều hóa thành lá liễu. Cả một vùng đất lướn như vậy mà chỉ còn sót lại từng đạo Liễu Diệp đao mang, dường như toàn bộ người hắn ta đêù đã ẩn thân vào
bên trong. Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
"Thật là một đao pháp lợi hại, dường như có thể đạt tới trình độ chiến kỹ sơ cấp rồi. Đáng tiếc
đao pháp này lại không đạt được tốc độ như gió, nếu không thì khi thi
triển ra mới có thể chân chính coi đó là sát chiêu."
Liên tục
giết chóc, liên tục săn bắt yêu thú, trình độ của Lâm Phi đã được nâng
cao không ít. Đao pháp của Trương Vân tuy rằng rất lợi hại nhưng có
nhiều chỗ vẫn chưa được hoàn mỹ, vẫn không được coi là một chiêu thức
hoàn mỹ, nó tồn tại một thiếu xót nhất định. Tốc độ, chính là chỗ thiếu
hụt lớn nhất. Thật trùng hợp, tốc độ lại là ưu thế lớn nhất hiện tại của Lâm Phi.
"Phá!" Lâm Phi xuất đao rồi: "Đại Thiên Diệp Đao
Pháp." Đao pháp này giống với Liễu Diệp Đao Pháp, đều chú trọng nhất là
tốc độ, nhưng uy lực beben trong thì lại mạnh hơn Liễu Diệp Đao Pháp.
Đao pháp Hoàng gia hạ phẩm, uy lực cũng là điều dễ hiểu thôi.
"Trảm!"
"Trảm!"
"Trảm!"
Lâm Phi nhanh chóng chém vào không trung ba đao, ba nhát đao này không phải làm ra một cách tùy ý mà là tạo thành một vòng vây, mỗi một đao đều
phong tỏa một khu vực. Vậy nên thay vì nói là Lâm Phi xuất ra ba đao thì không bằng nói là hắn đã tạo ra ba vị trí.
"Phốc!" Một âm thanh
kêu rên vang lên, một bóng hình chật vật không chịu được nữa rơi ra,
nguyên bản khắc lên trên mặt quần áo hình dạng của ba vết thương, ngay
ngắn lưu lại trên thân thể.
Trương Vân phun ra máu tươi, cúi đầu nhìn vết thương ở trước ngực, khó có thể tin nhìn thấy được một màn
này: "Làm sao ngươi có thể phát hiện được chỗ ta ẩn thân?"
"Tốc
độ. Đao pháp của ngươi không có cách nào đạt được tơi tốc độ cứng đáng
với nó, trong mắt ta sơ hồ chồng chất, múa rìu qua mắt thợ. Ta cho ngươi mở mang một chút thế nào mới gọi là tốc độ." Lâm Phi nhanh chóng xuất
đao, đao mang như ánh sáng lóe lên. Mười nhát đao.
Đồng tử Trương Vân phóng đại ra, miễn cường nagwn cản được ba đao rơi xuống. Những
nhát đao nhanh đến choáng váng, căn bản không thể cảm nhận được phương
hướng sau đó của nó. Tốc độ quá nhanh, không có cách nào phản ứng kịp,
tay chân không có cách nào đồng đều được. Đây chính là biểu hiện khi tốc độ đạt tới cực hạn. Mây vẫn trôi, gió vẫn thổi.
"Đao pháp thật
nhanh!" Cả người Trương Vân như đã mất đi linh hồn, ánh mặt trời chói
chang chiếu xuống nhưng toàn thân hắn lại rét run, đó không phải là cái
lạnh bình thường. Tiếng nói của hắn vừa dứt liền phun ra một ngụm máu
tươi, cả người đều ngã xuống, cứ như vậy mà mất mạng.
...
(1) Tình hữu khả nguyên: có thể bỏ qua được.
(2) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh
lần thứ ba thì không còn hăng nữa (Tả truyện).