Một cao thủ ý cảnh mười bảy tuổi của Lâm gia khiến tất cả mọi người đều bị dọa tới ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, không ai dám ở lại nữa, tất cả đều quay trở lại gia tộc
của mình, báo cáo lại tất cả những điều mà họ đã được chứng kiến, nếu xử lý không tốt thì ảnh hưởng rất lớn tới gia tộc trong tương lai.
Lâm gia quật khởi, bọn họ không thể ngăn được, vậy chỉ có thể đổi sang
phương thức khác, ninh bợ một phen, trở thành thế lực phụ thuộc cũng
được, đây cũng là một phương thức để sinh tồn.
Vị công tử trăng
hoa Lâm Phi trong miệng họ kia nhanh chóng biến thành một thiếu gia
thiên tài, cao thủ ý cảnh mười bảy tuổi, khiến cho người ta không thể
theo kịp bước chân, mặc dù có hâm mộ và đố kị nhưng cũng chỉ có thể để
trong lòng, không dám bộc lộ ra bên ngoài.
...
Kẻ địch vừa đi, Lâm gia lập tức sắp xếp người xử lý chuyện tiếp theo.
Phòng khách Lâm gia.
Mục Trường Không và Mục Ninh ngồi môt bên, ngồi đối diện họ là Lâm Phi,
giữa bọn họ để một cốc trà, hương thơm lượn lờ trong không trung.
"Cảm ơn hôm nay hội trưởng Mục đã ra tay giúp đỡ, vãn bối cùng gia phụ rất
cảm ơn ngài!" Lâm Phi bưng ly trà thơm lên, nhấp một ngụm nho nhỏ, trong lòng không có suy nghĩ gì nữa.
Hôm nay bị lừa gạt một phen,
chẳng biết tại sao lại trở thành quan môn đệ tử, quả thật khiến cho Lâm
Phi vô cùng khó chịu, nếu là người khác lừa hắn, Lâm Phi khẳng định sẽ
trả thù nhưng đối phương lại là lão hồ ly Mục Trường Không này, chống
lại quả thực không có phần thắng.
Cho nên, Lâm Phi không hỏi gì cả, chỉ cảm ơn sau đó tìm cơ hội trốn đi.
Nhưng Mục Trường Không là loại người nào chứ, người ta là Hội trưởng Công Hội Phù Văn, kiến thức và tầm nhìn đều hơn người khác một bậc, nếu không
cũng không thể lên được vị trí này, qua lời nói và sắc mặt, lão ta lập
tức hiểu rõ tên nhóc này đang có ý gì.
"Ngươi thân là quan môn
đệ tử của ta, mỗi một động tác của ngươi đều đại biểu cho thể diện của
vi sư, cũng là đại biểu cho Công hội Phù Văn, bang Thiên Hạ thực lực
mạnh mẽ nhưng cũng không thể giương oai ở Quy Nguyên thành được, huống
chi là nhằm vào quan môn đệ tử của ta." Mục Trường Không cười nói:
"Ngươi phải nhớ kĩ, đệ tử của vi sư, không ai có thể bắt nạt, huống hồ
là bang Thiên Hạ!"
Mở miệng nói đã trực tiếp dùng từ quan môn đệ tử rồi, mưu đồ vô cùng rõ ràng.
Lâm Phi vốn định nói gì đó nhưng cũng ngừng lại. Thầm nghĩ: "Lão hồ ly này
thật là giảo hoạt, đây không phải là chụp cái mũ quan môn đệ tử lên đầu
ta sao?"
Mặc kệ là nói như thế nào, nếu hôm nay Mục Trường Không không xuất hiện, Lâm gia nhất định sẽ phải chịu kiếp nạn này, ngay cả
Lâm Phi có thực lực rất mạnh nhưng chống lại vài vị cao thủ cũng không
có phần thắng, ngược lại lại làm bại lộ thực lực của bản thân.
Mục Trường Không đã ra tay giúp đỡ, cảm ơn là việc cần thiết, đạo lý này không thể bỏ qua được.
Nhưng trở thành quan môn đệ tử, Lâm Phi cho rằng không phù hợp cho lắm.
Nếu như trước kia, Lâm Phi sẽ nghĩ như vậy nhưng sau khi bị bang Thiên Hạ uy hiếp, Lâm Phi cũng không nghĩ như vậy nữa.
Tàn dư của Lý gia lại kéo đên bang Thiên Hạ này, người hôm nay có thực lực
Huyền giả, thủ hạ đều có thực lực ở Võ đạo cửu trọng thiên, không thể
khinh thường được.
Nếu bang Thiên Hạ lại ra tay lần nữa, không biết sẽ ra sao?
Lâm Phi không thể không suy xét lại, đắc tội bang Thiên Hạ thật sự là không thể thay đổi được gì, vậy thì tìm một chỗ dựa vững chắc.
Công hội Phù Văn lại vô cùng thích hợp.
...
Ý của Mục Trường Không quả thực là khiến cho Lâm Phi phải chấp nhận làm quan môn đệ tử.
Kỹ thuật phù văn xuất sắc, tấn công chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, có thể đối
phó thoải mái với Võ đạo cửu trọng thiên, có thể nói đây là một đệ tử
thiên tài, lựa chọn của Mục Trường Thiên không hề sai lầm.
Nhìn
thấy bộ dáng lạnh nhạt của Lâm Phi, ấn tượng lại càng tăng lên, không
kiêu không ngạo, trong lòng vô cùng hài lòng: "Tiểu Lâm, ngươi đã trở
thành quan môn đệ tử rồi, Lâm gia phía sau ngươi sẽ do Công hội Phù Văn
chúng ta bảo vệ, ngay cả bang Thiên Hạ muốn ra tay cũng phải suy nghĩ
lại!"
Ẩn ý bên trong chính là: “Thằng nhóc, mau trở thành quan
môn đệ tử của ta đi, rất nhiều lợi ích. Bang Thiên Hạ có lợi hại cũng
không dám đắc tội với Công hội Phù Văn đâu.”
Làm sao Lâm Phi có thể không nghe hiểu ý của ông ta, lão hồ ly chính là lão hồ ly, xuống tay ở điểm yếu của hắn.
Đơn giản chỉ là hai chữ Lâm gia.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Lâm Phi đã có tình cảm với gia đình, không thể nào bỏ được.
Nếu như trở thành cao thủ tuyệt thế, có thể không sợ bang Thiên Hạ nữa
nhưng trước mắt vẫn chưa thể làm được, người ta muốn đàn áp Lâm gia, vậy Lâm gia phải có một chỗ dựa thật vững chắc.
Lâm Phi đã sớm có suy nghĩ riêng của mình, Mục Trường Không đã chủ động nói tới, vậy thì không thể không đáp lời rồi.
"Trở thành quan môn đệ tử của ông thì phải làm những gì?"
Lâm Phi cẩn trọng hỏi.
Mục Ninh bên cạnh hung hăng từng mắt: "Tên nhóc thối tha, nhìn dáng vẻ của
ngươi dường như là không muốn trở thành đệ tử quan môn của ông nội,
ngươi phải biết rằng có biết bao nhiêu người muốn trở thành quan môn đệ
tử của ông, đừng có không biết suy nghĩ!"
Cô nàng này phát hỏa rồi.
Trong lòng Lâm Phi thầm oán: không phải là lúc trước đến chết vẫn không thừa
nhận sao, bây giờ lại mượn ông già để tỏ vẻ oai phong, chọc giận ông
đây, ông đây sẽ đánh chết ngươi.
"Đại tỷ, những lời này của tỷ
sai rồi!" Lâm Phi làm bộ nghiêm trang: "Tỷ cũng biết là ta là đệ tử của
Thần Vũ môn, ta cũng muốn có thầy giỏi, chuyên tâm học tập, ngày ngày
hướng về phía trước, đối với những sư môn đã dặn dò, ta sợ không có cách nào đi theo sư tôn học tập rồi!"
"Hừ, ngươi vừa nói cái gì? Đại tỷ sao? Ngươi cố ý!" Mục Ninh trợn to mắt, bày ra "sát khí", nàng trở
thành đại tỷ từ bao giờ, tên nhóc này thực là khốn nạn.
Mục Trường Không cười ha ha nói: "Tiểu Ninh, con là con gái, phải thục nữ một chút, người ta chỉ đùa thôi."
Lâm Phi phụ họa: "Hội trưởng nói không sai, vừa rồi ta chỉ đùa thôi!"
Mục Ninh nghiến răng nghiến lợi, hừ hừ hai tiếng, không nói chuyện nữa.
"Ngươi là quan môn đệ tử của ta, tất nhiên không có nhiều hạn chế như vậy,
ngươi học võ và học phù văn là hai chuyện khác nhau, không liên quan gì
cả!" Mục Trường Không lại nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi đã đạt được ý cảnh,
còn có kỹ thuật phù văn vô cùng lợi hại, nếu so sánh thì không thua phù
văn sư cấp ba chút nào, vi sư rất hài lòng, vừa vặn ở đây có một chuyện
cần ngươi đi xử lý."
Trong lòng Lâm Phi "lộp bộp" một tiếng, rốt cục cũng xảy ra rồi đây, đây là lão hồ ly đặc biệt chuẩn bị cho hắn sao?
"Không biết là chuyện gì vậy ạ?" Lâm Phi đã tính rồi, nếu là chuyện gì nguy
hiểm thì nhẹ nhàng từ chối, vừa hay có đệ tử Thần Vũ Môn ở đây, rất có
thể từ chối thành công!
Mục Trường Không nói: “Nhiệm vụ thưc ra
rất đơn giản, ngươi đại diện cho thành Quy Nguyên đi tham gia cuộc tranh đấu tháp Phù Văn ở quận Sơn Hà, vi sư tin tưởng ngươi nhất định sẽ
thành công!”
"Tham gia cuộc thi tháp Phù Văn?"
Lâm Phi
không hiểu, tham gia cuộc thi tháp Phù Văn, bản thân hắn giống như là
không hiểu biết gì nhiều, chẳng lẽ, ông ta không lo hắn sẽ thất bại sao? Chẳng lẽ cứ như vậy mà đặt gánh nặng lên vai hắn như thế sao?
Mục Ninh khẽ cười, trong lòng hừ nhẹ: "Tên nhóc thối tha, cho dù ngươi có
lợi hại cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông nội, đến lúc đó, tiểu thư ta đây sẽ khiến ngươi đẹp mặt!"
Lâm Phi cũng không biết rằng hắn đã đắc tội với một người con gái.
Lâm Phi nhíu mày, hiên ngang lẫm liệt nói: "Cái này, ta thấy sư tôn nên
giao cho người khác đi? Ta là người thích nhàn hạ, lại không có kinh
nghiệm gì, ta sợ sẽ khiến người mất mặt, ta vẫn nghĩ là nên để vị trí
này cho các vị sư huynh đệ khác, cơ hội nên trao cho người có sự chuẩn
bị, ta cảm thấy ta vẫn nên rèn luyện thêm nữa."
Trong lòng Mục
Trường Không cười lạnh: "Quả nhiên là một tên nhóc giảo hoạt, mồm mép
lại lợi hại như vậy, lời nói thật là có sức thuyết phục. Nếu là người
khác thì đã bị ngươi lừa rồi!"
Để Lâm Phi tham gia cuộc thi tranh đoạt tháp Phù Văn, Mục Trường Không cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải
thấy Lâm Phi là người có thiên phú như vậy, lực lượng thần hồn mạnh thì
có lẽ ông sẽ không hi vọng gì vào tháp Phù Văn năm nay..
Mục
Trường Không biết tên nhóc này rất giảo hoạt, vừa rồi hắn đã nói rõ
ràng, đơn giản là không tham gia, hắn sẽ không mắc mưu lần nữa
"Ngươi có biết lợi ích của cuộc thi tranh đấu tháp Phù Văn không?"
Mục Trường Không không nói tới tham gia hay không, ngược lại lại nói tới lợi ích của nói
"Không biết!"
"Cuộc thi tranh đấu tháp Phù Văn được tổ chức một năm một lần, lần này được
tổ chức ở Quy Nguyên thành chúng ta, nếu ai chiến thắng được tháp Phù
Văn này sẽ được sử dụng nó trong vòng năm năm, lợi ích của tháp Phù Văn
tạm thời không nói tới, nếu ngươi tham gia tranh đoạt tháp Phù Văn đạt
được vị trí thứ nhất thì bang Thiên Hạ sẽ không dám động tới một sợi
lông của gia tộc ngươi!"
Mục Trường Không lại tiếp tục nói: "Tháp Phù Văn có tác dụng vô cùng đặc biệt, có thể bồi dưỡng phù văn sư. Nếu
ngươi xếp ở vị trí đầu, vi sư có thể hứa cho ngươi ba lời hứa. Sau khi
được bồi dưỡng năm năm, trở thành phù văn sư, không thành vấn đề. Còn
nữa, đạt được vị trí đầu tiên đó có thể được công hội Phù Văn thưởng một phù văn thần thông, hơn nữa còn ở phương diện thần hồn!"
Lấy tình cảm để lay động thì vô dụng nhưng lấy lợi ích để nói thì lại khác rồi
Đầu tiên, lấy được vị trí thứ nhất đã là tương đương với việc lấy được bảo
đảm rằng ngay cả bang Thiên Hạ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không
dám làm gì cả.
Tranh đấu tháp Phù Văn này, hội tụ tất cả các thành trì ở quận Sơn Hà cùng đến để tranh đấu tháp Phù Văn.
Đúng thứ nhất cũng chính là đã chứng minh.
Bang Thiên Hạ có mạnh cũng không dám ra tay, một khi ra tay chắc chắn sẽ bị Công hội Phù Văn tấn công.
Sau nữa, tháp Phù Văn là thánh địa để tu luyện, phù văn sư ở trong thánh
địa, đối với ba vị trí đầu bảng có thể bồi dưỡng được phù văn sư cấp ba. Nếu như bồi dưỡng được một phù văn sư cấp bốn, vậy thì đã có một sự trợ giúp rất lớn sau này.
Ba vị trí, sau khi được truyền ra ngoài
có lẽ tất cả mọi người phải giành nhau tới sứt đầu mẻ trán, tháp Phù
Văn, cả một quận mới có một nơi như vậy, hao phí rất nhiều tài nguyên
mới có thể trau dồi thành công một phù văn sư bên trong thánh địa Phù
Văn.
Mỗi một lần tháp Phù Văn mở ra lại có vô số các phù văn sư
từ khắp nơi kéo tới, đơn giản là muốn mình được một trong ba vị trí đó,
có thể nói, Mục Trường Không đã rất khách khí rồi.
Phù văn sư mà
Lâm gia bồi dưỡng ra, tuyệt đối sẽ vô cùng trung thành và tận tâm, sức
chiến đấu của Lâm gia cũng tăng lên, địa vị sẽ càng thêm vững chắc.
Sau nữa, phần thưởng đầu tiên là Huyền công thần hồn công kích.
Đây chỉ có thể dùng từ vô giá để hình dung
Trước mắt Lâm Phi đã nắm giữ một chiêu công kích thần hồn, một kích trí mạng
vào thời khắc mấu chốt. Thần Hồn công pháp quan trọng hơn Huyền công rất nhiều, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Ba lợi ích này đã khiến cho Lâm Phi động lòng rồi.
Lão hồ ly này muốn hắn tham gia, khẳng định là đã nắm chắc phần thắng, mặc
dù không biết tháp Phù Văn như thế nào, chắc chắn là không hề đơn giản:
"Nếu ta thua thì sao?"
Mục Trường Không tất nhiên biết tính toán
trong lòng Lâm Phi: "Ánh mắt của vi sư đến giờ chưa từng sai, tin rằng
ngươi cũng sẽ không khiến cho ta thất vọng."