Từ khi bọn hắn xuất hiện Lâm Phi liền nhạy cảm nghĩ tới điều gì đó, hắn ý thức được là võ quán Cực Hạn không quá muốn chuyện này sẽ xảy ra với
mình. Sự xuất hiện của Trần Tam quán chủ chính là một trong những minh
chứng tốt nhất chó việc này.
Lúc đầu Trần Đức Thắng cũng không
đem chuyện này để ở trong lòng, việc luận bàn trên lôi đài đã sớm trở
thành một thói quen. Thế nhưng, từ lời nói của Ngô Tịch, hắn lại nghe ra được một loại ý tứ khác, vì thế mới xảy ra một màn như trước mắt này.
Nói trắng ra thì việc đấu tranh giữa các thế lực ở Quy Nguyên thành, Cực Hạn võ quán của bọn hắn không muốn tham dự vào đó. Việc này không có
quá nhiều quan hệ tới lợi ích của họ. Thế nhưng lúc Ngô Tich đứng ra làm nhân chứng thì lại lộ ra nhiều điểm không phù hợp, cũng không có lời
nào có đủ sức thuyết phục cả.
Trần Đức Thắng nhận lấy, vậy thì
hoàn toàn không giống nhau. Không cần biết các người giày vò nhau như
thế nào, việc này bọn họ sẽ không can thiệp vào. Trước mắt, chí có thể
một đáp án thuyết phục từ Lâm Phi thôi.
...
"Tôi thì
không có vấn đề gì." Lâm Phi nói: "Có Trần quán chủ đứng ra làm chứng
thì vừa vặn có thể không cần phải lo lắng là sẽ có người phản đối. Trần
quán chủ nói có phải hay không?"
Lúc mới đầu để Ngô Tịch đứng ra
làm nhân chứng thì Lâm Phi cũng không quá để ý đến. Thế nhưng sau khi sự việc đi xa hơn thì lại thấy để Ngô Tịch làm nhân chứng thì quá là không phù hợp rồi, cần phải đổi thành một người đức cao vọng trọng mới được.
Trần Đức Thắng chính là sự lựa chọn tốt nhất, Lâm Phi xém chút nữa là nở nụ
cười, cái này không phải là lúc mình muốn ngủ gật thì lại có người đưa
tới một cái gối sao. Không cần lo bọn hắn giở trò gì, một triệu lượng
bạc không phải là thứ có thể đơn gian nói ra như vậy. Cái này thì Lâm
Phi hắn có thể triệt để an tâm. Quỵt nợ sao, không ai có cửa đó đâu.
Lông mày Trần Đức Thắng lặng lẽ nhướn lên rồi khôi phục lại như cũ, hiển
nhiên hắn cũng không nghĩ tới là Lâm Phi sẽ đùa giỡn lên kế hoạch kiểu
như vậy, nhưng hắn cũng không vạch trần chuyện đó, trong lòng liếc Lâm
Phi nhiều hơn một chút: "Các vị đều là những người có uy tín ở thành Quy Nguyên, ai lại xuất hiện thay đổi sự việc như vậy chứ. Đây không phải
là khiến người ta trở thành trò người cho người trong thiên hạ sao." Lời này vô cùng công bằng, Trần Đức Thắng hắn cũng không muốn phải đắc tội
với ai.
....
Trần Đức Thắng làm nhân chứng đương nhiên
cũng làm luôn trọng tài. Trước mắt võ quán Cực Hạn là người có tư cách
nhất nên Trần Đức Thắng cũng cực kỳ có tư cách ấy. Hắn là một người xử
sự rất công bằng, cho nên tất cả mọi người đều tin tưởng quán chủ Trần
Đức Thắng chính là người thích hợp nhất lúc này.
"Đặt cược đi,
lão tử làm nhà cái." Đang lúc mọi người muốn xem náo nhiệt thì không
biết tại sao La Thiên Bàn Tử lại muốn làm nhà cái, không khỏi làm người
khác thấy hiếu kỳ. Việc bên trong võ quán Cực Hạn lén lút mở nhà cái
thực ra là có thật. Lần này La Thiên Bàn Tử làm cái lập tức khiến cho
mọi người cảm thất hứng thú, liền không ngại thế chấp tiền bạc. Người
nào mà không biết La Thiên chính là tam thiếu gia của bang Huynh Đệ chứ. Lời vàng tiếng ngọc của người ta đã nói ra như vậy thì còn ai dám tới
chất vấn chứ. Một lúc sau, La Thiên Bàn Tử đã bị rất nhiều người vậy lại rồi.
"Con bà nó, loại sâu bọ có hại như người ngàn vạn lần đừng
nên hại ta a, nếu không lần này lão tử ta đã lỗ to rồi." Đây chính là
tiềng lòng của một tên Bàn Tử nào đó.
......
Đây chẳng
qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Đối với việc tiền đánh bạc đã lên tới hơn một trăm vạn lượng bạc, La Thiên liền lén lút mở cá
cược, lộ ra bao nhiêu cũng không đáng chú ý đến.
"Lâm Phi, nhanh
lên đây." Ở trên lôi đài, Bắc Cung Vô Tình đang rất hưng phấn, hôm nay
hắn nhất định phải đạp được Lâm Phi xuống lôi đài, nâng cao danh vọng
cho gia tộc Bắc Cung.
Trần Đức Thắng, người kiêm luôn cả việc trọng tài, trong mắt lúc này liền
hiện lên một tia quỷ dị, thầm nghĩ: "Cái vị tam thiếu của Lâm gia này,
tố chất tâm lý cũng không tệ, đối mặt với sự khiêu khích của tên tiểu tử Bắc Cung vẫn có thể bình tĩnh trả lời. Thật thú vị, thật thú vị."
"Lâm Phi, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống nhận thua thì có thể ta sẽ giơ cao
đánh khẽ tha cho ngươi một mạng a." Thần sắc của Bắc Cung Vô Tình vô
cùng hưng phấn, dường như có thể nhìn thấy được việc Lâm Phi bại trên
tay mình vậy.
Lâm Phi nói: "Ha ha, chúng ta còn chưa có bắt đầu đánh đâu. Nói không chừng người thua cuộc chính là ngươi đấy."
"Thật không?" Bắc Cung Vô Tình nói: "Ta đấy cũng muốn được chỉ giáo một phen."
"Khai Bi thủ."
Bắc Cung Vô Tình ra tay, khí thế toàn người đều được phóng thích, khí tức
kiên cường, giống như một người khổng lồ vậy. Năm ngón tay hắn mở ra,
khí tức tàn bạo liền tàn sát khắp nơi, không gian trên lôi đài như bị
cưỡng chế muốn vỡ tan.
Khai Bi thủ, huyền công Hoàng giai hạ phẩm!
Bên trong những người học võ, thực lực của Bắc Cung Vô Tình quả thực là
không ai địch nổi, còn bên trong những người cùng cấp thì được xem như
là một người vô cùng ưu tú. Một chiêu này vừa xuất ra khỏi tay khí tức
cuồng bạo liền gào thét quét qua, giống như một người khổng lồ nghiền
nát mọi nơi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy đuộc sự lợi hại trong đó.
Võ học Hoàng giai quả nhiên không giống bình thường!
Lý gia, Trương gia..., và cả những người xung quanh, ngược lại đều hi vọng Lâm Phi sẽ bị một chiêu này đánh bại. Nhưng trong tiềm thức của bọn họ, Lâm Phi có lẽ không dễ dàng đối phó như vậy. Nếu như thua ở trong tay
Bắc Cung Vô Tình, vậy thì Lâm Phi quả thực đúng với cái danh phế vật
này, Lâm gia đại khái sẽ tức giận không nhẹ.
Hai mắt Lâm Phi có chút nhíu lại, bỗng nhiên hắn lại bắt đầu lắc đầu.
"Sức mạnh chưa đủ, huyền công Hoàng giai rơi vào trên tay ngươi quả thực là
một loại hổ thẹn mà. Nhìn đây, xem xem cái gì mới thật sự được gọi là
sức mạnh." Khí tức lười biếng của Lâm Phi lập tức trở nên giống như mãnh hổ thyhức tỉnh, một tiếng hổ gầm vừa dứt, một cỗ khí phách từ trên
người Lâm Phi liền được phóng thích ra.
"Bát Hoang Lục Hợp
quyền!" Nếu là so với cái khác, thì Lâm Phi quả thực không phải là đối
thủ của hắn. Nhưng quyền pháp cương mãnh, đại khái thì không ai có thể
vượt qua được Lâm Phi.
Dưới chân Lâm Phi giống như như không có
gì, Bát Hoang Lục Hợp quyền không phải là huyền công Hoàng giai. Cửu
Chuyển Huyền Công vận chuyển một chút, khí tức cương mãnh giống như một
tên khổng lồ viễn cổ, một quyền đón lấy một quyền, làm cho trong mắt
những người khác đều sinh ra vẻ kinh ngạc. Đây chính là đã đem một số
quyền pháp vận dụng đến được trạng thái đỉnh phong.
Quyền pháp
của Bắc Cung Vô Tình, thời điểm này lại giống như một chiếc thuyền lá
lênh đênh trên những cơn sóng dữ của đại dương bao la, tùy thời tùy
khắc đều có thể bị những cơn sóng này nuốt mất. Trên thực tế thì quả
thật là như vậy.
"Ngươi thua rồi!" Kỳ thật, thực lực chiến đấu
của bản thân hai người không cùng một cấp bậc. Bắc Cung Vô Tình thua, đó là việc rất bình thường.
Dưới sức mạnh của Bát Hoang Lục Hợp
quyền ai cũng có thể hiểu, việc Bắc Cung Vô Tình phải thua là chuyện
không thể nghi ngờ. Dưới một quyền pháp hung mãnh như thế, trừ phi đó là cao thủ cương khí, nếu không thì tuyệt đối sẽ không ngăn cản được công
kích đó.
Trước ngực Bắc Cung Vô Tình xuất hiện vô xố miệng vết
thương, nếu không phải là do Lâm Phi hạ thủ lưu tình thì khẳng định hắn
ta đã chết ở trên lôi đài rồi. Dù vậy, thì Bắc Cung Vô Tình này cũng quá mất mặt rồi.
"Ngươi lợi hại, ta không phải đối thủ của ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Bắc Cung Vô Tình không biết đã nhổ ra bao nhiêu máu, ngoài ra còn cảm thấy thất kinh, Lâm Phi này ẩn núp quá sâu, chính mình cứ như vậy mà bị thua. Ngoài ra hắn ta còn cảm thấy được một loại đau
lòng, Hỏa phù tam cấp mất rồi, tám vạn lượng bạc.
.....
Đánh bại một tên Bắc Cung Vô Tình, Lâm Phi cũng không có cảm giác thành tựu
gì quá lớn: "Lý công tử, tới phiên ngươi!" Lâm Phi nhanh chóng đánh bại
Bắc Cung Vô Tình, tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc đánh giá Lâm
Phi. Một số người không phải huyền công Hoàng giai, không bộc phát ra uy lực của huyền công Hoàng giai đều vô cùng chú ý.
"Lý công tử,
Lâm Phi này có năng lực, ngươi cũng phải cẩn thận, chớ để lặp lại chuyện đó!" Trương Càn cười như không cười nhắc nhở.
"Đa tạ Trương ca
nhắc nhở!" Lý Nguyên nói: "Một tên Lâm Phi này, ta thật sự còn không có
để ở trong lòng. Cùng lắm chỉ là một tên tà môn ngoại đạo mà thôi!"
Lý Nguyên ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên thực tế đã bắt đầu coi
trọng Lâm Phi. Trong đầu hắn ta vẫn một mực nghiên cứu huyền công tâm
pháp gì mới có thể thúc đẩy công pháp thăng cấp.
Bát Hoang Lục
Hợp quyền vừa rồi, Lý Nguyên đã gặp qua không ít người sử dụng nó, xét
về uy lực cũng không đạt được tới trình độ Hoàng giai. Hết lần này tới
lần khác Lâm Phi đều khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
"Tiểu tử này đúng là có năng lực, nhưng mà ta đã tu luyện được cương khí,
quyền pháp cương mãnh thì như thế nào, làm sao có thể phá được cương khí hộ thân của ta!"