Sở Ly mơ hồ cảm thấy, luyện Vạn Tượng Quy tông đến mức tận cùng thì có thể dự đoán ra được.
Sự tồn tại của Đại Viên Kính Trí khiến cho hắn tu luyện Vạn Tượng Quy tông thuận buồm xuôi gió, bước thứ nhất quan sát là khó tu luyện nhất, con
mắt và tinh thần của người thường có hạn, không thể lập tức thấy rõ tất
cả hành động đối phương, nhìn càng ít thì lại càng không cho phép thôi
diễn ra được.
Đại Viên Kính Trí có thể đặt tất cả ở trước mắt,
rõ ràng không lộ ra chút sơ hở nào cả. Đã như thế, tới khi thôi diễn sẽ
càng ngày càng chuẩn xác hơn nữa.
Hắn dần dần rơi vào trong mộng
đẹp, không để ý tới tục sự, hoàn toàn chìm đắm vào trong việc tu luyện
của chính mình, thế nhưng lúc này lại bị một tấm thiệp mời phá vỡ thời
gian tu hành, là một tấm thiệp mời từ Thanh Vân lâu đưa tới, nhưng không phải là Mạc Tình Vũ, mà là Tễ Tuyết cô nương.
Hắn ngồi ở trong
phòng khách nhìn tấm thiệp mời này, nghĩ đến ngày hôm qua Dương Tông Văn đã tới đây bẩm báo tin tức của Vũ Tình cô nương.
Sau khi Bí Vệ
phủ điều tra, không phát hiện ra Vũ Tình cô nương có dị dạng gì cả, là
một trong các hoa khôi của Thanh Vân lâu, không biết võ công, thanh
thuần mà kiêu ngạo, hạng người dung tục nàng kiên quyết không gặp, người nàng thường gặp chỉ là khách quen, người xa lạ muốn gặp nàng là chuyện hầu như không thể.
Thông qua Bí Vệ phủ điều tra đã tra ra tất cả khách mời của Vũ Tình cô nương, tên của hắn cũng ở trên danh sách.
Sở Ly xem qua danh sách, phát hiện ra cách làm của Mạc Tình Vũ quả thực là không có kẽ hở.
Xem ra vị Mạc sư tỷ này cũng không thể khinh thường, thủ đoạn tinh minh
lợi hại, có thể giấu giếm được Bí Vệ phủ, thật là không dễ, tên tuổi của Tử Vân sơn cũng không phải là hư danh.
Có khả năng Phiêu Miểu
Thiên Tâm quyết của nàng là một loại thuật cố định tâm tình, lúc nào
cũng duy trì trạng thái thiên tâm, không bị tâm tình quấy rầy. Vì lẽ
đó mới có thể giữ được tỉnh táo và trí tuệ, khi làm việc sẽ không có sai sót, khi động võ, trong lòng không chấn động, phán đoán nhạy cảm không
bị ảnh hưởng.
Vị Tễ Tuyết cô nương này hắn cũng chưa từng thấy, sao lại đưa cho hắn một tấm thiệp mời chứ?
Cô nương của Thanh Vân lâu phát thiệp mời tới là một vinh quang to lớn,
hầu như không có người nào từ chối không đi, không đi chính là hạng
người không có khí độ phong lưu tiêu sái.
Dù là nam nhân nào thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, Sở Ly lắc đầu bật cười, nhưng hắn không định đi dự tiệc.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:
- Đại tổng quản, lại có một tấm thiệp mời khác nữa.
Sở Ly nói:
- Đưa vào đi.
Chu tổng quản đẩy cửa ra, ôm quyền thi lễ với Lãnh Thu và Lãnh Tình đang
luyện kiếm, sau đó đến phòng khách, trình thiệp mời lên.
Sở Ly quét mắt nhìn một chút, đăm chiêu gật gù, như vậy là được rồi.
Chu tổng quản nói:
- Thiệp mời của Thạch Thế tử, không nên từ chối thì tốt hơn, nếu muốn
chuộc thân thay Vũ Tình cô nương thì không thể đắc tội với vị Thạch Thế
tử này, Thạch Thế tử có giao thiệp cực sâu rộng ở trong Thần Đô, không
thể không đề phòng.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Chu tổng quản nói:
- Đại tổng quản ngẫm lại mà xem, có bao nhiêu quan to quý nhân muốn đi
Thanh Vân lâu tiêu khiển chứ? Thế nhưng cô nương của Thanh Vân lâu chỉ
có mấy vị như vậy, căn bản không đủ, như vậy sẽ phải xét mặt mũi của
từng người, mà Thạch Thế tử này mời, chính là một phần ân tình.
Sở Ly gật gù cười nói:
- Lão Chu ngươi tiến bộ rất xa rồi nha.
Chu tổng quản ngại ngùng cười khà khà, nói:
- Ta cũng suy nghĩ linh tinh mà thôi, ta biết Đại tổng quản có thể nghĩ tới những chuyện này.
- Cũng không nhất định, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất sẽ có một chuyện
sai sót, huống hồ ta còn chưa phải là trí giả gì, đa tạ ngươi nhắc nhở,
đêm nay ta sẽ đến dự tiệc.
Sở Ly nói.
Chu tổng quản vội hỏi:
- Vậy có cần chuẩn bị hộ vệ và y phục hay không?
- Không cần, tự ta đi là được rồi.
Sở Ly lắc đầu.
- Vâng.
Chu tổng quản đáp một tiếng, biết điều xin cáo lui rời khỏi tiểu viện của hắn.
Sở Ly cầm hai phần thiệp mời, khẽ cười một tiếng, vị Thạch Thế tử này cũng là một vị nhân vật lợi hại.
Lúc trước mình muốn mở Yêu Nguyệt lâu ở Thần Đô chính là vì như vậy, người
thông minh trên đời có rất nhiều, Thạch Thế tử cũng là người như vậy,
Thanh Vân lâu trên danh nghĩa là của Bảo Thân vương, sợ là hậu trường
lại là vị Thạch Thế tử này chủ trì, là chủ nhân chân chính.
Sở
Ly đưa thiệp mời lên, hộ vệ còn chưa tiến vào bẩm báo thì Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn dắt tay nhau ra cửa lớn, ôm quyền chào đón.
Sở Ly kinh ngạc, ôm quyền cười đáp lễ.
- Sở Đại tổng quản, chúng ta vào trong viện tán gẫu, xin mời!
Lãnh Thủ Thạch nói chuyện trầm ổn mà lại lạnh nhạt, cho dù khách khí như vậy thì cũng làm cho người ta có cảm giác kiêu căng.
Sở Ly cười gật đầu, cùng hai người tiến vào Tễ tuyết viện.
Tễ Tuyết cô nương là một vị mỹ nhân tuyệt sắc thanh thuần mà trong sáng,
chỉ kém một bậc so với Tiêu Thi, đã là mỹ nhân hiếm thấy trong thiên hạ
rồi.
Mạc Tình Vũ thanh thuần xinh đẹp, khí chất ôn nhu, trong
yên tĩnh để lộ ra mấy phần khí tức thần bí, Tễ Tuyết thì lại càng sáng
rực rỡ hơn mấy phần, khiến cho người ta thay đổi cái nhìn, sinh ra cảm
giác thân cận.
Bốn người vừa vặn hợp thành một bàn, ngồi ở trước một cái bàn vuông, bàn tay trắng của Tễ Tuyết cầm ấm, rót đầy chén
ngọc màu trắng cho ba người, cũng rót một chén thay mình.
Lãnh Thủ Sơn cười ha hả nói:
- Đến đây, Sở Đại tổng quản, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta uống trước rồi nói.
Hắn uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly cười cũng uống một hơi cạn sạch.
Hắn không cần quan sát suy nghĩ trong đầu của Lãnh Thủ Sơn thì đã biết là
vì chuyện gì, không nằm ngoài chuyện cái chết của Lãnh Thủ Giang.
Dương Tông Văn đã từng bẩm báo qua với hắn, không vượt quá dự liệu của bọn
họ, quả thực Phủ Doãn không phá được án, chỉ có thể giao lại cho Bí Vệ
phủ mà thôi.
- Sở Đại tổng quản yêu thích Tuyết Tình cô nương sao?
Lãnh Thủ Sơn cười nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Ta chỉ tới để tán ngẫu giải sầu, không còn ý gì khác.
- Không muốn chuộc Tuyết Tình cô nương đi sao?
Lãnh Thủ Sơn cười ha hả nói:
- Theo ta được biết, Sở Đại tổng quản đã chuộc hai vị cô nương giúp người khác, trong lòng Cửu ca ta vô cùng đau đớn nha!
Hắn nói đoạn lại nhìn về phía Lãnh Thủ Thạch.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Mỗi một cô nương đều thông qua lựa chọn, tỉ mỉ dạy dỗ, bỏ ra tâm tư rất lớn để bảo đảm tính tình tâm tính không bị thế tục làm nhiễm bẩn, luôn
duy trì sự hồn nhiên và thiện lương, mỗi một người rời khỏi đây ta đều
cảm thấy rất không nỡ.
- Cửu ca bảo vệ những cô nương này rất tốt, che chở các nàng.
Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói:
- Ta rất lo lắng các nàng gả cho người không tốt.
- Ánh mắt của những cô nương này đều rất chuẩn, có thể chọn được người tốt.
Sở Ly cười nói:
- Hai bằng hữu của ta đều là người đáng để phó thác chung thân.
- Vị Chúc Thiên Hoa kia cũng còn tốt, Hàn Phi kia...
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu.
Sở Ly cười nói:
- Hàn Phi là người đa tình, nhưng sẽ không bội tình bạc nghĩa, Thạch Thế tử yên tâm.
- Chỉ hy vọng như thế đi.
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
- Ài...
Lãnh Thủ Sơn bỗng nhiên thở dài một hơi, thả chén ngọc màu trắng xuống.
Sở Ly thầm nghĩ đến rồi, lại mỉm cười nhìn hắn.
Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay, phụ vương không thể cười nổi, bầu không khí trong nhà rất ngột ngạt, ta cũng không muốn trở về.
- Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao có thể không thương tâm được chứ.
Sở Ly nói:
- Vương gia nén bi thương, ngày sau ta lại đến nhà bái phỏng.
- Hiện giờ tâm tư của phụ vương chỉ có một, báo thù thay cho ngũ ca!
Lãnh Thủ Sơn thở dài nói:
- Biết Bí Vệ phủ các ngươi tiếp nhận vụ án, phụ vương thở phào nhẹ nhõm,
một là xưa nay phụ vương luôn tôn sùng đối với Sở Đại tổng quản ngươi,
nói Sở Đại tổng quản ngươi trí tuệ trác tuyệt, có ngươi ra tay, nhất
định có thể tìm được hung thủ thay cho ngũ ca!
Sở Ly nói:
- Bảo Thân vương quá khen rồi, ta thực sự rất xấu hổ, vụ án này đã vào Bí Vệ phủ, nhưng cũng không giao cho ta.
- Người khác phụ vương không yên lòng.
Lãnh Thủ Sơn than thở.
Sở Ly ra vẻ khó khăn, nói:
- Vụ án này bởi vì liên quan đến Bảo Thân vương, vì lẽ đó đã giao do Mai
Nhất viện tinh nhuệ nhất bên trong phủ, có bọn họ ra tay, nhất định sẽ
hơn xa Mai Nhị viện của ta, bọn họ không tra ra được hung thủ, sợ là
chúng ta cũng không tra ra được... Kỳ thực đến lúc này, hung thủ đã sớm
chạy mất dép rồi. Bảo Thân vương nói vậy, rõ ràng là không muốn tin
tưởng mà thôi.