Anh Là Người Mù Thì Đã Sao
Lần đầu tiên Hạ Du Du gặp Tần Tử Hiên, là một ngày nắng vào cuối tuần.
Ngày đó theo thường lệ Hạ Du Du chuẩn bị đến nhà Trương Quân Hạo để mượn
sách, Trương Quân Hạo là bạn từ nhỏ của Hạ Du Du, hai nhà là thân giao,
hai người cùng ở một đại viện lớn lên, cùng nhau vào nhà trẻ, cùng nhau
học tiểu học, Trương Quân Hạo là dòng dõi thư hương, ông nôi là ngôi sao sáng chói của nền văn học, ba cũng là hiệu trưởng của một trường đại
học nổi tiếng, mẹ là chủ tịch của một nhà xuất bản lớn, vì thế mà cả nhà đều có bầu không khí văn học, tủ sách cứ như vậy mà được bổ sung, mặc
dù Hạ Du Du không thích sách, nhưng lại rất thích vườn hoa lớn phía sau
biệt thự Trương gia, những bông hoa nở đầy màu sắc, còn có sân cỏ lớn,
Hạ Du Du rất thích đọc sách trên sân cỏ, những tia nắng ấm áp chiếu lên
người, cuộc sống như vậy rất tuyệt vời.
Chẳng những thế cả nhà
Trương Quân Hạo đều rất thich Du Du, ở nhà Trương Quân Hạo, Hạ Du Du
giống như công chúa, muốn làm gì thì làm, còn có thể né tránh mẹ mỗi
ngày đều sắp xếp cho cô học đàn piano, thư pháp, hội họa,... Bồi dưỡng
tất cả nghệ thuật. Vì thế Hạ Du Du thường lấy danh nghĩa mượn sách, mỗi
ngày đều đến Trương gia.
Nhà Hạ Du Du cách Trương gia không xa,
đi khoảng mười phút là tới, chỗ này đều là biệt thự, hoàn cảnh rất tốt, ở thành phố này khó có được nơi yên tĩnh như vậy, cho nên Hạ Du Du đều tự mình đi bộ, không muốn tài xế nhà mình đưa đi.
Hôm đó là một
ngày cuối tuần, Hạ Du Du mặc chiếc váy màu xanh nhạt nhìn rất xinh đẹp,
đột nhiên cô không muốn đi đường cũ, mà đi đường nhỏ có nhiều cây cối,
vì thế vào buổi chiều tại nơi mặt trời rực rỡ lần đầu tiên Hạ Du Du tám
tuổi gặp Tần Tử Hiên mười tuổi.
Tần Tử Hiên lặng lẽ đứng trước biệt thự nhà mình, ngày hôm đó là ngày sinh nhật mười tuổi của anh.
Nhưng mà mỗi khi đến ngày này, anh sẽ nhớ đến trận mưa kia, cú điện thoại và
cái ôm của mẹ, anh không có cách nào chấp nhận được lại ngốc nghếch đứng ở trong phòng. Lại cự tuyệt người hầu giúp đỡ, không có gậy, tự mình đi tới cửa biệt thự, nhưng đứng ở đó, anh lại không biết mình muốn làm cái gì, chỉ lẳng lặng mà đứng, mặc cho ánh sáng mặt trời chiếu lên người
mình, nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nhưng mà Hạ Du Du
lại thấy, trước một biệt thự xinh đẹp lại có một cậu bé mặc bộ đồ màu
đen, dáng người thon gầy, mặc dù tuổi tác rất trẻ, nhưng gương mặt đã
tuấn tú cao nhã, lần đầu tiên Hạ Du Du phát hiện có một người còn đẹp
hơn cả Trương Hạo Quân, nhưng xung quanh cậu ấy lại tràn đầy sự đau
thương.
Thật ra lúc ấy Hạ Du Du không biết đau thương là cái gì, chỉ cảm giác được ánh sáng mặt trời nóng bức chiếu lên người cậu ấy.
Hạ Du Du không tự chủ được mình mà tiến lên phía trên, lần này cô mới nhìn rõ được đôi mắt của cậu bé mặc dù rất to và đẹp nhưng lại giống như
không có thần thái và tiêu cự, Hạ Du Du có chút khẩn trương, chủ động
chìa tay ra: "Này, em là Hạ Du Du."
Nhưng lại không nhận được câu trả lời, Hạ Du Du muốn rời đi, lại cảm thấy không cam lòng, "Em là Hạ
Du Du, Hạ trong mùa hạ, Du Du trong thong thả. Nhà ở gần đây, chúng ta
làm quen một chút được không?"
Giọng nói của Du Du trong trẻo,
từng chữ đều toát lên sự vui vẻ, khiến cho Tần Tư Nhiên - một người đầy
thống khổ về hồi ức cũng muốn sống lại nhờ giọng nói này ... ít nhất ... hôm nay mình có thể nghe giọng nói này.
Vì thế Tần Tử Hiên nói: "Chào em, anh là Tần Tử Hiên." Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua Tần Tử Hiên nói chuyện.
Tần Tử Hiên trả lời, khiến Hạ Du Du như được cổ vũ. Thế là buổi chiều hôm
đó, Tần Tử Hiên không làm gì cả chỉ lặng lẳng đứng nghe Hạ Du Du nói
chuyện, cô nói cha mẹ cô rất nghiêm, nói bạn thân nhất của cô là Trương
Quân Hạo, nói cô rất thích mặc váy màu lam, nói hôm nay bầu trời rất
đẹp...
Trong giọng nói vui sướng đó, Tần Tử Hiên dần dần cảm thấy trên người mình có ánh mặt trời ấm áp, cho đến khi Hạ Du Du kêu to một
tiếng: "Ai nha, đã trễ thế này, em phải về nhà, nếu không sẽ bị mắng."
Tần Tử Hiên lại nhịn không được nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh."
Chỉ nghe Hạ Du Du kêu to một tiếng: "Trời ạ! Thực sự? ! Tần Tử Hiên sinh
nhật vui vẻ!" Sau đó một thân thể ấm áp nhào tới, "Không có quà tặng,
chỉ có một cái ôm chúc mừng!"
Chỉ là một cái ôm nhưng đã khắc sâu vào trong tim của Tần Tử Hiên...