Bà ta cúi người, tiến đến tai Phương di nương
không biết nói gì, mà trên mặt Phương di nương hiện vẻ lo lắng, ánh mắt
nhìn về phía Tô Tâm Ly lộ ra vẻ âm ngoan đắc chí.
Bà lấy ra khăn
lụa, lau miệng một cái, đứng lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tô Tâm Ly,
nắm tay nàng, kéo nàng từ trong lòng Tô Bác Nhiên ra, nhìn trên nhìn
dưới, tựa hồ như đang xác nhận chuyện gì, một lúc sau mới thở phào một
cái, trên mặt cũng có dáng tươi cười.
“Ly nhi không có việc gì, ta đây thật yên tâm!”
Tô Tâm Ly khẽ cau mày, hất tay Phương di nương ra, quay đầu lại nhìn Tô
Bác Nhiên, giật mình nói: “Phụ thân, Phương di nương làm chính thất lúc
nào? Con thế nào một chút cũng không biết?”
Tất cả mọi người tham gia yến hội hôm nay đều đang quan tâm đến sự tình trong phủ thừa tướng, thanh âm Tô Tâm Ly nói không nhỏ, khách tham gia yến hội đều nghe được
hết, ánh mắt nhìn về phía Phương di nương và Tô Bác Nhiên tràn đầy miệt
thị và khinh thường.
Dựa theo quy định của Lưu Ly, chính thê sau
khi mất, có thể tái giá (lấy vợ kế) nhưng di nương muốn làm chính thất,
nhất định phải sau 3 năm hiếu kỳ. Trình Lập Tuyết mất chưa đến 3 năm,
Phương di nương tự nhiên sẽ không có khả năng làm chính thất.
Cũng như tiệc sinh thần hôm nay, cũng chỉ có chính thê mới được tham dự,
Phương di nương chỉ là 1 tiểu thiếp, căn bản không có tư cách tham gia.
Bà ta hiện tại đang ở đây, chính là chứng tỏ Tô Bác Nhiên ái thiếp diệt
thê, nay chính thê đã mất, càng thể hiện ông ta là người bạc tình bạc
nghĩa, vong ân phụ nghĩa.
Phương di nương vừa mới xuất hiện, phải 1 câu Ly nhi, trái 1 câu Ly nhi nói rất thuận miệng. Bà ta chỉ là 1 di
nương, nói khó nghe thì chính là nô tài, lại dám đối với tiểu thư con
chính thê xưng ta, nhất định là do Tô Bác Nhiên nuông chiều thành thói
quen.
Tô Tâm Ly không nói ra thì tốt, dù sao hôm nay là sinh thần của Tô Bác Nhiên, từ khi Trình Lập Tuyết qua đời, rất nhiều yến hội bà
ta đều thay Thừa tướng đại nhân tham gia, mọi người trong thế gia vọng
tộc đều nhận định bà ta, Thừa tướng lại là chức quan không thấp, còn là
con rể của Định Quốc Công, ai cũng không dám đắc tội. Thế nhưng lời vừa
nói ra, lại còn là cháu gái của Định Quốc Công, mọi người nhất thời
trong lòng cảm thấy không thoải mái, cùng dự yến tiệc, cùng ngồi ăn với
một thiếp thất, quả thực đã hạ thấp thân phận của chính mình.
Thừa tướng chính là háo sắc tự mình hạ thấp giá trị con người của ông ta, cư nhiên còn kéo bọn họ theo.
Phương di nương mấy năm nay ở phủ thừa tướng đã quen ngang ngược, cho dù có ra khỏi cửa cũng chính là mọi người nịnh bợ tán tụng bà, nay lại bị mọi
người dùng ánh mắt như thế nhìn mình trong lòng cực kỳ tức giận, nhìn Tô Tâm Ly hận không thể đem nàng ăn, bất quá nghĩ đến danh tiếng của Tô
Tâm Ly lập tức sẽ bị hủy, tâm bình nhanh chóng cân bằng, trên mặt nhanh
chóng nở nụ cười.
“Ngươi, một di nương, thế nào lại không có quy củ phép tắc như thế?”
Tô Bác Nhiên đỏ mặt, giận giữ quát một tiếng, căm tức nhìn Phương di nương
Bình thường không có quy củ trước mặt hạ nhân, ông mở một mắt, nhắm một mắt
cho qua, ngày hôm nay ở đây đều là quan viên trong triều, còn có người
của Thái tử, Phương di nương này quả thực vụng như lợn.
Phương di nương cúi đầu, trong lòng cực kỳ tức giận, bà là một người cực kỳ quan
tâm đến thể diện mình, hận nhất là bị người khác phân trần thân phận di
nương, thế nhưng hôm nay trước mặt nhiều khách quý như vậy, chuyện này
lại được lặp đi lặp lại nhiều lần, đều là do tiểu chân tử (đồ đĩ - tiếng chửi con gái thời xưa) Tô Tâm Ly này làm hại, bà nhất định phải làm cho nàng mất mặt.
Phương di nương nhịn xuống lửa giận trong lòng,
chậm rãi nói: “Là thiếp thân không có quy củ, tiểu thư hôm qua đi Lạc
Diệp tự nhưng một đêm không về, thiếp thân lo lắng tiểu thư xảy ra
chuyện gì cho nên mới sốt ruột như vậy, mất quy củ.”
Bà hơi rũ mí mắt, dáng dấp ủy khuất, thật giống như là bởi vì quá mức quan tâm Tô Tâm Ly mà quên đi cư xử đúng mực.
Một đêm không về?
Không đợi Tô Bác Nhiên chất vấn, Trình Dực Phàm đã bước tới chắn trước mặt Tô Tâm Ly, dùng thân hình cao lớn của mình ngăn trở mọi ánh mắt tìm tòi
nghiên cứu và chất vấn bất thiện.
“Tối hôm qua Ly nhi ở tại Định Quốc Công phủ bồi Lão thái thái.”
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, Định Quốc Công phủ dương thịnh âm suy, đều toàn là nam nhân, sau khi Trình Lập Tuyết mất, nữ oa mang huyết thống
Định Quốc Công Phủ cũng chỉ còn Tô gia tiểu thư, là bảo bối của Định
Quốc Công phủ, Định Quốc Công phu nhân để cho nàng ở trong phủ một hai
ngày cũng không kỳ quái.
“Thì ra tối hôm qua Tiểu thư ở tại phủ Định Quốc Công, như thế nào lại không cho người về phủ báo với ta một tiếng?”
Phương di nương nói xong, liền quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên.
“Lão gia, thiếp biết hôm nay là sinh thần lần thứ 30 của lão gia, lại có
nhiều khách quý đến dự, lão gia lại có rất nhiều chuyện phải bận rộn,
thiếp không muốn lão gia lại lo lắng thêm về chuyện trong phủ, nên mới
phải nói dối lão gia là tiểu thư thân thể không thoải mái.”
Tô
Tâm Ly khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm, thật tốt cho một Phương
di nương, bà ta ở nơi này hướng phụ thân thình tội, không bằng nói rằng
bà ta đang giải thích cho mọi người nghe đi.
Thân thể nàng rõ
ràng thật tốt, nay trước mặt Tô Bác Nhiên lại nói nàng thân thể không
tốt, nhất định sẽ làm mọi người hoài nghi, nhưng Phương di nương lại
chính là tự đem sai lầm đặt trên người bà.
Hôm nay là sinh thần
của Tô Bác Nhiên, mọi việc đều do Phương di nương an bài nhưng hiện tại
nhất định là không thể để cho mọi người biết việc này. Mà Tô Bác Nhiên
lại rất bận rộn, ngay cả thời gian cũng không có để đi thăm nữ nhi,
chính là bởi vì ông rất quan tâm bữa tiệc này.
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Tô Bác Nhiên, ánh mắt của ông ta nhìn Phương di nương đã không còn tức giận thay vào đó chỉ còn sự thương tiếc. Mấy năm nay Phương di
nương được sủng không suy không phải là không có nguyên nhân a.
“Phương di nương, sao ngươi lại hồ đồ như thế?”
Tô Bác Nhiên tức giận quát một tiếng, “Ly nhi là đứa con duy nhất của ta
và Lập Tuyết, có chuyện gì mà quan trọng hơn nó được chứ!”
Tô Bác Nhiên ngôn từ khẩn thiết, khi nhắc đến Trình Lập Tuyết, con mắt híp
lại, lông mày nhíu chặt, chính là một bộ dạng đau xót không thôi. Nếu Tô Tâm Ly không trùng sinh sống lại, biết rõ lòng dạ Tô Bác Nhiên như thế
nào, nàng nhất định sẽ bị bộ dạng người cha vĩ đại kia lừa gạt.
Tô Bác Nhiên đau xót một hồi lâu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Phương di
nương nói, “Ngươi đứng lên đi, chờ tiệc kết thúc thì đi lãnh phạt.”
Tô Tâm Ly thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Phạt? Đi nơi nào lãnh phạt? Trên dưới phủ Thừa tướng có ai dám phạt Phương di nương?
“Tiểu thư!”
Phương di nương vừa mới đứng lên, cúi đầu đứng một bên, liền vang lên một
tiếng thét chói tai, một nha hoàn nhất đẳng từ bên ngoài vọt vào, chạy
thẳng đến trước mặt Tô Tâm Ly, quỳ xuống ôm lấy bắp chân nàng, thất
thanh khóc rống lên.
Tô Tâm Ly không bước ra khỏi phủ, đương nhiên nha hoàn bên cạnh nàng cũng không có người nhận thức.
Tô Tâm Ly nhìn gương mặt quên thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, mà lúc
này, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta chứa đầy nước mắt.
Thu Hòa, Tô Diệu Tuyết và Nhan Tư Minh, chính những kẻ này đã cùng nhau đẩy nàng vào địa ngục vạn người bất phục kia.
“Tiểu thư, không phải tiểu thư nói đi Lạc Diệp tự sao? Thế nào lại nửa đường
lại lén chạy trốn bỏ lại nô tỳ và thị vệ, tiểu thư rốt cuộc là đi nơi
nào?”
Thu Hòa chỉ khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt, tràn đầy nghi vấn, thanh âm nàng nghẹn ngào, nhưng từng câu từng từ đều nói rõ ràng,
chí ít mọi người ở đây đều nghe rõ nàng nói gì.
Bỏ lại nha hoàn
và thị vệ lén trốn đi, lại một đêm không về, mọi người nhìn Tô Tâm Ly từ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu liền lập tức biến thành ghét bỏ, thật giống
như nàng đã là một nữ nhân mất đi trinh tiết.