Edit: Meimei
""Nghe nói mấy vị thiên kim của tướng gia đều tài mạo xuất chúng, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.""
Tô Diệu Tuyết đang cực kỳ xấu hổ thấy có người thay mình nói chuyện nhất
thời lệ nóng quanh tròng, phiến mắt hồng hồng, yểu điệu nhìn về phía
người nọ. Nhan Tư Minh nhìn nàng cười ôn hòa, hai mắt giao nhau như có
ánh lửa bắn tung tóe.
Tô Tâm Ly nhìn thấy một màn như vậy thì
giống như bị nổ tung, không khỏi híp mắt. Thì ra ở đời trước gian tình
của bọn họ là bắt đầu từ nơi này.
Đời trước, lúc thọ yến Tô Bác
Nhiên, bởi vì nàng bị kinh hách, bệnh liệt giường một năm, cho nên bất
luận là Bách Hoa yến hay mấy ngày sau của Bách Hoa Triều, nàng đều không đi được. Bởi vì thọ yến của Tô Bác Nhiên nàng không xuất hiện cho nên
mấy quan viên còn có mấy phu nhân tiểu thư đều không biết tướng phủ có
một dưỡng nữ, danh tiếng củaTô Diệu Tuyết vang dội nên bọn họ nghĩ nàng
ta chính là đích nữ tướng phủ. Phương di nương và Tô Diệu Tuyết ham
thích hư vinh, Bách Hoa yến và các ngày của Bách Hoa Triều đều lấy thân
phận đó tham gia. Phong thái như vậy làm sao có thể không mê hoặc được
Nhan Tư Minh?
Các vị hoàng tử khác có thể không biết thân phận
của Tô Diệu Tuyết nhưng Nhan Tư Minh sao lại không biết. Hắn có quan hệ
thân thiết với Tô Chí Minh. Lúc Tô Chí Minh đi ngao du đều ở cùng một
chỗ với Nhan Tư Minh. Nhan Tư Minh để giành được sự giúp đỡ của Tô Bác
Nhiên và Phương di nương sao có thể không theo đuổi Tô Diệu Tuyết? Mà Tô Chí Minh và Nhan Tư Minh là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ, hảo tri kỷ, hảo minh hữu làm sao có thể không giúp Nhan Tư Minh ôm mỹ nhân về? Tô Tâm
Ly càng nghĩ càng cảm thấy trước khi Nhan Tư Minh và nàng quen, hắn và
Tô Diệu Tuyết đã ngầm phát triển một đoạn tình cảm. Mà lúc Nhan Tư Minh
theo đuổi nàng, Tô Diệu Tuyết ở một bên tiếp không ít lực cho hắn. Đời
trước, nàng sinh bệnh được Phương di nương và Tô Diệu Tuyết quan tâm cho nên nàng đối với bọn họ có cầu tất ứng, tín nhiệm có thừa. Bọn họ nói
Nhan Tư Minh tốt, mà Nhan Tư Minh lúc đó vì theo đuổi nàng mà đeo mặt nạ ôn nhu săn sóc cho nên nàng mới dễ dàng bị lừa, một lòng giao phó bản
thân cho hắn.
Hai người bọn họ chắn là chân ái a. Phải biết rằng, sau Bách Hoa Triều, Đức phi, thân mẫu của Tam hoàng tử coi trọng Tô
Diệu Tuyết, nàng ta trở thành tam hoàng tử phi. Sau đó tam hoàng tử thua trong cuộc chiến giành ngôi vị, Phương di nương lúc đó đã trở thành
nhất phẩm phu nhân, bởi vì thân thể không khỏe nên Tô Diệu Tuyết lấy lý
do đó xin trở về hầu hạ. Nhan Tư Minh lên làm hoàng đế, Tô Bác Nhiên và Phương di nương liền đưa Tô Diệu Tuyết vào cung. Cũng may ánh mắt của
Nhan Tư Minh tốt, nếu không ai lại muốn nạp một người phụ nữ dâm đãng?
Tô Tâm Ly ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử đang vui vẻ nói chuyện với Cố Nam Y. Nam tử tuấn lãng như vậy nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt hơn so
với Nhan Tư Minh tâm lý âm u. Nàng đời trước quả nhiên mắt bị mù. Có
điều tam hoàng tử thật đáng thương, bị đội nón xanh cũng không biết.
Đoán không chừng sau này thua Nhan Tư Minh, chính phi của hắn xuất ra
không ít lực. Cho nên mới nói thế gian này, nữ nhân không đơn giản chinh phục được nam nhân mà còn có thể nắm giữ cả thiên hạ. Nam nhân cũng như nhau mà thôi. Kiếp trước nếu nàng không toàn tâm toàn ý trợ giúp, lại
có Tô Diệu Tuyết âm thầm tương trợ, Nhan Tư Minh cho dù có bản lĩnh hay
ẩn nhẫn mưu tính đi chăng nữa cũng không thể ngồi lên được vị trí kia.
""Tô tiểu thư, trên mặt ta dính cái gì sao?""
Nhan Ngọc Huân xoay mắt, vừa vặn nhìn thấy Tô Tâm Ly đang nhìn hắn liền hỏi. Tô Tâm Ly mỉm cười, không chút xấu hổ hay quẫn bách nào nói: ""Ta đang
nhìn xem Tam hoàng tử và Cố đại ca ai đẹp mắt hơn?""
Thanh âm của Tô Tâm Ly nhẹ nhàng giống như chuông bạc, nghe phá lệ êm tai. Hơn nữa
bộ dạng của nàng xinh đẹp, hoàn toàn chính là dáng dấp của một thiếu nữ
ngây thơ, điều này không những không để người khác nói nàng không quy củ mà ngược lại thấy nàng thật đáng yêu.
Nhan Tư Minh nghe vậy liền không thích nhíu mi. Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn thấy phản ứng của hắn như
vậy liền buồn cười không ngớt. Hiện giờ mà nói, hắn tùy tiện hỏi một
người, bất luận là quan viên hay tiểu thư quan gia ai nguyện ý gả cho
hắn hay gả cho tam hoàng tử? Sợ là vị trí trắc phi của tam hoàng tử còn
hơn là chính phi của ngũ hoàng tử.
Nàng đã sống lại, nếu như nói giữa nàng và Nhan Tư Minh còn có gì nữa hay không thì đó chính là hận.
""Làm sao?""
Nhan Ngọc Huân cũng không tức giận, mỉm cười nhìn nàng.
Hôm nay trước khi đến phủ trưởng công chúa, mẫu hậu luôn nhắc nhở hắn để ý
nhiều hơn đến vị tiểu thư tướng phủ này, trong lời nói thập phần muốn
nàng trở thành tam hoàng tử phi. Cũng đúng, nếu hắn thú Tô Tâm Ly thì sẽ có phủ Định Quốc Công và tướng phủ tương trợ. Vị trí thiên tử đối với
hắn mà nói giống như một món đồ được lấy ra từ trong túi. Đơn giản như
vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa biểu ca thoạt nhìn rất vừa ý
nàng, hắn há có thể đoạt lấy. Nếu nàng gả cho biểu ca thì chuyện của hắn nhất định bọn họ cũng không khoanh tay đứng nhìn.
""Tam hoàng tử là thiên nhân chi tự, thanh nhã tôn quý. Cố đại ca thanh dật xuất trần, băng khiết như sen, vì vậy a --- Mỗi người một vẻ.""
Tô Tâm Ly
khẽ mím môi, híp mắt nở nụ cười thản nhiên, lời nói đúng trọng tâm lại
nghiêm túc, không giống như suy nghĩ của người khác tận lực hạ thấp Cố
Nam Y nịnh nọt Nhan Ngọc Huân.
Đức phi thân mẫu của Nhan Ngọc
Huân là thân muội muội của Diêu thị mẫu thân của Cố Nam Y. Huynh đệ
tương tàn lại đấu tranh khốc liệt đối với các hoàng tử trong hoàng thất
đây là một việc bình thường không thể không xảy ra, giống như việc phải
ăn uống thường ngày vậy, nhất là thái tử lúc năm tuổi mắc trọng bệnh.
Đức phi vì bảo vệ nhi tử mà không cho hắn chơi với các hoàng tử khác
nhưng nàng lại không muốn con mình quá cô đơn cho nên liền để Cố Nam Y
vào cung nàng ở nửa tháng.
Cố Nam Y từ nhỏ đã thiện lương, Nhan
Ngọc Huân lại là đệ đệ của hắn cho nên hắn rất chiếu cố Nhan Ngọc Huân,
đi đâu cũng quan tâm lo lắng cho Nhan Ngọc Huân. Vì vậy tình cảm của hai người cực kỳ tốt. Lúc tam hoàng tử tiến vào đã nhận ra Cố Nam Y, hơn
nữa đến giờ vẫn luôn nói chuyện cùng Cố đại ca, điều này có thể thấy
được hắn đối với vị biểu ca này hết sức để ý. Cố đại ca chắc cũng giống
vậy. Cố đại ca là người không biết biểu đạt tình cảm nhưng lại là một
người trọng tình nghĩa. Đời trước hắn đứng về phía Nhan Tư Minh cho nên
phải phản bội Nhan Ngọc Huân, phải ruồng bỏ Bùi gia, điều này cần phải
có một dũng khí rất lớn, cho nên đối với hắn điều này rất khó lựa chọn.
Nhưng hắn vì nàng mà làm việc trái với đạo nghĩa, kết quả lại như vậy.
Nhớ đến đó, trong lòng Tô Tâm Ly như bị cái gì đánh vào, đau. Đời này,
nàng nhất định sẽ không để Cố đại ca phải như vậy.
Tô Diệu Tuyết
nhìn Tô Tâm Ly như vậy, trong lòng ghen ghét không thôi. Bao nhêu người ở đây như vậy còn giả bộ hồn nhiên, thực sự là dối trá đến cực điểm. Nam
tử kia thoạt nhìn rất tốt, có điều nhìn có vẻ nghèo kiết cổ hủ, làm sao
có thể đánh đồng với tam hoàng tử tôn quý được. Xem ra đã chọc giận tam
hoàng tử, để xem tam hoàng tử làm sao thu thập nàng ta đây? Trong lòng
Tô Diệu Tuyết đắc ý, hận không thể nghĩ dưới cơn thịnh nộ tam hoàng tử
đem Tô Tâm Ly ra chém đầu. Không có Tô Tâm Ly ở đây, ánh mắt của những
vị hoàng tử ở đây đều sẽ chỉ hướng về mỗi mình nàng.
Tô Diệu
Tuyết đè xuống kích động trong lòng, đợi nửa ngày cũng không thấy Nhan
Ngọc Huân có bất kỳ hành động gì với Tô Tâm Ly. Trong lòng liền không
khỏi thất vọng. Sau đó lại bắt đầu chửi bới Tô Tâm Ly vận khí tốt, biết
trưng gương mặt ra mê hoặc nam nhân.
Nhan Thần Tỷ đứng bên cạnh
Lan Dực Thư, trên môi ngàn năm đều treo nụ cười thản nhiên nhưng không
ai biết được sau nụ cười đó hắn đang nghĩ cái gì. Nhan Thần Tỷ bất động
thanh sắc đi đến bên cạnh Lan Dực Thư, đẩy cánh tay hắn một cái: ""Huynh nhìn xem, ánh mắt của mấy hoàng huynh hoàng đệ của ta đều dính vào trên người người trong lòng huynh, ghen tị? Không vui a, có điều huynh yên
tâm, ta thấy trong mắt Tô tiểu thư từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người là Cố đại ca.""
Lời nói của Nhan Thần Tỷ làm Lan Dực Thư nhíu
mày, mà câu cuối cùng kia cuối cùng làm cho hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Nhan Thần Tỷ ý mười phần cảnh cáo. Nhan Thần Tỷ cười cười, nhún
vai, chỉ chỉ nơi Tô Tâm Ly đang đứng.
Thân phận của Tô Tâm Ly ra
sao, không chỉ những huynh đệ của hắn mà người có dã tâm đều muốn thú
một nữ tử như vậy làm thê tử, mà Tô Tâm Ly lớn lên với gương mặt kia
càng làm điên đảo chúng sinh. Có hai thứ này đã rất khó, huống chi nữ tử này còn có thể bình tĩnh thong dong, vinh nhục không sợ làm cho nam tử
cảm phục, được người khen tặng nhưng không kiêu ngạo, được nhiều nam tử
thích cũng không có chút đắc chí, tiến lùi có độ, ăn nói khéo léo không
nịnh nọt. Hắn ở bên ngoài đã nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người
nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được một nữ tử như vậy, nếu không phải --
Nếu không phải Lan Dực Thư nhanh hơn hắn một bước, hắn tất nhiên cũng không bỏ qua nữ tử này. Không biết Tô Bác Nhiên có phúc khí gì mà lại có thể
sinh ra một nữ nhi như vậy.
Mắt thấy tất cả mọi người đều chú ý
đến Tô Tâm Ly, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của mình, Tô Diệu
Tuyết không thể kiềm chế được, tươi cười đi đến bên cạnh Tô Tâm Ly, sau
đó nhìn về phía Cố Nam Y nói: ""Muội muội bỏ mặc tỷ tỷ, có điều muội
nhìn trúng công tử nhà nào, trở về có thể nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp muội xem xét a.""
Tô Diệu Tuyết cực kỳ tự nhiên kéo tay Tô Tâm Ly, thái độ vô cùng thân thiết, nhìn thật giống như tỷ muội tình thâm.
Tô Tâm Ly muốn gả cho tam hoàng tử sao, mơ tưởng! Xem ra quan hệ giữa bạch y nam tử kia và tam hoàng tử rất tốt, phong thái cũng không tệ. Có điều nhìn trang phục của hắn có vẻ là một thư sinh nghèo kiết xác mà thôi.
Nếu Tô Tâm Ly ở cùng với hắn, thì cho dù nàng có gả cho vị hoàng tử nào
cũng có thể dẫm nát Tô Tâm Ly dưới chân. Với lại Tô Diệu Tuyết nàng
không quen nhìn thấy Tô Tâm Ly nổi bật, che mất phong thái của nàng.
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Tô Diệu Tuyết. Nàng thực sự rất muốn cắt ra xem da mặt nàng ta dày bao nhiêu. Lục hoàng tử và Lan Dực Thư đều ở đây, nàng
ta lại muốn diễn cảnh tỷ muội tình thâm, không ngại người khác biết nàng ta có bao nhiêu dối trá sao?
Tô Diệu Tuyết còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục cười nói: ""Muội muội xấu hổ sao?""
Tô Tâm Ly trái một câu Cố đại ca, phải một câu Cố đại ca, rõ ràng là có gì đó với cái người họ Cố kia. Các hoàng tử thân phận tôn quý làm sao
nguyện ý bị cắm sừng?
""Trưởng ấu có tự, Diệu Tuyết tỷ tỷ còn chưa có gì, làm sao đến phiên ta.""
Tô Tâm Ly thản nhiên nói, không dấu vết gỡ tay của Tô Diệu Tuyết ra.
""Diệu Tuyết tiểu thư, đã lâu không gặp, không nghĩ đến hôm nay sẽ gặp được ngươi ở đây.""
Lan Dực Thư đẩy đẩy Nhan Thần Tỷ, đưa cho hắn một ánh mắt. Nhan Thần Tỷ
biết ý, đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diệu Tuyết nói.
Tô
Diệu Tuyết ban đầu là thụ sủng nhược kinh, sau đó bỗng dưng nghĩ đến cái gì, trong mắt liền nhanh chóng hiện lên sự hoảng loạn. Tô Tâm Ly cười
thầm, còn biết sợ sao? Làm việc trái với lương tâm lại còn không ngại đi rêu rao, thật là ngu xuẩn.
""Lục hoàng huynh, huynh và Diệu Tuyết tiểu thư quen biết nhau sao?""
Thập hoàng tử Nhan Vân Hoán tò mò hỏi. Trước đó không phải Lục ca thích Tô tiểu thư sao?
Nhan Thần Tỷ gật đầu, cố ý dừng một chút. Trong lòng Tô Diệu Tuyết giật mình một cái, tâm tình khẩn trương đều lộ ra trên nét mặt. Chờ nửa buổi,
Nhan Thần Tỷ mới cười ra tiếng: ""Lần trước tại sinh thần của tướng gia, ta có tham dự, đối với Tô Diệu Tuyết tiểu thư, có ấn tượng rất sâu.""
Lời nói cố ý kéo dài làm cho mọi người cảm thấy ý vị thâm thường. May mắn,
Tô Diệu Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Nhan Thần Tỷ, thấy hắn nhìn
chằm chằm nàng, nở nụ cười trào phúng, trong lòng liền tức giận, hừ lạnh một tiếng. Đúng là lớn lên ở dân gian, hoàn toàn không có quý khí của
hoàng tử, cũng không biết nhìn ánh mắt của người khác, thảo nào bị Tô
Tâm Ly câu hồn cũng không phản kháng được.
""Diệu Tuyết tỷ tỷ tài nghệ tinh thông, phụ thân yêu thương, coi trọng nhất là tỷ ấy.""
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn Nhan Tư Minh, tâng bốc Tô Diệu Tuyết một phen.
Nhan Tư Minh và Tô Diệu Tuyết không phải là lưỡng tình tương duyệt sao? Nếu
vậy, nàng tất nhiên phải giúp họ thành một đôi mới được, trước làm tình
nhân sau thành người thân, đây chính là công đức to lớn a. Nàng tất
nhiên phải giúp họ. Trên người Tô Diệu Tuyết có thứ mà Nhan Tư Minh mong muốn, chỉ cần có người ở sau trợ giúp một ít, còn lo họ sẽ không thành
đôi sao?
Mấy vị hoàng tử khác vừa nghe thấy lời nói của Tô Tâm Ly thì trong lòng liền có tính toán khác.
""Tô tiểu thư thông minh lanh lợi, quả thật là một nử tử thông tuệ.""
Vẫn đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Nhan Duệ Thạnh đột nhiên mở
mắt, nhìn Tô Tâm Ly, chậm rãi nói. Hắn vừa mở miệng, mấy vị hoàng tử
khác đều lấy làm kinh hãi. Nhan Tư Minh đứng bên cạnh hắn cũng có chút
ngoài ý muốn.
Nhan Duệ Thạnh mắc bệnh đã lâu không trị khỏi, tính tình đại biến, không chỉ không thích tham gia yến hội ồn ào náo nhiệt
mà đến mở miệng nói chuyện cũng không thích, luôn giữ khoảng cách với
mọi người. Thân phận của hắn cộng với phong thái cao quý càng thể hiện
được sự uy nghiêm của ngôi vị thái tử. Chỉ là thân thể không tốt, cho
nên tất cả mọi người đều biết mặc dù là thái tử nhưng khả năng thừa kế
ngôi vị hoàng đế là không cao cho nên những quan viên kia đều muốn đưa
nữ nhi của mình vào phủ thái tử sinh hạ tiểu hoàng tử, chờ hoàng thượng
băng hà, tiểu hoàng tử sẽ được kế vị, như vậy thân mẫu của tiểu hoàng tử sẽ là thái hậu. Tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, thái hậu sẽ phải buông rèm
chấp chính, ngoại thích lúc đó tất nhiên sẽ chuyên quyền, nắm trong tay
một hoàng đế bù nhìn, lúc đó muốn làm gì thì làm, lúc đó chẳng phải quá
tuyệt diệu hay sao?
Tô Tâm Ly nghe vậy, từ từ quay người lại. Ngũ quan của Nhan Duệ Thạnh tinh xảo. Làn da có chút tái nhợt vì bệnh tật
nhìn ít đi vài phần kiên cường nhưng lại sinh ra vài phần ôn nhu. Lúc
này hắn chăm chú nhìn Tô Tâm Ly, đôi mắt kia dưới ánh mắt trời tựa như
hàn băng, khen sao? Tô Tâm Ly không cảm thấy như vậy. Ông ngoại từng nói nếu như thái tử không mắc bệnh thì hắn sẽ trở thành một vị hoàng đế
tốt. Nghĩ đến nếu hắn không mắc bệnh, thì có lẽ hắn cũng là một người
thích hài tử.
""Đa tạ thái tử khen ngợi.""
Tuy rằng không biết vì sao hắn khen nàng, Tô Tâm Ly cũng không nghĩ ngợi nhiều, cung kính phúc thân.
""Các tỷ tỷ đang nói chuyện gì vậy? Sao lại bỏ mặc muội muội a?""
Thanh âm của Tô Tịch Nguyệt tự nhiên xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng lại như
nhảy nhót, biểu hiện tâm tình kích động vui vẻ giống hệt như nụ cười
trên gương mặt của nàng ta vậy.
Tô Tâm Ly nhìn một đôi tỷ muội cách đó không xa đang đi đến, cười cười.
""Xem ra tiểu đình này thực sự cất giấu bảo bối, nếu không chỉ trong chốc lát làm sao có thể hấp dẫn nhiều người đến như vậy?""
Nhan Ngọc Huân chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Tịch Nguyệt đang vui sướng và
Tô Tiên Nguyệt nội liễm trầm tĩnh, sau đó liền đem ánh mắt nhìn về phía
Tô Tâm Ly.
Sau khi nhìn thấy một mỹ nhân như vậy, bọn họ làm sao có thể để vào mắt những nữ nhân bình thường khác?
Tương lai vị trí đứng đầu Lưu Ly quốc sẽ không thoát khỏi mấy vị ở đây. Hoàng hậu, quý phi không phải là bảo bối mà mấy nữ tử nhu nhược này muốn sao?
""Mấy người chúng ta không phải là bảo bối mà các nàng muốn nắm trong tay
sao? Nếu không có chúng ta ở đây, tại sao lại có thể có nhiều khách nhân kéo đến như vậy? Tô tiểu thư, ngươi nói xem?""
Nhan Duệ Thạnh
hơi cau mày, nói trắng ra làm Tô Diệu Tuyết và Tô Tịch Nguyệt, Tô Tiên
Nguyệt vừa mới đến đều đỏ mặt, nhất là hai người Tô Tịch Nguyệt và Tô
Tiên Nguyệt. Các nàng vừa mới tiến vào liền muốn thỉnh an. Hai người bọn họ mới phúc thân, thỉnh an cũng không được mà đứng lên cũng không xong, khổ sở nhìn Tô Tâm Ly cầu cứu. Tô Tịch Nguyệt cực kỳ hối hận, sớm biết
đám người này khó hầu hạ như vậy, nàng sẽ không đi vào đây.
Ông
ngoại nói không sai a. Nhan Duệ Thạnh thật đúng là một thái tử phản
nghịch, nếu không hắn sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy làm khó xử thiên kim của một tể tướng chứ? Mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng bên ngoài cũng phải cho hắn chút mặt mũi chứ.
""Thái tử điện hạ và các vị hoàng tử đều thông tuệ cơ trí, anh vũ bất phàm. Nữ tử trong thiên hạ tất nhiên đều muốn.""
Nếu như không phải tỷ muội của nàng, sợ bị truyền đi những lời khó nghe, Tô Tâm Ly nàng còn lâu mới đi quản đến sự sống chết của Tô Tịch Nguyệt và
Tô Tiên Nguyệt. Nữ nhân trong thiên hạ này có mấy người không muốn trở
thành hoàng hậu, quý phi? Hoàng hậu, quý phi tốt như vậy sao? Các nàng
muốn leo lên vị trí kia để làm gì? Có thể nắm chặt giống như cây trâm
trên đầu kia không? Các nàng tưởng muốn như thế nào thì sẽ thế đó? Cũng
không biết nhìn lại thân phận của mình xem.
""Vậy còn ngươi?""
Thần nữ e sợ mình không có phúc phận kia.""
Đời này, nàng chắc chắn sẽ lại bị cuốn vào cuộc tranh giành kia nhưng nàng
sẽ không để mình trở thành nữ nhân của bất kỳ ai trong bọn họ nữa.
Nhan Duệ Thạnh nhìn chằm chằm nàng nửa ngày cũng không nói gì. Tô Tâm Ly
cũng bị hắn làm cho khẩn trương lên. Tính tình thái tử âm tình bất định, nghe nói đang yên lành cũng có thể đem người ra đánh chết để trút giận. Giết nàng, chắc cũng không đến mức đó. Với lại nếu Nhan Duệ Thạnh hạ
lệnh cho người làm như vậy, Trình Tử Phong và Cố đại ca cũng sẽ đứng ra
che chở nàng. Hắn không giết được nàng nhưng mà nàng cũng không muốn bị
ăn đòn a.
Nhan Duệ Thạnh từ từ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ,
sau đó chậm rãi nói: ""Ngươi rất thông minh. Ở đây cũng chỉ có ngươi là
có đủ tư cách đó.""
Tô Tâm Ly cả kinh, ngẩng đầu nhìn Nhan Duệ
Thạnh. Hắn nhắm mắt lại, một chay chống cằm, căn bản không nhìn ra được
gì. Trong lòng Tô Tâm Ly bởi vì một câu nói của hắn mà khẩn trương, hắn
là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn nàng làm thái tử phi?
Tô Diệu Tuyết tức muốn chết. Nàng tưởng rằng thái tử tức giận sẽ nghiêm phạt Tô Tâm Ly, ai ngờ lại có kết quả như vậy?
Thông minh? Tô Tâm Ly thông minh chỗ nào? Nàng ta là một nha đầu ngu dốt,
không phải là vuốt mông ngựa sao? Nếu muốn nàng có thể nói ra được nhiều lời êm tai hơn.
Thái tử coi trọng Tô Tâm Ly sao? Coi trọng liền
coi trọng, một ma ốm như vậy, sợ cũng không sống lâu, Tô Tâm Ly nếu gả
cho hắn cũng sẽ là quả phụ mà thôi, có cái gì hay ho? Tô Diệu Tuyết hơi
rũ mắt, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng. Lúc nhìn thấy Nhan Tư Minh,
không khỏi đỏ mặt. Hắn chắc là ngũ hoàng tử mà nhị đệ hay nhắc đến trong thư, quả thật là nổi bật bất phàm. Nhị đệ nói hắn rất có năng lực, hắn
hiện tại vẫn làm việc thay cho thái tử. Nếu ngày nào đó thái tử quy
thiên, bang phái của thái tử chẳng phải là sẽ quy thuận hắn hay sao?
Nhan Tư Minh nhìn Tô Diệu Tuyết mỉm cười. Đầu Tô Diệu Tuyết cúi xuống
thấp hơn, tim đập rộn ràng, mặt càng đỏ hơn.
Nhan Ngọc Huân lo
lắng, đau lòng nhìn Cố Nam Y: ""Thái tử điện hạ, đầu gối của Tô tiểu thư sẽ đau a."" Tô tiểu thư trong miệng hắn chính là nói Tô Tâm Ly
""Ta để cho nàng hành lễ sao? Đáng đời.""
Hắn không nói miễn lễ, nàng dám đứng dậy sao?
""Tô tiểu thư, ý của thái tử ca ca là ngươi có thể miễn lễ bình thân."" Còn đứng như vậy nữa, người nào đó sẽ đau lòng a.
""Đa tạ thái tử điện hạ."" Mặc dù bị thua thiệt nhưng phải thiên ân vạn tạ,
đây chính là hoàng quyền. Có điều Tô Tâm Ly đã sớm quen vì vậy cũng
không tức giận gì. Nhưng hai người Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt, hai người Nhan Ngọc Huân và Nhan Thần Tỷ mở miệng ngậm miệng đều là Tô tiểu thư, mặc dù không nói đến hai người bọn họ, bọn họ cũng biết là đang
nói Tô Tâm Ly, hơn nữa thái tử điện hạ ý chỉ nàng ta mà không phải là
các nàng cho nên các nàng không dám đứng dậy.
Những gì nên làm
nàng đã làm, cho dù Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt trở về cáo trạng,
Tô Bác Nhiên cũng không thể trách nàng được. Tô Tâm Ly tất nhiên không
thẹn với lương tâm mà đứng lên, sau đó nhìn hai người Tô Tiên Nguyệt và
Tô Tịch Nguyệt vẫn duy trì tư thế hành lễ.
Nhìn ý tứ của thái tử
điện hạ và tam hoàng tử, mọi người đều phản cảm với mấy nữ nhân này, các nàng tự cho là đúng, không biết nhỉn rõ tình huống, bị tội là đáng đời.
""Một lát nữa mới đến thời gian chính thức khai yến, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống uống chén trà, được không?""
Nhan Tư Minh quét mắt nhìn mọi người, lúc Tô Diệu Tuyết lén lút nhìn hắn,
hắn theo thói quen nở nụ cười ôn hòa, trong lòng lại đang suy nghĩ làm
sao mượn cơ hội này quen thân với Cố Nam Y và Lan Dực Thư. Hai người bọn họ một người là bằng hữu của Lục hoàng tử, một người là Hầu gia phủ
Trung Dũng Hầu tương lai, nếu có hai người bọn họ tương trợ, hắn nhất
định như hổ thêm cánh.
Nhan Thần Tỷ giả vờ thanh cao. Sau khi trở về vẫn luôn ở bên phụ hoàng và thái hậu vui vẻ. Nếu không phải có Bách
Hoa yến hôm nay, mấy huynh trưởng bọn họ muốn gặp hắn cũng khó. Nếu hắn
không có nửa điểm tâm tư tranh giành vị trí kia, tại sao lại phải cực
lực lấy lòng phụ hoàng và thái hậu? Nếu Lan Dực Thư và Cố Nam Y đều trở
thành người của Nhan Tư Minh hắn, một người làm cho Lục hoàng tử ở trước mặt phụ hoàng và thái hậu nói tốt về hắn, một người ở bên cạnh tam
hoàng tử thu thập thông tin cho hắn, hắn lo gì đại sự không thành? Hiện
tại xem ra Cố công tử có hảo cảm với đích nữ của tướng phủ, nếu để cho
Tô Tâm Ly trở thành nữ nhân của hắn, đối với hắn nói gì nghe nấy, hắn
còn lo lắng Cố Nam Y không nghe theo mệnh lệnh của hắn sao?
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Nhan Tư Minh. Hắn thật là người tốt, một hành động mà lấy được hảo cảm của cả ba tiểu thư tướng phủ.
""Đại ca, thì ra huynh ở chỗ này, làm đệ đệ tìm thật vất vả a.""
Bọn họ còn chưa ngồi xuống, Cố Giang Thần một thân cẩm y bước nhanh đến Cố
Nam Y, sốt ruột lo lắng nói: ""Đại ca, huynh vừa mới trở về Kinh Lăng
không lâu, lại lần đầu tham gia Bách Hoa Yến của trưởng công chúa, tại
sao lại không đi theo đệ? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?""
""Có ta ở đây có thể xảy ra chuyện gì?""
Trình Tử Phong nhìn thấy bộ dạng ẻo lả của Cố Giang Thần đã thấy chán ghét,
cùng chung huyết thống nhưng sao lại khác nhau đến vậy?
Đang lúc
mọi người đều đang tập trung vào Cố Giang Thần, Nhan Thần Tỷ lại nhìn về phía cửa của tiểu đình, sau đó nhìn Lan Dực Thư, có chút hả hê cười
thành tiếng: ""Lan công tử, hoa đào của ngươi đến."" Cố Giang Thần chính là cái đuôi của Hoài An quận chúa. Chả lẽ hắn đến mà không có cái quận
chúa ương ngạnh kia sao?
Còn chưa nói hết câu, một bóng dáng đỏ rực diễm lệ chạy vọt vào hướng về phía Lan Dực Thư.
""Lan ca ca!""
Người đến chính là ái nữ Tạ Vũ Vi của trưởng công chúa. Bởi vì trưởng tôn
công chúa sau khi sinh hạ Vĩnh Lạc quận chúa thì mất đi khả năng sinh
dục, cho nên liền thay Phò mã nạp hai tiểu thiếp. Nữ nhi duy nhất theo
họ của mẫu thân. Nhưng cho đến bây giờ phủ trưởng công chúa cũng chỉ có
thêm hai thứ nữ, một nhi tử cũng không có. Bên ngoài đều nói mệnh của
phò mã là không có nhi tử. Có điều ai biết được tất cả hết thảy đều do
trưởng công chúa. Nếu không chấp nhận được thì tại sao lại còn nạp tiểu
thiếp cho phò mã.
Lan Dực Thư cũng không chớp mắt trực tiếp tránh đi cái ôm nhiệt tình của Tạ Vũ Vi. Hắn theo bản năng liếc nhìn Tô Tâm
Ly, thấy nàng không thèm liếc nhìn lấy hắn, trong lòng nhất thời tức
giận: ""Quận chúa, xin tự trọng.""
Mặt hơi trầm xuống, ngay cả thói quen dương khóe miệng cũng buông xuống, điều này chứng tỏ tâm tình hắn đang cực kỳ khó chịu.
""Còn có, chúng ta chỉ mới gặp qua một lần, không thân quen.""
Thanh âm của Lan Dực Thư thập phần nghiêm nghị. Lần trước hắn cùng Nhan Thần
Tỷ đến phủ trưởng công chúa một lần, mà một lần kia liền bị Tạ Vũ Vi bắt gặp. Sau đó hắn đi đến nơi nào, nàng ta đều quấn quít lấy. Lan Dực Thư
nhìn thấy mặt nàng ta liền thấy phiền chán. Nếu không phải Tô Tâm Ly
tham dự Bách Hoa Yến hôm nay, hắn mới không thèm đến phủ trưởng công
chúa. Mặc dù trước đây có không ít nữ nhân muốn dán vào người hắn nhưng
Lan Dực Thư chưa từng thấy ai đáng ghét bằng Tạ Vũ Vi.
Tô Tâm Ly
nghiêng người, liếc mắt liền nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa. Đời trước nàng thường xuyên đến phủ trưởng công chúa, nàng tất nhiên đã gặp qua Tạ Vũ Vi, thực sự là một nữ nhân điêu ngoa tùy hứng, độc ác. Coi
như có thể động thủ giáo huấn hạ nhân nhưng một lần kia, nàng ta suýt
chút nữa hủy đi khuôn mặt của nàng, cũng may là ông ngoại có dược tốt
điều trị cho nàng.
Tướng mạo trưởng công chúa tuy không khuynh
quốc khuynh thành nhưng dung mạo cũng được coi như đứng hàng đầu, giữa
hai hàng lông mày có một cỗ anh khí, nữ tử dung mạo thiên tiên đứng bên
cạnh trưởng công chúa cũng bị hào quang của nàng che dấu. Phò mã càng
không cần phải nói, nổi danh là mỹ nam tử. Cho nên không thể nghi ngờ
Hoài An quận chúa thừa hưởng hết ưu điểm của phụ mẫu. Tuy tướng mạo chỉ
được cho là thanh tú nhưng bởi vì từ nhỏ đã được nuông chiều, tùy ý, lâu ngày giữa hai lông mày hiện lên một tầng lệ khí. Nàng ta mặc một thân
hồng y, tuy rằng tươi đẹp nhưng màu đỏ không phải ai cũng mặc đẹp được,
đặc biệt là Tạ Vũ Vi sắp đến tuổi 15, đã qua cái tuổi ngây thơ muốn làm
gì thì làm. Làn da của Tạ Vũ Vi hơi đen, mà hôm nay nàng ta muốn che
giấu khiếm khuyết đó cho nên trang điểm rất dày, ăn mặc diễm lệ như vậy
trái lại có chút lỗ mãng. Đời trước, Tạ Vũ Vi dùng roi da đánh nàng
không phải bởi vì nàng có gương mặt xinh đẹp này sao?
""Hôm nay ngươi đến phủ công chúa không phải là để tìm ta hay sao?""
Tạ Vũ Vi quệt miệng, ủy khuất nhìn Lan Dực Thư. Mà hành động của nàng như
vậy, Nhan Tư Minh thấy được, trong mắt càng kiên định quyết tâm lôi kéo
Lan Dực Thư.
Tạ Vũ Vi có ý với Lan Dực Thư, bất luận Lan Dực Thư
có thái độ gì với nàng, trưởng công chúa nhất định sẽ làm tất cả mọi
chuyện theo mong muốn của nữ nhi, như vậy có nghĩ là nếu có được Lan Dực Thư thì sẽ có thêm sự giúp đỡ của trưởng công chúa.
Lan Dực Thư
lười nhìn Tạ Vũ Vi, hắn đi qua một bên, Tạ Vũ Vi muốn đi theo, Lan Dực
Thư liền nhìn nàng ta mạnh mẽ nói: ""Trên người ngươi mùi vị quá nồng,
đừng lại gần ta!""
Ban đầu, lúc Trình Tử Phong nhìn thấy đóa hoa
đào của Lan Dực Thư tiến vào, hắn liền chuẩn bị cho Lan Dực Thư điểm
kém, sau đó hắn liền bị suy nghĩ của mình đánh bại, có điều nhìn thái độ chán ghét Tạ Vũ Vi, tránh nàng ta như tránh tà của Lan Dực Thư, trong
lòng hắn còn mơ hồ cho Lan Dực Thư thêm mấy điểm. Đối với một nam nhân,
có nữ nhân ngồi trong lòng nhưng tâm không loạn là điều quan trọng nhất, cũng không phải bởi vì thân phận Hoài An quân chúa mà nịnh bợ nàng ta,
không tệ.
Mấy vị hoàng tử khác đều có chút ngây dại, bọn họ đều
dùng ánh mắt nhìn Lan Dực Thư tựa như nhìn thấy quái vật. Tạ Vũ Vi mặc
dù chỉ là quận chúa, nhưng bởi vì trưởng công chúa được hoàng thượng vô
cùng tín nhiệm cho nên mấy vị hoàng tử có mặt mũi đều phải đều phải
nhường nhịn nàng ta vài phần huống chi mà mấy hoàng tử không được cưng
chìu như bọn hắn. Bọn hắn bị nàng ta giáo huấn là chuyện xảy ra thường
xuyên. Lan Dực Thư này cũng quá càn rỡ. Có điều loại nữ nhân điêu ngoa
bốc đồng như Tạ Vũ Vi này có đưa đến cửa bọn họ cũng không cần. Có Tạ Vũ Vi ở đây, mấy vị tiểu thư tướng phủ đều trở thành nhân vật tựa như
thiên tiên.
Tạ Vũ Vi là một hài tử bị nuông chiều mà hư đâu chịu
nổi ủy khuất như vậy. Viền mắt liền đỏ lên, sau đó thì tức giận. Nàng ái mộ Lan Dực Thư cho nên không dám phát giận lên người hắn, nên muốn tìm
đối tượng phát tiết, mà ở trong lương đình này đa số đều là các hoàng
tử, chỉ có một vài tử nữ tử nổi bật.
""Nói, trong số các ngươi, ai quyến rũ Lan ca ca của ta?""
Tạ Vũ Vi hít mũi một cái, nhắm vào hai người Tô Tâm Ly và Tô Diệu Tuyết.
Nhìn hai người Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt liền biết là đang bị
thái tử trách phạt. Tính cách của thái tử âm tình bất định, không chỉ có cung nữ thái giám ở Đông Cung sợ hãi mà Tạ Vũ Vi cũng rất kiêng kị. Bởi vì thái tử không giống như những hoàng tử khác có thể dung túng nàng.
Hiện tại trong hoàng thất chỉ có ba hoàng tử mà Tạ Vũ Vi không dám đắc
tội, một là thái tử Nhan Duệ Thạnh, hai là Nhan Ngọc Huân, hai người này đều có thể là thái tử tương lai, nàng không phải là người ngu, tất
nhiên không dám đối nghịch với bọn họ, còn một người nữa đó chính là
Nhan Thần Tỷ. Bởi vì hoàng thượng, thái hậu và cả mẫu thân đều rất cưng
chìu hắn, hắn lại là hảo hữu với Lan Dực Thư nữa. Vì vậy hai song bào tỷ muội Tô Tịch Nguyệt với Tô Tiên Nguyệt đã may mắn tránh khỏi một kiếp.
Ngón tay của Tạ Vũ Vi chỉ vào Tô Diệu Tuyết. Tô Diệu Tuyết mạnh mẽ xua tay
lắc đầu. Tạ Vũ Vi liền nhìn về phía Tô Tâm Ly. Kỳ thực lúc vừa mới bước
vào đây, Tạ Vũ Vi đã nhìn thấy Tô Tâm Ly, một thân lục sắc, đứng giữa
mấy hoàng huynh của nàng mà bộ dạng vẫn bình tĩnh nên đặc biệt bắt mắt.
Giờ nhìn kỹ, Tạ Vũ Vi càng căm giận vạn phận.
""Chính là ngươi quyến rũ Lan ca ca của ta!""
Tạ Vũ Vi trừng mắt, khẩu khí chắc chắn khiến Nhan Thần Tỷ buồn cười không ngớt. Như vậy cũng đoán được, đoán cũng thật là chuẩn.
Trình Tử Phong cười một tiếng tràn đầy sự khinh miệt. Người khác sợ Hoài An
quận chúa nhưng hắn thì không: ""Cái gì mà quyến rũ? Lan công tử là của
ngươi từ khi nào? Muội muội ta xinh đẹp, thông tuệ biết lễ nghĩa, không
như dáng vẻ này của ngươi, điêu ngoa tùy hứng. Là nam nhân đều biết nên
lựa chọn bên nào.""
Thái tử điện hạ cũng nói Ly nhi thông tuệ,
như vậy chứng tỏ không phải là giả. Đối với biểu hiện của Tô Tâm Ly
trước mặt các vị hoàng tử hôm nay, Trình Tử Phong rất thỏa mãn, trong
đầu thậm chí có chút kiêu ngạo. Hoài An quận chúa thì sao, quận chúa
cũng không được khi dễ muội muội của hắn!
Tô Tâm Ly muốn đứng ra
giải thích với Tạ Vũ Vi, nàng không để trong lòng Hoài An quận chúa
nhưng trưởng công chúa thì không giống vậy. Trưởng công chúa vẫn rất có
ảnh hưởng lớn với hoàng thượng. Nếu tương lai nàng bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vị, trưởng công chúa có thể giúp nàng. Hiện tại thì
xong rồi, Tô Tâm Ly nhìn thấy ánh mắt như muốn phun ra lửa của Hoài An
quận chúa, lại nghĩ tới tính cách hẹp hòi của nàng ta thì thấy như vậy
cũng không sai biệt lắm.
Hay là thôi đi, nàng lại nghĩ biện pháp khác, cần gì phải ủy khuất chính mình?
""Xem ta hủy đi gương mặt của ngươi, ngươi làm thế nào để quyến rũ Lan ca ca?""
Tạ Vũ Vi tức giận mắng to, rút cây roi mang theo bên người ra. Tô Diệu
Tuyết vừa nhìn thấy một màn này, trong mắt liền hiện lên sự hưng phấn,
hận không thể vỗ tay khen hay. Đánh, đánh vào mặt của Tô Tâm Ly đi, phá
hủy gương mặt của nàng ta, đánh cho đôi mắt biết quyến rũ người kia mù
luôn, để xem sau này nàng ta làm như thế nào để quyến rũ nam nhân.
Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt thấy vậy trong lòng cũng thập phần vui
vẻ, nhất là Tô Tịch Nguyệt, hoàn toàn không khống chế được cười thành
tiếng.
""Tạ Vũ Vi!"" Lan Dực Thư tức giận nói.
""Ly nhi!""
""Ly nhi!""
Cố Nam Y và Trình Tử Phong đều lo lắng kêu, đồng thời cùng chạy về phía Tô Tâm Ly.
Mắt thấy roi da mang theo âm thanh bén nhọn sẽ đánh đến trên người Tô Tâm
Ly, Tô Diệu Tuyết suýt chút nữa cũng bật cười thành tiếng. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, hai bóng dáng một trắng một tím đều cùng lúc xuất
hiện trước mắt. Chờ cho mọi người kịp phản ứng, roi da trong tay Tạ Vũ
Vi đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ rơi trên mặt đất. Bởi vì nội lực của
Lan Dực Thư cường đại cho nên Tạ Vũ Vi liên tục lui về phía sau mấy
bước, ngã xuống lối vào của tiểu đình rồi lộn nhào mấy vòng, giống như
bóng cao su lăn lông lốc xuống bậc thềm, mà Tô Tâm Ly thì bị Cố Nam Y
bảo hộ ôm vào trong lồng ngực hắn.
Lan Dực Thư quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nam Y ôm chặt Tô Tâm Ly, lưng thì đưanvề phía roi của Tạ Vũ Vi
đánh tới mà Tô Tâm Ly an tĩnh ở trong lồng ngực hắn. Nhìn thấy một màn
này, mắt Lan Dực Thư liền thấy đau. Trong đầu hắn đều muốn giết chết Tạ
Vũ Vi. Sớm biết như vậy hắn liền trực tiếp chạy đến ôm Tô Tâm Ly là được rồi. Hắn không nên sợ nàng tức giận, tức giận thì sao, ôm cũng đã ôm,
ôm nhiều thêm mấy lần sẽ thành thói quen. Trở về hiện tại, trong lòng
Lan Dực Thư cảm thấy thực khó chịu.
Tay của Tạ Vũ Vi bị nội lực
của Lan Dực Thư đánh mà tê dại. Lúc té trên mặt đất, mọi người nhìn thấy bộ dạng chật vật bất kham của Tạ Vũ Vi mà muốn cười nhưng nghĩ đến thân phận của nàng ta nên không dám cười, cố gắng chịu đựng. Tạ Vũ Vi thấy
Lan Dực Thư che chở cho Tô Tâm Ly, tức giận khóc thành tiếng: ""Lan ca
ca!""
Không chờ nàng ta mở miệng mắng Tô Tâm Ly, Lan Dực Thư đã mở miệng trước: ""Ai là ca ca của ngươi?""
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhưng chỉ một cá liếc mắt của hắn thôi cũng khiến
cho mọi người cảm thấy sợ hãi. Sớm biết vậy liền mang theo Tề Vân, Tề
Lỗi, để cho bọn họ ném nữ nhân đáng ghét này ra ngoài. Tạ Vũ Vi bị dọa
sợ đến nỗi quên luôn việc rơi nước mắt. Để cho tình thế không thêm
nghiêm trọng, Nhan Thần Tỷ đứng dậy, lớn tiếng quát mấy hạ nhân: ""Đứng
đó làm gì, còn không nhanh mang quận chúa xuống dưới thay y phục?""
Trình Tử Phong xác định Tô Tâm Ly không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tạ Vũ Vi được người mang đi, hắn định đuổi theo tìm Tạ Vũ Vi tính sổ thì bị
Tô Tâm Ly kéo lại, nàng nhìn hắn lắc đầu: ""Không cần.""
Tô Diệu Tuyết thấy Tạ Vũ Vi được đưa đi liền tìm cớ lui ra, lần theo phương hướng Tạ Vũ Vi rời đi.
Nhan Tư Minh nhìn Tô Tâm Ly như vậy càng thêm kiên định muốn lấy Tô Tâm Ly.
Lan Dực Thư thấy Tô Tâm Ly không để ý đến hắn thì tìm một góc ngồi
xuống. Bởi vì một trò khôi hài của Tạ Vũ Vi mà bầu không khí đang vui vẻ cũng nhanh chóng bị dập tắt.
""Vị này chính là?""
Cố
Giang Thần nhìn Tô Tâm Ly, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, bản mặt
nhọn hoắc của hắn ta nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly khiến người ta ghét bỏ.
""Cố công tử, xiêm y của ngươi thật hoa lệ.""
Tô Tâm Ly đang đứng bên cạnh Cố Nam Y nhưng lại mở miệng khen Cố Giang
Thần nên làm cho hắn hưng phấn không thôi. Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng của
hắn càng thêm khinh thường.
""Cố đại ca là huynh trưởng của
ngươi, mẫu thân của ngươi nặng bên này nhẹ bên kia, muốn nâng ngươi lên
cũng phải xem ra sao. Có vài người cho dù có khoác áo vàng áo bạc lên
người cũng không che dấu được bản chất ẻo lả của họ.""
Trình Tử
Phong nối tiếp câu nói của Tô Tâm Ly, khẩu khí giễu cợt Cố Giang Thần.
Hắn nhìn Cố Giang Thần làm động tác móc mắt, dám tơ tưởng đến muội muội
của hắn, còn nhìn nữa hắn sẽ móc đôi mắt kia xuống. Cố Giang Thần hoảng
sợ, làm hành động bảo vệ mắt mình, xoay người chạy ra ngoài.
""Thái tử, các vị hoàng tử và tiểu thư đều ở đây hết à, Bách Hoa Yến sắp bắt đầu, công chúa mời các vị vào bên trong ạ.""
Cô cô thiếp thân bên cạnh Trưởng công chúa nhìn thấy trong tiểu đình có nhiều người, hai mắt sáng lên, tươi cười tiến vào.
Nhan Thần Tỷ đẩy Lan Dực Thư một cái: ""Đi thôi, đừng để cho công chúa chờ quá lâu.""
Hiện tại ở đây có nhiều người như vậy không thích hợp để giải thích, chờ
buổi tối Tô Tâm Ly trở về tướng phủ, hắn lại nửa đêm leo tường tướng phủ vào tìm nàng. Có điều cũng không trách Lan Dực Thư tức giận như vậy,
leo tường hơn cả nửa tháng mà trong mắt nàng lại chứa hình bóng của
người khác.
Đoàn người đi theo cô cô. Vừa mới rời đi thì Tạ Vũ Vi đã thay xiêm y sạch sẽ chạy đến, đi theo phía sau còn có Tô Diệu Tuyết.
""Cô cô, chờ ta với!""
Tạ Vũ Vi đi đến bên cạnh Tô Tâm Ly. Trình Tử Phong không cho lại bị Tô Tâm Ly ngăn cản.
Vòng qua vườn hoa, lại đi qua một hành lang, đến một cổng nhỏ. Lúc chuẩn bị
đi qua cổng nhỏ đó, Tạ Vũ Vi bỗng nhiên bước nhanh một bước, đụng vào Tô Tâm Ly.
Nếu như là nơi rộng rãi, Tô Tâm Ly có thể né tránh,
nhưng bây giờ đang đứng ở cổng nhỏ, hơn nữa xung quanh đều là người, làm sao mà tránh đây?
""Tô Tâm Ly, xảy ra chuyện gì vậy? Tại
sao..."" Còn chưa hỏi hết câu, thân thể Tô Tâm Ly chao đảo, nàng hướng
về phía đối diện Tạ Vũ Vi ngã xuống. Lan Dực Thư lo lắng Tạ Vũ Vi làm
chuyện xấu cho nên vẫn luôn theo sát Tô Tâm Ly.
Bên phải Tô Tâm
Ly là Hoài An quận chúa, bên trái là Tô Tịch Nguyệt. Tô Tịch Nguyệt thấy Tô Tâm Ly ngã về phía mình nên nhanh chóng né tránh. Lan Dực Thư tay
mắt lanh lẹ, vọt tới trước mặt Tô Tâm Ly, ôm eo nàng. Bởi vì ôm lấy được thân thể mềm mại xúc cảm trong lòng mà Lan Dực Thư tự nhiên lại không
cảm thấy Tạ Vũ Vi đáng ghét nữa.
Hoài An quận chúa thấy Lan Dực
Thư đưa tay của Lan Dực Thư đặt trên lưng của Tô Tâm Ly, tức giận nghiến răng ken két. Nàng ta trừng mắt nhìn Tô Tâm Ly, căm tức mắng: ""Câu tam đáp tứ, không biết xấu hổ!""
Tô Tâm Ly từ trong ngực Lan Dực Thư đứng dậy: ""Quận chúa, đang yên đang lành tại sao ngươi lại đẩy ta?""
Cô cô dẫn đường thấy thế nhất thời đau đầu. Cả hoàng thượng và trưởng công chúa đều nể mặt người của phủ Định Quốc Công, mà Tô tiểu thư này là lại cháu người mà Định Quốc Công và phu nhân Định Quốc Công yêu thương
nhất, lại để bị khi dễ như vậy sao?
""Tạ Vũ Vi, tại sao ngươi lại đẩy muội muội của ta? Ngươi nghĩ ngươi làm vậy Lan công tử sẽ thích
ngươi sao? Ấu trĩ! Ngươi hại muội muội ta thêm một lần nữa xem, xem ta
liều mạng với ngươi như thế nào!""
Trình Tử Phong vén tay áo lên, chuẩn bị tư thế động thủ.
""Ngươi dám!""
Tạ Vũ Vi hất cằm, vênh váo nhìn Trình Tử Phong.
""Muội muội ngươi chính là hồ ly tinh quyến rũ nam nhân!""
""Vậy còn tốt hơn đồ xấu xí quái dị không ai thèm như ngươi!"" Muốn nói lời ác độc, Trình Tử Phong hắn cũng chiều theo.
Hồ ly tinh thì sao? Muội muội của hắn cái gì cũng tốt quá rõ như ban ngày rồi.
""Quận chúa!""
Tạ Vũ Vi muốn động thủ liền bị Tô Diệu Tuyết ngăn cản. Trình Tử Phong muốn phụng bồi thì bị cô cô ngăn cản.
""Chúng ta đi nhanh đi, đừng để công chúa chờ quá lâu."" Đụng đến Hỗn Thế Ma
Vương không phân biệt đạo lý như này, cô cô liền muốn đi nhanh để cầu
cứu người.
Tô Tâm Ly để tất cả mọi người đi vào trước rồi mình
mới vào sau cùng, kiểm tra toàn thân cao thấp một lượt có gì đáng nghi
không. Lan Dực Thư đi đằng trước thấy không thích hợp, lui trở về, nhìn
Tô Tâm Ly ân cần hỏi: ""Làm sao vậy?""
""Lan công tử sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt ôn hòa, vận đào hoa rất thịnh.""
Tô Tâm Ly tựa tiếu phi tiếu nhìn Lan Dực Thư. Lan Dực Thư cũng không giải thích, nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly.
Tô Tâm Ly cười xán lạn, vươn một ngón tay ra đưa trước mặt hắn: ""Ta chỉ
có một yêu cầu, hoa đào của bản thân thì phải tự mình giải quyết.""
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com