"Lão tam thú một
thê tử thật tốt, ngươi dạy con dâu thật tốt, là thấy chỗ này của ta
chướng mắt, muốn đem ta tức chết có đúng hay không? Gọi lão tam đến cho
ta!"
Tô Tâm Ly thấy bộ dạng của Vân thị như vậy thì không còn tâm tư cùng Hạ Uyển Đình tranh chấp, nháy nháy mắt với Vân thị, ngăn bà gọi Tam ca đến, lại tiến lên xoa dịu Vân thị.
Trình gia thú con dâu
sẽ không quá chú trọng gia thế của nhà gái, chủ yếu vẫn là nhân phẩm của cô gái đó. Trịnh thị nhìn Hạ Uyển Đình, không khỏi nhíu mày, nàng hiện
tại hoàn toàn nghi ngờ ánh mắt của mình lúc trước, là nàng lúc đó bị mù
mắt hay sao? Nếu không làm sao lại đồng ý cho Hạ Uyển Đình lòng dạ hẹp
hòi, tâm tư không biết nặng nhẹ như vậy trở thành con dâu của mình?
Sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, lão thái thái liền mặc kệ mọi việc trong
nhà, con dâu cả của Vân thị - Mộ Dung Vũ, là con gái của nha hoàn thiếp thân của bà, lúc còn trẻ đều yêu thích múa đao lộng thương cũng yêu
thích đọc thuộc binh thư. Lúc Trình Thiệu Đình ra chiến trường, nàng
liền cùng hắn ta đi theo chiếu cố hắn mặc dù quân sư bên người hắn đa
mưu túc trí. Tình cảm phu thê rất sâu đậm. Năm đó, Đại Nam Quốc ở phía
nam xâm chiến biên cảnh, Mộ Dung Vũ vì cứu Trình Thiệu Đình mà bị trọng
thương, thân thể đến nay vẫn luôn không tốt, không thể chịu vất vả.
Trình Thiệu Đình cảm động ân tình của thê tử, trước đó hai người đã có
một đứa con trai, cho nên hắn ta không có tâm tư nạp thiếp. Trình Thiệu
Vĩ và Trình Thiệu Đình là hai anh em, quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Sau
khi Trịnh thị sinh một đôi song bào thai thì đem đứa con trai lớn của
mình là Trình Dục Phàm đặt dưới gối Mộ Dung Vũ.
Phủ Định Quốc
Công không phân gia, hiện tại Trịnh thị của chi thứ hai chưởng quản việc bếp núc, mọi chuyện của phủ Định Quốc Công cũng đều do nàng phụ trách.
Lúc trước Trình Tử Khiêm thú Hạ Uyển Đình đều do một tay nàng lo liệu,
lão thái thái lúc đó ý tứ không nên vội vàng, nhưng nàng muốn nhanh được ôm tôn tử, tuy nói Trình Dục Phàm lúc đó đã có hài tử nhưng nàng vẫn
luôn cảm thấy giữa hai mẹ con họ có một tầng cách trở, mà Tử Khiêm cũng
không còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ không làm mọi người lo
lắng, Trịnh thị đối với hắn rất tin tưởng, không cho đi điều tra liền
đồng ý. Cưới cũng đã gần một năm mà bụng của Hạ Uyển Đình vẫn chậm chạp
không có tin gì, bây giờ lại còn xảy ra chuyện như vậy,Trịnh thị thập
phần hối hận. Nàng thật không hiểu nổi con trai của mình rốt cuộc là coi trọng Hạ Uyển Đình ở điểm nào?
Tô Tâm Ly hảo hảo an ủi một hồi,
Vân thị tức giận mới dần dần tiêu đi. Tô Tâm Ly cười cười cầm bánh hoa
mai đưa cho Vân thị: "Được rồi bà ngoại, đừng nóng giận, tức giận sẽ hại thân thể. Tẩu tử không hiểu chuyện để mợ từ từ dạy bảo là được. Chuyện
tình ở nội viện không nên làm phiền ca ca. Bà ngoại nếm thử miếng bánh
này đi."
Hạ Uyển Đình là do tam biểu ca chọn, chỉ mới cưới được
một năm, tình cảm sâu đậm mật ngọt của hai người phải cần có thời gian
bồi dưỡng. Nàng tuy không thích Hạ Uyển Đình nhưng nếu để chuyện này làm cho tam biểu ca hưu Hạ Uyển Đình thì quả thật là chuyện bé xé thành
lớn. Tam biểu ca có lẽ sẽ nghe theo nhưng chắc chắn sẽ có thành kiến với nàng.
Vân thị đem khối bánh hoa mai đưa và miệng, cười làm nếp
nhăn trên mặt hiện lên rõ ràng, bà vỗ vỗ tay của Tô Tâm Ly, sau đó lạnh
mặt nhìn về phía Hạ Uyển Đình: "Chúng ta muốn cưng chìu ai thì cưng
chìu, chúng ta yêu thương Ly nhi hận không khể mang tất cả thứ tốt cho
nàng. Đừng quên phủ Định Quốc Công bây giờ còn có ta và lão gia. Ta
không yêu cầu các ngươi giống như chúng ta đều cưng chìu Ly nhi nhưng
tuyệt đối không được khi dễ nàng nếu không ai chúng ta cũng không tha.
Vì vậy các ngươi tốt nhất là nên cẩn thận, thu giấu ý đồ cho tốt!" Vân
thị thật sự tức giận, không cho Hạ Uyển Đình nửa phần thể diện.
"Nhà lão Tam, hôm nay niệm tình ngươi lần đầu phạm sai lầm, Ly nhi lại cầu
tình cho ngươi, ta tạm bỏ qua lần này. Nếu còn có lần sau, ta sẽ trực
tiếp đuổi ngươi về Hạ phủ!"
Hạ Uyển Đình lúc nãy sợ đến choáng
váng đầu óc, nghe vậy liền mạnh mẽ ngẩng đầu, cắn chặt môi, không dám
tin nhìn Vân thị, ủy khuất hốc mắt đều đỏ, cực kỳ không cam lòng nhìn Tô Tâm Ly. Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống chi Tô Tâm Ly chỉ
là ngoại tôn nữ (cháu ngoại), Trình Lập Tuyết cũng đã chết nhiều năm,
tướng công của nàng mới là tôn tử của bọn họ, không phải tất cả đồ vật
mà thái phu nhân và thái lão gia có đều do cháu trai của mình cấp sao?
Tô Tâm Ly nhìn cũng không thèm nhìn Hạ Uyển Đình, trực tiếp đặt nàng ta
qua một bên, cảm động nhìn về phía Vân thị. Bà ngoại vẫn giống như đời
trước, đều vô tư che chở nàng.
"Bà ngoại, những khối điểm tâm này đều do Lan công tử chuẩn bị, còn có vò rượu thuốc Hồng nhi đang cầm là
để cho ông ngoại. Ông ngoại lúc còn trẻ quanh năm đều phải ở bên ngoài
chinh chiến, bệnh căn sâu, nói là uống cái này đối với thân thể rất tốt. Người ta tuy rằng không phải đến cửa phủ Định Quốc Công xin xỏ điều gì
những cũng biết đạo lý không thể tới cửa mà đi tay không. Tam biểu tẩu
nói cũng có lý, dù sao phủ Định Quốc Công cũng là vọng tộc, người đến
đều là quý khách, nên đề cao cánh cửa, nếu ai cũng có thể bước vào làm
nhục phủ Định Quốc Công là việc nhỏ nhưng nếu đụng phải khách quý thì
càng không tốt."
Hạ Uyển Đình giận đỏ mặt. Tô Tâm Ly lúc nãy nói
thân phận của nàng đê tiện không có giáo dưỡng, bây giờ thì nói nên đề
cao cánh cửa, rõ ràng là nói người nhà của nàng. Nàng bây giờ là cháu
dâu của phủ Định Quốc Công, người nhà của nàng cũng chính là người nhà
của phủ Định Quốc Công, lúc bọn họ muốn đến cũng cần phải chuẩn bị lễ
vật khách khí như vậy sao?
Hạ Uyển Đình tuy rằng sợ hãi nhưng
nàng cũng tự cảm thấy nàng sai, vì vậy Vân thị giận dữ, thần sắc nghiêm
nghị, nàng cũng hướng Tô Tâm Ly cúi đầu nhận sai.
"Ly nhi nói có
lý, vợ lão nhị, hiện tại phủ Định Quốc Công đều do ngươi phụ trách, việc này ngươi xem rồi làm. Người này đối với Ly nhi có ân cứu mạng, cũng
chính là có ân đối với toàn bộ phủ Định Quốc Công chúng ta. Nếu hắn đã
tới phủ Định Quốc Công làm khách thì ngươi nói Thiệu Vĩ tự mình ra tiếp
đón hắn, nhất định không được chậm trễ. Còn có lão Tứ, xem hắn đang ở
nơi nào, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thật vất vả mới trở về mà lại
luôn không có ở nhà. Ly nhi khó lắm mới đến đây được một chuyến, hắn
cũng không muốn gặp muội muội."
"Lão tứ nó có bạn cũ đến, sáng sớm đã đi ra ngoài."
Tô Tâm Ly tựa vào lòng Vân thị làm nũng: "Bà ngoại không cần trách Tứ ca,
hắn không biết con đến, nếu không cũng sẽ không xuất môn."
"Chuyện trong phủ Định Quốc Công rất nhiều mà chỉ dựa vào một mình nhị cữu mẫu lo liệu thực sự quá cực khổ, còn phải dạy dỗ nàng dâu sợ là rất bận
bịu, nếu ngã bệnh thì phải làm sao? Con thấy hay là tìm một ma ma đến,
lúc nào tam biểu tẩu hiểu chuyện lại để cho nàng đến chăm sóc bà ngoại,
mợ, ngươi thấy thế nào, có được không?"
Đời trước, Hạ Uyển Đình
luôn gây khó dễ nàng, bất luận là lúc ở trong phủ Định Quốc Công hay ở
bên ngoài, hai người chỉ cần chạm mặt nhau thì Hạ Uyển Đình nhất định sẽ gây khó dễ nàng, không ít lần làm cho nàng mất mặt. Đời này, nàng muốn
thường xuyên đến phủ Định Quốc Công, muốn thân cận với ông ngoại và bà
ngoại, nàng cũng sẽ thường đến tham gia các loại yến hội, nàng không
muốn mình sẽ bị một nữ nhân như chó điên cắn, nếu không sẽ làm mất mặt
phủ Định Quốc Công.
Lời Tô Tâm Ly đề nghị rất hợp lòng Trịnh thị, nàng cầu còn không được, vội vàng gật đầu nói được. Hạ Uyển Đình là một người không có não, nếu không thì tại sao lại hết lần này đến lần khác
chống đối Tô Tâm Ly. Nếu nàng tự mình dạy dỗ, sau này nàng ta phạm sai
khác gì kéo theo nàng. Nếu mời một ma ma về dạy dỗ nàng, sau này có xảy
ra chuyện gì cũng không có quan hệ gì đến nàng. Hơn nữa hôm nay Tô Tâm
Ly nói lời khen nàng, nàng có chút thụ sủng nhược kinh, Tô Tâm Ly nói
như vậy, lão thái thái khẳng định sẽ không trách cứ nàng.
"Thỉnh an vậy là được rồi, tất cả các ngươi giải tán đi."
Bây giờ Vân thị vẫn còn tức giận Hạ Uyển Đình, nhìn nàng ta rất không vừa
mắt, bà phất phất tay, ý bảo tất cả những người này đi xuống, đỡ bà nhìn thêm phiền.
Mọi người lui ra, lúc trong phòng chỉ còn lại Vân
thị và Tô Tâm Ly, Vân thị cầm tay Tô Tâm Ly kéo nàng đi đến tháp nhỏ
ngồi. Bà từ ái vỗ vỗ vào tay nàng, mang theo vẻ mặt tươi cười như phật
di lặc kèm theo tính bát quái hỏi: "Nhanh, nói cho bà ngoại nghe một
chút, vị công tử hôm nay đến đây có phải là người trong lòng của Ly nhi
không?"