Ngược lại Lan Dực Thư đưa ly trà đến trước mặt Tô Tâm Ly, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Tô Tâm Ly không trả lời mà thái độ của nàng ngầm thừa nhận. Lan Dực Thư
cũng không thiếu nợ nàng, nàng cũng không phải là người không tim không
phổi vô tình vô nghĩa, tự nhiên sẽ cảm thấy áy náy, có chút thiếu nợ
hắn.
"Vậy lấy thân báo đáp, thế nào?"
Lan Dực Thư mỉm
cười, buông bình trà trong tay, vừa như chăm chú vừa như đùa giỡn nhìn
về phía Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly trên tay đang cầm ly trà do Lan Dực Thư đưa qua, hơi trà vờn quanh chóp mũi, đang chuẩn bị đưa lên miệng thì xe
ngựa bỗng nhiên xóc nảy một cái, tay nàng run lên, nước trà trực tiếp đổ trên mặt và y phục của nàng.
Tô Tâm Ly đặt ly trà hầu như không
còn giọt trà nào lên bàn. Lan Dực Thư lấy khăn tay tùy thân của mình đưa cho nàng. Tô Tâm Ly tiếp nhận, nói tiếng cám ơn, sau đó lau sạch nước
trên mặt, nhìn không ra chút chật vật nào. Nàng ngước mắt nhìn về phía
Lan Dực Thư, mỉm cười, giống như cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm,
sau đó cười giỡn nói: "May mà nước trà không nóng, nếu không mặt của ta
bị hủy, đến lúc đó Lan công tử không muốn phụ trách cũng không được."
Lan Dực Thư nhìn Tô Tâm Ly ngồi đối diện. Nữ nhân này, đạm nhiên cơ trí,
bất động thanh sắc tính toán, cuối cùng luôn luôn chiếm thế thượng
phong, nàng thực sự nguyện ý để hắn chịu trách nhiệm sao? Nếu nàng thực
sự có cái tâm tư kia, thì hai ngày trước, lúc hắn tự tiện xông vào phòng tắm của nàng thì nàng đã quấn quýt hắn không tha rồi.
"Tề Lỗi, chuyên tâm đánh xe."
Lan Dực Thư căn dặn xong thì cầm quyển sách trên bàn lên, nhàn nhã dựa vào
xe ngựa, chuyên tâm đọc sách. Tô Tâm Ly không muốn quấy rầy, cũng không
muốn nghiên cứu đồ vật đặt xung quanh, chỉ tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi sắp đến phủ Định Quốc Công, Lan Dực Thư mới để cuốn sách xuống. Tô Tâm Ly nghe âm thanh ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, mở mắt, mắt của
hai người chạm nhau, giữa không trung quyện vào nhau, thẳng cho đến khi
bên ngoài truyền đến thanh âm của Tề Lỗi, hai người mới không được tự
nhiên dời ánh mắt.
"Nha hoàn kia ngươi tính xử lý như thế nào?"
Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu nằm trên xe, ánh mắt lộ vẻ thương xót: "Trước
để cho nàng ở phủ Định Quốc Công ngây ngô một thời gian, chờ vết thương
lành hẳn rồi trở về lại tướng phủ."
Tướng phủ vốn rất thị phi.
Nàng cùng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đã hoàn toàn lật mặt nhau,
hai nữ nhân kia trên phương diện hãm hại nàng thì tâm tư chuyển rất
nhanh, nàng muốn dùng toàn lực ứng phó, đến lúc đó sợ không có tinh lực
chiếu cố Lưu Chu. Nếu nàng không bảo vệ Lưu Chu, thì ai biết được Phương di nương có xuống tay với Lưu Chu hay không?
"Nếu ngươi tin
tưởng ta liền đưa nha hoàn của ngươi giao cho ta, ta tìm người chăm sóc
cho nàng. Về phần vết thương trên mặt nàng, tất nhiên ta sẽ dùng loại
thuốc tốt nhất, tận lực không để lưu lại vết sẹo."
Tô Tâm Ly
đương nhiên tin tưởng Lan Dực Thư, chỉ là sợ mang đến phiền toái cho Lan Dực Thư, trong lòng nàng có chút ngượng ngùng.
"Nếu ngươi để nha hoàn này ở phủ Định Quốc Công, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này ở
trước mặt Tô Bác Nhiên làm mưa làm gió. Đừng quên, bây giờ chúng ta đang trên cùng một con thuyền."
Tô Tâm Ly cũng không nói lời cảm ơn. Đối với nàng mà nói, lời cảm ơn này
căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lan Dực Thư làm điều này, bất luận
xuất phát từ mục đích gì đều tốt với nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Sau này nếu hắn gặp phiền phức gì, nàng nhất định sẽ dốc hết sức lực
giúp đỡ, quyết không chối từ.
"Ta đưa ngươi vào."
Tô Tâm
Ly đang muốn xuống xe, nghe vậy liền sửng sốt một chút. Nàng nghĩ Lan
Dực Thư chỉ đưa nàng đến cửa phủ Định Quốc Công mà thôi lại không ngờ
hắn sẽ đưa nàng đi vào, như vậy chẳng phải hắn sẽ gặp ông ngoại, cậu và
các ca ca? Hắn muốn gặp bọn họ để làm gì?
"Là ta thiếu ngươi, không quan hệ đến phủ Định Quốc Công."
Lan Dực Thư không phải là người bình thường, đối với thân phận của hắn nàng hoàn toàn không biết gì cả, nói liên minh chính là dữ hổ mưu bì. Nhưng
nàng không thể nói đời này chỉ cần báo đại thù của đời trước, bảo vệ phủ Định Quốc Công và Cố đại ca an toàn thì cho dù đem linh hồn của chính
mình bán cho ma quỷ, hôi phi yên diệt nàng cũng cam tâm tình nguyện. Đời này nàng nói gì cũng không thể liên lụy đến phủ Định Quốc Công.
"Sợ ta muốn đòi trả ơn?"
"Đúng, cho dù không có người thêm dầu vào lửa thì phủ Định Quốc Công cũng là
nơi đầu sóng ngọn gió rồi." Tô Tâm Ly xuống xe ngựa, quay đầu lại nhìn
Lan Dực Thư, đáp rất tự nhiên.
"Vậy ta đây liền không vào nữa."
Lan Dực Thư ngồi ở phía ngoài xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam ở
phía xa xa. Tô Tâm Ly thấy thế, trong lòng giống như bị con mèo cào, có
chút tức giận. Chính hắn là người nói đi vào, nàng chỉ nói có mấy câu,
hắn liền nói không vào nữa, hắn không thấy bản thân hắn là lòng dạ hẹp
hòi, ngược lại nàng cảm thấy chính nàng mới là người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Người này thực sự rất đáng ghét!
Tuy rằng trên mặt Tô Tâm Ly vẫn duy trì nụ cười nhưng trong đôi mắt và trong lòng nàng là oán thầm.
"Đi thôi, đi vào uống chén trà."
Tô Tâm Ly nói xong liền xoay người hướng cửa lớn của phủ Định Quốc Công mà đi, nàng đã lưu người lại, Lan Dực Thư thích đi hay ở thì tùy hắn.
Thủ vệ thấy là tiểu thư nhỏ trở về liền lập tức mở rộng cửa nghênh đón, sau đó đi thông báo cho lão phu nhân. Vân thị vừa nghe cháu gái của mình
đến liền bỏ mặt con dâu và cháu dâu đang thỉnh an mình, tự mình ra cửa
đón người. Tô Tâm Ly vừa mới bước chân vào viện của bà thì liền nhìn
thấy Vân thị đứng ở đó, Vân Bích đứng sau lưng bà. Tô Tâm Ly cười cười,
gia tăng tốc độ, bước chân như đang chạy, nhanh nhẹn giống như bươm
bướm, thẳng đến ôm lấy Vân thị. Hai tay nàng ôm lấy hông của bà, cười
khanh khách: "Bà ngoại, Ly nhi nhớ người muốn chết."
"Bà ngoại cũng nhớ bảo bối Ly nhi."
Vân thị nghe Tô Tâm Ly nói vậy lại nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt
nàng, trong lòng ngọt giống như ăn mật, miệng đều cười không khép lại
được.
"Ly nhi đến rồi."
Hai người mợ và ba đường tẩu của
Tô Tâm Ly cũng đang đứng bên cạnh. Vân Bích thấy thế, mở miệng cười nói: "Phu nhân, bên ngoài gió lớn, đi vào trước hẵng nói."
Vân thị sợ cháu gái của mình bị đông lạnh nên nắm tay nàng đi vào phòng, vừa chạm
vào tay nàng thì bà lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Kéo lên thì
nhìn thấy trên lòng bàn tay trắng như tuyết là những vết thương có chỗ
rách cả da, còn có thể thấy từng dấu vết do siết chặt mà thành, vừa nhìn liền biết là vết thương mới. Mặt Vân thị trầm xuống, Vân Bích cũng
không khỏi đau lòng, liền phân phó hạ nhân gọi đại phu đến.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương?"
Vân thị đỡ Tô Tâm Ly ngồi xuống xong thì tự mình kiểm tra vết thương cho
nàng, đau lòng khóc. Nhìn thấy bà quan tâm Tô Tâm Ly như vậy, mấy người
con dâu và cháu dâu đứng một bên đều nhìn đến đỏ mắt.
"Bà ngoại, đợi lát nữa con sẽ giải thích cho người nghe."
Tô Tâm Ly rút tay của mình về. Nếu như ngày hôm nay không thể không đến
phủ Định Quốc Công thì với bộ dạng này, nàng sẽ không đến làm bà ngoại
thêm lo lắng.
"Bà ngoại." Tô Tâm Ly nhìn Vân thị không đồng ý,
lôi kéo tay bà, giọng nói mềm mại bắt đầu làm nũng, sau đó vẫy vẫy tay,
lập tức liền có tỳ nữ đem một hộp đựng thức ăn đặt trên bàn: "Bà ngoại
nếm thử, xem mùi vị của những khối điểm tâm này như thế nào."
Đồ
vật của Lan Dực Thư thực sự đều là đồ tốt. Chỉ đơn giản là những khối
điểm tâm thôi, mà bên ngoài màu sắc hình dáng tinh xảo, mùi vị bên trong cũng rất ngon.
Tô Tâm Ly đem hộp đựng thức ăn mở ra, ánh mắt
bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa có một bóng dáng lén lén lút lút đứng đó, ngó dáo dác, nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi ai thì liền nhìn tam tẩu Hạ
Uyển Đình đi ra, cũng không biết nha đầu kia nói cái gì mà nhìn gương
mặt của Hạ Uyển Đình càng ngày càng đắc ý, nàng ta xoay người, chưa đi
vào trong phòng mà đã không kịp chờ đợi lên tiếng: "Ly nhi muội muội,
ngươi đã mười ba, trưởng thành rồi, phải biết nặng nhẹ, đừng thấy loại a cẩu a mão nào cũng muốn đem đến phủ Định Quốc Công."