Tô Diệu Tuyết hoàn toàn sửng sốt. Nàng tuy trên danh nghĩa là dưỡng nữ của tướng phủ, nhưng do Tô Bác Nhiên xuất phát từ tâm lý áy náy nên đối xử với nàng luôn luôn tốt. Nàng được nuông chiều tất
nhiên nàng cũng biết lấy lòng mọi người, cho dù lúc Trình Lập Tuyết còn
sống cũng đối xử với nàng rất tốt. Vì vậy hạ nhân trong tướng phủ đều
không dám bất kính với nàng chứ đừng nói là động thủ đánh nàng. Sau khi
Trình Lập Tuyết và đại công tử qua đời, Phương di nương chưởng gia, địa
vị của nàng ở trong tướng phủ càng lên như thuyền gặp nước, người không
biết còn tưởng là nàng là tiểu thư chân chính của tướng phủ. Cho nên cho tới bây giờ không có ai dám ra tay đánh nàng, thế nhưng hiện tại, Tô
Tâm Ly lại tát nàng một cái. Tiện nhân kia, ai cho nàng ta lá gan dám tự mình đánh nàng!
Tô Diệu Tuyết tức giận, lại càng cảm thấy bị
lăng nhục, hận không thể đem Tô Tâm Ly lột da róc xương. Nàng ôm một bên mặt bị đánh, da mặt đều cảm thấy đau, tê dại, mắt hơi rũ xuống, không
để cho sự căm hận của mình được biểu lộ ra.
Những việc gần đây,
Tô Tâm Ly đều nơi nơi áp chế Phương di nương, nàng còn tưởng rằng từ sau lúc bị cướp thì nàng ta sẽ thông minh lên, hiện tại xem ra là có người ở sau lưng chỉ điểm cho nàng ta. Mặc dù không nhu nhược giống như trước
đây nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy, nếu không tại sao lại có thể ra tay đánh nàng giữa đường cái như vậy? Lúc nãy Tống Lộ không thể làm hủy thanh
danh của Tô Tâm Ly, hiện tại nàng ta lại tự chui đầu vào rọ, xem xem bây giờ nàng ta làm thế nào để giải quyết?
Chuyện ngày hôm nay nếu
như bị truyền đi, Tô Tâm Ly cho dù không bị thân bại danh liệt thì một
cái này này cũng đủ để kết thù, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trả lại. Có
điều hiện tại nàng không có ngu ngốc mà ở trước mặt mọi người đánh trả
lại.
Tô Tâm Ly cũng không ngờ mình sẽ ra tay đánh người, nàng
thực sự là bị chọc tức. Bộ dạng này của Tô Diệu Tuyết làm nàng không
khỏi nghĩ đến đời trước nàng bị biếm vào lãnh cung, một nhà ông bà ngoại bị hại chết, Cố đại ca bị hại chết, ngay cả con cả nàng chỉ mới 5 tuổi
cũng không buông tha. Đời này, Tô Diệu Tuyết cũng giống như đời trước,
để đối phó nàng mà nghĩ trăm phương ngàn kế. Bởi vì hiện tại nàng không
giống đời trước, tùy ý nghe theo lời các nàng cho nên các nàng liền
không khoan nhượng nàng?
Đánh xong, Tô Tâm Ly có chút thấp thỏm,
cảm thấy bản thân quá mức vọng động. Nhưng đánh hay không đánh thì Tô
Diệu Tuyết cũng không bỏ qua cho nàng. Nàng chỉ là làm chuyện muốn làm
nhất từ sau khi được sống lại mà thôi, một cái tát này, thật sự làm lòng nàng cảm thấy rất sảng khoái.
“Tỷ tỷ, ta quá thất vọng về ngươi rồi.”
Tô Diệu Tuyết thích giả vờ đáng thương thì để cho nàng ta giả vờ, Tô Tâm
Ly tuyệt coi thường, ngẩn đầu ưỡn ngực, tiên phát chế nhân.
Nàng
cùng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết quyết không đội trời chung, không
chết không thôi. Cho dù nàng hư tình giả ý thì bọn họ cũng trăm phương
nghìn kế muốn làm hại nàng, như vậy, còn không bằng hiện tại xé rách da
mặt nhau.
“Ngươi mặc dù chỉ là con gái của cố nhân của phụ thân,
nhưng từ sau khi ngươi đến tướng phủ, phụ thân và mẫu thân ta thương cảm ngươi, luôn đối xử tốt với ngươi, sợ ngươi bị ủy khuất, chi phí ăn mặc
đều giống ta, có nửa phần nào bạc đãi ngươi? Sau khi mẫu thân và huynh
trưởng ta qua đời, ta không muốn xuất môn, ngươi nói ngươi muốn kết giao với nhiều bằng hữu, cho nên mỗi lần tham gia yến hội ta liền mang theo
ngươi và Phương di nương cùng đi, ngươi còn muốn như thế nào nửa?”
Tô Tâm Ly chết tiệt, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, lại có thể nói ra
thân phận kia của nàng. Cái gì mà con gái của cố nhân. Không phải, nàng
chính là tiểu thư chân chính của tướng phủ, thân phận tôn quý, những thứ kia đều là của nàng.
Tô Tâm Ly nhìn bộ dáng Tô Diệu Tuyết tức
giận, nàng nhếch môi cười. Tô Diệu Tuyết ghét nhất là bị người khác nói
ra thân phận của nàng, ngày thường đều muội muội tỷ tỷ với nàng chính là để cho người ngoài nghĩ nàng ta là tiểu thư con vợ cả. Dù sao ngoại trừ Tô Bác Nhiên cặn bã thì gia tộc hơi cần chút mặt mũi cũng sẽ không để
cho thiếp thất sinh con trước chính thê. Tô Diệu Tuyết muốn giả vờ, nàng liền không để cho nàng ta được nguyện ý. Nàng chính là muốn sát muối
vào vết thương sâu nhất của nàng ta.
“Sau khi ta từ tướng phủ
xuất môn, ngươi vẫn cho xe ngựa theo đuôi đi sau xe ngựa của ta. Mới vừa rồi lúc con ngựa bị chấn chinh, ta lo lắng sẽ gây thương vong cho người dân ở thành Kinh Lăng, liền lớn tiếng trách cứ Tống Lộ, nói hắn dừng xe ngựa lại, nhưng hắn thân là nô tài lại không nghe lời người chủ tử là
ta. Xe ngựa của tỷ tỷ vẫn một mực đi theo ta, như vậy cũng sẽ nhìn thấy
hắn dùng roi quất vào làm con ngựa càng thêm mất khống chế, rõ ràng hắn
chính là một hạ nhân ăn cây táo rào cây sung, có rắp tâm hại chủ tử.
Dưới tình huống hỗn loạn như vậy, tỷ tỷ lại ra lệnh hắn ôm lấy ta, nếu
hắn không cẩn thận xé rách quần áo của ta thì làm sao? Tỷ tỷ ngươi an
tâm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta, đường đường là thiên kim tiểu thư của
tướng phủ gả cho một hạ nhân? Như vậy còn không bằng để ta chết đi, đỡ
phải làm bôi đen cho phụ thân và tướng phủ!”Tô Tâm Ly có tình có lý nói.
Một cái tát kia không thể đánh lên trên người nàng, vậy chỉ có thể để Tô
Diệu Tuyết tự làm tự chịu. Một cái tát của nàng này, Tô Diệu Tuyết chỉ
có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn để cho mọi người nghĩ nàng có lý mới
đánh người, thuận tiện giải thích rõ chuyện tình chấn kinh lúc nãy.
Cũng may mà trước đó Tô Tâm Ly có nhờ Lan Dực Thư hỗ trợ. Chuyện tình của
Thu Hòa đến bây giờ vẫn còn sục sôi ở Kinh Lăng, có vết xe đổ của nàng
ta, đối với lời Tô Tâm Ly vừa nói hầu như không có ai hoài nghi. May mà
không nháo thành tai nạn chết người. Mọi người đều cho rằng Tô Tâm Ly là người hại. Những người phụ nữ hai ban mươi tuổi bày sạp bán, trẻ em và
nam tử nhìn thấy Tô Tâm Ly một mỹ nhân yểu điệu đều sinh ra vài phần đau lòng.
Chỉ là một nô tài mà không nghe lời chủ tử, nhất định là
phía sau có người giở trò. Liên tưởng đến sự tình lần trước, mọi người
hầu như không có suy nghĩ nhiều mà đều hướng mũi nhọn về phía Phương di
nương. Cái gì mà không muốn xuất môn, nhất định là Phương di nương giở
thủ đoạn. Thương cảm tiểu thư xinh đẹp như vậy, không có mẫu thân che
chở, cho dù là chủ tử cũng bước đi thật gian nan.
Tô Tâm Ly có
thể nói chuyện nhanh nhạy như vậy là do nàng có kinh nghiệm hai đời mà
thành, bây giờ Tô Diệu Tuyết làm sao có thể so được? Nhìn những người
vây xem chỉ trỏ Tô Diệu Tuyết, ánh mắt của họ giống như đang nhìn một
lang tâm cẩu phế vong ân phụ nghĩa, không có nửa điểm đồng tình, nhất
thời sắc mặt Tô Diệu Tuyết trắng bệch, có hơi chột dạ. Bởi vì tất cả
những gì Tô Tâm Ly nói đều là sự thật, nhưng nàng không ngờ tới là Tô
Tâm Ly sẽ đường hoàng nói ra.
“Muội muội, ta không có.”
Tô Diệu Tuyết ngước mắt, hai mắt rất nhanh tràn đầy nước mắt, len lén nhìn Lan Dực Thư và Nhan Thần Tỷ đang đứng bên cạnh Tô Tâm Ly. Bộ dáng điềm
đạm đáng yêu, như bị ủy khuất, như bị Tô Tâm Ly xúc phạm. Lục hoàng tử
và vị công tử kia không phải là xuất đầu thay mình chủ trị công đạo sao?
“Công tử, đây là trên móng ngựa tìm thấy.”
Tề Lỗi đi đến, dưới ánh mặt trời, trên tay hắn cầm một cây ngân châm dài
hai thốn, nhìn phá lệ chói mắt. Trong đám người có mấy người bị bộ dáng
đáng thương của Tô Diệu Tuyết khơi dậy tâm ý bảo hộ mạnh mẽ, đang chuẩn
bị đứng ra nói thì bị cây ngân châm mà Tề Lỗi đem đến mà ngừng lại.
“Lúc xa phu đang di chuyển xe ngựa, dùng roi ngựa để tăng tốc độ, dẫn đến
ngân châm đâm vào chân ngựa, con ngựa bị đau cho nên mới chạy nhanh
không ngừng.”
Tề Lỗi nói xong, tỏ ý với Lan Dực Thư rồi đem cây ngân châm đến trước mặt Nhan Thần Tỷ.
“Thực sự là đồ tốt.”
Nhan Thần Tỷ sờ sờ cằm, liếc nhìn xa phu nằm cách đó không xa: “Dùng cái này đem hắn cứu tỉnh, sau đó hỏi rõ là ai cho hắn lá gan lớn, dám sát hại
chủ tử!”