Lưu Bồi vừa rời khỏi, trong phòng liền an tĩnh một cách đáng sợ. Phương di
nương nhìn Tô Tâm Ly, lại nhìn về phía Tô Bác Nhiên, trong lòng run sợ.
Bà chính là chờ Tô Tâm Ly mở miệng, muốn chuyện lớn biến thành chuyện
nhỏ. Tô Tâm Ly chợt vọt tới quỳ trước mặt Tô Bác Nhiên, ghé vào lòng
hắn, khóc thành tiếng: “Phụ thân, nữ nhi sợ hãi!”
Thanh âm nhu
nhược, run rẩy, nói xong còn nghẹn ngào đến lợi hại, nàng ghé vào lòng
Tô Bác Nhiên, hai bên vai rung rung, giống như đang tìm sự che chở.
“Từ nhỏ đến lớn, nữ nhi vẫn luôn cẩn tuân lời giáo huấn của phụ thân, giúp
mọi người, làm điều tốt, đối với hạ nhân cũng chưa từng trách móc nặng
nề chứ đừng nói gì tới các muội muội, tỷ tỷ và di nương. Ta thực sự
không biết mình đã làm sai điều gì khiến cho các nàng lần lượt hãm hại
ta. Tại sao các nàng lại đối với ta như vậy?”
Nàng tất nhiên biết, thân phận cao quý của nàng, dung nhan khuynh thành, là cái đích cho mọi người muốn nhào nặn.
Trong lòng Phương di nương vang lên một tiếng lộp bộp, nhìn Tô Tâm Ly đang
ghé vào bên người Tô Bác Nhiên, luôn cảm thấy trong lời nói của Tô Tâm
Ly có ẩn ý. Lẽ nào nó đã biết cái gì? Phương di nương liền đem chuyện
này suy nghĩ từ đầu đến cuối một lần, vẫn không thấy Tô Tâm Ly có chút
không ổn nào, chỉ là từ lúc bị cướp, bị người của phủ Định Quốc Công gây xích mích, nó liền xa lánh bà, không thân cận như trước kia, lại còn
đối nghịch bà.
“Trước khi mẫu thân và ca ca qua đời, con cũng
muốn đi theo họ, chỉ là thực sự luyến tiếc phụ thân và các muội muội còn nhỏ, chỉ có một tỷ tỷ nhưng lại là dưỡng nữ. Nếu phụ thân ngã bệnh, Ly
nhi sẽ lo lắng hạ nhân không chăm sóc tốt phụ thân.”
Tô Tâm Ly
ngẩn đầu, gò má trẵng nõn đều là lệ ngân, nước mắt giống như suối mãnh
liệt rơi xuống, cơ hồ nhìn thấy ngoại trừ sợ và lo lắng còn là một nữ
nhi hâm mộ phụ thân.
Tô Bác Nhiên nhìn Tô Tâm Ly khóc thương tâm
như vậy, trong lòng không khỏi yêu thương. Giống như những gì Tô Tâm Ly
mong muốn, nàng vừa khóc thì Tô Bác Nhiên liền cảm thấy hổ thẹn cùng áy
náy.
Tô Tâm Ly là thật lòng thương tâm, vì Tô Bác Nhiên tuyệt
tình. Đối với người phụ thân này, bởi vì Phương di nương và Tô Diệu
Tuyết, nàng có chút e ngại ông, không dám cùng ông thân cận nhưng trong
lòng vẫn rất thương cũng như rất kính trọng ông. Mỗi lần ông gặp phiền
toái gì, nàng đều không chút do dự ra mặt cầu ông ngoại và cậu giúp ông
nhưng kết quả, ông ta chính là một con bạch nhãn lang.
“Tiểu thư, người quả thực ủy khuất nhưng tướng gia hiện tại thân thể không khỏe,
cần phải tĩnh dưỡng, có chuyện gì chờ tướng gia khỏe lại rồi nói.”
Lục di nương đi đến trước mặt Tô Tâm Ly, hạ thấp người, ôn nhu an ủi. Lục
di nương da trắng nõn, lời nói uyển chuyển, nhẹ giọng nói, mặt mũi hiền
lành, giống như đang khuyên hài tử.
Chờ phụ thân khỏe lại? Nửa
tháng sau, lửa giận của Tô Bác Nhiên cũng tan đi, đối với hổ thẹn, áy
náy với nàng phỏng chừng cũng mất, hơn nữa còn có Phương di nương và Hà
di nương là hai nữ nhân lợi hại thổi gió bên tai, khi đó nếu nàng nhắc
lại, người khác cũng sẽ cảm thấy nàng thù dai tính toán chi li. Bọn họ
tính toán cũng thật tốt.
“Các ngươi cũng biết thân thể phụ thân
không khỏe cần phải tĩnh dưỡng? Vậy mà lúc nãy khi ta tới, phụ thân tại
sao lại tức giận như vậy?”
Tô Tâm Ly lạnh lùng nhìn Lục di nương muốn làm người hòa giải nịnh bợ Phương di nương. Nằm mơ đi. Cho nàng là người dễ bị khi khi dễ đúng không. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy ta
có khi dễ hay không.
“Phụ thân, lúc nãy người sai nha hoàn đi gọi ta? Bây giờ nha hoàn đó còn có ở đây không?”
Hiển nhiên Tô Tâm Ly không muốn từ bỏ ý đồ. Tô Tâm Ly đứng dậy, chỉ nha hoàn đang quỳ bên cạnh Phương di nương: “Là ngươi sao?”
Nha hoàn kia sớm đã bị dọa sợ, nàng làm tất cả đều do Phương di nương bày.
Nàng vốn cho rằng mình có thể đi lĩnh thưởng không nghĩ tới Tô Tâm Ly
lại đột nhiên dẫn ngự y trong cung đến. Tuy nàng sợ nhưng nghĩ lại Tô
Tâm Ly là một tiểu thư vừa ngốc lại mềm yếu, sẽ không tính toán, không
nghĩ tới tiểu thư hôm nay lại có thái độ khác thường, cầu tướng gia vì
nàng làm chủ. Hạ nhân trong tướng phủ đều đang bàn tán tiểu thư bị ức
hiếp nhiều quá nên đang dần thay đổi, xem ra là chính xác.
“Tiểu thư tha mạng!”
Tô Tâm Ly nhìn nàng cả người run rẫy sợ hãi cũng biết là nàng không sai.
“Ngươi là nha hoàn của tướng phủ?”
Tô Tâm Ly cũng không vội định tội nàng mà hỏi một vài vấn đề.
“Nô… Nô tỳ … Vâng.”
“Phụ thân sai ngươi đi Ly Tâm viện tìm ta, vì sao ngươi không đi? Ngươi rốt
cuộc đã nói gì với phụ thân, ai bày ngươi nói như vậy? Rốt cuộc ai mới
là chủ tử của ngươi? Chỉ là một nha hoàn lại dám trêu đùa nói dối chủ
tử, thực là to gan lớn mật!”
Tô Bác Nhiên nghe vậy, càng thêm tức giận, không phải vì oan uổng cho Tô Tâm Ly mà là đường đường là một
thừa tướng của Lưu Ly quốc lại bị một nha hoàn lừa dối đùa giỡn.
“Phụ thân, người mới là người đứng đầu tướng phủ, không phải tất cả hạ nhân trong tướng phủ đều phải nghe lời người sao?”
Phương di nương nghe lời này, len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Tô Bác Nhiên, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
“Phụ thân, con biết, người không thích con. Người thích Phương di nương và
Tuyết tỷ tỷ hơn. Nhưng con vĩnh viễn là nữ nhi của người. Sau khi mẫu
thân và ca ca qua đời, nữ nhi mặc dù là đích nữ duy nhất của tướng phủ
nhưng vẫn luôn cẩn thận dè dặt trong mọi việc, sợ đem phiền phức đến cho phụ thân, vì vậy cả ngày đều ở trong Ly Tâm viện, nơi nào cũng không
dám đi. Nhưng lại có người cảm thấy nữ nhi là vật cản trên đường của họ, muốn trừ đi cho thống khoái. Phụ thân, nữ nhi thật sự rất sợ. Nếu tất
cả mọi người trong tướng phủ đều không buông tha nữ nhi, nữ nhi cũng
không muốn ở lại đây làm chướng mắt mọi người. Nữ nhi nguyện là kết đèn
thanh tân cổ phật, vì phụ thân cầu phúc, cầu cho phụ thân mọi việc đều
như ý.”
Tô Tâm Ly đứng trước mặt Tô Bác Nhiên, quỳ xuống, nặng nề dập đầu, trên mặt tràn đầy lệ ngân cùng bi thương đau lòng nhưng cũng
rất kiên quyết, bình tĩnh nhìn Tô Bác Nhiên, hết sức chăm chú không có
chút ý đùa giỡn nào.
“Nói so với hát còn hay hơn.”
Tô Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ước gì Tô Tâm Ly lập tức cạo tóc làm ni cô.
“Im miệng cho ta!”
Tô Bác Nhiên phẫn nộ quát một tiếng, từ trên giường ngồi dậy: “Hà di nương, ta thấy ngươi là ngại làm di nương quá dài.”
Hà Trại Hoa nghe vậy càng hoảng sợ, nhìn thấy mặt Tô Bác Nhiên đen lại, nhưng không dám mở miệng cầu tình.
Tô Bác Nhiên tự mình đỡ Tô Tâm Ly đứng dậy. Trước đó hắn cho rằng Tô Tâm
Ly vong ân phụ nghĩa, không cần người phụ thân này cho nên mới muốn hủy
đi nàng, lại khéo léo nâng đỡ một nữ nhi khác nhu thuận hơn thượng vị.
Thế nhưng hiện tại hắn đã biết rõ nguyên nhân ở giữa, còn có Lưu Bồi làm chứng, chuyện này, Tô Tâm Ly có đạo lý hơn, hắn nào dám không cần người nữ nhi này a? Vì lần này Tô Tâm Ly bị ép buộc, Định Quốc Công lại cấp
cho ông mặt mũi, chức tướng gia này,ông làm còn chưa đủ vì vậy Tô Tâm Ly này, trăm ngàn lần không thể không muốn.
Tô Diệu Tuyết nhìn một
màn phụ từ tử hiếu tức thiếu chút nữa muốn thổ huyết. Phụ thân không
phải là không thích Tô Tâm Ly hay sao? Nếu nó chủ động muốn rời đi thì
để cho nó đi càng xa càng tốt. Tô Tâm Ly đâu phải thật sự muốn làm bạn
cùng phật tổ, rõ ràng là lấy lui làm tiến.
Tô Tâm Ly rũ đầu, bởi
vì ủy khuất, nước mắt như thế nào cũng không ngừng được. Tô Bác Nhiên
nhìn trong lòng cũng không khỏi chua xót.
“Phương di nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Phương di nương thấp thỏm bất an. Bà biết tướng gia lúc này tức giận thật sự.
“Tướng gia, là thiếp quản giáo không nghiêm, thiếp có tội.”
Phương di nương cả kinh, một thân mồ hôi lạnh. Bà thiên tính vạn tính cũng
không nghĩ tới Tô Tâm Ly lại có thể đem ngự y tới, còn là Lưu thái y du
diêm bất tiến.
Tô Bác Nhiên khoát tay áo: “Ta không muốn nghe
những cái này. Sự tình lần này nếu ngươi không cấp cho Ly nhi một công
đạo thì ta thấy ngươi cũng không cần quản những việc trong tướng phủ
nữa! Ly nhi, con là nữ nhi của Tô Bác Nhiên ta, là đích nữ duy nhất của
tướng phủ, chờ qua một thời gian thân thể con khá hơn, con nên học cách
chưởng gia.”
Phương di nương choáng váng đầu đến lợi hại. Tô Diệu Tuyết nghe vậy trong lòng cả kinh, càng bất bình tức giận. Tô Tịch
Nguyệt thì nhìn Tô Tâm Ly như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
“Cám ơn phụ thân. Nữ nhi có phụ thân phù hộ, thân thể đã khỏe nhiều rồi, chỉ là nữ nhi muốn chiếu cố phụ thân.”
Tự đem đá đập bể chân mình, nếu không nàng lợi dụng sự áy náy hổ thẹn của
Tô Bác Nhiên làm gì, Tô Tâm Ly cảm thấy thật có lỗi với chính bản thân
mình.
“Được rồi, thân thể con cũng không tiện, gần đây không cần
đi đâu, nếu có thời gian thì học cách thu xếp mọi việc trong tướng phủ,
có chuyện gì thì tìm Thẩm Phục, hắn sẽ giúp đỡ con. Các ngươi lui xuống
đi, gần đây không nên tới quấy rầy ta.”
Tô Bác Nhiên lớn lên cũng lịch sự tuấn tú, bản thân hắn cũng cực kỳ coi trọng dáng vẻ, cho nên
hiện tại trở thành bộ dạng này tất nhiên là không muốn gặp người.
“Vâng, phụ thân, người nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi liền không muốn quấy rầy.”
Tô Tâm Ly phúc thân. Nàng vừa rời khỏi, những người khác cũng chỉ có thể ly khai theo.