"Nghe nói nhị tỷ trên đường đi dâng hương gặp phải bọn giặc cướp. Lũ giặc
cướp này thường cực kỳ hung ác, lại chưa nhìn thấy nữ nhân bao giờ, thấy ai cũng đòi bắt về làm áp trại phu nhân. Nhị tỷ, bọn người kia lúc thấy tỷ có chảy nước miếng nhìn tỷ chằm chằm không chớp mắt? Nhị tỷ có thể
bình an trở về quả thực huyền diệu."
Tô Tiên Nguyệt kéo kéo ống
tay áo Tô Tịch Nguyệt. Thế nhưng Tô Tịch Nguyệt không để ý đến nàng,
trái lại còn trừng mắt nhìn muội muội mình. Không thấy Phương di nương
đang bị ăn thua thiệt sao? Nếu như lúc này nàng thay bà ấy châm chọc Tô
Tâm Ly, Phương di nương còn có thể không cho nàng chỗ tốt? Phương di
nương nói chờ bà ấy trở thành phu nhân sẽ đem nàng dưới danh nghĩa của
bà ấy, đến lúc đó nàng thành đích nữ của tướng phủ nhất định sẽ được gả
cho gia đình tốt. Cho nên trước đó nàng phải biểu hiện tốt.
"Muội muội nếu muốn biết, lần sau gặp chẳng phải sẽ rõ ràng sao? Nhưng cũng
không biết muội muội có vận khí cùng phúc trạch giống ta hay không?"
Tô Tâm Ly cười khẽ, tựa hồ nàng chính là ân sủng của ông trời, thân phận
con vợ cả, được một nhà ngoại tổ phụ thương yêu, sau khi chết thảm còn
có cơ hội sống lại để báo thù. Đời trước là nàng nhận thức sai phần quan tâm này, đời này nàng sẽ không lại ngu ngốc như vậy.
"Muội muội năm nay mới mười tuổi đã muốn lập gia đình?"
Hà di nương nghe vậy, sắc mặt tái xanh, đây rõ ràng là trù ẻo Tịch Nguyệt
của nàng bị người ta bắt cóc về làm phu nhân. Chờ Phương di nương lên
phù chính, Tịch Nguyệt của nàng chính là đích nữ, đến lúc đó nhất định
phải làm phu nhân của thế gia công tử.
"Ai nói là ta muốn gả, ta nói là ngươi!"
Tô Tịch Nguyệt thấy Tô Tâm Ly hiểu sai ý của mình, tức giận đứng lên, chỉ tay vào mặt Tô Tâm Ly nói.
Tô Tâm Ly nghe vậy vẫn ưu nhã thưởng thức ly trà trước mặt, trên mặt không nhìn ra một tia hờn giận nào, nhìn hai người Phương di nương và Tô Diệu Tuyết vừa sốt ruột vừa tức giận. Tướng gia (cha) sắp đến, lúc này cần
phải làm cho Tô Tâm Ly và Tô Tịch Nguyệt gây gổ với nhau, đến lúc tướng
gia (cha) đến nhất định sẽ cảm thấy nàng không có tác phong, giáo dưỡng
của một đích nữ. Bởi vì những chuyện xảy ra hai ngày nay, trong lòng ông ấy vốn đã có bất mãn với Tô Tâm Ly, lúc này lại có thêm một cây đuốc
nữa, không phải sẽ bùng cháy sao?
"Muội muội, ta niệm tình ngươi
tuổi còn nhỏ, hôm nay không tính toán với ngươi. Ngươi nếu muốn gả tốt
thì phải chú ý lời nói cùng việc làm của mình. Nêu đức hạnh này của
ngươi bị các phu nhân khác nhìn thấy ..." Như vậy chính là người đàn bà
đanh đá không biết tôn ti trên dưới, ai dám lấy?
Tô Tâm Ly vẻ mặt ôn hòa nhàn nhạt cười ra tiếng. Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy Tô Tâm Ly vân
đạm phong khinh như vậy trong lòng càng thêm tức giận. Bình thường nàng ở trước mặt Tô Tâm Ly kiêu ngạo đã thành thói quen, cũng không quản đang
trong trường hợp nào, nhịn không được nói: "Tô Tâm Ly, ngươi có ý gì?"
"Các ngươi đang cái làm gì?"
Tô Bác Nhiên vừa đến thì thấy một màn này, lập tức nhíu mày quát.
Hà di nương và Tô Tịch Nguyệt vừa nghe liền sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Hà ni nương phản ứng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất kéo kéo xiêm y của Tô
Tịch Nguyệt. Tô Tịch Nguyệt biết ý lập tức ủy khuất khóc ra tiếng.
Tô Bác Nhiên thấy thế nhất thời không vui nhìn Tô Tâm Ly: "Ly nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Đứa trẻ khóc tất nhiên có mẹ giỗ cũng có cha đau.
"Chỉ là tỷ muội ầm ĩ với nhau mà thôi."
Phương di nương đứng lên, hảo tâm thay Tô Tâm Ly giải thích. Nhìn giống như là thay Tô Tâm Ly giải thích, kì thực chính là trực tiếp đổ tội danh lên
đầu nàng. Cùng thứ muội tính toán chi li, chuyện này nếu bị đồn ra ngoài sẽ không tốt. Nhưng chỉ cần thanh danh của Tô Tâm Ly bị hủy, thêm một
Tô Tịch Nguyệt cũng không sao.
"Tướng gia, ngài đã tới."
Liễu di nương đứng lên, sau đó lắc eo nhỏ tinh tế đi đến trước mặt Tô Bác
Nhiên, kéo cánh tay ông: "Nhị tiểu thư phát hỏa với tiểu thư thật không
nhỏ, làm hại thiếp sợ chết khiếp."
Liễu di nương cọ xát trên
người Tô Bác Nhiên. Đem chuyện Tô Tịch Nguyệt tranh chấp với Tô Tâm Ly
nói ra. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng ăn ngay nói thật, không thêm mắm dặm muối. Chỉ là khuôn mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi cũng làm cho mọi người nghĩ những điều Tô Tịch Nguyệt làm rất không hợp với thân phận của mình.
"Tướng gia, nhị tiểu thư mới mười tuổi, nói ra những câu như vậy, thiếp nghe cũng thấy xấu hổ."
Liễu di nương nói xong lại cọ cọ trên người Tô Bác Nhiên, mặt càng thêm đỏ lợi hại, nhìn Tô Bác Nhiên tâm viên ý mã.
"Phụ thân, ta không có."
Tô Tịch Nguyệt không thấy mình sai chỗ nào, thấy Tô Bác Nhiên nhìn mình
như vậy nhất thời sợ hãi, ngưng khóc mà hốt hoảng lắc đầu biện giải.
"Phụ thân."
Tô Tâm Ly đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Bác Nhiên, phúc thân: "Mẫu thân
mất sớm, phụ thân đến bây giờ vẫn còn chưa tái giá, lại bận rộn nhiều
việc, ... Thân là đích nữ của tướng phủ tất nhiên phải gánh vác trách
nhiệm dạy dỗ muội muội. Đều là con làm một tỷ tỷ không tốt, không dạy dỗ tốt nhị muội. Nhị muội năm nay đã mười tuổi, qua vài năm nữa là có thể
nghị hôn. Nếu nàng vẫn là bộ dáng này, nữ nhi lo lắng những phu nhân thế gia sẽ không thích, đối với thanh danh của phụ thân cũng không tốt."
Tô Tâm Ly rũ mắt, nói những câu đều xuất phát lấy đại cục làm trọng. Mặc
dù không có rơi lệ nhưng vẻ mặt lại hiện lên ủy khuất so với Tô Tịch
Nguyệt còn nhiều hơn.
Lập tức Tô Bác Nhiên càng thấy không thích hành động của Tô Tịch Nguyệt.
"Đều là nữ nhi sai."
Tô Tâm Ly cúi đầu càng thấp hơn.
"Việc này không phải do con. Tịch nhi, ngươi có biết sai? Thân là một thứ
muội, không tuân phục dạy dỗ của đích tỷ chính là dĩ hạ phạm thượng. Hà
di nương, ngươi nuôi dạy hài tử như vậy?"
Tô Bác Nhiên nâng Tô
Tâm Ly đứng dậy: "Ủy khuất con." Nói xong ông liền cầm tay Tô Tâm Ly,
dẫn nàng đến ngồi vị trí phía bên tay trái mình. Phương di nương thấy
một màn như vậy tức giận muốn nổ tung. Vốn là vị trí của bà, Tô Bác
Nhiên làm như vậy, rõ ràng ngầm thừa nhận địa vị của Tô Tâm Ly ở tướng
phủ cao hơn bà.
Bà cắn răng, trừng mắt nhìn Tô Tịch Nguyệt và Hà
di nương. Một đám vô dụng. Tô Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng Phương di nương
tức giận như hung thần ác sát, sợ hãi rụt cổ, cực kỳ không cam lòng liếc nhìn Liễu di nương. Đều do Liễu di nương đáng chết này, nếu không phải
do nàng ta nói, phụ thân đã sớm trừng phạt Tô Tâm Ly.
"Nhị tiểu thư, ngươi trừng ta làm gì?"
Liễu Phiêu Phiêu lần nữa sợ hãi nhào vào lòng Tô Bác Nhiên.
"Người đâu, đem nhị tiểu thư dẫn đi. Tính tình không tốt như vậy cần phải tu
thân dưỡng tính thật tốt. Từ hôm nay trở đi, cấm túc một tháng, hảo hảo
đọc thuộc thi thư, lễ ký, chép phạt Nữ giới một trăm lần. Ly nhi, con là vừa đích nữ của tướng phủ, vừa là trưởng tỷ, cần phải tốn nhiều tâm tư
với đệ đệ, muội muội." Đây chính là cho Tô Tâm Ly quyền quản giáo đệ đệ, muội muội.
"Tướng gia!"
"Tướng gia!"
Phương di nương và Hà di nương hai người trăm miệng một lời.
"Lo lắng cái gì, còn không đem con gái ngươi dẫn đi."
Tô Bác Nhiên liếc mắt nhìn Phương di nương, hướng Hà di nương bất mãn la
rầy một tiếng liền bắt đầu an ủi Liễu di nương như con thỏ nhỏ bị thương trong lòng. Tô Tâm Ly câu môi cười. Nam nhân quả nhiên đều thích nữ
nhân mềm mại.
Tô Tịch Nguyệt khóc sướt mướt bị mang đi.
"Tướng gia, tiểu thư thật sự rất đẹp. Lúc nãy tiểu thư khoác áo choàng từ bên
ngoài đi vào, thiếp còn tưởng là tiên nữ hạ phàm, làm thiếp nhìn đến
ngây người."
Liễu di nương giống như làm nũng, đôi mắt thu thủy
dịu dàng nhìn Tô Bác Nhiên. Mà Phương di nương lại hận không thể làm cho khuôn mặt kia cào thành hoa. Bất quá chỉ là mong muốn, hiện tại Liễu di nương đang được sủn, bà nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Nếu là Liễu di nương mặc vào nhất định càng thêm xinh đẹp. Chỉ là áo khoác này ta đã mặc qua ..."
Tô Tâm Ly một bộ dáng đắn đo. Liễu Phiêu Phiêu vốn rất vui vẻ, nghe Tô Tâm Ly nói vậy nhất thời không vui. Nàng quả thực rất thích áo choàng kia
của Tô Tâm Ly, thế nhưng Tô Tâm Ly luyến tiếc, còn tìm mượn cớ tìm lý do như vậy.
"Chỗ ta có một cái kiểu dáng cũng không sai biệt lắm,
còn chưa có mặc qua. Di nương nếu thích, ngày mai ta sẽ cho người đem
qua cho ngươi."
"Thiếp liền ở chỗ này tạ ơn tiểu thư."
Liễu di nương sợ Tô Tâm Ly đổi ý, cung kính đứng dậy hướng Tô Tâm Ly hành lễ.
Tô Tâm Ly mỗi lần đưa ra đều là đồ tốt. Nàng sao lại không thích chứ cho
dù cho nàng đồ đã mặc qua, chứ đừng nói chi tới đồ mới. Tiểu thư và
Phương di nương đối nghịch, mặc dù không quen thân với nàng nhưng bởi vì không muốn đối phương chiếm chỗ tốt liền cho nàng. Tiểu thư không hổ là tiểu thư, quả nhiên rất hào phóng.
Tô Diệu Tuyết và Phương di
nương nghe vậy rất bất bình. Các nàng bất quá chỉ hỏi xin một lá trà mà
thôi, nó keo kiệt không cho, thế mà hiện tại ở chỗ này lại giả bộ hào
phóng. Quả thực ghê tởm.
Tô Tâm Ly cười nhạt: "Liễu di nương nếu muốn tạ ơn, sau này phải hầu hạ phụ thân thật tốt."
Có loại gió nào mà lợi hại hơn gió thổi bên tai? Phương di nương có thể,
nàng không thể cho nên nàng phải tìm người thay nàng thổi.
Nàng
muốn đối phó Tô Bác Nhiên, thế nhưng chỉ cần nàng còn ở lại tướng phủ
ngày nào nàng sẽ phải lấy lòng người phụ thân này, đem ông ta và Phương
di nương cùng chết với nhau, như vậy không phải rất thú vị sao?
Mọi
người cùng nhau ngồi xuống. Rất nhanh có tỳ nữ bưng thức ăn lên. Và tất
nhiên khác với lần trước, chén canh được bưng lên khác với những lần
trước.
Lúc tỳ nữ đứng bên cạnh giúp Tô Tâm Ly lấy canh, một mùi
thảo dược xông vào mũi nàng. Bởi vì đời trước thân thể không tốt, hầu
như mỗi ngày đều phải uống thuốc, có câu bệnh lâu thành y, nàng mặc dù
không phải là đại phu thế nhưng đối với mùi thuốc nang rất nhạy cảm.
Tô Tâm Ly cúi đầu liếc nhìn chén canh của mình, lại liếc nhìn Phương di
nương ngồi cách đó không xa. Tuy rằng bà ta đã cố gắng che dấu nhưng
nàng vẫn thấy được trong mắt bà ta ẩn chứa nồng nặc chờ đợi và cấp bách.
"Ly nhi, thân thể ngươi không tốt, còn bị kinh hách, phải bồi bổ nhiều. Đây là di nương cố ý nói trù phòng (phòng bếp) làm cho ngươi."
Nàng
biết mà, Phương di nương sao có thể là loại người dễ dàng từ bỏ ý đồ?
Cho dù bà ấy có thể nhịn được nhưng Tô Diệu Tuyết thì không.
Tô Tâm Ly cười cười, cầm cái muỗng lên khuấy khuấy chén canh, sau đó đưa đến trước mặt Tô Bác Nhiên.
"Phụ thân ngày thường bận rộn chuyện triều chính, nữ nhi chỉ hận mình không
phải là thân nam nhi có thể vì phụ thân phân ưu. Nữ nhi hôm nay liền
mượn hoa hiến phật, chén canh này coi như nữ nhi hiếu kính phụ thân. Phụ thân nếu thích, nữ nhi liền học, mỗi ngày đều vì phụ thân nấu canh bồi
bổ."