Tô Diệu Tuyết đưa Phương di nương về Phương Tình viện liền đem bộ trà cụ
trên bàn đập nát. Nếu không có Phương di nương ngăn cản, lấy tính tình
của nàng, tất cả đồ vật trong phòng đều bị đập nát. Tô Diệu Tuyết tức
giận trong lòng không tiêu được, gục xuống bàn khóc rống.
Phương
di nương sắc mặt cực kì khó coi, phất phất tay ý bảo những người trong
phòng lui ra ngoài đồng thời đóng cửa lại. Ở trong phòng lúc này chỉ lưu lại hai người mà bọn họ tín nhiệm nhất, ôn nhu an ủi Tô Diệu Tuyết.
"Được rồi, di nương biết ngươi bị ủy khuất nhưng đây là quyết định của cha
ngươi. Ngươi xem bộ dáng bây giờ của ngươi, nếu bị phụ thân ngươi thấy
ông ấy sẽ nghĩ gì? Tính tình của ngươi nên thu liễm bớt."
Phương di nương vỗ về lưng Tô Diệu Tuyết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Di nương!" Tô Diệu Tuyết ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa, trong hốc mắt cũng
chứa đầy nước mắt, bất bình tức giận: "Tại sao ngươi không tức giận?"
Tô Diệu Tuyết không tin đối với cách làm và quyết định của phụ thân hôm nay, di nương sẽ thờ ơ.
"Sao lại không tức giận? Di nương so với ngươi còn tức giận hơn."
Bà mặc dù chỉ là một di nương lại được chưởng quản việc trong phủ, bà tuy
không phải đương gia chủ mẫu lại được xem như là chủ mẫu đích thực,
những di nương khác trong phủ thấy nàng cũng phải nịnh bợ, hạ nhân đều
âm thầm xem nàng là phu nhân. Chỉ chờ 3 tháng nữa, 3 năm hiếu kỳ tiện
nhân Trình Lập Tuyết kia qua, bà có thể chân chính trở thành tướng phủ
phu nhân. Ba năm này, đây là lần đầu tiên bà bị bẽ mặt như vậy.
Chính là vì Tô Tâm Ly kia. Hạ nhân trong viện bà bị bán hơn một nửa không
nói, ngay cả Phương mẹ đi theo bà lâu nhất cũng bị bán, còn muốn bà tươi cười dâng khế ước bán thân của hạ nhân trong phủ, uy nghiêm mặt mũi của bà bị mất hết. Cao di nương và mấy di nương kia khẳng định cười nhạo bà đi.
Tức giận này làm sao bà nuốt trôi được?
"Thế nhưng hiện
tại ta chỉ là di nương tướng phủ cũng không phải phu nhân. Tiểu thư là
đích nữa duy nhất của tướng phủ, còn có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa.
Lần này tướng gia còn đứng về phía nàng, chúng ta lấy cái gì mà tranh?"
Phương di nương hừ lạnh một tiếng, tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền.
Bà tuy có thực quyền trông coi hậu viện tướng phủ nhưng luận thân phận bà
không tôn quý như Tô Tâm Ly. Bà không thể xử lý Tô Tâm Ly, thế nhưng Tô
Tâm Ly có thể xử lý bà. Trước đây có thể đứng bên cạnh tướng gia nói
tốt, thế nhưng hiện tại ...
Bà thế nào cũng không ngờ được hôm
nay Tô Tâm Ly nhanh mồm nhanh miệng như vậy, rõ ràng là nó dụng tâm ác
độc, không chịu buông tha chuyện lần này, cuối cùng toàn bộ sai lầm đều
rơi trên đầu bà và Diệu Tuyết. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng ngờ vực của
tướng gia, Phương di nương hận không thể đem Tô Tâm Ly ăn tươi nuốt
sống.
"Lý má má, ngươi nói chuyện lần này nên xử lý như thế nào?"
Lý má má là người giáo dưỡng Trình Lập Tuyết nhưng lại là một người ăn cây táo rào cây sung. Thái độ làm người khôn khéo rất có đầu óc. Phương di
nương có thể có địa vị như hôm nay là do có bà ta ở sau lưng trợ giúp
bao gồm cả việc Trình Lập Tuyết và đích trưởng tử (anh trai của Tô Tâm
Ly đó mọi người) chết, giúp Phương di nương làm nhiều việc mà không ai
biết. Cho nên Phương di nương rất tín nhiệm và nể trọng bà ta hơn là so
với Vương má má nuôi bà từ nhỏ.
Lý má má cung kính nói: "Tiểu thư là đích nữ duy nhất của tướng phủ, tướng gia cũng đồng ý, nàng cần khế
ước bán thân của hạ nhân trong phủ phu nhân hãy tự mình đưa qua. Tiểu
thư lần này bị cướp, chấn kinh không nhỏ, tìm một đại phu đến xem một
chút, lại đưa đến một ít đồ tốt qua cho nàng coi như an ủi."
Phương
di nương mặc dù chỉ là di nương thế nhưng là người mà bà tôn trọng,
Phương di nương muốn làm phu nhân đến điên rồi cho nên sự tình lần này
đương nhiên là phải đối với Tô Tâm Ly dung túng đồng ý.
Lý má má
là lão nhân ở tướng phủ, bất luận trước đây là người của Trình Lập Tuyết hay hiện tại là người của Phương di nương đều là người có năng lực, tin tức tự nhiên cũng linh thông. Chuyện mới phát sinh ở thư phòng, trước
khi Phương di nương trở về, bà đã nhận được tin tức.
Phương di
nương gật đầu, nhìn về phía Vương má má. Bà tuy nể trọng Lý má nhưng
Vương má dù sao cũng là bà vú của bà, tình cảm tất nhiên sâu đậm hơn,
hơn nữa Lý má hầu hạ qua 2 vị chủ tử nhưng Vương má lại chỉ trung thành
tận tâm với bà mà thôi cho nên Phương di nương rất tôn trọng Vương má.
Chỉ là Vương má, người này làm việc cứng nhắc lại có chút hấp tấp bất
quá sau khi bà quản gia, căn bệnh hấp tấp này cũng dần thu lại chút ít.
Vương má liếc nhìn Tô Diệu Tuyết đang khóc như hoa lê đẫm mưa, thở phì phò
nói: "Lý gia tỷ nói cũng có đạo lý. Chỉ là làm như vậy chẳng phải đang
cổ vũ dáng vẻ uy phong, kiêu ngạo của nàng ta hay sao? Hạ nhân trong
viện chúng ta một lúc bị bán nhiều như vậy, lúc này phu nhân đem khế ước bán thân đưa đi, những hạ nhân đó sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ lâu nay
quen được nuông chiều, nay gặp sóng to gió lớn như vậy, sợ là ngày sau
phu nhân lại ra lệnh cho họ làm việc bọn họ sẽ ra sức khước từ, không
dụng tâm làm việc. Hơn nữa tiểu thư bị ủy khuất lớn như vậy cứ thế bổ
qua sao?"
Tô Diệu Tuyết nghe vậy ngực càng phát ra ủy khuất, cực
kỳ khó chịu, nước mắt đã dừng lại nhanh chóng tuôn rơi không ngừng:
"Nương, Vương má nói có lý. Tô Tâm Ly bất quá chỉ là hài tử nương không
có cha không đau, chúng ta sao lại phải ăn nói khép nép, hạ thấp bản
thân?"
"Ngươi tỉnh tâm lại đi!"
Phương di nương tức giận
chọc chọc cái trán Tô Diệu Tuyết: "Nương lúc sáng đã nói với ngươi như
thế nào, ngươi không phải muốn như Tô Tâm Ly chân chính trở thành tiểu
thư con vợ cả của tướng phủ sao? Phu nhân tuy rằng đã mất, tướng gia
cũng không đau nó thế nhưng phía sau Tô Tâm Ly có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa, bây giờ còn câu được Lục hoàng tử. Ngươi nếu muốn trở thành
tiểu thư con vợ cả thì phải lấy lòng nó để cho nó ở trước mặt Định Quốc
Công nói tốt cho ta và ngươi, chí ít không thể lôi kéo chân sau của
chúng ta."
Phương di nương không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể
nhận mệnh. Ai bảo bà không có mệnh tốt như Trình Lập Tuyết, không có phụ thân lợi hại như Trình Bằng vậy.
"Tiểu thư muốn hãm hại tiểu thư Tô Tâm Ly, muốn bôi đen nàng cũng không phải là không thể nhưng cần
phải làm cho chuyện này cùng lần trước giống nhau không bị phát hiện.
Lần này tiểu thư có sự thay đổi lớn như vậy, nhất định sẽ nghĩ sự tình
lần này là do Phương di nương làm, trong lòng chắc chắn oán hận di
nương, cho nên lúc này mọi chuyện di nương đều phải theo tâm ý của tiểu
thư, so với trước đây phải càng tốt hơn mới có khả năng xóa bỏ nghi ngờ
trong lòng tiểu thư. Ba tháng sau phu nhân mới có thể phù chính."
Lý má không nhanh không chậm phân tích nói. Phương di nương tiêu số tiền
lớn cho người bắt cóc Tô Tâm Ly Lý má thật ra không đồng ý. Dù sao mấy
năm nay Phương di nương cùng tiểu thư đều giao hảo tốt. Chỉ cần chờ hiếu kỳ của phu nhân qua, Phương di nương mở miệng tiểu thư nhất định sẽ
giúp các nàng cầu tình bên phía Định Quốc Công. Chính là bởi vì Phương
di nương quá mức sốt ruột mới tạo nên cục diện như vậy, chỉ là việc đã
xảy ra nói thế nào đi nữa cũng làm cho người ta chán ghét.
"Vậy
nương, ngươi nhanh giải quyết đi, đừng để cho tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly
kia đối với chúng ta sinh hận. Ta tuyệt không cúi đầu trước nó."
Phương di nương liếc nhìn Tô Diệu Tuyết, trong lòng thở dài. Bà buồn bực vì
con gái của mình muốn tranh giành mà không nhận thức rõ tình thế, thế
nhưng trong lòng lại một mặt không muốn nhìn thấy Tô Diệu Tuyết ăn nói
khép nép với Tô Tâm Ly, nữ nhi của bà nhất định phải dẫm nát nữ nhi của
Trình Lập Tuyết.
"Đừng cả ngày chuyện gì cũng không làm, nghĩ thế nào lấy lòng cha ngươi đi."
Tô Tâm Ly nói mấy câu tướng gia đều nghe theo.
"Đã biết. Nương, cha không bỏ xuống mặt mũi không muốn trà tuyết cúc kia
nhưng ta muốn, ngươi làm cho muội muội cấp cho ta một ít, còn có áo
khoác chim công kia, ta cũng thích."
Tô Diệu Tuyết thấy đồ vật của Tô Tâm Ly đều là đồ tốt, nếu như có thể nàng thật muốn cùng Tô Tâm Ly hoán đổi.
"Đã biết, ngươi a, tiểu tổ tông."
Tô Tâm Ly trước đây rất dễ nói chuyện, bà chỉ cần nói ra, đem trách nhiệm
phủi sạch, tin tưởng nó sẽ không cùng mình tính toán còn có thể cho bà
một ít trà tuyết cúc, trước đây cũng không phải không cho, về phần áo
choàng chim công sau này có cơ hội lại hỏi.