"Xà Hoàng Nhất, Xà Giang, năm năm trước ta đã căn dặn những gì với các
ngươi?" Ngồi vào vị trí của mình rồi, Xà Cẩm Dương lạnh lùng lên tiếng.
Xà Giang nhíu mày, bọn họ đều đã quên hết những gì Xà Cẩm Dương phân phó năm năm trước...
"Nhắc chúng ta phải đối xử với Ẩn nhi thật tốt, dành mọi thứ tốt nhất cho nàng." Xà Hoàng Nhất chột dạ nói.
Năm năm trước, khi đó Tông chủ còn ở Xà gia quản lý, lúc đó vị Tông chủ này rất ôn hòa, bọn họ chẳng lo việc gì, nhưng bây giờ...
"Đối xử
với Ẩn nhi thật tốt? Ta ngược lại thật muốn biết, ngươi đối xử tốt thế
nào với nàng, nói hết ra cho ta nghe xem nào." Xà Cẩm Dương nói.
Vốn là để Ẩn Nhi tới chỗ mình ở trên danh nghĩa con gái, sẽ không truy cứu việc này, chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
Nhưng bây giờ, bọn họ vẫn không thấy nàng được tốt, trong khi rõ ràng việc
đưa nàng đến làm con gái thừa tự của hắn là một việc trăm lợi vô hại với nàng.
Thế mà bọn họ lại muốn ngăn cản, không muốn để Ẩn nhi đi,
không muốn để nàng có được một danh phận tốt, muốn kiềm kẹp Ẩn nhi trong tay.
Còn dám nói ra lời quang minh chính đại như vậy.
Tuyết Ẩn hơi kinh ngạc, không ngờ rằng một con người vốn rất ôn hòa này, lại
có thể vì nàng mà bất bình, có được người như thế này làm Tông chủ quả
thực không tồi.
"Ta..." Xà Hoàng Nhất ấp úng, làm sao ông ta có
thể nói ra được chuyện quăng Tuyết Ẩn ở trúc hiên mặc nàng tự sinh tự
diệt năm năm nay.
"Xà Giang, ngươi nói đi." Xà Cẩm Dương lạnh lùng chuyển mắt sang Xà Giang, hôm nay nhất định phải làm chủ cho Tuyết Ẩn.
Lông mày Xà Giang giật nhẹ, tuy Xà Cẩm Dương này là Tông chủ, nhưng dù sao
ông ta cũng là trưởng bối của hắn, gọi thẳng tên như vậy thật là không
tôn trọng ông ta...
"Đã nhiều năm rồi ta không còn quản chuyện
trong phủ." Xà Giang bình thản nói, sự thật đúng là thế, từ lúc nhường
lại vị trí Gia chủ cho con trai, hắn liền không làm gì hỏi đến ông ta
đã không còn quan tâm tới chuyện gì nữa, có nhiều chuyện làm như không
nhìn thấy.
"Chúng ta vẫn cho Tuyết Ẩn ăn ở tốt, không hề bạc đãi, mặc dù mọi thứ không là tốt nhất, nhưng cách hầu hạ luôn như là một
tiểu thư chính thất." Xà phu nhân nói dối mắt không chớp tim không đập.
Xà Cẩm Dương và Tuyết Ẩn cùng “À” lên một tiếng, lời nói dối này thật quá...
"Xà Ngọc Kỷ, ngươi nói ta nghe xem thử, mấy năm qua ngươi đối xử thế nào
đối với Tuyết Ẩn." Xà Cẩm Dương lạnh lùng nhìn Xà Ngọc Kỷ, không để nàng ta trốn tránh mình, càng không cho phép nàng ta cũng nói lời vô sỉ
giống như mẫu thân mình.
"Ta đối xử với Nhị muội rất tốt, vô cùng yêu thương..."
"Rầm - - "
Một tiếng đập bàn cắt ngang lời Xà Ngọc Kỷ, làm tất cả mọi người ở đây giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Xà Cẩm Dương, sau đó lại nhìn sang cái
bàn lúc này đã biến thành bột phấn.
Mọi người lại khiếp sợ, một chưởng kia chắc chắn rất mạnh, hơn nữa Tông chủ còn đang tức giận, bây giờ đang rất muốn phát tiết.
"Tam đệ, đừng tức giận." Đại diện Tông chủ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhỏ, không hề có chút ý định cản lại.
"Ẩn nhi, con nói xem mấy năm qua ở Xà gia như thế nào?" Lúc quay sang Tuyết Ẩn, giọng nói của Xà Cẩm Dương lại nhu hòa, cứ như không phải là người
vỗ nát bàn hồi nãy.
"Ở Xa gia rất tốt, ăn cơm người bình thường
không được ăn, mặc quần áo người thường không mặc tới, một cuộc sống mà
người bình thường không nghĩ tới." Tuyết Ẩn nói thản nhiên, nhìn Xà Ngọc Kỷ, "Còn có một người tỷ tỷ ‘yêu thương’ bất thường."
Ăn đồ ăn
đã ôi thiu, mùa đông mặc quần áo mùa hè, còn có ngọn roi Xà Ngọc Kỷ “yêu thương” hàng ngày, cuộc sống như vậy, người thường sao có thể đã sống
qua.